Hall đang suy nghĩ vài chuyện, nhưng nghĩ đến trận đấu vào chiều hôm kia, Hall quyết định tối nay sẽ đi mua vé tàu bay vào sáng sớm, để về Thủ Đô Tinh! Những người kia chắc chắc không thể theo đến nhà anh đâu.
Oakland cảm thấy chủ ý này thực không tồi, cũng nhanh chóng gửi tin nhắn cho đạo sư Komery, hy vọng có thể được xin nghỉ, Komery không nói hai lời liền đồng ý, bởi vì trình độ của Oakland đã siêu việt hơn cả năm , không cần đi học cũng không sao.
Sự việc liền được giải quyết một cách nhẹ nhàng như vậy, hai người thu dọn đồ đạc, sáng hôm sau liền mang theo cục lông nhỏ và Chris rời khỏi trường học, lên tàu bay về Thủ Đô Tinh.
Việc này làm cho Liz đã chuẩn bị trang điểm đẹp đẽ vô cùng sinh khí, Dylan tuy rằng thất vọng, nhưng cũng không nhụt chí, hắn là một người rất kiên nhẫn, hắn không tin là Oakland không có nhược điểm. Randy thì vô cùng thương tâm và ảo não, hắn không thể nóng vội như thế được.....
Hall và Oakland mặc kệ mọi thứ, khi người họ về tới nhà ở Thủ Đô Tinh, liền bắt đầu chuẩn bị cho trận đấu cá nhân. Oakland đã mượn phòng làm việc của Owen, cậu định chế tác hoa văn nguyên tố, hy vọng có thể giúp Hall đạt được thắng lợi cuối cùng.
Cục lông nhỏ thì hoan hỉ thiên địa đi tìm đại ca mình yêu nhất để chơi, ở trương học quá chán, hai ca ca đều phải đi học, ban ngày đều nhốt bé trong KTX, bé cũng không có quang não để chơi, thật sự nhàm chán a, vẫn là về nhà vui hơn.
Owen cũng rất thích bộ dáng đáng yêu của đệ đệ nhà mình, ôm cục lông nhỏ mềm mại không buông tay, khi còn nhỏ Owen cũng đã gặp qua hình thú của Hall, đáng yêu cực kỳ, chỉ tiếc là sau tuổi thì Hall không bao giờ chịu biến thành hình thú chơi với anh nữa, anh đã tiếc nuối rất lâu, hiện tại thì em trai nhỏ nhất đã thức tỉnh thú hồn rồi, khiến anh có thể ôn lại cảm giác xưa một chút, thật sự là quá hạnh phúc.
Bên trong phòng làm việc của Owen, Oakland đinh chế tác thử một quả hoa văn Hỏa Cầu (Quả cầu lửa), nhưng cậu lo lắng rằng linh khí của mình sẽ không để để chống đỡ đến lúc vẽ xong, bởi vậy liền cắn đầu ngón tay, đầu tiên là dùng máu tươi của chính mình dẫn trên mặt đất, bày ra một cái Tụ Linh Trận sơ cấp.
Tuy nói là một cái Tụ Linh Trận sơ cấp, nhưng đã có không ít linh khí cuồn cuộn bị hấp dẫn vào đây, khi cậu vẽ phù văn, có thể hấp thu linh khí bên ngoài để bổ sung.
Cậu cầm lấy Bút Ma Tinh, điều động linh lực trong cơ thể, sau đó làm Hỏa Vân Quyết, bắt đầu vẽ. Khi khắc họa phù văn, một lượng lớn linh khí từ trong cơ thể Oakland bị rút ra, pháp lực bị phong ấn lại trong năng lượng bản.
Toàn bộ quá trình chế tác giằng co hơn tiếng đồng hồ, nếu không phải Oakland đã sớm chuẩn bị, chỉ sợ cậu sẽ bị ngất đi trong quá trình chế tác.
Sau đó cậu thành công chế tác một quả hoa văn Hỏa Cầu, tuy rằng chỉ là cấp B-, nhưng lực công kích cũng không kém, năng lượng bao hàm cũng có thể bắn được hỏa cầu. Một quả hoa văn như vậy, nếu đưa đi tiến hành đấu giá, chỉ sợ có thể bán ra gần trăm vạn.
Sau khi đem mảnh vỡ của Bút Ma Tinh vứt đi, rồi lau Tụ Linh Trận trên mặt đất, Oakland liền cầm hoa văn Hỏa Cầu đi ra khỏi phòng.
"Em ra rồi sao." Owen ở phòng khách nhìn thấy cậu, vội vàng đỡ cậu lại đây, "Đây là đồ ăn để lại cho em, chờ mãi vẫn không thấy em ra, mọi người lại không dám đi vào quấy rầy, nên chỉ có thể để lại chờ em ra thôi."
"Hall đâu ạ?"
"Hall đã đi đến sân huấn luyện cơ giáp, sau khi ăn xong em có thể đi tìm nó."
"Vâng ạ!"
Oakland vội vã ăn cơm, rồi đi đến sân cơ giáp phía sau nhà, đây là lần đầu tiên cậu đi đến sân sau của nhà, từ xa đã có thể nhìn thấy một kiến trúc to lớn, từ bên trong truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, hẳn đây sân huấn luyện cơ giáp.
Bởi vì cơ giáp khi đối chiến rất kịch liệt, cho nên người không phải chiến đấu sư thì không được tiến vào, Oakland chỉ có thể tiến vào phòng quan khán kế bên, đây là phòng cho nhân viên thiết trí, như là Owen cùng mẹ của Hall, đôi khi bọn họ sẽ đến nơi này để xem quan chiến. Lúc này bên trong nhà quan chiến đã có một người nam nhân cường tráng ngồi ở đó, mai tóc hoa râm chứng minh tuổi tác của ông cũng đã lớn, sau khi nhìn thấy Oakland, ông liền đứng dậy gật đầu.
"Xin chào ông, cháu là Oakland. Campbell." Xuất phát từ sự tôn kính, Oakland liên tiến lên chào đối phương trước.
"Chào cậu, thiếu gia Oakland, tôi là Van Brown, là người duy tu cơ giáp của gia tộc Williams." Ông cũng giới thiệu tên của chính mình.
Bởi vì là đối chiến cơ giáp thật, nên sẽ khó tránh khỏi tạo thành tổn thương cho cơ giáp, vì để không làm ảnh hưởng đến trận đấu ngày mai, Hall đã cố ý mời Van Brown tới, ông đã phục vụ cho gia tộc của bọn họ mấy chục năm, là người mà gia tộc họ tín nhiệm, tuy rằng tuổi tác hiện giờ của ông đã không thể đi theo quân đội xuất chiến, đã được xuất ngũ, nhưng cũng không làm ảnh hưởng đến thủ nghệ của ông. hiện tại ông đã mở một cửa hàng duy tu cơ giáp tại Thủ Đô Tinh, sinh ý vô cùng tốt. Nhưng bất cứ lúc nào, chỉ cần nhà Williams gọi một cuộc điện thoại, ông sẽ lập tức dành thời gian lại đây hỗ trợ.
"Thì ra là ngài." Oakland đã từng nghe Hall nhắc qua, chỉ là chưa từng gặp qua chân nhân, "Cửu ngưỡng đại danh."
"Tôi cũng đã nghe không ít lời đồn về thiếu gia Oakland, quả thật là một thiếu niên tài năng a." Hai người chậm rãi trò chuyện hàn huyên.
Bên trong sân huấn luyện, Hall đang điều khiển Lôi Thần tiến hành đối chiến với Chris. Lôi Thần là cơ giáp trí năng do mẹ của Hall - Elaine tự tay thiết kế, nó có hai loại hình thái, có thể duy trì hình người và hình thú của người thao tác, cho nên khi Hall hóa thành hình thú thì vẫn có thể sử dụng được Lôi Thần để chiến đấu, hơn nữa là khi biến thành hình thú thì lực công kích sẽ càng mạnh. Chỉ tiếc là hình thú của Hall vẫn đang ở kỳ ấu niên, không thể khống chế hình thái thứ hai của Lôi Thần được.
Cái mà Chris sử dụng cũng không phải là cơ giáp trí năng, mà chỉ là một cơ giáp siêu hợp kim, giá của cơ giáp trí năng quá mắc, gia đình của Chris vốn bình thường, cha hắn cũng chỉ là một thượng úy trong tập đoàn quân số , cũng không có khả năng để mua cơ giáp trí năng, cơ giáp hiện tại hắn đang sử dụng là do hắn dùng tiền lương hàng tháng mua được, cho nên hắn đặc biệt để ý.
Hai người đánh nhau kịch liệt, nhưng vẫn chưa dùng hết toàn lực, dưới tình huống không có hoa văn phụ trợ, Hall vẫn chiếm thế thượng phong như cũ.
Chờ đến khi hai người đối chiến xong, thì tấm chắn trên cơ giáp của Hall đã bị vỡ, phần chân cùng lưng cơ giáp của Chris cũng bị tổn hại, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, đổi phụ kiện mới là được rồi.
Khi hai người từ phòng điều khiển đi ra, ông Van Brown lập tức cầm thùng dụng cụ đi vào.
"Lão đại, sức của ngươi cũng quá lớn rồi, tay của ta đã tê hết cả rồi."
Chris một bên đi ra ngoài, một bên thì thấp giọng oán giận.
"Một lát vào khoang chữa trị nằm là tốt thôi, đại nam nhân mà lúc nào cũng than là sao." Hall tức giận trừng mắt nhìn Chris một cái.
Chris bĩu môi, khi hắn nhìn thấy Oakland trong nhà quan chiến thì, "Oa, tẩu tử tới rồi sao, ta đi trước đây."
Mặt Oakland tức khắc đỏ lên, cậu thật sự không còn lời nào để nói với Chris cả.
"Sao sắc mặt của em lại khó coi như vậy?" Hall thấy sắc mặt của Oakland có chút khó coi, không khỏi nhíu mày hỏi.
"Có sao?" Oakland theo bản năng mà sờ mặt, sau đó cười trả lời, "Không có chuyện gì đâu, ngủ một giấc là tốt thôi, em có làm cho anh một quả hoa văn nguyên tố Hỏa, ngày mai anh đem theo đi thi đi."
"Cảm ơn em." Hall nghiêm túc nói lời cảm tạ. Hoa văn nguyên tố Lôi do Owen chế tác, anh thập phần quý trọng, sẽ không lấy ra để sử dụng, trong trận đấu ngày mai cũng sẽ không lấy ra. Có khối hoa văn nguyên tố Hỏa này của Oakland, đã giúp anh rất nhiều rồi.
"Khách khí với em làm gì, mấy ngày trước em có làm mấy khối hoa văn Kim Thuẫn, ngày mai ở sân thi đấu, anh nhớ đưa cho bọn Diana dùm em."
"Được." Hall nhẹ nhàng cầm lấy tay của Oakland, "Vất vả cho em rồi."
"Tê...." Không biết trùng hợp kiểu gì, Hall lại nắm ngày đầu ngón tay bị thương của Oakland, cậu nhịn đau đến nổi phải hút một ngụm khí lạnh.
"Em làm sao vậy?" Hall cầm tay cậu xem xét, phát hiện bên trên là vết máu loang lỗ, còn có một miệng vết thương rất lớn, "Đây là có chuyện gì?"
"Ách...Vừa rồi lúc làm hoa văn....Em không cẩn thận..." Oakland ấp úng trả lời, nhưng lời còn chưa kịp nói xong, thì đã bị nghẹn ở cổ họng, đầu ngón tay đột nhiên truyền đến cảm xúc ướt át, một vật thể mềm mại ẩm nóng vừa cọ qua miệng vết thương, làm cậu cảm giác hơi đau và hơi ngứa.
Oakland ngây ngốc nhìn chăm chú vào nam nhân tuấn mỹ đang cúi đầu ngậm ngón tay mình kia, hình ảnh tốt đẹp này đánh sâu vào tim cậu, trong lòng như có một chú thỏ con đang không ngừng nhảy qua nhảy lại.
"Em còn đau không?"
"Oakland dùng sức lắc đầu, tư thế có chút ngu đần.
Hall nhịn không được liền nở một nụ cười, rồi nắm tay cậu tiến vào nhà, vừa đi vừa dặn dò, "Lần sau đừng có không cẩn thận như vậy nữa, trở về anh sẽ xức thuốc cho em, rất nhanh sẽ khỏi thôi..."
Tầm mắt của Oakland đầu tiên là đừng lại ở tay của người, sau đó là bóng dáng cao lớn của Hall, cuối cùng là sườn mặt của anh, nghe anh lải nhải, Oakland cảm thấy mình chính là người hạnh phúc nhất lúc này.
HẾT CHƯƠNG