Tinh Tế Tối Cường Văn Chương Sư

chương 107: raman chi tử (canh hai)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Carter. Williams vừa quay đầu lại liền thấy con dâu tương lai với vẻ mặt khiếp sợ đang đứng ở cửa, ông cúi đầu nhìn thoáng qua người vừa bị mình cắn đến huyết nhục mơ hồ kia, rồi nhanh chóng ngậm miệng lại, còn lấy móng vuốt lau miệng, để miệng mình không còn lưu lại vết máu, sau đó làm bộ như không có việc gì mà bò trên mặt đất, giống như mọi chuyện vừa rồi không phải do ông làm vậy........

Oakland:..........

Cậu đã hiểu tính cách của Hall giống ai rồi............

Nhưng ngay lúc này, tên sát thủ chỉ còn nửa cái mạng kia lại giãy giụa lấy từ ngực ra một quả lựu đạn mini, hắn cười dữ tợn ấn kíp nổ. Oakland không nghĩ ngợi liền dùng thuật khinh công phi đến bên cạnh tướng quân Williams, dùng thuật pháp triệu hồi tường đất, chắn trước mặt bọn họ.

Lựu đạn nổ ầm ầm, sinh ra sóng nhiệt và sóng xung kích cuồn cuộn khắp toàn bộ tầng , sàn nhà được tạo bằng siêu hợp kim cũng bị xuyên tạc, may mà lựu đạn mini chỉ có tác dụng hữu hạn, chỉ phá hủy một khoang thuyền, cũng không tạo thành ảnh hưởng quá lớn đến phi thuyền. Đáng thương nhất là Quentin vừa mới giải quyết xong hai gã sát thủ liền bị sóng xung kích làm bay ra ngoài, khiến xương sườn bị gãy, da thì bị bỏng, cần phải tiến vào khoang chữa trị để trị liệu một lần nữa, có một ít nhân viên cũng bị vạ lây, may mà vụ nổ vẫn chưa làm ai tử vong.

Oakland trút linh lực ngưng tụ tường đất thành tầng tầng lớp lớp bao vây lấy cậu và tướng quân Williams, do đó bọn họ cũng không bị thương quá nặng.

Nhân viên trên phi thuyền sau khi nghe tiếng nổ liền chạy lên đây, dập lửa cứu người, sau khi bọn họ nhìn thấy nơi phát nổ là từ phòng trị liệu của tướng quân Williams thì tay chân liền lạnh toát. Chờ đến khi bọn họ vọt vào, thấy tướng quân Williams và Oakland vẫn bình yên vô sự, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

"Ngao ô!" Tướng quân Williams phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, mọi người nghe không hiểu thú ngữ nhưng cũng có thể đoán được ý của ông. Bọn họ không nghĩ tới trong đội ngũ lại có sát thủ trà trộn vào, khiến bọn họ rất sợ hãi.

"Trên phi thuyền còn phòng trị liệu khác không?" Oakland nhíu mày hỏi, phòng trị liệu ở tầng đã bị phá hủy toàn bộ, người bệnh không thể tiếp tục trị liệu nữa.

"Phòng trị liệu đều ở tầng , chúng tôi vừa kiểm tra lại thì còn một khoang xài được, dược tề và thuốc xịt ngoại thương vẫn còn dư, nhưng bị thương ở xương cần phải tiến vào khoang trị liệu mới được." Một bác sĩ mặc đồ màu trắng trả lời, "Tướng quân, tình huống của ngài tương đối đặc thù, không thể sử dụng khoang chữa trị, chúng tôi yêu cầu ngài làm kiểm tra tổng quát một lần nữa."

Tướng quân Williams gật gật đầu to, đồng ý với người kia.

"Tôi cũng đi." Hiện tại Oakland cũng không dám rời tướng quân Williams nửa bước, ai biết còn sát thủ nào ở đây không, hơn nữa cậu cũng lo cho ông, vừa rồi ông còn chiến đấu với sát thủ, không biết có tạo thành ảnh hưởng đến thương thế của ông không nữa.

Bọn họ đi đến phần sau của khoang thuyền, tướng quân Williams nằm sấp trên giường lớn, bác sĩ đang cầm thiết bị để nội soi tiến hành kiểm tra toàn thân cho tướng quân, quả nhiên có hai chỗ gãy xương đã bị lệch, ngoài ra có một cái xương sườn đã đâm vào nội tạng, nếu động một chút, chỉ sợ sẽ chọc trúng phổi.

Vài bác sĩ lập tức nhìn nhau, tình trạng này cần phải tiến hành giải phẫu, nhưng phòng bệnh đã bị hủy rồi, không có thiết bị và phòng giải phẫu, bọn họ không dám tiến hành phẫu thuật.

Oakland tự hỏi một chút rồi nói với bọn họ, "Xin lỗi, mọi người có thể đi ra ngoài một chút không, tôi có việc muốn bàn với tướng quân."

Mọi người tuy rằng kinh ngạc vì tướng quân đang ở hình thú thì làm sao thảo luận được, nhưng vì thân phận của cậu là con dâu của tướng quân nên mọi người liền rời đi.

"Tướng quân...Không biết Hall có nhắc tới chuyện của con cho người không? Con có cách để giúp người chỉnh xương cốt lại, không biết người có đồng ý tin tưởng con không?" Oakland ngồi xổm xuống, biểu tình nghiêm túc nhìn vào hai mắt tướng quân Williams.

Tướng quân liền đem móng vuốt đặt lên đầu gối của Oakland, biểu lộ thái độ tín nhiệm của mình đối với cậu.

"Tướng quân có biết bác sĩ nào có thể tín nhiệm được không?" Oakland vẫn cảm thấy nên kêu một bác sĩ vào để yểm hộ mình một chút.

Tướng quân gật gật đầu to.

Oakland liền kêu những bác sĩ đó tiến vào, để tướng quân Williams chọn một người, người đó tên là Matthew, là học đệ của tướng quân Williams, do ông tự mình chiêu mộ vào tập đoàn quân số , lúc đội cứu hộ vừa trở về, người bó xương và trị liệu cho ông là Matthew, một người đáng tín nhiệm.

Oakland chỉ giữ Matthew lại để trị liệu cho tướng quân, yêu cầu ông yểm hộ phía sau mình.

Tuy rằng Matthew rất nghi hoặc vì Oakland chỉ là một Văn Chương Sư mà lại biết trị liệu, nhưng xuất phát từ lòng tin tưởng và phục tùng mệnh lệnh, cuối cùng Matthew cũng đồng ý với yêu cầu của Oakland.

Matthew yểm hộ ở phía sau, để lại Oakland và tướng quân Williams trong phòng, tay cậu cầm một viên linh thạch, bắt đầu dùng linh khí chỉnh lại chỗ xương bị lệch trở lại hình dạng ban đầu, sau đó cậu uy cho ông chai dược tề trị liệu, có thể giúp nội tạng của ông ngừng xuất huyết, lực khôi phục của thú nhân tốt hơn so với người thường, cậu tin rằng tướng quân chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày sẽ khôi phục thôi.

Những người khác chỉ tưởng Matthew đang dùng thuật với tướng quân, tỏ ra vô cùng kinh ngạc với hắn. Matthew vẫn duy trì vẻ ngoài bình tĩnh, kỳ thật trong lòng hắn đang sôi trào mãnh liệt, con dâu tương lai của tướng quân đến tột cùng là người như nào?

Lúc này Hall còn chưa biết trên phi thuyền vừa phát sinh sự kiện ám sát, anh đang dẫn đầu chiến đấu sư triển khai chiến đấu kịch liệt. Tuy rằng lửa đạn trên mặt đất cực kỳ mãnh liệt, nhưng cơ giáp của bọn họ đã có đủ năng lượng thạch, cho nên khi sử dụng vũ khí năng lượng liền không nương tay chút nào với quân doanh trên mặt đất, chiến đấu sư nhờ có hoa văn Kim Thuẫn yểm hộ đang không ngừng rút ngắn khoảng cách với quân doanh.

"Thượng úy! Chúng ta không duy trì được lâu nữa đâu! Nhân số của đối phương thật sự quá nhiều! Hay chúng ta đầu hàng đi?" Nơi đóng quân không ngừng có người chết, có một binh sĩ bên trong phòng chỉ huy nhịn không được nói với Raman.

"Đồ nhát gan!" Raman là một người vô cùng khiêm tốn, hắn luôn mang một gọng kính màu vàng, ăn mặc gọn gàng, tóc tai không hề cẩu thả mà được vuốt hết về phía sau, cả người đều toát ra một cổ hơi thở tinh anh, nhưng giờ phút này khuôn mặt của hắn đang tối sầm lại, tóc tai lộn xộn, hắn dùng ánh mắt tàn nhẫn nhìn về phía tên nhát gan kia, một chân đá tên đó bay ra ngoài.

Mọi người đều rụt cổ, im như ve sầu mùa đông, không dám nói bất luận điều gì.

"Đóng máy che chắn tín hiệu, tiến hành đưa ra thỉnh cầu." Raman nheo mắt nói.

"Vâng!"

Raman mở quang não, phát tín hiệu cầu cứu với một dãy số, những không có người nghe.

Raman liền ngắt máy, lòng trầm xuống, hắn hiện giờ đã coi như là người chết, những người hứa cho hắn vô số đồ tốt đều bỏ hắn.

Raman thở dài nói, "Bắn đạn tín hiệu màu trắng."

Đạn tín hiệu màu trắng đại biểu cho việc đầu hàng, đại thế của Raman đã mất, hắn chỉ có thể lựa chọn đầu hàng, ít nhất có thể khai ra hành vi của người phản bội, để giữ lại được vợ và con trai.

Lính của Raman nghe vậy liền lập tức hành động, đồng thời cũng cảm thấy nhẹ lòng, cuối cùng cũng không cần phải chết.

Đạn tín hiệu màu trắng rất nhanh đã được bắn đi, khi mọi người đang bị màn hình lớn hấp dẫn, thì tên lính vừa bị Raman đá đi đang lặng lẽ bò dậy, từ trong lòng lấy ra lựu đạn mini như sát thủ trên phi thuyền, cười lạnh ấn kíp nổ.

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio