Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tô Hòa chạy trốn nhanh, bản năng của Lục Ly lại càng nhanh hơn.
Ngụy Na cùng Renault chỉ chớp mắt một cái, Tô Hòa và Lục Ly đã một trước một sau biến mất ở ngã rẽ.
Renault: "...... Đã xảy ra chuyện gì?"
Ngụy Na không đem Tô Hòa và tiểu thụ nhân liên hệ với nhau, ngược lại phản ứng của Lục Ly làm cô đoán được phần nào. Cô hơi mỉm cười, thiếu niên vừa rồi là dẫn đường của lão đại sao? Trêи người không có mùi tin tức tố, hẳn là đã phun thuốc quấy nhiễu. Tuy chỉ liếc mắt một cái, nhưng năm giác quan xuất chúng của lính gác đã giúp cô thấy rõ bộ dáng của Tô Hòa. Đối phương có chút không giống dẫn đường mà Liên Bang giáo ɖu͙ƈ ra, trêи người cậu có một loại khí chất hoang dại, kiên dũng và tràn đầy sức sống, ngoài ý muốn lại thích hợp với Lục Ly.
__
Phía xa, Tô Hòa thật nhanh nhảy vào một ống dẫn ngầm. Cậu đối với địa hình xung quanh vô cùng quen thuộc, khi chạy về trước đã nghĩ tốt con đường chạy trốn. Lục Ly theo sát nhảy xuống ở phía sau, vừa rơi xuống đất liền ý thức được có gì đó không đúng. Dưới chân có năng lượng dao động mỏng manh, dây leo giương nanh múa vuốt đột nhiên xông ra, gắt gao cuốn lấy Lục Ly.
"Cảnh cáo, cảnh cáo, bạn đã bị vũ khí khóa định."
Khối kim loại tròn vo lập lòe ánh sáng đỏ bay đến trước mặt Lục Ly, Lục Ly ngửi được mùi hương ngọt ngào ở chỗ tối, áp xuống xao động trong lòng, ngừng cử động. Dù là dây leo hay người máy, có lẽ dùng để đối phó người thường hiệu quả không tệ, nhưng đối với lính gác thì không có tác dụng gì. Lục Ly có vô số biện pháp thoát khỏi cục diện trước mắt, nhưng nếu việc hắn bị "khống chế" có thể đem đến cảm giác an toàn cho Tô Hòa, Lục Ly sẽ không để ý việc mình yếu thế trước mặt cậu.
Hắn hy vọng có thể cùng Tô Hòa nói chuyện, về quan hệ của hai người bọn họ. Từ sáng sớm khi Diên Vĩ hạm bắt đầu đáp xuống Phá Tinh, Lục Ly vẫn luôn đối mặt với sự mâu thuẫn kịch liệt giữa lý trí cùng bản năng. Lý trí hắn không hy vọng bản thân khuất phục trước bản năng, bị một dẫn đường xa lạ ảnh hưởng, hắn cần phải khống chế khát vọng đối với Tô Hòa. Nhưng bản năng hắn lại vô cùng khát vọng tới gần cậu, loại ham muốn này đã vượt qua hết thảy mọi thứ. Nếu hắn chưa từng gặp được Tô Hòa, có lẽ hắn sẽ tìm một dẫn đường độ tương thích không tệ, hoặc là dứt khoát dựa vào thuốc dẫn đường tin tức tố vượt qua một đời còn lại, trở thành người gọi là "Lính gác dẫn đường tố". Nhưng cố tình hắn lại gặp Tô Hòa, % tương thích, ảnh hưởng của Tô Hòa đối với hắn không gì sánh kịp. Hắn sẽ không thể nào có suy nghĩ cùng dẫn đường khác kết hợp nữa, từ thân thể đến linh hồn chỉ khát vọng và tiếp nhận duy nhất mình Tô Hòa.
Sau lưng có mùi hương ngọt ngào mê người tới gần, so với mùi hương lúc trước làm Lục Ly điên cuồng đã nhạt đi rất nhiều. Có thể nhìn thấy thuốc quấy nhiễu ở chợ đen hiệu quả không tệ, nếu không phải vì hai người % tương thích, Lục Ly cũng sẽ giống lính gác khác xem nhẹ nó. Nhưng độ tương thích của hai người quá cao, vô luận thế nào, Lục Ly đều không thể kháng cự Tô Hòa hấp dẫn.
