Tinh Tế Nam Thần Là Ba Ta

chương 113: nguyên hàn bàn trà

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

【 Phụ thân đại nhân! Cầu Cầu thật nhàm chán, Cầu Cầu có thể tiến vào Tinh Võng không? 】

【 Phụ thân đại nhân! Tinh Võng nơi này thật không được a, Cầu Cầu chỉ tốn năm giây đã phá được phòng ngự của Liên Minh, trước kia phải cần mười giây.】

【 Phụ thân đại nhân! Cấp bậc hệ thống phòng ngự trong nhà thật quá thấp, con có thể hack nó không?】

【 Phụ thân đại nhân! Cầu Cầu có thể sử dụng tinh tệ của người mua cho mình cái vỏ ngoài mới không? Cầu Cầu muốn đổi quần áo mới.】

【 Phụ thân đại nhân……】

Từ sau khi trở về, cái hệ thống trí năng tự xưng là Cầu Cầu kia cũng chưa có dừng lại,quả cầu nhỏ chạy loạn khắp nhà, bộ dáng vô cùng hưng phấn. Cả căn phòng đều là âm thanh trẻ con mang theo chút non nớt của nó.

Phụ thân đại nhân……

Diêu Tư tỏ vẻ rất không vui, tuy rằng biết rõ Mộ Huyền là người sáng tạo quả cầu này, cho nên nó mới có thể gọi hắn là phụ thân, nhưng xưng hô vốn chỉ thuộc về một mình cô lại từ một người khác ( cầu) nói ra, vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên, ai, về sau trong nhà không chỉ có cô là bảo bảo.

Quả cầu nhỏ đem toàn bộ căn phòng đều dạo qua một lần, lúc này mới bay trở về, tò mò bay vòng quanh cô vài vòng.

【 Ý, phụ thân đại nhân! Cái người đi theo chúng ta trở về này là ai a?】

Ai đi theo mi trở về! Mi mới là kẻ đi theo về có được không!

“Số .” Mộ Huyền trực tiếp duỗi tay đem nó bắt lại, ngăn nó tiếp tục vòng qua vòng lại, chuyển tay đem nó nhét lại vào tay cô, “Tư Tư là con nối dõi của ta, ngươi đem gen số liệu của cô ấy lưu vào chủ trình tự của ngươi, về sau cô ấy chính là chủ nhân của ngươi.” Nói xong theo thói quen sờ sờ đầu cô, vẻ mặt mang biểu tình: Cô thích cầu, mau cầm đi chơi đi.

○| ̄|_| ̄|○

Diêu Tư 囧 囧, nhớ lại trước đó hình như cô có nói qua một câu thích cái cơ giáp kia, nhưng cô thích không phải quả cầu có chứng năng động này! Theo bản năng nâng quả cầu lên xem xét, ừm, vẫn nên biến trở lại là cơ giáp mới đáng yêu.

【 Con nối dõi? 】

Đến quả cầu kim loại ngẩn ngơ, khối cầu xoay chuyển dường như đang đánh giá cô, lát sau một luồng sáng từ trêи người cô đảo qua, nhất thời nó càng thêm hưng phấn.

【 Tích! Kiểm tra đo lường xong! Oa, thật, thật vậy nga! Số liệu chủng tộc trêи người cô cùng phụ thân đại nhân là tiếp cận nhất mà ta từng thấy. Thật tốt quá, phụ thân đại nhân thực sự có con nối dõi!】

Nói xong nó nhảy lên, xoay ‘vèo vèo’ vòng quanh cô càng lúc càng nhanh. Một lát dường như nhớ tới cái gì, quy quy củ củ về lại bàn tay của cô, mang theo chút thẹn thùng lăn qua lăn lại, mới lớn tiếng hô một câu.

【 Mẫu thân đại nhân khỏe! 】

……

(╯‵□′)╯︵┻━┻

Mẫu thân đại nhân là cái quỷ gì? Cùng gọi là phụ thân, dựa vào cái gì cô lại già hơn đồng lứa a!

