Warning: Có tình tiết phản công!
Mạc Dương để cho an toàn lấy sợi dây lụa mềm cột chắc cổ tay y buộc ở đầu giường. Tuy đã cho Celtic uống thuốc nhưng cậu vẫn có phần kiêng dè sức mạnh của y. Như này thì có thể yên tâm y sẽ không chạy, cậu hài lòng nhìn nút thắt màu trắng.
"Celtic, tôi sẽ khiến cậu thoải mái...." Mạc Dương ngồi trên người Celtic, vuốt ve cơ thể thon dài săn chắc của y, hôn lên cần cổ cao gầy. Đầu lưỡi nóng ướt lướt dọc mạch máu trên làn da trắng nõn. Ngón tay cởi từng chiếc cúc trên áo sơ mi đoen của Celtic, da thịt lộ ra đến đâu cậu hôn đến đó. Cánh môi mềm nhẹ chạm lên làn da ngứa đến kì cục.
Lần đầu tiên ở thế bị động khiến Celtic cảm thấy không được tự nhiên. Trên trán lặng lẽ chảy một giọt mồ hôi lạnh, lo lắng cho số phận cây hoa cúc của mình muốn héo điểu, song lại bởi vì túng dục quá lâu, trên bảo dưới không nghe cứ thế bất chấp mà ngóc đầu dậy.
Mạc Dương cởi nốt cúc quần, kéo khóa, lật lên vạt áo sơ-vin bên trong, hiện ra lều trại nổi cao. Màu trắng mô tả rõ hình hài của thứ ẩn giấu bên dưới. Cậu quỳ rạp người giữa hai chân của y, tay run run lật mở lớp quần lót mỏng manh.
Tiểu Celtic hùng vĩ được giải phóng vươn người lên vui sướng lắc trái lắc phải rồi nghịch ngợm chạm môi Mạc Dương một cái.
"Thật sung sức mà."Cậu mỉm cười trìu mến nhìn nó, khớp hàm mở ra ngậm lấy "cây gậy" nóng hổi mà cậu đã khao khát hơn tháng nay. Đầu lưỡi đảo loạn trên quy đầu no đủ, khẽ mút nhẹ cái chụt. Mặt đỏ hồng hưng phấn giống như trong miệng cậu không phải là thứ tràn ngập mùi nam tính, mà là một chiếc kẹo que thơm ngọt.
"Ừm..." Celtic không nhịn được khẽ rên rỉ, dù không nhìn thấy bên dưới nhưng y cũng đoán được Mạc Dương đang làm cái gì với dương vt của y. Nếu y có thể di chuyển, y nhất định sẽ trừng phạt ca nhi này vì tội dám đùa với lửa.
Cậu mở lớn khoang miệng để cho thứ kia được tiến vào sâu hơn, tiếc là chỉ đi vào được một nửa. Thứ to lớn này khiến cậu có chút vất vả thừa nhận. Tuy nhiên, với Mạc Dương, này không thành vấn đề, quan trọng nhất vẫn là sự vui vẻ của Celtic. Cảm nhận thứ kia càng ngày càng trướng lớn trong miệng của mình, chèn vào cổ họng, cậu càng sung sướng, này chứng tỏ y vẫn có "cảm giác" với cậu.
Cậu tận tình dùng lưỡi và phần ngạc mềm của mình âu yếm dương vt. Nước bọt không thể khống chế chảy dọc hành thân, lăn vào trong bụi cỏ nhạt màu.
Celtic thở dốc, đôi mắt xanh biếc mơ màng như biển sâu, tiểu đệ của y đang được đưa vào một nơi ấm áp được thứ mềm mại nhấm nuốt, vuốt ve. Đỉnh linh khẩu chạm vào một điểm cuối, nơi đó mỗi lần nuốt vào lại co vào mút chặt lấy quy đầu nhạy cảm.
"Ô ưm..."Mạc Dương khẩu giao đến mỏi hàm, nhưng thứ kia dường như đã tích trữ quá lâu mãi không chịu bắn. dương vt trơn tuột trượt ra khỏi miệng "Póc!" một tiếng, Mạc Dương lồng ngực phập phồng, hai mắt mông lung nhìn tiểu Celtic vẫn bất khuất, cậu cắn môi ấm ức rồi lại không bỏ cuộc, kiên trì dán lên. Đầu lưỡi dày nhọn mân mê linh khẩu nhạy cảm, thỉnh thoảng lại ngậm chơi hai túi nang nặng trịch. Cậu nhất định phải thu phục được thứ này để lấy lòng Celtic!
