“Cô đang làm gì?” Người nọ quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không hiểu.
“Ha hả…… ” Diêu Tư cứng đờ, “Nếu…… Tôi nói vừa rồi trêи cổ áo anh có con sâu, anh tin không?”
“Thật vậy chăng?” Hắn đột nhiên nhảy lên một chút, dùng sức vỗ vỗ cổ áo, “Tôi ghét sâu nhất, mau... Giúp tôi nhìn xem nó đã rớt xuống chưa!”
“......” Đệch, hắn tin thật a, “Không... Không còn.”
“Vậy thì tốt.” Hắn thở dài một hơi, vẻ mặt nghĩ mà sợ, dùng sức vỗ vỗ bả vai, vừa vỗ vừa nói, “Đúng rồi, nhìn quần áo các cô là thủ vệ tầng trêи phải không? Tới tầng năm đưa vật tư mới?”
“Phải, đúng vậy!” Diêu Tư vội vàng gật đầu, không chừng còn có thể lừa qua.
“Vậy các người tới phòng tổng điều khiển làm gì? Không biết ngoại trừ nghiên cứu viên thì tất cả mọi người không thể dừng lại ở tầng năm sao?” Hắn nhíu nhíu mày, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, “Các người không phải là lạc đường chứ? Cho nên tới phòng tổng điều khiển tìm đường?”
Diêu Tư cùng Bách Nhất nhìn nhau liếc mắt một cái, cùng gật đầu.
“Tôi biết ngay mà.” Hắn gật gật đầu ý hiểu, “Hệ thống phòng ngự tầng năm cứ mỗi mười phút sẽ thay đổi ngẫu nhiên một lần, các người tới đây cũng không tìm được đường ra.”
“Vậy vị đại ca này, có thể chỉ cho một con đường không?” Cô thuận miệng nói.
“Các ngươi từ đây ra ngoài quẹo phải, tuy rằng ở tầng năm tôi chỉ là một viên chức nhỏ, nhưng bố trí cho các người cái quyền hạn thông hành thì vẫn có thể.” Nói rồi hắn nhấn nhấn quang não, vẻ mặt không thèm để ý mà xoay người đi tới cửa ngoài.
Diêu Tư mới vừa nhẹ nhàng thở ra, lại nhìn thấy đỉnh đầu hắn, lập tức trong lòng trầm xuống, “Bách Nhất ngăn hắn lại, hắn muốn kϊƈɦ phát cảnh báo!”
Dứt lời, Bách Nhất đã xông ra ngoài, đem người ấn ở trêи mặt đất, sức lực dùng hơi lớn, làm toàn bộ bả vai của hắn biến thành bẹp dí.
“Thì ra là người Nguyễn tộc.” Bách Nhất đè đè bả vai cao su của hắn.
Nguyễn? Mềm! Hắn thật sự là kẹo cao su a!
“Cậu... Hai người làm gì vậy?” Giọng hắn có chút luống cuống, “Tôi có lòng tốt mang các người ra ngoài, các người bắt lấy tôi làm gì?”
Diêu Tư tiến lên một bước, “Đừng giả bộ!” Phụ đề của ngươi đã sớm bán đứng ngươi, “Ngươi đã sớm biết chúng ta không phải người của căn cứ, nói mau các người bắt người của Huyết tộc ta ở nơi nào?”
“Huyết tộc? Huyết tộc gì?” Hắn dùng sức lắc lắc đầu, tiếp tục giả bộ hồ đồ, “Chúng ta chỉ là một cái viện nghiên cứu gen mà thôi, sao có thể bắt Huyết tộc.”
“Không nói đúng không?” Bách Nhất liếc mắt nhìn hắn từ trêи xuống dưới, bẻ ngón tay ‘răng rắc’, cười lạnh nói, “Nghe nói người Nguyễn tộc toàn thân không có xương, chỉ có một vị trí đặc biệt yếu ớt.....” Nói rồi ánh mắt của hắn chuyển xuống dưới vị trí không thể miêu tả của đối phương.
Người nọ run lên, theo bản năng duỗi tay che chắn, “Cậu…… Các người muốn làm sao. Tôi thật sự không biết người bị nhốt ở đâu?”
“Ngươi nói xem ta muốn làm gì?” Bách Nhất cười vẻ mặt không thuần khiết.
“Cậu đừng làm bậy a!”
“Yên tâm, ta sẽ chú ý chừng mực, sẽ không làm đau ngươi.”
“Không được!”
Di di di?Đoạn đối thoại này sao quái quái chỗ nào ấy? Đột nhiên có chút kϊƈɦ động là vì sao?
Cô nhịn không được gắt gao nhìn chằm chằm động tác của Bách Nhất, chỉ thấy hắn nâng tay lên, chậm rãi hướng về phía ___ rốn của kẹo cao su!
Người nọ phát ra một tiếng kêu đau, “A a a…… Đau đau đau đau đau!”
Diêu Tư: “……” Đệch, quần cũng cởi, cậu lại cho tôi xem cái này?
Còn không bằng xem phụ đề đâu!
Cô ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh đầu của người nọ.
【 Nghiên cứu viên người Nguyễn tộc thật sợ hãi, nhưng dù sợ hãi, hắn cũng tuyệt đối không nói cho hai kẻ xâm nhập này biết, người đó hiện tại bị nhốt ở hành lang phía bên phải trong phòng thu thập mẫu vật. 】
“Người ở bên phải trong phòng thu thập mẫu vật.”
Bách Nhất sửng sốt, đứng dậy trực tiếp mở cửa bên phải ra, quả nhiên phía trước là phòng thu thập mẫu vật.