Lại nói... Thường thức Huyết tộc, ngay cả một quả cầu cũng biết, chỉ có cô không biết.

Trong nháy mắt có cảm giác kéo thấp chỉ số thông minh tiêu chuẩn của toàn tinh tế là chuyện gì đây?

【 Mẫu thân đại nhân, về sau Cầu Cầu chính là của người, sống là cầu của người, chết cũng là quỷ cầu của người!】

【 Mẫu thân đại nhân, Cầu Cầu rất hữu dụng, chỉ cần là tin tức hệ thống con đều có thể hack vào. 】

【 Mẫu thân đại nhân, người muốn hack cái gì? Số liệu Tinh Võng, hay là hệ thống Liên Minh, hay là các loại phòng ngự, cái gì con cũng có thể hack.】

【 Mẫu thân đại nhân, chỉ cần có con, trong tay có Cầu, có cả tinh tế!】

Khóe miệng Diêu Tư run rẩy, đột nhiên nhớ tới một vấn đề, “Cái đó... Trước kia ngươi cũng nói với Nguyên Hàn như vậy sao?” Sở dĩ Nguyên Hàn thường xuyên có bộ dáng ‘lão tử đệ nhất thiên hạ’, có phải nguyên nhân đều là vì cái hệ thống này hay không?

【 Ách……】

Cầu Cầu sựng lại, dường như bây giờ mới nhớ tới Nguyên Hàn tiền nhiệm, cả quả cầu đều tối sầm lại, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc, một lát mới yếu ớt nói,【 Cầu Cầu lúc ấy chưa có hoàn toàn tỉnh lại, chỉ dựa vào sô liệu bản năng, bảo hộ người mang gen thuần Lam Tinh. Thu được mệnh lệnh đánh thức của phụ thân đại nhân, ý thức mới hoàn toàn thức tỉnh, Cầu Cầu không phải cố ý nhằm vào mẫu thân đại nhân, ríu rít ríu rít……】

“Gen Lam Tinh?” Diêu Tư nghi hoặc nhìn về phía Mộ Huyền bên cạnh.

“Đó là thiết luật cao nhất không thể làm trái trong chủ trình tự của nó.” Mộ Huyền giải thích nói, “Lúc ấy khi thiết kế nó, ta đoán được nó sẽ thức tỉnh ý thức, cho nên ta ở trong chủ trình tự của nó tăng thêm mấy cái thiết luật không thể làm trái, không có mệnh lệnh của chủ nhân, không thể gây thương hại Huyết tộc, cùng với tận khả năng bảo hộ người mang gen thuần Lam Tinh. Ưu tiên luật cao nhất.”

Nói cách khác, nếu đồng thời gặp được Huyết tộc cùng người có gen Lam Tinh, nó sẽ ưu tiên bảo hộ người sau. Điểm này rất dễ hiểu, so với Huyết tộc như thế nào cũng không chết được mà nói, người Lam Tinh chưa chuyển hóa đúng là phía càng cần được bảo hộ hơn.

Cũng khó trách trước đó nó vẫn luôn bảo hộ Nguyên Hàn, mà mệnh lệnh của Mộ Huyền lại ưu tiên với hai hạng trêи, cho nên nó mới hoàn toàn thức tỉnh.

Đột nhiên cảm thấy Nguyên Hàn càng bi thảm rồi là chuyện gì xảy ra? Vốn tưởng rằng cho dù trước đó số không có hoàn toàn thức tỉnh, nhưng hắn cũng có thể xem như một nửa tiền nhiệm chủ nhân, không nghĩ tới trong mắt số , hắn chỉ là cái giống loài lâm nguy cần bảo hộ thôi sao?

Thắp ngọn nến!

“Đúng rồi, ngươi vì sao lại là số ?” Diêu Tư thuận miệng hỏi một câu, “Trước ngươi còn có cái hệ thống giống vậy sao?”

【 Không có nga, Cầu Cầu là độc nhất vô nhị. 】 Cầu Cầu ở trêи lòng bàn tay cô nhảy nhảy lên trả lời,【Sở dĩ Cầu Cầu là số , là bởi vì phụ thân quá cô đơn, cảm thấy số thứ tự này nghe... 】

Tích.....

Nó còn chưa nói xong, Mộ Huyền đột nhiên duỗi tay, cũng không biết nhấn vào vị trí nào của quả cầu, nhất thời cả quả cầu đều tối sầm lại, rơi vào lòng bàn tay cô, không nhúc nhích nữa.

Đây là.... Tắt máy?

“Thời gian không còn sớm nữa, ăn cơm!”

Mộ Huyền đặc biệt đứng đắn đặc biệt nghiêm túc nói.

“À?!” Diêu Tư cúi đầu nhìn thời gian, “Nhưng hiện tại mới hai giờ!” Mới nãy không phải vừa ăn cơm trưa sao?

Hắn hơi khựng lại, lát sau mới càng thêm nghiêm túc càng thêm đứng đắn mở miệng, “Làm bữa tối cần thời gian, ta đi chuẩn bị trước!” Nói xong liền xoay người đi tới phòng bếp, còn thuận tay lấy đi quả cầu đã tắt máy trong tay cô.

........

Làm mao huyết vượng thật sự cần chuẩn bị trước bốn giờ sao? Vẻ mặt Diêu Tư ngây ra, cho rằng đây là hình thức khởi động trước của lão ba, cũng không để ý. Nhìn bóng người thật sự đang ở trong bếp làm việc lu bù, ảo giác ư? Cứ cảm thấy bên kia cổ hắn lại dị ứng?

Diêu Tư đang định tìm xem có thuốc chống dị ứng gì không, chuông cửa lại đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn quầng sáng, thế nhưng là Diêu Tiềm.

“Tìm Mộ Huyền sao?” Cô mở cửa, định xoay người gọi người.

“Không! Không phải!” Diêu Tiềm lập tức lắc đầu, “Tôi là đặc biệt tới tìm Điện hạ ngài.”

“Ta?”

“Đúng vậy!” Mày Diêu Tiềm nhíu thật chặt, dường như có chút do dự, một lát mới nói, “Tứ Trưởng lão…… Muốn gặp Điện hạ.”

“Gặp ta?” Diêu Tư là thực sự có chút kinh ngạc, sau khi từ Thiên Tứ Viện trở về, bọn họ liền đem Tứ Trưởng lão và Nguyên Hàn trực tiếp giao cho Hội Trưởng lão. Huyết tộc phản bội, đặc biệt đối phương còn là một vị Trưởng lão, lần này làm cho cả Hội Trưởng lão đều chưa kịp hồi thần.

Sở dĩ Huyết tộc có thể tồn tại ở tinh tế nhiều năm như thế, hơn nữa không người nào dám phạm, ngoại trừ thực lực của bản thân, phần nhiều là bởi vì Huyết tộc đoàn kết. Bởi vì Huyết mạch áp chế, hậu đại (đời sau) Huyết tộc kỳ thật rất khó làm ra chuyện thương tổn đến Huyết tộc đời trước. Như chuyện công khai phản nội chủng tộc lần này, càng chưa bao giờ xảy ra.

Nguyên nhân Tứ Trưởng lão làm như vậy, không chỉ là cô mà Hội Trưởng lão và những người khác cũng không biết. Nhưng vì sao ngay lúc này hắn lại đưa ra yêu cầu muốn gặp cô? Cô cùng Tứ Trưởng lão gặp mặt không nhiều lắm, một lần duy nhất nói chuyện riêng chính là lần Lạc Anh nhiễm tận thế virus. Cô tuy rằng là Huyết tộc đời thứ năm, nhưng nếu muốn tìm người làm chủ để nói chuyện, cũng nên là Mộ Huyền mới đúng, vì sao lại là cô?

