Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
Mộc Ngôn được khích lệ có chút ngượng ngùng. Bởi nếu không có giám định thuật, cậu cũng không nhanh xác định được nguyên liệu nấu ăn như vậy, cho nên công lao lớn đều là của hệ thống.
" Có hành hương rồi, chỉ còn dầu và hồ tiêu là chưa tìm được thôi." Mộc Ngôn vui vẻ nói.
Nói đến dầu, có thể dùng mỡ động vật thay thế. Cậu nhớ rõ trước kia trong thôn vào thời điểm ăn tết mọi người đều thích cắt một ít thịt ba chỉ, thịt ba chỉ rất dày thịt, loại thịt này đặt trong nồi có thể chảy ra mỡ ăn ( ? ), dùng xào rau rất thơm.
" Không biết ở đây có lợn rừng hay không, thịt lợn rừng có mỡ ăn thơm nhất." Mộc Ngôn lầm bầm làu bàu nói, thanh âm cũng không lớn, nhưng Mộc Thân vốn thính lực rất tốt, nghe rõ rành mạch.
Mộc Thần lúc ấy không nói gì thêm. Nhưng trên đường trở về hắn rõ ràng nói nhiều hơn, phần lớn đều cùng Mộc Ngôn thảo luận mấy nguyên liệu nấu ăn tìm được, sau đó làm bộ dò hỏi về lợn rừng, tỷ như nó trông như thế nào, lớn bao nhiêu, rồi căn cứ vào những gì Mộc Ngôn miêu tả xây dựng ở trong đầu tạm một hình ảnh.
Buổi chiều, Mộc Thần lấy cớ có việc đi ra ngoài một chuyến. Mộc Ngôn thế nhưng nhất thời cảm thấy có chút không thích ứng.
Mộc Thần từ khi tỉnh lại và quyết định ở lại nơi này, hắn vẫn luôn cùng Mộc Ngôn một tấc không rời. Khoảng cách xa nhất của hai người cũng chỉ là một người ở sân này nấu cơm, người kia ở sân khác xử lý con mồi mà thôi. Đây là lần đầu tiên hắn hành động một mình.
Bất quá Mộc Ngôn cũng không có nhiều rối rắm, rốt cuộc Mộc Thần cũng là người, cũng có không gian và cuộc sống riêng của mình. Nghĩ vậy, Mộc Ngôn liền tiếp tục lấy bắp buổi sáng ra xử lý.
" Ngôn Ngôn, lát nữa chúng ta ăn nó như thế nào? Bắp luộc? Bắp nướng? Cháo bắp?" Ngũ Hào thấy Mộc Ngôn không ngừng xử lý bắp, từng trái bắp vàng kim lấp lánh, làm nó chỉ nhìn liền cảm thấy thèm nhỏ dãi không thôi.
" Hôm nay ăn bắp luộc đi." Mộc Ngôn nói
Bắp luộc là phương pháp ăn bắp đơn giản nhất. Nhưng cũng đừng bởi vì nó đơn giản mà xem thường nó, bắp luộc ăn cũng rất ngon đó.
" Được" Ngũ Hào rất cao hứng, mặc kệ Mộc Ngôn làm cái gì, nó đều rất cổ vũ, rất tiếp ứng.
Mộc Ngôn lấy phần bắp cần luộc đều bóc vỏ. Mấy bắp khác tạm thòi chưa dùng đến thì không có bóc vỏ, bởi vì bắp có vỏ ngoài có thể giữ tươi trong thời gian dài. Làm xong, Mộc Ngôn đem bắp đã xử lý tốt đặt vào trong nồi nấu.
Thời gian đã trôi qua một tiếng rưỡi, nhưng Mộc Thần còn chưa có trở về, điều này làm cho Mộc Ngôn có chút lo lắng.
" Ngũ Hào, cậu nói xem A Thần đi làm cái gì mà giờ chưa có về?" Mộc Ngôn lo lắng hỏi.
" Chắc chắn là chạy đi đâu chơi rồi, tui biết người như vậy không đáng tin cậy nhất mà, vẫn là tui tốt nhất, mỗi ngày đều bồi cậu." Ngũ Hào thừa dịp Mộc Thần không ở đây mà nhanh chóng bôi đen hình tượng đối phương.
Từ khi Mộc Thần cách không trừng mắt nhìn Ngũ Hào, nó liền tổng cảm thấy Mộc Thần có thể nhìn thấy nó, hoặc là có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Cho nên mỗi lần có Mộc Thần ở đấy, nó đều không dám làm càn.
Hiện tại thật vất vả mới ở riêng được với Mộc Ngôn, mấy ngày này không được bôi đen Mộc Thần làm nó nghẹn gần chết rồi.
Nhưng mà, Ngũ Hào vừa mới nó xong, nó liền cảm giác sau lưng có một tầm mắt sắc bén nhìn thẳng nó. Làm cả thân nó, không đúng, là toàn bộ hệ thống đều cứng đờ, lông mao trên người dựng đứng thẳng lên, không dám nhúc nhích.
" Mộc Mộc, anh về rồi." Thanh âm Mộc Thần trầm thấp có từ tính từ phía sau truyền đến, Mộc Ngôn kinh hỉ quay đầu, hoàn toàn không chú ý tới Ngũ Hào dị thường.
Ngũ Hào : TAT , Ngôn Ngôn, sao cậu có thể làm lơ tui như vậy a, rõ ràng tui với cậu quen nhau trước, hơn nữa cậu không chú ý thân tui cứng đờ sao, sao có thể rời tui mà đi vậy【 tay Nhĩ Khang 】
tay Nhĩ Khang
Đấy nếu mà Ngũ Hào có thể vươn tay ngắn nhỏ ra khỏi lông mao của nó.
" A? Đây là cái gì?" Mộc Ngôn chú ý tới trong tay Mộc Thần thế nhưng còn có một con dã thú to lớn, răng nanh mỏ nhọn, nhìn có chút đáng sợ.
" Em không phải muốn lợn rừng sao, anh giúp em săn một con về, nhưng không biết con này có phải là lợn rừng mà em muốn không." Mộc Thần tiện tay để dã thú xuống đất, thanh âm nặng nề kia tỏ rõ dã thú này thể trọng không nhẹ như cách Mộc Thần dễ dàng cầm như vậy.
Hai mắt Mộc Ngôn hơi hơi trừng lớn, trên mặt mang theo biểu tình ngốc lăng, bộ dáng ngốc ngốc làm người không nhịn được muốn tiến lên yêu thương xoa nắn một phen.
Mộc Thần nghĩ thế này, cũng tiến lên hành động như vậy thật.
" Sao vậy? Đây không phải lợn rừng em muốn sao, ngày mai anh giúp em săn một con khác về." Mộc Thần cười nói, cảm xúc mềm mại làm hắn lưu luyến không muốn rời.
Mộc Ngôn phục hồi tinh thần lại, cảm nhận được tay đối phương trên mặt mình, khuôn mặt trắng nõn lập tức lộ ra một mạt đỏ ửng, vì thế khuôn mặt đã mê người càng thêm dụ hoặc.
" Không, không cần, cái này, cái này đã tốt rồi." Mộc Ngôn khẩn trương lắp bắp nói, muốn lui về sau tránh đi bàn tay làm tim cậu đập rối loạn kia, nhưng rồi cũng tham luyến ấm áp nọ.
Vẫn là Mộc Thần buông tay xuống trước, hắn cảm thấy nếu mình cứ sờ khuôn mặt nhỏ kia thì có khả năng nó sẽ bạo hồng nổ tung mất.
Mộc Ngôn vội vàng cưỡng bách bản thân đem lực chú ý đặt lên dã thú. Nhìn kĩ, dã thú này cũng rất giống với lợn rừng, trừ bỏ cái mũi càng nhọn một chút, hàm răng càng sắc bén một chút, cái đầu lớn hơn một chút.
Mộc Ngôn dùng giám định thuật lên dã thú, vốn dĩ cũng chỉ là thuận tay, thế mà nó giám định được.
" Heo mỏ nhọn, ăn được."
( Bản QT nó viết là heo mỏ nhọn mà tui chẳng tra được gì, lợn rừng không phải mỏ nhọn hết sao??? Tùy thuộc môi trường mỏ nhọn của nó dài hay ngắn thôi đúng chứ???)
Thanh âm giám định lạnh băng vang lên, kéo tâm tư Mộc Ngôn lại, cậu không nghĩ tới giám định thuật còn có thể giám định được động vật.
" Anh đem nó đi xử lý, con vật này giải quyết như nào vậy Mộc Mộc?" Mộc Thần tay bắt lấy một chân lợn rừng, hỏi Mộc Ngôn.
" Dùng nước nóng cạo lông nó, sau đó cắt đầu lợn, móng lợn..."
Giám định được đây thật sự là lợn rừng Mộc Ngôn rất hưng phấn. Phải biết rằng lợn chính là đồ tốt, toàn thân trên dưới của lợn cơ hồ đều có thể ăn, lại còn ăn rất ngon. Bây giờ có lợn rừng, dầu mỡ cậu muốn như trên trời rơi xuống, quá tốt đẹp.
Mộc Thần ở bên kia xử lí lợn rừng, Mộc Ngôn ở bên cạnh hắn làm trợ thủ, tùy thời đưa qua dụng cụ cần thiết, hoặc hỗ trợ sắn tay áo. Hình ảnh rõ ràng vì có lợn rừng mà chút máu me, nhưng thoạt nhìn lại cảm thấy dị thường hài hòa tốt đẹp.
Ngũ Hào bay giữa không trung im lặng tắc tâm. Nó cảm thấy tiểu kí chủ nhuyễn manh bị sói xám cắp đi rồi, hơn nữa có khả năng vĩnh viễn sẽ không trở về, tâm tình quả thực càng tắc nghẹn.
Tại phương diện này, Ngũ Hào và Dương Văn Diệu kì tích giống nhau.
Vì không muốn bản thân buồn bực nữa, Ngũ Hào quyết định đi nhìn nồi bắp. Khi bắp chín, nó nhất định phải ăn thống khoái.
"Ngôn Ngôn, bắp được chưa?" Ngũ Hào hỏi.
Mộc Ngôn đi đến trước nồi, mở nắp ra, dùng đũa chọc chọc, nói: " Đã luộc phút, chắc được rồi."
Nghe thấy tin tức này, Ngũ Hào lập tức vui vẻ, trong lòng cuối cùng cũng có chút an ủi.
" Ngôn ca ca, chúng em tới tìm anh chơi nè." Từ cửa truyền đến một chuỗi thanh âm ngọt sữa. Chỉ chốc lát, một bé gái mặc chiếc váy nhỏ màu xanh non(?) đáng yêu cùng một bé trai mặc quần áo màu xanh ngọc đã đi tới.
"Oánh Oánh, Hạo Hạo." Mộc Ngôn nhìn thấy hai đứa nhỏ lập tức nở nụ cười.
Ở thế giới kia, ca nhi tầm Mộc Ngôn sớm đã gả chồng, khả năng còn có tiểu hài tử lớn giống như Oánh Oánh Hạo Hạo vậy.
Cho nên mỗi lần Mộc Ngôn thấy hai đứa nhỏ liền luôn không tự giác muốn chăm sóc, sủng hai đứa, đại khái đây cũng là một loại hiệu ứng di tình đi.
" Oa, Ngôn ca ca, đây là cái gì vậy ạ?" Dương Oánh Oánh nhìn đến Mộc Thần đang xử lí lợn rừng, tò mò đi đến, ngồi xổm xem, đôi mắt trừng lớn, tay nhỏ thậm chí muốn thử chọc chọc.
" Đây là lợn rừng, thịt trên thân nó đều ăn rất ngon." Mộc Ngôn cười trả lời.
" Thật ạ!? Thật sự ăn rất ngon sao, so với gà lần trước còn ăn ngon hơn sao?" Hai mắt Dương Oánh Oánh lấp lánh hỏi, khoé miệng đáng xấu hổ đanh nhiễu mấy giọt trong suốt.
Dương Anh Hạo thấy em gái một bộ dáng không đáng tiền này, tức khắc có loại che mặt xúc động, người không biết còn tưởng nhà họ ngược đãi Oánh Oánh đấy.
Nhưng mà phải biết rằng lần trước Ngôn ca ca đưa gà hầm nấm cho họ, Dương Oánh Oánh ăn nhiều nhất, cho dù ăn đến no căng cũng không muốn dừng lại. May mắn lúc ấy chỉ có người trong nhà, trong thôn mà biết thì quá mất mặt, trưởng thành rồi còn ai dám cưới nàng?
" Ừm, so với gà còn ăn ngon hơn." Mộc Ngôn cười nói, nghĩ đến trước kia ngẫu nhiên một lần được ăn thịt lợn, hương vị kia quả thực quá mê người. Hiện tại ngẫm lại, cậu cũng nhịn không được chảy nước miếng.
Mộc Thần thấy Mộc Ngôn ở chung thật vui với mấy đứa nhỏ ánh mắt càng thêm nhu hòa, động tác trên tay cũng càng thêm nhanh chóng. Trong đầu hắn bất tri bất giác hiện ra cảnh tưởng Mộc Ngôn cùng mấy đứa nhỏ đùa vui cười, hắn ở một bên bảo hộ bọn họ, hình ảnh kia dị thường ấm áp.
" Ngôn Ngôn, nấu được phút rồi, bắp chín rồi phải không a." Ngũ Hào thấy bên kia chơi đùa vui vẻ đều không chú ý nồi bắp này, nhịn không được nhắc nhở.
" Được, đến đây." Mộc Ngôn đáp lại Ngũ Hào. Sau đó nhìn về phía Oánh Oánh cùng Hạo Hạo, nói: " Hôm nay anh nấu bắp, nó cũng ăn rất ngon."
Quả nhiên, vừa nghe đến ăn, Dương Oánh Oánh lập tức tung ta tung tăng đi theo phía sau Mộc Ngôn, như một cái đuôi nhỏ. Tuy rằng Dương Anh Hạo không có biểu hiện ra, nhưng ánh mắt liên tiếp nhìn về phía nồi bắp đã bán đứng nội tâm nhóc.
Thời điểm nắp nồi chưa mở, mùi hương bắp không tính là nồng đậm. Nhưng vào khắc nắp nồi được mở ra, cả sân đều bay đầy mùi thơm bắp.
Mùi hương này không giống mấy món ăn lần trước, nó mang hương vị đặc biệt riêng, nùng mà không nị, đạm mà không tệ.
----------------------------------
Chương : Đường ngọt ngào
" Oa, thơm quá a, nhìn thật xinh đẹp, bộ dáng vậy chắc chắn ăn rất ngon." Dương Oánh Oánh phi thường cổ động hoan hô, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm nồi bắp màu hoàng kim.
Mỗi một viên bắp đều trong suốt đẹp đẽ, chặt chẽ sắp hàng, không ngừng tỏa ra mùi hương mê người.
Mộc Ngôn tìm một cái chậu lớn, động tác nhanh chóng đem toàn bộ bắp đặt ra chậu, sau đó đặt lên bàn trong sân.
Dương Oánh Oánh trước sau đều đi theo phía sau Mộc Ngôn, làm hết phận sự của một cái đuôi nhot, Mộc Ngôn đi đến đâu, bé liền đi đến đó.
Mộc Ngôn tìm vài nhánh cây làm chiếc đũa, đem đũa chọc vào bắp, như vậy liền có thể dùng đũa cạp bắp, không cần lo lắng bị phỏng tay.
Mộc Ngôn đem cái bắp thứ nhất đưa cho Dương Oánh Oánh sớm đã chờ gấp không nổi, cậu cũng cẩn thận dặn dò bé: " Vẫn còn nóng đấy, ăn từ từ nhé."
Sau đó đem cái bắp thứ hai đưa cho Dương Anh Hạo đang trang tiểu đại nhân, tuy rằng nhóc nỗ lực bắt chước đại nhân, nhưng dù sao cũng là đứa nhỏ tuổi, nhìn thấy đồ ăn ngon cũng sẽ lộ ra bộ dáng trẻ con.
trang : giả vờ
Tiếp đến Mộc Ngôn cũng đưa cho Mộc Thần một cái, nhưng Mộc Thần vẫn đang xử lí lợn rừng, không có cách nào cầm lấy, Mộc Ngôn đành phải tự mình giúp hắn cầm, đem bắp đưa tới bên môi hắn, nói :" Anh nếm thử xem ăn ngon không?"
Mộc Thần nương theo, trực tiếp há mồm cắn một ngụm, miềng đầy viên bắp, hương vị ở đầu lưỡi nổ tung. Rõ ràng bắp chỉ có vị ngọt nhàn nhạt, Mộc Thần ăn lại cảm thấy vị đường ngọt ngào.
"Ăn ngon không?" Mộc Ngôn chờ mong hỏi.
"Ừm, rất ngọt." Mộc Thần trả lời, trong ánh mắt lóe tình cảm thâm thúy.
" Vậy anh ăn nhiều một chút, săn thú quá vất vả." Bị Mộc Thần nhìn chăm chú như vậy, mặt Mộc Ngôn hơi hơi phiếm nhiệt, không dám nhìn thẳng hắn, cứ luôn giơ bắp như vậy.
Mộc Thần cũng nghĩ Mộc Ngôn quá vất vả, nhanh chóng đem bắp gặm đến chỉ còn lõi.
" Em cũng ăn đi, anh bên này cũng rất nhanh làm xong." Mộc Thần nói với Mộc Ngôn
" Vâng."
Mộc Ngôn trở lại bên cạnh bàn, phát hiện hai đứa nhỏ cộng thêm một hệ thống đang ra sức gặm bắp, má nhỏ phúng phính hẳn ra, giống như sóc nhỏ, đặc biệt đáng yêu.
Mộc Ngôn cũng cầm lấy một cây bắp bắt đầu ăn, bắp này hương vị nồng đậm ăn ngon hơn so với nơi cậu gieo trồng, còn rất thơm ngọt. Rõ ràng thoạt nhìn không khác nhau lắm, nhưng hương vị lại khác biệt rất lớn.
" Ngôn ca ca, món này là gì vậy ạ, ăn quá ngon." Dương Oánh Oánh một bên ra sức gặm cắn, một bên nói năng không rõ hỏi
" Đây là bắp, lát nữa các em mang thêm về cho ba mẹ, lúc nóng ăn mới ngo." Mộc Ngôn buông bắp trong tay, sau đó lấy một chậu nhot khác, nhặt mấy cái bắp lớn bỏ vào, sau đó đưa cho hai đứa nhỏ.
Đứa nhỏ tuổi cũng xem như đã có chút nhận biết, cũng có thể đủ giúp làm vài việc trong nhà. Hơn nữa hai khoảng cách hai nhà cũng không xa, cho nên Mộc Ngôn mới yên tâm để hai đứa tự đi về.
" Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Dương Oánh Oánh nghịch ngợm nói, sau đó gặm xong bắp trong tay mình, bưng lên chậu nhỏ, lắc lư đi ra cửa.
Dương Anh Hạo thấy thế, vội vàng đuổi theo, duỗi tay bưng bên kia, e sợ Dương Oánh Oánh không cẩn thận sẽ ngã.
Nhìn theo hướng hai đứa nhỏ rời đi, Mộc Ngôn không ngờ rằng, chỉ vì một chậu bắp này thế nhưng rước tới một cái phiền toái không nhỏ.