“Cô.... Cô làm sao biết? Các người không được làm bậy.”
【Nghiên cứu viên một chút cũng không lo lắng, cho dù bọn họ biết vị trí, cũng tuyệt đối không biết, phải tắt đi khí độc phòng ngự trêи đường mới có thể đi vào.】
“Từ từ, trêи đường có khí độc.”
Bách Nhất vội vàng lui về.
“Cô... Cô làm sao biết nơi này có bố trí phòng ngự!” Hắn càng thêm giật mình.
【Nghiên cứu viên vẫn không lo lắng, cho dù biết có khí độc, nhưng cũng tuyệt đối không biết, nút đóng hệ thống phòng ngự nằm ở phía dưới đài quan sát. 】
“Dưới đài quan sát có cái nút tắt.”
Bách Nhất ngồi xổm xuống, quả nhiên nhìn thấy một cái phím ấn màu đỏ.
“.....”
【Nghiên cứu viên vẫn không sợ, cho dù bọn họ đóng được cửa phòng ngự, nhưng cũng tuyệt đối không biết, phòng thu thập mẫu vật cần phải có gen của hắn mới có thể mở ra.】
“Cửa thu thập mẫu vật, cần gen của hắn mới có thể mở ra.”
“.....”
【Nghiên cứu viên có chút sợ, kẻ xâm nhập cư nhiên đối với căn cứ nắm rõ như lòng bàn tay, nhưng cũng tuyệt đối không biết, hắn chính là Phó tiến sĩ phụ trách căn cứ nghiên cứu này.】
“Bắt hắn theo, hắn chính là người phụ trách viện nghiên cứu này.”
Phó tiến sĩ: “.....” Hắn vốn không nên đi WC, rất muốn trở về.
Diêu Tư một bên nhìn phụ đề của kẹo cao su, một bên đi tới phòng thu thập mẫu, theo phụ đề nhắc nhở, một đường tắt hết hàng loạt phòng ngự.
Người nào đó một đường đi tới đều trong trạng thái ngốc ra, một lát sau mới dường như tỉnh ngộ, run run chỉ vào cô nói, “Cô... Cô có dị năng, cô biết đọc tâm đúng không?”
Chân chính biết đọc tâm, Bách Nhất: “.....” Cảm giác mình lùn đi một khúc là chuyện gì xảy ra?
【 Nghiên cứu viên quyết định bắt đầu suy nghĩ miên man mà không để chính mình bị đọc tâm, chỉ là hắn không biết, phụ đề quân chỉ biết đánh chữ, không biết đọc tâm. Tựa như nó chỉ biết đánh ra mật mã của phòng thu thập mẫu là: 】
“Mật mã là: ! “Cảm ơn a kẹo cao su.
Kẹo cao su: “.....”
Bách Nhất than một tiếng, vỗ vỗ vai hắn, “Tin tưởng ta, cô ấy không phải là đọc tâm, mà là hack, trong đầu ngươi dù nghĩ tới bao nhiêu phim điện ảnh nữa cũng vô dụng.” Huống chi hắn cũng không phải rất muốn xem……
Kẹo cao su lại lần nữa: “.....”
Vài tiếng chi chi vang lên, cửa phòng thu thập mẫu mở ra.
Diêu Tư bước nhanh đi vào, bên trong có mấy người mặc một thân màu trắng, đang vây quanh một nơi giống như bàn giải phẫu, đang chuẩn bị thao tác gì đó. Nghe được tiếng mở cửa, đồng loạt quay đầu, lúc này không cần cô nhắc nhở, Bách Nhất đã vọt vào, trực tiếp gõ hôn mê mấy người đó.
May mắn là, bên trong cũng không có tên kẹo cao su thứ hai.
Đáy lòng Diêu Tư căng thẳng, thật không nghĩ tới, người của Viện nghiên cứu này thật sự dám ra tay với Huyết tộc, vội vàng bước nhanh tới bàn giải phẫu.
“Cháu trai lớn, cậu... Lạc Anh!”
Một người đang nằm trêи bàn giãi phẫu, bị ánh sáng trong suốt bao phủ, lại không phải cháu trai lớn mà là con gái nhà hắn, Lạc Anh, hơn nữa rất rõ ràng cũng bị chộp tới.
Cô ấy sao lại ở chỗ này?
“Lạc Anh! Lạc Anh!” Bách Nhất trực tiếp đỡ người lên, vỗ vỗ mặt đối phương, lại không có phản ứng gì, tựa như đã ngủ say, “Làm sao bây giờ?”
Diêu Tư đành phải quay đầu nhìn kẹo cao su phía sau, quả nhiên phụ đề quân đáng tin cậy online, “Cô ấy bị tiêm thuốc ức chế, thuốc giải là chai màu lam kia.”
Bách Nhất cầm lấy dược tề màu lam phía bên phải trực tiếp ấn lên tay Lạc Anh, cho đến khi dược tề được rót vào hết, Lạc Anh vẫn luôn không có phản ứng, đột nhiên dùng sức hít một hơi thật sâu, tỉnh lại.
“Bách Nhất?” Cô ấy sửng sốt, trong mắt xẹt qua chút mê mang, quay đầu nhìn cô một cái, “Hội trưởng.... Cô như thế nào cũng... Đúng rồi, Thư Thành!” Cô ấy đột nhiên bật dậy, “Các người nhìn thấy Thư Thành không? Trước khi hôn mê hình như ta đã thấy...”
【 tích tích tích……】
Cô ấy còn chưa nói xong, đột nhiên chuông cảnh báo toàn bộ căn cứ vang lên.
Đọc truyện vui vẻ nhé cả nhà! ^^
Hết chương .