“Hắn có nói qua tại sao không?”

Diêu Tiềm lắc đầu một cái, “Không có, từ Thiên Tứ Viện trở lại đến bây giờ, hắn một câu cũng không chịu nói, chỉ yêu cầu muốn gặp mặt Điện hạ.”

Diêu Tư nắm chặt tay, “Được, ta đi!” Nghĩ nghĩ lại bỏ thêm một câu, “Thúc đi thông báo Bách Nhất một tiếng, để hắn cùng đi, ta một lát nữa sẽ tới.”

“Bách Nhất?” Diêu Tiềm sững sờ, hồi lâu mới nhớ được người đó là ai, “Tốt, Điện hạ.” Nói xong lúc này mới vội vàng xoay người, đi tìm người.

Diêu Tư trở về phòng kể cho Mộ Huyền một chút tình huống, ngoài ý muốn là hắn chỉ dặn dò một câu ‘chú ý an toàn’ liền cho đi, tiếp tục một mình chui vào phòng bếp làm việc lu bù.

Ừ, là lúc để đem số liệu trước kia của số dọn sạch một chút.

_______________

Khi Diêu Tư lần nữa nhìn thấy Tứ Trưởng lão, thiếu chút nữa đã không nhận ra hắn. Rõ ràng chỉ cách mấy tiếng, hắn lại giống như đã trải qua một hồi thương hải tang điền, cả người tựa như gầy đi một vòng, tràn ra cảm giác tang thương cùng suy sút dường như trong nháy mắt sinh khí toàn thân đều bị rút hết, ánh mắt dại ra, hai mắt vô thần, không giống như một người sống.

(Thành ngữ Thương hải tang điền (滄海桑田)”bãi bể nương dâu” bắt nguồn từ một điển tích TQ liên quan tới câu chuyện Tiên Phật được lưu truyền trong dân gian, nói về những thay đổi to lớn như biển xanh biến thành ruộng dâu, ý chỉ sự thay đổi trong cuộc đời và thế sự.)

Ngơ ngác ngồi ở trêи ghế, cũng không nhúc nhích, giống như là một bức tượng điêu khắc.

Cho đến khi cô xuất hiện ở bên ngoài phòng giam, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn cô một cái, lôi kéo khóe miệng, dường như muốn cười, nhưng hiện ra chỉ toàn là chua xót, “Điện hạ, ngài đã tới!”

“Ừm.” Diêu Tư trực tiếp ngồi ở trêи ghế bên ngoài, còn không thể tin được, mới mấy tiếng thôi hắn đã đem chính mình giày vò thành như vậy, “Nghe nói, ngươi muốn gặp ta.”

Hắn ngẩn ngơ, lát sau mới hồi thần, thẳng tắp nhìn cô, ánh mắt đó nói không nên lời rốt cuộc là cái gì? Nhưng không hiểu sao lại làm cho lòng cô trầm xuống.

“Vâng, những chuyện này tôi chỉ có thể nói cho Điện hạ.”

Ánh mắt của hắn bắt đầu phát tán, hoàn toàn mất hết tiêu cự, hồi lâu mới nói, “Điện hạ muốn biết cái gì, tôi đều nói.”

Diêu Tư thở dài một cái, hắn nguyện ý nói là tốt rồi, “Tại sao phải che chở cho Nguyên Hàn?”

“Bởi vì hắn có giá trị nghiên cứu.” Hắn chậm rãi mở miệng nói, “Trêи người hắn có gen Lam Tinh hoàn mỹ nhất, là Thiên Tứ Viện cần nhất. Nếu có thể hoàn toàn phục chế gen hắn mà nói, có lẽ có thể làm cho người Địa cầu trọng sinh.”

“Ngươi là nói, hắn thật sự là người Địa cầu!” Diêu Tư cả kinh.

“Không phải!” Ngoài ý muốn là hắn trực tiếp phủ nhận cái đáp án này, “Hắn kỳ thật cũng là người phục chế của Thiên Từ Viện.”

