Trận đấu kết thúc, chiến đội Ngân Dực trở thành quán quân Tân Tú Cơ Giáp Đại Tái, năm người trong nhóm đều trở nên nổi tiếng, bọn họ đã có thực lực, lại có giá trị nhan sắc, đội ngũ như vậy không được hoan nghênh mới là lạ?
Đặc biệt là đối với những người trẻ, nhân khí của bọn họ vô cùng cao, còn tự lập một hậu viện, có thể so với đại minh tinh luôn. Các đề tài đứng đầu trên Tinh Võng, đều có liên quan đến bọn họ, không ít người còn kêu bọn họ tạo một trang cá nhân.
Trang chủ cá nhân sẽ được tạo khi người đó có sự nổi tiếng, độ hot, danh tiếng trong lĩnh vực nào đó.
Hall vốn dựa vào thực lực của mình là tiểu chiến thần, hiện giờ lại có thêm Oakland là vũ khí bí mật, giải quán quân của cuộc thi cá nhân tất nhiên đã nằm trong lòng bàn tay anh rồi, có thể nói là một nam thần chân chính. Oakland là người nhận nhiều sự chú ý nhất, với thiên phú kinh người như thế, ngay cả người của hiệp hội Văn Chương Sư còn muốn vứt cành ôliu cho cậu, trực tiếp trao tặng tư cách Văn Chương Sư sơ cấp cho cậu luôn. Tư cách này khác với khảo hạch trên Tinh Võng, phải chế tác được hoa văn thực thể trong hiện thực mới có thể đạt được tư cách chứng thực, hơn nữa chỉ cần một quả đã đại biểu cậu sẽ nhận được huân chương. Có tư cách cùng huân chương, cậu sẽ trở thành một Văn Chương Sư chân chính, bất luận ở đâu cũng sẽ được mọi người tôn trọng.
Không có người nào dị nghị về vấn đề này, việc Oakland chế tác tại hiện trường mọi người đều thấy rõ như ban ngày, thực lực chế tác hoa văn của cậu là hàng thật giá thật, việc cậu được Hiệp Hội trao tặng tư cách Văn Chương Sư sơ cấp cũng không có gì là sai. Nếu Oakland chế tạo ra được hoa văn nguyên tố, nói không chừng Hiệp Hội sẽ trực tiếp trao tặng tư cách Văn Chương Sư trung cấp cho cậu rồi.
Cuộc thi ở Thủ Đô Tinh kết thúc vào buổi tối, ngày hôm sau liền phải trở lại trường học, bởi vì bọn họ vẫn là học sinh, cần phải trở lại trường để tiếp tục học, chờ đến khi cuộc thi cá nhân bắt đầu, chỉ cần qua đây tham gia là được.
Khi Diana cùng Ignatius trở lại trường học thì rất được hoan nghênh, thậm chí trường học còn tặng cho bọn họ mỗi người vạn đồng liên bang, trường học của bọn họ cũng không giống như Liên Bang Đệ Nhất Quân Giáo, bởi vì hai người bọn họ phát huy quá xuất sắc trong lúc thi đấu,
Đãi ngộ của ba người bọn Hall cũng giống vậy, không chỉ được nhiệt liệt hoan nghênh, còn bị không ít học đệ học muội vây lấy, làm cho bọn họ rất là không thích ứng được.
Các học sinh sẽ tổ chức party tự phát, nhưng lại bị phó hiệu trưởng Charles cản trở, cuối cùng bị bắt hủy bỏ, nhưng việc này cũng không làm ảnh hưởng đến sự vui mừng của bọn học sinh.
Nhưng người được các học sinh hoan nghênh nhất, thế nhưng lại là Oakland, có không ít học sinh hệ chiến đấu cơ giáp muốn xin liên lạc của cậu, để có thể mua hoa văn từ chỗ cậu, bất luận là hoa văn giả tưởng hay thật thể, bọn họ đều muốn mua a!
Nhìn Oakland tay chân luống cuống bị một đám người vây quanh, Hall đen mặt, sau đó liền tùm Oakland đi, để lại Chris làm tấm bia, làm Chris khóc không ra nước mắt.
Đáng nhắc tới chính là Joy, bé cũng trở về cùng với bọn họ, bởi vì thân thể Owen không tốt, không thể nói chuyện với hình thú của Joy, để tránh cho Owen bị Joy làm cho sứt đầu mẻ trán, Hall liền mang Joy trở về, lại ném cho Oakland chiếu cố.
Oakland hoan hỉ thiên địa ôm cục lông nhỏ, biểu tình nhìn Hall có chút ngại ngùng, trong lòng có chút ngọt ngào.
Nếu đã trở lại, Oakland liền đưa đơn xin nhảy lớp, sau khi Komery nhận được đơn, lập tức đồng ý, cũng không cần khảo hạch, bởi vì trong cuộc thi, Oakland đã chứng minh thực lực của cậu rồi, nếu không phải quy định của trường học là không được xin nhảy lớp trong vòng một tháng, Komery sẽ trực tiếp cho cậu lên năm học.
Kể từ đó, Oakland liền tiến vào năm hệ Văn Chương, vừa vặn học chung một ban với Risha....
Ngoài ý muốn là Risha không có tìm cậu gây phiền toái, cũng không có ý muốn nói chuyện với cậu, biểu hiện giống như không có cậu vậy.
Giống như chuyện phân cao thấp lúc trước với Oakland không phải là cô vậy. Oakland vô cùng mừng rỡ, liền coi như không quen biết cô.
Vì để chuẩn bị cho cuộc thi cá nhân, nên lịch trình huấn luyện của Hall càng trở nên nặng nề cùng dày đặc, cũng không có thời gian để đón Oakland tan học, hoạt động ngủ trưa cũng bị hủy bỏ, nhưng mỗi tối anh đều cùng ăn cơm chiều với Oakland, sau đó biến thành hình thú "cùng chung chăn gối" với Oakland một chút, sáng hôm sau lại đi học rồi huấn luyện.
Có một số người không biết chuyện này, bọn họ chỉ nhìn được bên ngoài, liền cho rằng tình cảm của bọn họ không còn mật thiết nữa, có vài người đã nổi lên tiểu tâm tư.
Ví dụ như George....
"Ca ca, làm phiền anh qua đây một chút." Hôm nay vừa tan học, khi Oakland vừa đứng lên, liền nhìn thấy thân ảnh của George xuất hiện bên ngoài phòng học, vẻ mặt huynh đệ hữu cung và bộ dáng thân cận đến đón cậu, tức khắc đưa đến không ít sự chú ý.
Oakland rất muốn mở đầu hắn ra để xem bên trong rốt cuộc đang chứa cái gì?
"Ngươi muốn nói gì?" Oakland cau mày hỏi.
"Ba và mẹ rất nhớ anh, cố ý kêu em đến đây thăm anh, buổi tối hôm nay có thể cùng nhau ăn một bữa cơm không?"
"Không được, ta có hẹn rồi." Oakland trả lời không chút do dự.
George không nghĩ rằng cậu lại trả lời không khách khí như vậy, vốn định quay đi, nhưng nghĩ tới việc mẹ đã dặn dò, vẫn phải nhịn xuống, "Chúng ta vốn là huyết mạch tương liên, chỉ là một chút mâu thuẫn nhỏ, tại sao không thể tha thứ chứ? Trước kia là do mẹ không đúng, nhưng mẹ cũng là mẹ của chúng ta, bà đã biết sai rồi, hôm nay còn cố ý muốn tạ lỗi với anh."
Đã xuống nước đến như vậy, tiểu tử này chắc sẽ không cự tuyệt đi?
"Không cần." Oakland vẫn cự tuyệt hắn như cũ, "Đó là mẹ của ngươi, không phải mẹ của ta, mẹ của ta đã mất rất lâu rồi."
"Anh đúng là loại người không biết tốt xấu?!" George cuối cùng cũng không nhịn được, tức muốn hộc máu, "Nếu không nhờ mẹ nuôi ngươi lớn đến như vậy, ngươi đã sớm chết, ngươi đúng là bạch nhãn lang không biết tốt xấu!"
Oakland cười lạnh một tiếng, "A, thì làm sao? Đuổi ta ra ngoài một thân một mình, ném cho ta một rương dịch dinh dưỡng để ta tự sinh tự diệt, có được gọi là nuôi ta không?"
"Ngươi có phải bị ngốc hay không? Ngươi cho rằng cả đời ngươi đều sẽ thuận buồm xuôi gió như vậy sao? Ngươi nhìn Ivan đi! Hắn cũng học cái truyền thừa kia, hiện tại thành ra bộ dạng gì? Ngươi có thể bảo đảm về sau ngươi sẽ không giống hắn sao? Nếu không có chúng ta chống cho ngươi, ngươi ngay cả một đường lui cũng không có!"
Oakland hơi híp mắt, cười như không cười nhìn George.
George không khỏi có chút chột dạ, "Nhìn cái gì mà nhìn!"
"Hiện tại ngươi còn dám so với trước kia sao, xem ra mẹ ngươi đã dạy ngươi rất tốt." Những lời vừa rồi của George, rõ ràng là do Myrna dạy hắn nói, một lời nói vừa đấm vừa xoa, nói như gia tộc Campbell nguyện ý vì cậu mở một đường lui vậy. Còn uy hiếp cậu sẽ có khả năng bị mất đi địa vị hiện tại, còn mang theo ý dò xét, thật không hổ là thủ đoạn của người giao tế, đúng là nói chuyện cũng là một nghệ thuật.
"Không cần lo lắng đâu, chờ đến khi ta trưởng thành, quan hệ giám hộ sẽ tự động được giải trừ, đến lúc đó ta sẽ thành hôn cùng Hall, sẽ không còn quan hệ gì đến gia đình các ngươi nữa!" Oakland tránh đáp lại vấn đề của George, chỉ dứt khoát từ chối bọn họ.
Cậu không ngốc, khi George nhắc tới Ivan, chính là muốn thử cậu về bí mật của cuốn sách cổ truyền thừa kia, cậu sẽ không để bọn họ được như ý đâu.
"Nếu không còn chuyện gì nữa, ta đi trước đây."
"Đứng lại!" George lớn tiếng, "Ngươi có bị ngốc hay không? Ngươi cho rằng Hall sẽ nguyện ý kết hôn với ngươi sao? Không phải là vì thiên phú Văn Chương của ngươi sao? Cho dù thiên phú của ngươi có xuất sắc bao nhiêu, nhưng ngươi lại không có gia tộc chống đỡ, ngươi cùng lắm cũng chỉ là công cụ mà thôi. Hall là người như thế nào? Hắn là con của tướng quân, lại là cơ giáp chiến đấu sư cấp S hiếm thấy, tương lai của hắn vô lượng, nói không chừng sẽ siêu việt hơn cả phụ thân hắn! Mỹ nam mỹ nữ trên Liên Bang có rất nhiều, người muốn bò lên giường của Hall nhiều vô số kể, nếu kết hôn với Hall, ngươi có thể đảm bảo Hall sẽ vẫn luôn đối tốt với ngươi chứ? Không có chúng ta chống lưng cho ngươi, sau này nếu ngươi bị khi dễ, cũng không có ai ra mặt cho ngươi đâu!"
Oakland lập tức trầm mặt, "Ngươi cho rằng tất cả mọi người đều hoa tâm lạm tình như tên phụ thân đốn mạt kia của chúng ta sao? Hall sẽ không bao giờ đối xử với ta như vậy!"
"A, ngươi..." George đang muốn phản bác, nhưng chưa kịp nói thì đã bị một quyền đánh bay ra ngoài, bay thẳng đến vách tường, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Oakland kinh ngạc quay đầu nhìn lại, phát hiện người tới chính là Hall. Chắc chắn là Hall mới từ phòng huấn luyện ra, trên người đổ mồ hôi đầm đìa, mái tóc màu đỏ sậm ướt sũng rủ xuống trán, cả người phát ra một cỗ khí thế mãnh liệt, làm người khác không dám tiếp cận.
"Sao anh lại tới đây?" Oakland nhịn không được liền lộ ra một nụ cười.
Nhưng không đợi Hall trả lời, George bị đánh bay đã chậm rãi đứng lên, hộc ra hai cái răng, trong mắt khó nén phẫn nộ nói, " Khụ khụ....Ngu xuẩn, ngươi có lẽ không biết! Hắn đang theo dõi ngươi đó!"
Hall nắm chặt tay, hận không thể xông lên đánh cái tên châm ngòi ly gián ngu xuẩn này một quyền, sớm biết vậy anh đã không vì nội quy trường học mà hạ thủ lưu tình.
"Hall, đừng vì loại rác rưởi này mà sinh khí, chúng ta đi thôi, buổi tối em muốn ăn cơm gạo nếp với thịt gà." Oakland duỗi tay cầm lấy tay anh.
Trong nháy mắt, khí thế xung quanh Hall liền biến mất, anh cũng cầm lấy tay của Oakland, nhẹ giọng trả lời, "Được."
Hai người không coi ai ra gì nắm tay nhau rời khỏi phòng học, căn bản không quan tâm đến cái tên xui xẻo vừa bị đánh đến rớt hai cái răng cửa kia.
"Anh không có theo dõi em."
"Em biết."
"Anh chỉ lo lắng cho em..."
"Em biết mà. Buổi tối em muốn ăn cơm gạo nếp với thịt gà."
"Được."
"Buổi tối anh biến thành hình thú chơi với em được không?"
"Được được."
Trong không khí truyền đến tiếng đối thoại của người, một bầu không khí thật ngọt ngào.
HẾT CHƯƠNG