"Dương... Buông ra....Tôi sắp...A..." Celtic cảm giác cao trào sắp tới, lại không muốn làm cậu khó chịu, nhắc nhở cậu nhả ra. Nhưng Mạc Dương nghe vậy lại càng liều lĩnh ngậm lấy nơi quy đầu, mút mạnh linh khẩu. Tiểu Celtic bại trận trước khoái cảm, không thể nhịn được nữa mà phun ra. Tinh dịch giống như đại hồng thủy mãnh liệt tràn vào cổ họng của cậu, có thể thấy nơi yết hầu đang không ngừng lăn lên xuống tạo thành tiếng ừng ực đầy tình sắc.
Tới khi Celtic có thể nhìn thấy mặt của Mạc Dương, thì chỗ tinh dịch đó đã nuốt hết vào trong bụng cậu, bờ môi sưng đỏ vẫn còn đọng vết tinh dịch trắng sữa đầy tội ác. Trong lòng dâng lên một cổ tà hỏa vô danh, nếu không phải bị tê liệt cả người, có lẽ y đã sớm lật mình đè người này ra giường thao rồi. Chỉ tiếc bây giờ y đang trong tình thế vô cùng éo le, chính là lão bà của y đang có ý định phản công.
Bằng chứng là bây giờ cậu đang lột toàn bộ quần áo trên người y xuống, bản thân cậu lại vẫn còn quần đùi đen cùng áo phông trắng bên trên, bàn tay thô ráp đang thích thú vuốt ve phần đùi của y. Trong đầu ngập tràn cảnh báo nguy cơ, Celtic vội hỏi:"Dương, rốt cuộc cậu muốn làm gì?"
Mạc Dương ngẩng đầu thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của y khẽ thoáng qua sợ hãi, cậu ôn nhu hôn môi y trấn an:"Đừng sợ, tôi sẽ không làm cậu đau đâu."
Celtic:"!!!"Sao có thể không sợ được chứ?! Sợ chết đi được ấy!! Đây không phải lời thoại thông dụng của các tiểu công sao??? Ai đó làm ơn hãy nói cho tôi đây chỉ là đùa thôi đi!!! 囧 A a a a a!!!
Mạc Dương lúc này trong mắt chỉ có bắp đùi cân xứng, nuột nà của Celtic. Cậu ngồi lên một chân của y, dục vọng của cậu có thể cảm nhận làn da mịn màng cách một lớp quần. Hơi thở bắt đầu hỗn loạn, cậu mê loạn khẽ đong đưa eo mài dục vọng nóng cháy của mình lên đùi y.
Cảm giác thứ mà ai cũng biết là gì kia đang ma sát nóng rực trên đùi của mình, hơn nữa lại càng có xu hướng nghiêng vào bên trong đùi non, y chỉ thấy kinh hoảng. Mở mắt ra thấy lão bà muốn phản công phải làm sao? Chờ tại tuyến, gấp!!!
"A ừm~ Celtic, cậu thật tuyệt."Mạc Dương cọ đến vui vẻ không biết đến tâm tư của Celtic. Tiếng sột soạt vải ma sát với da càng ngày càng biến ướt át, chỉ mấy phút sau cậu quá kích thích mà bắn ra lần đầu tiên sau tháng cấm dục. Tinh dịch hình thành một vết thâm trên quần đùi, dính ướt trên chân y. Cảm nhận chất lỏng ấm áp thẩm thấu qua lớp quần chảy vào trong đùi non của y, thậm chí còn tiến gần đến kẽ mông, mồ hôi lạnh vã ra như suối.
Mạc Dương thỏa mãn nhìn phần đùi đỏ hồng xinh đẹp in lên "dấu ấn" của mình. Sau đó, lại tự thấy xấu hổ vì hành động dâm đãng này, cậu thèm đụng chạm da thịt với Celtic đến mức cậu chỉ cần thủ dâm với chân y cũng có thể cao trào. Không ngờ bản thân đã đói khát đến trình độ này. Ngẩng đầu nhìn phân thân mới vừa nãy hưng phấn giờ lại nằm im lìm của đối phương, cậu liền tỉnh hồn, nhớ ra mục đích chính hôm nay của mình. Cậu trượt người xuống giữa hai chân đang mở ra của Celtic, chồm người lên trên người y tìm thứ gì đó ở tủ đầu giường.
Thấy cậu vươn tay với lấy ra hộp sáp, cảnh báo nguy cơ trong đầu lại réo vang, lần này tiếng kêu còn chói hơn lần trước. Càng ghĩ đến tác dụng của hộp sáp, y càng kinh hãi, Dương này là tính làm thật à?
"Celtic, đợi tôi chút, tôi sẽ nhanh chóng thỏa mãn cậu." Mạc Dương dịu dàng nói ra những lời gây sốc cho Celtic. Tại sao hôm nay lão bà hay thẹn thùng của y toàn sử dụng lời thoại nguy hiểm như thế này?! Ai đó làm ơn hãy giải thích cho y đi!!
"Dương! Mau dừng lại! Tôi không muốn!" Celtic cao giọng kêu lên khi thanh niên cường tráng đang ngồi giữa hai chân y, dùng đầu ngón tay vét một lượng sáp lớn.
Đầu ngón tay định đưa xuống dưới khựng lại lưng chừng, Mạc Dương ngơ ngẩn. Cậu giống như một con rối bị rút dây cót, tay chân buông thõng ngã ngồi ở giường, cả người tỏa một sự thất vọng nặng nề, khiến Celtic có phần thấy tội nhưng y vẫn bảo trì "công" điểm () của mình: "Dương, dừng lại đi. Tôi thấy không khỏe lắm, chúng ta trở về như cũ được không?"
"Như cũ?"Mạc Dương thẫn thờ hỏi, vẻ nhiệt tình ban nãy bây giờ đã mất sạch.
"Đúng. Cho tôi thuốc giải nào. Chuyện này chúng ta cứ từ từ mà giải quyết với nhau."Celtic lựa lời nói để Mạc Dương không buồn. Mặc dù y rất thương cậu, nhưng đây là giới hạn của y. Song y lại không biết cậu đang hiểu ý của y theo nghĩa hoàn toàn khác.
"Trở về như cũ" tức là trở về lúc chỉ đơn thuần là bạn thôi à? Vậy là cậu đoán đúng rồi. Cái thân thể dơ bẩn này y đã không muốn đi vào nữa rồi. Tất cả những cử chỉ ân cần kia cũng chỉ xuất phát từ áy náy thôi. Chỉ có cậu vẫn cố gắng tự huyễn hoặc mình rằng còn chút tình cảm giữa hai người, rằng chỉ cần lên giường được với y hôm nay, y sẽ bỏ qua tất cả. Hóa ra trái tim kia đã không chứa chấp cậu nữa rồi... Từ từ giải quyết sao? Là từ từ nói lời chia tay mới đúng, nhưng chắc y không muốn nói thẳng ra đâu. Celtic vốn tử tế với cậu như vậy a.
Mạc Dương trầm mặc không nói lời nào, lặng lẽ xuống giường, tìm lấy một viên thuốc giải ở túi quần khác, rồi đưa đến miệng Celtic. Chẳng mấy chốc, tay chân y đã lấy lại cảm giác, ở trong thế bị động thật không tốt tí nào. Y dùng giọng ôn tồn nói với thanh niên đang ngồi quay lưng về phía y:"Dương, cậu có chuyện gì không vui, sao hôm nay lại....?"
Mạc Dương lắc đầu, nhưng bả vai run lên khiến Celtic càng chắc chắn đáp án. Y mạnh mẽ túm lấy vai cậu ý đồ muốn cậu xoay người:"Dương, có chuyện gì thì đừng giấu.....A? Cậu làm sao vậy?" Vừa đối mặt với cậu, y liền hốt hoảng. Cậu khóc, không tiếng động khóc, lần đầu tiên trong mười mấy năm ở bên nhau, y thấy cậu khóc thương tâm đến vậy. Trái tim bình đạm bất biến với vạn vật của y bỗng đau đớn như bị ai bóp nghẹt. Nhìn cậu khóc, mà y quyết định bỏ qua lòng tự ái của một tiểu công cắn răng nói:"Dương, đừng khóc. Nếu cậu muốn tôi sẽ...."
Mạc Dương lại lắc đầu, suối lệ tuôn ra dữ dội hơn.
"Dương, tôi xin cậu đó. Đừng khóc nữa, tôi đau lòng lắm. Nói ra tôi nghe được không?"Celtic ôn nhu lau nước mắt cho cậu, ân cần hỏi.
"Hức...Tại sao...cậu lại... tốt với tôi thế hả?"Mạc Dương giọng nghẹn ngào ngắt quãng nói.
"Hả?"Celtic bàng hoàng, cái câu hỏi này sao khó trả lời vậy?...
Mạc Dương nín một hơi cố gắng bình ổn lại nhịp thở, rồi nói:"Cậu muốn nói chia tay thì cứ nói đi, tôi sẵn sàng rồi."