“Người phục chế!” Đáp án này thật đúng là ngoài dự đoán, cô còn tưởng rằng hắn và mình giống nhau, là bởi vì nguyên nhân gì đó bị đóng băng, hiện tại mới tỉnh lại, hoặc càng kì ảo hơn là hắn trực tiếp xuyên qua,... “Nhưng là tại sao?” Tại sao hắn một mực luôn gọi chính mình là người Địa cầu?

“Nguyên nhân cụ thể còn không rõ ràng lắm, nhưng hắn cùng với người phục chế khác nhau, khi chưa biến đổi đã thức tỉnh ý thức của mình. Hơn nữa có được gen ký ức hoàn chỉnh. Cho nên hắn vừa tỉnh lại liền từ Thiên Tứ Viện chạy thoát ra ngoài, năm năm qua vẫn luôn ẩn núp trong tinh tế.”

“Gen ký ức hoàn chỉnh?”

“Đúng vậy!” Hắn than một tiếng, tiếp tục nói, “Lúc chúng ta phục chế hắn, chọn dùng là một vị Huyết tộc bình thường để tách ra gen Lam Tinh, nhưng không biết vì cái gì, gen ký ức mà hắn di truyền lại không phải của Huyết tộc, mà là phản tổ về tới ký ức của người Lam Tinh ban đầu. Hắn một mực đem đó trở thành ký ức của mình, cho rằng hắn là người trong trí nhớ. Cho nên mới cho rằng chính mình là người Địa cầu cuối cùng còn sống trong tinh tế.”

Nói cách khác, ký ức đó của Nguyên Hàn cũng không phải của chính hắn, chỉ là ký ức mà hắn có làm hắn cho rằng chính mình là người Địa cầu mà thôi. Phỏng chừng hiện tại hắn còn tường rằng chính mình là nhân vật chính nào đó xuyên qua đi?

Ách.... Sao lại có cảm giác hắn chính là một cái bàn trà, phía trêи tràn đầy bi kịch đây!

Hết chương .

Editor có vài lời đính chính: Về vấn đề xưng hô

Xin chào cả nhà!

Lúc trước khi Mộ Huyền xuất hiện, ed đã nói sẽ sửa xưng hô sao cho phù hợp với nội dung tình tiết truyện. MH xưng ta gọi DT là cô, còn DT xưng ta gọi MH là người.

Hẳn khi đó có nhiều bạn vẫn thắc mắc sao không trực tiếp cha – con. Qua mấy chương vừa qua, các nàng có lẽ đã rõ.

=> Vì nếu trực tiếp gọi là cha – con thì không đúng, bởi nam nữ vốn không có quan hệ máu mủ thật sự. Vì truyện kể theo cách nhìn phía nữ vì vậy gây ra sự nhầm lẫn về mối quan hệ này. Cách gọi phụ thân chỉ là xưng hô tôn trọng của con nối dõi dành cho người dẫn đường – người mà sau này sẽ là bạn đời của mình.

=> Cả MH cũng không gọi là ta – em, một phần vì hai người vừa nhận thức nhau, chưa quen thuộc nên xưng hô với DT là ta – cô; một phần vì nếu gọi DT là em sẽ Lộ. Hết. Thì. Sao? ^^

=> Ed không giải thích ngay từ đầu là bởi vì không muốn spoil cốt truyện trước mất hết cái hay của truyện và dụng ý của tác giả. Thân phận thật sự của MH và DT phải để chính DT phát hiện và sau khi phát hiện mới xuất hiện tình cảm nam nữ với MH, khi đó mới dần thay đổi xưng hô.

Cuối cùng, về việc khi nào thi thay đổi xưng hô? Ed xin được tham khảo thêm các nàng ^^ nên đổi thành ‘tôi – em’ và ‘tôi – anh’ hay ‘anh – em’ luôn?!

Nhớ cho ed ý kiến nhé!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio