Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

chương 62

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Tinh Viễn cũng không thông thạo với chuyện làm mai kéo thuyền như vậy, nhưng lòng hắn vẫn luôn mang hổ thẹn với Vạn Nghiệp Vi. Lời đồn đại Vạn Nghiệp Vi theo đuổi Chu Cẩn hắn cũng nghe qua một ít, dưới cái nhìn của hắn, hành vi ngày đó của Vạn Nghiệp Vi hoàn toàn là vì bảo vệ người trong lòng mà thôi. Là một người từng trải hắn phi thường lý giải Vạn Nghiệp Vi khi ấy, huống chi nếu như không phải Vạn Nghiệp Vi thì cũng là Rupert. Người sai là Tề Dương và Phan Hiểu Thần, Vạn Nghiệp Vi bất quá chỉ là trúng kế mà thôi.

Sau khi Chu Cẩn nghe xong cũng không có quá nhiều biểu thị, chỉ là thần sắc nhàn nhạt nói một câu: "Tôi biết rồi."

Tống Tinh Viễn đợi một hồi, thấy Chu Cẩn lại không có phản ứng gì khác, chỉ có thể yên lặng thở dài. Vô luận nói như thế nào, thái độ của Chu Cẩn đã biểu thị đến rất rõ ràng.

Hai người sau đó không trò chuyện nữa, sau khi đến viện hóa chất mới phát hiện Michelson và Dịch Minh đã đến. Dịch Minh vẫn như cũ, chỉ là hình tượng của Michelson khốc liệt hơn một ít. Chu Cẩn trước chào hỏi với Dịch Minh, sau đó do dự mãi mới nói: "Giáo sư?"

"Ừ, thân thể cậu khỏe nhiều chưa?" Michelson bưng danh phận giáo sư hỏi, như nếu không phải khóe miệng ứ máu, đại khái sẽ càng có sức thuyết phục hơn.

Còn không đợi Chu Cẩn trả lời, Dịch Minh đã giành trước lên tiếng: "Ông rõ ràng đã để Chu Cẩn đi lấy khoáng thạch, hiện tại còn hỏi thân thể cậu ấy có khỏe không có phải là hơi dư thừa?"

Cái danh phận Michelson bưng lập tức tản đi chỗ khác: "Tôi chính là theo thói quen hỏi một chút."

Dịch Minh căn bản không cho Michelson mặt mũi: "Thói quen này của ông nên sớm sửa lại! Tật xấu dằn vặt người khác đến bây giờ cũng không đổi, còn ra cái thứ đề mục gì đó nữa!"

Chu Cẩn nhanh chóng dời đầu đi chỗ khác, làm như không nhìn thấy bất cứ thứ gì hỏi Tống Tinh Viễn: "Tống bộ trưởng, chúng ta có thể bắt đầu chứ?"

"Bắt đầu đi, đẳng thức Dịch Minh đại sư đã viết cho tôi." Tống Tinh Viễn gần đây nhìn thấy Dịch Minh và Michelson đồng thời xuất hiện ở chỗ nào, phản ứng đầu tiên chính là tránh né, lúc không thể tránh được thì sẽ nghĩ tất cả biện pháp, đem sự tình trong thời gian ngắn nhất giải quyết.

Hắn gọi người đem nút không gian đến kho hàng, sau khi lấy khoáng thạch ra, ấn lượng chất phản ứng cần thiết thật kỹ. Chỉ cần Michelson không mở miệng, Dịch Minh cơ bản có thể không để ý đến độ tồn tại của ông ta, ông nhanh chóng đi tới trước máy phản ứng kiểm tra tình huống phản ứng, khoáng thạch phải trải qua giai đoạn nát tan, loại bỏ tạp chất, tinh luyện, chờ một loạt quá trình mới có thể chiết xuất ra.

Mấy người nhìn vật chất đi ra sau khi chiết xuất, Dịch Minh lầm bầm một tiếng: "Đây cũng quá ít rồi đi."

Đợt đầu tiên vốn là hai mươi ki-lô-gam, thành phẩm cuối cùng bất quá chỉ có khoảng bảy ki-lô-gram. Kỹ sư liên tục nhìn chằm chằm vào máy phản ứng, vừa ghi chép dữ liệu vừa nói: "Đúng, tạp chất của khoáng thạch cao như vậy cũng hết cách rồi, tỷ lệ chiết xuất luôn luôn ở khoảng ba mươi lăm phần trăm, hôm nay đã tính thật tốt rồi đấy chứ."