Từ bóng tối, Tô Hòa giương vẻ mặt phòng bị mà đi ra. Dựa theo kế hoạch ban đầu, cậu hẳn nên lập tức rời khỏi đây, Tiểu bạch kéo theo xe ba gác đang canh giữ bên cạnh. Nhưng Tô Hòa cũng không rõ vì cái gì, lại muốn mạo hiểm tới nhìn mặt Lục Ly. Cho dù gieo trồng thuật trong cơ thể cậu đã vận chuyển vô số lần, năng lượng nhu hòa áp chế nhịp tim cậu đập nhanh khi đối mặt với Lục Ly, nhưng lại quản không được hai chân không chịu khống chế đứng trước mặt Lục Ly.
Có lẽ là do cậu không muốn thiếu phần nhân tình của của Lục Ly, muốn cảm ơn hắn vì mấy ống thuốc quấy nhiễu? Tô Hòa vì hành vi mất khống chế của mình mà tìm lý do, miễn cưỡng thuyết phục bản thân.
Lục Ly cố gắng làm chính mình trông thật vô hại, mở miệng nói trước: "Tôi không có ác ý."
Tô Hòa gần như là theo bản năng mà đối chọi gay gắt "Vậy anh đuổi theo tôi làm gì?"
Lục Ly dừng một chút, thản nhiên nói: "Bản năng, tôi cũng không có cách nào khống chế."
Tô Hòa: "......"
Lý do của Lục Ly quá mức chính đáng, Tô Hòa nghẹn nửa ngày vẫn không tìm được cách phản bác. Bộ dáng cậu tức giận quá mức đáng yêu, ánh mắt Lục Ly trở nên nhu hòa.
Hắn giải thích với Tô Hòa "Chuyện sáng sớm tôi rất xin lỗi, cảm xúc mất khống chế là do sai lầm của tôi. Tôi biết cậu không muốn làm dẫn đường, tôi sẽ không miễn cưỡng cậu. Tuy rằng độ tương thích của chúng ta không tệ, nhưng kết hợp là một quá trình dựa trêи cơ sở tự nguyện của hai bên, vi phạm bất kỳ ý nguyện của bên nào đều không được cho phép. Bây giờ thuốc quấy nhiễu cùng dẫn đường tố đã đủ giúp tôi bình tĩnh lại, tôi muốn cùng cậu nói chuyện, cậu không cần phải thấy tôi liền chạy."
Tô Hòa không nghĩ tới Lục Ly sẽ nói như vậy, cậu do dự nói: "Lỡ như không may quấy nhiễu tề và dẫn đường tố mất đi hiệu lực thì sao?"
Lục Ly thần sắc tự nhiên, nói: "Không phải các cậu hoài nghi tôi "không được" hay sao?"
Tô Hòa: "......"
Chạm phải ánh mắt minh bạch tất cả của Lục Ly, Tô Hòa chột dạ cúi đầu. Loại chuyện này bị chính chủ nghe được, cậu nên giải thích như thế nào đây? Cũng không thể nói rằng cậu đã thay Lục Ly chứng minh sự trong sạch của hắn rồi? Thêm nữa Tô Hòa cũng cảm thấy cậu và Lục Ly đúng là cần nói chuyện rõ ràng. Chỉ là trước tiên, Tô Hòa muốn xác nhận lời nói của Lục Ly là thật hay giả. Cậu trộm vươn râu tinh thần ra, muốn cảm nhận cảm xúc của Lục Ly.
Tô Hòa không có tiếp thu qua giáo ɖu͙ƈ về dẫn đường, những gì Hàn Thụy nói cho cậu cũng chỉ là một chút kiến thức vụn vặt bình thường. Cậu đơn giản coi cảm nhận tinh thần như là một loại thủ đoạn tra xét cảm xúc xung quanh, không hề biết dưới tình huống hai người % tương thích, loại cảm nhận này mang ý nghĩa gì.
Tựa như pháo hoa nở rộ, như biển sao xoay tròn, khoảnh khắc râu tinh thần của Tô Hòa chạm vào Lục Ly, vô số cảm xúc xa lạ tràn ra trong đầu cậu. Cậu giống như đã xuyên qua một vùng biển lấp lánh rực rỡ, đủ loại ký ức ngắn ngủi tựa chú cá tỏa ra ánh huỳnh quang, ở giữa biển xanh tùy ý nhảy lên, hấp dẫn sự chú ý của cậu.
Tô Hòa không dừng lại, tiềm thức nói cho cậu nơi này không phải trung tâm. Râu tinh thần của cậu một đường kéo dài, vươn thẳng đến phía cuối biển xanh. Một khắc kia, ánh sáng xung quanh đột nhiên biến mất, thân thể Tô Hòa trôi nổi giữa một không gian trống trải tối đen, một viên tinh cầu tĩnh mịch màu đen lẳng lặng mà lơ lửng trước mặt cậu.
Tô Hòa cảm nhận được áp lực trầm trọng, cảm giác buồn thương thật lớn như thủy triều hướng cậu vọt tới. Cậu ở trong cơn lũ buồn thương ấy ngã xuống tinh cầu, mờ mịt mà đánh giá bốn phía. Nơi này có lẽ là một thành phố nào đó của Liên Bang, cùng thành phố trong trí nhớ của Tô Hòa hoàn toàn khác nhau. Một kiến trúc gồm các tòa nhà cao tầng kim loại san sát nối tiếp nhau, trêи bầu trời đủ các loại tàu bay vụt qua. Xung quanh có tốp năm tốp ba người đi đường, trêи mặt mang theo biểu tình trống rỗng.
Tô Hòa cảm thấy có chút không ổn, giống như có chỗ nào đó không đúng lắm. Cậu nhìn một vòng xung quanh, bỗng dưng trợn to mắt, thế giới này không có bất kỳ màu sắc nào! Tòa nhà cao tầng, tàu bay hay là người đi đường, hiện ra trước mắt Tô Hòa đều là màu đen trắng hư ảo. Toàn bộ thế giới không có thanh âm, không có màu sắc, giống như hoàn toàn là do ánh sáng đen trắng ngưng tụ. Một cơn gió thổi qua, tất cả mọi thứ xung quanh đều biến mất không thấy, chỉ còn lại một động tối lớn lộ vẻ mặt dữ tợn.
Tô Hòa run rẩy, chợt nhìn thấy săn chuẩn màu đen từ trong động chui ra. Nó trầm mặc hướng Tô Hòa liếc mắt một cái, giương cánh bay về phương xa. Tô Hòa nhận ra ý tứ của cái liếc mắt kia, theo bản năng mà đi theo sau. Săn chuẩn xuyên qua vô số kiến trúc sụp đổ, tựa như chỉ trong chớp mắt, Tô Hòa bị nó đưa tới phía trước một căn biệt thự nhỏ.
Không giống với thành phố đem lại áp lực cho Tô Hòa, nơi này làm cậu thả lỏng xuống. Cậu nhìn đóa hoa không quen biết nở rộ trong bồn, suối nước trong vắt dọc theo núi giả uốn lượn, một bé trai tuổi bướng bỉnh mà từ trêи cây thấp nhảy xuống. Mẹ nhóc ôn nhu giáo ɖu͙ƈ, người cha nghiêm túc nhưng lại rất quan tâm nhóc, còn có ông ngoài từ ái dung túng nhóc, một nhà bốn người hòa thuận vui vẻ.
Một cơn gió thổi qua, mẹ, cha, ông ngoại, vườn hoa...... Mọi thứ trước mắt dần dần biến mất, chỉ để lại một mình bé trai trầm mặc đứng trước sân. Giữa thế giới trắng đen tĩnh mịch, bóng dáng bé trai nhìn cô đơn mà đáng thương. Săn chuẩn lại lần nữa xuất hiện, nó lẳng lặng mà rúc vào bên người đứa bé, đồng tử màu đen ngước nhìn Tô Hòa. Trong lòng Tô Hòa chua xót, cậu có thể cảm nhận được loại cảm giác bị cả thế giới vứt bỏ này. Khi sư phụ qua đời cậu cũng từng như thế. Cậu không khống chế được tiến về trước, ôm chặt lấy bé trai.
Dưới chân hai người, cỏ nhỏ xanh non sinh cơ bừng bừng nhô khỏi mặt đất, giống cuộn sóng lan tràn khắp sân nhỏ. Cỏ xanh, hoa đỏ, những viên đá đen đắp thành bồn hoa...... Thế giới này lần đầu tiên có màu sắc. Tô Hòa nghe được tiếng gió thổi qua, nghe được tiếng dòng nước róc rách, nghe được âm thanh lá cây xào xạc rung động, sau đó nghe được đứa nhỏ trong lòng hỏi cậu "Anh là ai?"
Cuộn sóng:
Anh là ai?
Vấn đề này làm khó Tô Hòa. Cậu im lặng tựa như một loại ám chỉ, biến hóa của thế giới ngừng lại. Phía trước biệt thự, sân tường xung quanh...... Phía xa của thế giới, vẫn trầm mặc tĩnh mịch như cũ, không màu sắc, thanh âm...... Nơi ẩn chứa sinh cơ giữa thế giới chỉ xuất hiện ở sân nhỏ này.
Bên trong ống dẫn ngầm, Tô Hòa bừng tỉnh. Cậu vẫn duy trì tư thế ôm đứa nhỏ như trong thế giới tinh thần, nhưng bé trai đã lớn lên, Tô Hòa bị Lục Ly ôm chặt trong lòng, thân mật mà rúc vào nhau.
Tô Hòa: "......"
__
HERE: mọi người ơi chiều nay nghe tin về đội cứu hộ Rào Trăng mà đau xót quá:((