Chu Cẩn im lặng không lên tiếng nhìn dữ liệu trên màn ảnh, trên đường cậu đi đến Hoàn Giới tinh đã từng tra tư liệu, Hoàn Giới tinh từ khi phát hiện có quặng mỏ đến khi tiến hành khai thác tới nay bất quá mới bốn mươi lăm năm, thời điểm thăm dò năm đó, dữ liệu hàm lượng khoáng thạch đưa ra đạt tới sáu mươi lăm phần trăm trở lên. Bây giờ sau bốn mươi lăm năm, chất lượng của khoáng thạch liên tục giảm xuống nhiều năm, rồi biến thành ba mươi lăm.

Hình ảnh Edmon đi thoáng qua ở cửa khai thác luôn luôn luân chuyển trong đồng hồ báo thức của Chu Cẩn, cậu không có cách nào ngừng chia cắt hình ảnh của Edmon khỏi Tạ gia. Trên thực tế ở trong lòng cậu, đã đem Edmon và Tạ gia liên kết với nhau, dù như thế nào Tạ gia đều khẳng định có quan hệ với thế lực sau lưng Edmon. Nhưng thời gian Tạ gia tiếp nhận bất quá cũng mới một năm, như vậy trước đây bọn họ đến tột cùng thao tác bằng cách nào?

Chu Cẩn lặng yên suy nghĩ những vấn đề này, lại một lần nữa thán phục thế lực đáng sợ luôn núp trong bóng tối kia. Liền trong lúc vô tình, bọn họ tựa hồ đã thẩm thấu toàn bộ liên bang. Không biết tình huống đế quốc đang ra làm sao.

Đế quốc cũng không sống yên ổn, đặc biệt là lão Lorrin, hiện tại hận không thể dùng đế giày quất chết con trai mình. Aldrich bỗng nhiên gửi truyền tin nói với ông anh sẽ kéo dài kỳ nghỉ không thời hạn, lý do cũng không phải là anh muốn ở bên Chu Cẩn, mà là nói mình mệt nhọc quá lâu, muốn thoải mái một chút.

Kỳ nghỉ nửa tháng, còn muốn thoải mái? Lão Lorrin chỉ cảm thấy ngứa tay nhột chân, hận không thể đem giày ném qua.

"Đúng vậy, vốn không cảm thấy như thế, hiện tại vừa ra ngoài so sánh, con liền cảm thấy vệ đội thật sự quá buồn chán. Con trước tiên đi dạo vài vòng, chơi đủ rồi con liền trở về."

Lão Lorrin quả thực muốn điên, Aldrich nói "chơi đủ rồi" làm cho ông lập tức nhớ lại cảnh tượng đứa con bất hiếu này lưu luyến ở quán rượu năm đó. Huyết áp của lão Lorrin cọ một chút liền xông lên: "Con đừng làm bừa! Không phải con mới tặng đồ cho Chu Cẩn sao? Đây là muốn làm gì!"

"Không ạ, con chính là muốn vui đùa một chút, bảo đảm sẽ không gây sự. Tin con đi!" Lời còn chưa dứt, Aldrich đã tắt điện thoại.

Lão Lorrin như thú bị nhốt ở trong phòng chạy vài vòng, lập tức liên lạc với Đường Hạc Minh.

Đường Hạc Minh vừa nghe, lập tức theo bản năng liên hệ tình hình bất ngờ của Chu Cẩn và thứ gọi là biểu hiện "khác thường" của Aldrich lại với nhau, nhưng thời điểm như thế này thừa nhận chẳng phải là tự tìm phiền toái cho mình à? Vị tổng thống tiên sinh đã chìm trong giới chính trị nhiều năm một mặt nghiêm nghị trả lời: "Không có a, theo tôi được biết hai người bọn họ không có gì bất ngờ cả. Đồ vật đã đưa đến, Chu Cẩn cũng thật vui vẻ, còn đặc biệt nửa chính thức cảm ơn một chút. Sau đó đã cùng giáo sư đi làm hạng mục rồi."

Đường Hạc Minh cố ý dừng một chút, làm bộ suy nghĩ: "Muốn tôi gọi điện thoại hỏi Chu Cẩn một chút không? Dù sao cũng là chuyện của vợ chồng son, có lẽ chỉ có người ngoài chúng ta không biết nguyên nhân thôi."

Đây không phải là đùa giỡn à! Lão Lorrin vội vàng ngăn cản: "Không, không cần! E rằng còn có những chuyện khác, để tôi hỏi lại."

Đường Hạc Minh giả vờ giả vịt thu hồi cánh tay đang duỗi ra: "Thêm nữa, vạn nhất để Chu Cẩn suy nghĩ nhiều sẽ không tốt. Không bằng ông tìm bạn của Nhị hoàng tử hỏi một chút đi, nói không chừng bọn họ sẽ biết đấy."

"Đúng rồi," lão Lorrin đáp lời, "Đừng gọi cho Chu Cẩn."

Sau khi truyền tin kết thúc, hai bên đều vì sự nhanh trí của mình mà tự khen một cái.

Aldrich mai phục ở phụ cận Hoàn Giới tinh quả nhiên không lâu lắm liền nhận được nhiều bưu kiện, anh ước lượng nhìn một chút, dặn Ngân Dực: "Sandy gửi đến bưu kiện thứ ba thì nói cho ta, những người còn lại không cần để ý tới."

Anh nghe theo lời dặn của Chu Cẩn, thả sáu vệ tinh nhỏ ngụy trang thành sáu thiên thạch ra, mình thì núp ở trong quần thể thiên thạch cách Hoàn Giới tinh một năm ánh sáng.

Chu Cẩn nhìn xuống thiết bị giới hạn cá nhân, hình ảnh quay chụp của vệ tinh truyền về. Cậu biết Aldrich đã chuẩn bị xong, liền an tâm cùng Michelson đồng thời điều phối hợp kim.

Điều phối hợp kim chẳng hề thuận lợi. Tuy rằng nguyên tố cần thiết trong khoáng thạch đã đạt tới độ tinh khiết rất cao sau nhiều lần tinh luyện, nhưng thời điểm kim loại gia nhập, vô luận cố gắng kiểu nào, hệ số uốn của hợp kim vẫn quá thấp, khác biệt so với dữ liệu từng quét hình thực sự quá xa.

Thí nghiệm nhất thời lâm vào thế bí. Chu Cẩn lại lấy dữ liệu đã xử lý ra, nhìn kỹ từng cái. Cậu nhớ tới lúc đó từng nói với Dịch Minh, cơ giáp cần phải trải qua xử lý sinh học hóa.

"Giáo sư, có lẽ chúng ta nghĩ lầm rồi." Chu Cẩn nói, Michelson và Dịch Minh đang nằm trên bàn đồng thời ngẩng đầu nhìn cậu, "Xử lý sinh học hóa và hệ số uốn tăng cường, có lẽ cũng không thể độc lập tồn tại."

Sau khi nghe xong, Dịch Minh nhìn lượng lớn dữ liệu trên bàn của mình: "Nhận thức của chúng ta đối với cơ giáp cấp S vẫn luôn dừng lại ở thiết lập cơ bản của cơ giáp mà người thiết kế đã làm ra, trên thực tế, chỉ có mấy chiếc cơ giáp cấp S quả thật là như vậy. Nhưng điều này hạn chế tư duy của chúng ta, nếu như cơ giáp của đối phương đã đạt đến trình độ bắt chước lý tưởng..."

"Như vậy, nhất định xử lý sinh học hóa liền sẽ ảnh hưởng đến bản thân hệ số uốn." Michelson nói tiếp, "Chu Cẩn nói đúng, cân nhắc như vậy mà nói, xác thực không nên là độc lập tồn tại. Hai bên nhất định phải hỗ trợ lẫn nhau, thiếu một thứ cũng không được."

Dịch Minh liếc mắt nhìn Michelson một cái, hiếm thấy không có phản bác.

Đã có suy đoán như thế, vậy thứ gọi là xử lý sinh học hóa là gì? Trình độ bắt chước lý tưởng vẫn chỉ có thể xử lý trong tài liệu thôi sao?

Trong phòng nhất thời yên tĩnh không hề có một tiếng động.

"Thiết Giáp độc ngao."

"Sâu."

Một lát sau, Chu Cẩn và Dịch Minh đồng thời nói. Chu Cẩn lập tức từ trong nút không gian đổ ra một con Thiết Giáp độc ngao còn nhỏ. Thân thể to lớn lập tức tràn đầy toàn bộ phòng thực nghiệm.

Michelson: "... Cậu cư nhiên mang theo thứ này bên người?" Ông khó mà tin nổi nhìn Chu Cẩn.

Chu Cẩn cũng không trả lời vấn đề này, cậu chăm chú xoay vài vòng quanh Thiết Giáp độc ngao, sau đó dừng ở đầu Thiết Giáp độc ngao. Cậu từ trong nút không gian móc dao găm ra, mạnh mẽ xen vào trong mắt Thiết Giáp độc ngao, cả cánh tay cơ hồ đi vào trong đó. Sau đó tay cậu xoay một cái quấy một cái, dùng sức vẩy một cái, dao găm chọc lấy hai sợi dây màu đen từ trong đầu Thiết Giáp độc ngao bắn ra.

Tống Tinh Viên theo lệ nhìn máy giám sát một chút còn chưa kịp nghi hoặc tại sao Chu Cẩn lại mang theo bên người thi thể của Thiết Giáp độc ngao, liền bị thủ pháp thẳng thắn dứt khoát của Chu Cẩn dọa sợ đến ngây người. Nhớ lại chuyện Vạn Nghiệp Vi có thể tìm lại một mạng, xem ra vận may đã tương đối khá rồi.

Cả cánh tay của Chu Cẩn đều là niêm dịch, cậu hơi hơi vẩy vẩy, cầm hai sợi dây màu đen lùi lại mấy bước, lúc này mới hoàn toàn kéo chúng ra khỏi thân thể của Thiết Giáp độc ngao. Dịch Minh và Michelson lúc bấy giờ mới thấy rõ, đây là trung khu thần kinh của Thiết Giáp độc ngao.

"Con nghĩ rồi, cảm thấy thứ này là không thể thích hợp hơn. Bất quá, làm sao để gia nhập vào trong hợp kim, con lại không có đầu mối gì."

Dịch Minh đi qua nhận lấy hai sợi dây thần kinh sau đó ném cho Michelson: "Trước khi điều phối hợp kim thì thử nấu lên một chút đi."

Ba người căn bản ngồi không yên, lập tức trở về viện hóa chất. Chu Cẩn ở trên đường nhanh chóng từ trong kho tài liệu điều ra hồ sơ cắt miếng trung khu thần kinh của Thiết Giáp độc ngao, sau khi kiểm tra với Dịch Minh, chọn ra vài thành phần tạo thành vật chất. Lúc đến nơi, họ đã làm xong phương trình chiết xuất.

Thủ vệ nhìn bọn họ mang hai sợi dây thần kinh khổng lồ đến đây mà sợ hết hồn, ba người không để ý ánh mắt kỳ quái của đối phương tí nào, hứng thú bừng bừng đi đến máy phản ứng. Chu Cẩn đem trung khu thần kinh ném vào lò chiết xuất, không ngừng không nghỉ tiến hành các loại chiết xuất. Chờ chiết xuất xong xuôi, căn cứ vào lượng chiết xuất, nhanh chóng tính toán lượng dùng các hạng vật liệu kim loại, lập tức đưa tỉ lệ vào chương trình khống chế.

Toàn bộ phản ứng cần nửa tiếng, bước tiếp theo chính là kiên trì chờ đợi và một chút vận may. Tống Tinh Viễn chỉ đến chậm một bước so với bọn họ, Chu Cẩn đem chỗ ngồi nhường cho hắn, chính mình thẳng thắn ngồi trên mặt đất. Cậu gặp khó khăn đến đất trời đen kịt mấy ngày nay, lúc này mới phát hiện đã lâu không có liên lạc với Aldrich.

Hơi suy nghĩ, thủy triều nhung nhớ lại ùa tới. Chu Cẩn cũng không phải là người thích bị xoắn xuýt, đối với cậu, nếu không bài xích vậy thì không cần nhăn nhó. Cậu liếc nhìn mấy người đang căng thẳng nhìn chằm chằm máy phản ứng, lén lút di chuyển sang bên cạnh, gửi yêu cầu truyền tin với Aldrich.

Aldrich chính là đang tẻ nhạt so chiêu với Ngân Dực. Mười mấy dây thần kinh của Ngân Dực đồng thời từ những góc độ khác nhau phát khởi công kích, Aldrich nghiêng người né qua rồi nhảy lên tại chỗ, anh nhanh chóng nhìn chung quanh, sau đó dùng mắt cá làm trục tâm chuyển động cả người, không chút khách khí đem một nửa dây thần kinh đá bay. Thời điểm thân thể ngã xuống, thuận thế lấy dây thần kinh gần nhất làm điểm tựa rồi lăn khỏi chỗ, lúc đứng dậy dùng sức run lên, đem dây thần kinh còn lại đang tới gần đánh bay ra ngoài.

"Không thể nào!" Ngân Dực kêu to, sau đó vặn vẹo dây thần kinh trên tay Aldrich kia, muốn đem Aldrich trói lại. Nhưng Aldrich chẳng hề cho nó cơ hội này, đưa tay dùng sức khiến dây thần kinh không có cách nào trói chặt anh, sau đó nhấc tay lên, phi thường cấp tốc đem dây thần kinh hoàn mỹ thắt thành nơ bướm.

"Không tồi." Aldrich tiện tay ném đi, "Ngươi không có thủ đoạn mới mẻ nào à?"

"Chu Cẩn yêu cầu truyền tin." Ngân Dực đang chuẩn bị nhào tới thì ngừng lại động tác.

Aldrich vừa quay đầu, quả nhiên Chu Cẩn đang chờ trên tuyến. Anh không để ý tới Ngân Dực, thân thể tìm tòi hai tay nhấn nút nhận cuộc gọi.

Giọng nói của Chu Cẩn truyền đến: "Tình huống của anh thế nào rồi?"

Aldrich nhìn mặt Chu Cẩn, thần sắc trên mặt không tự chủ được mà tỏa ra nhu hòa: "Mấy ngày gần đây cũng không có động tĩnh, không biết có phải dùng duyên cớ đi theo một nhóm vừa chuyển đi hay không nữa."

"Đã làm phiền anh rồi." Chu Cẩn có chút ngượng ngùng, nếu như không phải vì mình, Aldrich căn bản không cần một mình ở nơi đó.

"Phiền phức?" Aldrich nhìn Chu Cẩn, "Làm sao lại phiền phức được, người của đối phương lúc đầu từng tập kích em."

Anh thay đổi tư thế tiếp tục nói, không hề phát hiện dây thần kinh của Ngân Dực đang lén lén lút lút nhích lại gần, cái nơ bướm to đùng kia bị Ngân Dực yên lặng bỏ vào sau gáy anh. Aldrich còn đang tự mình giở trò giả vờ đẹp trai: "Lúc đó không có cơ hội, hiện tại biết gã ở đâu, đương nhiên phải trừng trị gã chứ."

Chu Cẩn một lời khó nói hết nhìn tạo hình của anh, Ngân Dực còn theo động tác của Aldrich điều chỉnh vị trí nơ bướm, góc độ bắt bí đến vừa đúng, làm cho Chu Cẩn thông qua máy thu hình nhìn sang, nơ bướm lại như đã sinh trưởng trên đầu Aldrich, cả người Aldrich rất giống như búp bê kim cương.

Chu Cẩn yên lặng che miệng, sợ chính mình không nhịn được bật cười, nhanh chóng nói: "Tôi đang đợi kết quả thí nghiệm, thừa dịp có thời gian trước hết gọi điện thoại cho anh. Kết quả gần có rồi, tôi trước tiên đi xem nhé. Anh nghỉ sớm một chút, chú ý an toàn."

Lập tức cúp điện thoại.

Tuy rằng Aldrich còn một đống lời chưa kịp nói ở trong bụng, nhưng Chu Cẩn cuồng công việc có kẽ hở trong công việc cư nhiên có thể liên lạc với mình, thật sự đủ để anh mừng rỡ như điên.

Anh hưng phấn đứng lên lộn nhào về phía sau một phát, Ngân Dực lén lén lút lút trốn ở một bên, tùy thời lấy dây thần kinh đem anh trói lại. Thời điểm muốn ra tay, nút báo động ở trước mặt lại vang lên.

Aldrich biến sắc, một chiếc phi thuyền loại nhỏ giống như hồn ma xuất hiện ở tầng khí quyển gần Hoàn Giới tinh. Chờ Aldrich khóa chặt, đối phương đã tiến vào tầng khí quyển.

"Khai công, Ngân Dực."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio