Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

chương 175: thanh long 2

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Cái gọi là trở thành cấp SSS siêu việt thậm chí là càng mạnh hơn nữa kỳ thực chính là trở thành đồ đệ của Thanh Long, một phát bay lên tậng trời đi. Này chính là bảo tảng sao? Không thể không nói, kỳ thực Nhan Tử Dạ rất mất mác, thế nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Hiện giờ An Nhĩ Tư vẫn còn rất trẻ mà đã là thú nhân cấp SS trung cấp, tương lai còn dài như vậy, việc gì phải nôn nóng nhất thời.

Có lẽ mấy trăm năm sau, An Nhĩ Tư có thể sẽ đột phá lên cấp SSS cũng không biết được. Cho dù không thể thì Nhan Tử Dạ cũng cam tâm tình nguyện trao yêu đan của mình cho An Nhĩ Tư. Bản thân một lần nữa tu luyện lại.

Nghe thấy lời Thanh Long, Nhan Tử Dạ xác nhận nơi này thực sự không tồn tại thiên đạo, cũng không có thiên kiếp. Mà tu vi của cậu hiện giờ đã ổn định, linh hồn cũng hoàn toàn dung hợp với cơ thể này. Cho dù mất đi yêu đan thì linh hồn của cậu cũng không thể rời đi.

Nếu sự tình đã có hướng giải quyết thì việc gì phải cưỡng cầu linh thần hoàn gì đó.

Cảm giác tinh thần lực của An Nhĩ Tư không còn hỗn loạn như trước, Nhan Tử Dạ thở phào một hơi. Sau đó cậu thu hồi linh lực, cùng An Nhĩ Tư nhìn nhau mỉm cười chuẩn bị rời đi.

“Tiền bối, nếu không còn chuyện gì thì chúng tôi xin đi trước, thật có lỗi, đã quấy rầy ngài.” Thái độ của Nhan Tử Dạ đối với Thanh Long vẫn cung kính như trước, chẳng qua thiếu đi chút sợ hãi mới đầu.

Nhan Tử Dạ đỡ An Nhĩ Tư đứng dậy, sau đó nói với nhóm Áo Đức Kỳ cũng vừa gượng dậy: “Đi thôi.”

Áo Đức Kỳ không cam lòng liếc nhìn Thanh Long một cái, cuối cùng nhìn lại Tiểu Thứ trong lòng, thấy Tiểu Thứ mở to đôi ngươi tựa hồ đang mỉm cười nhìn mình, Áo Đức Kỳ gật gật đầu: “Ừm.” Sau đó anh ôm lấy Tiểu Thứ xoay người rời đi.

Ba ảnh vệ cấp SS cũng dùng ánh mắt sợ hãi liếc nhìn Thanh Long một cái, chuẩn bị theo An Nhĩ Tư rời đi.

“Chậm đã, ta nói cho phép các người rời đi khi nào. Nhan Tử Dạ, chẳng lẽ ngươi không muốn linh thần đan à?”

Câu nói này của Thanh Long lập tức làm nhóm Nhan Tử Dạ dừng bước, Nhan Tử Dạ khó tin quay đầu lại nhìn Thanh Long: “Tiền bối, ngài có linh thần đan sao?” Nhan Tử Dạ biết vừa nãy Thanh Long đã đọc qua trí nhớ của mình, cũng vì thế mà biết rõ mục đích của bọn họ.

“Lúc tới đây không phải ngươi đã ăn không ít xà dịch hoa sao? Nếu ta có thể trồng ra xà dịch hoa thì linh thần đan tính là cái gì chứ.” Thanh Long thực cao ngạo hất đầu, nói tiếp: “Nhan Tử Dạ, chỉ cần ngươi đáp ứng trở đồ đệ của ta, ta sẽ giao linh thần đan cho ngươi, thế nào?”

“Tiểu Dạ….” An Nhĩ Tư nắm chặt tay Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ đáp lại anh bằng một nụ cười: “Yên tâm, tin tưởng tôi.” Tiếp đó cậu quay đầu nói với Thanh Long: “Tiền bối, vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi không muốn trở thành long tộc, cũng không muốn quay về địa cầu. Thế nên ý tốt của tiền bối, tôi thực cảm tạ.”

Chính mình cư nhiên lại bị cự tuyệt, đường đường là thần long nhất giới Trung Hoa, cư nhiên liên tục bị một con xà yêu nho nhỏ cự tuyệt, nếu là trước kia hắn đã sớm nhịn không được phát bạo, trực tiếp tiêu diệt con yêu xà không biết tốt xấu này. Nào có như bây giờ, để Nhan Tử Dạ không cho chút mặt mũi thẳng thừng cự tuyệt.

Thế nhưng hiện giờ bất đồng, hắn đã không còn là Thanh Long ngày trước. Hơn nữa, với trạng thái hiện giờ, nếu thực sự không tìm người thừa kế thì rất nhanh sẽ không còn cơ hội.

Quên đi, cũng khó lắm mới gặp được một xà yêu tâm tính kiên định không bị điều kiện của mình hấp dẫn. Này không phải là điều mình muốn à? Nếu Nhan Tử Dạ thật sự đáp ứng, thực sự từ bỏ bầu bạn yêu thương, từ bỏ năm đứa nhỏ của mình, có lẽ một lúc nào đó cậu ta cũng sẽ hối hận.

Thái độ của Thanh Long lập tức dịu xuống, ngồi trên long ỷ, hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Thôi, cầm đi, linh thần đan coi như là lễ vật tiền bối tặng cho vãn bối nhà ngươi. Nơi này còn có vài thứ, toàn bộ đều cho ngươi, ta giữ lại cũng chẳng ích gì.” Thanh Long lấy một bình ngọc trắng noãn trong y bào ra, sau đó ném cho Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ một tay đỡ An Nhĩ Tư, tay còn lại theo phả xạ chụp lấy bình ngọc, sau đó kinh ngạc nhìn Thanh Long. Cậu không đáp ứng điều kiện, vì sao hắn còn muốn đưa linh thần đan cho cậu.

Ước lượng thử một chút, đan dược trong bình tựa hồ cũng không ít.

“Vì cái gì?” Nhan Tử Dạ hỏi. Vì cái gì lại nguyện ý đưa đan dược cho cậu, vì cái gì lại đưa hết những thứ quý giá ở đây cho cậu? Hơn nữa lời nói của Thanh Long sao lại hệt như di ngôn vậy?

Thanh Long vung ống tay áo, một tia thanh quang từ tay hắn bắn ra rồi tiến vào cơ thể An Nhĩ Tư. Tinh thần lực của An Nhĩ Tư được Nhan Tử Dạ điều dưỡng nhưng vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hiện giờ cư nhiên trở nên thoải mái vô cùng, chẳng những thương tích được chữa lành mà so với trước kia tựa hồ còn cường đại hơn.

Chỉ một chút vậy thôi cư nhiên đã trực tiếp trợ giúp tinh thần lực anh tăng lên, này chính là thần thú mà Tiểu Dạ đã nói sao? Quả nhiên rất cường đại.

Nhóm Nhan Tử Dạ thấy sắc mặt tái nhợt của An Nhĩ Tư trở nên hồng hào thì liền hiểu được, Thanh Long tựa hồ đã chữa trị thương tích cho An Nhĩ Tư.

“Tiền bối, cảm tạ.” Nhan Tử Dạ là thực lòng cảm tạ, tuy thương tích của An Nhĩ Tư do Thanh Long tạo thành nhưng nguyên nhân chủ yếu chính là bản thân An Nhĩ Tư, vì thế Nhan Tử Dạ sẽ không giận chó đánh mèo.

Thanh Long nói: “Đều ngồi xuống đi.”

Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư cũng không khách khí, trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế hoàng kim đặt ở bên cạnh. Áo Đức Kỳ cũng không do dự, ngồi xuống.

Ba ảnh vệ có chút chần chờ, thấy Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư đều ngồi xuống mới tới ngồi phía sau Áo Đức Kỳ.

Sau khi ngồi xuống, Nhan Tử Dạ liền hỏi: “Tiền bối, vì sao người lại nhất định muốn tôi làm đồ đệ? Mà người đã tới nơi này từ khi nào?” Ngồi đây đều là người có thể tín nhiệm, vì thế Nhan Tử Dạ không hề cố kỵ.

An Nhĩ Tư từ khi ngồi xuống vẫn luôn nắm chặt tay Nhan Tử Dạ, không nói gì. Sau khi Nhan Tử Dạ hứa hẹn sẽ không rời đi, bất an trong lòng anh từ trước tới giờ cũng biến mất. Với lại, nhìn bình ngọc trong tay Nhan Tử Dạ, có linh thần đan này thì anh có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với Nhan Tử Dạ.

Đôi mắt mang theo uy nghiêm vô hình của Thanh Long hơi nheo lại, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ, sau đó chậm rãi nói: “Ba vạn năm trước, không biết vì nguyên nhân gì, thông đạo liên thông lục giới tự nhiên xuất hiện hiện tượng sụp đổ. Tất cả thần tiên, yêu ma, tu chân giả, toàn bộ trong một khoảng thời gian ngắn bị bắt rời khỏi thế gian, trở về tu luyện giới. Thế nhưng sau khi thông đạo của lục giới đóng cửa thì thiên đạo đột nhiên giáng diệt thần kiếp.”

“Diệt thần kiếp?” Nhan Tử Dạ hút một ngụm khí lạnh, theo truyền thuyết thì mấy chục vạn năm trước, thiên đạo cũng từng giáng xuống một trận diệt thần kiếp, lần đó, chẳng những thần giới bị ảnh hưởng, ngay cả hai giới tiên ma cũng chết không ít. Sau đó mấy chục vạn năm, nó lại một lần nữa xuất hiện sao? Từ từ, ba vạn năm trước? Chính là phải là một ngàn năm mới đúng chứ!

“Tiền bối, lục đạo quan bế không phải chỉ mới ngàn năm trước à?” Nhan Tử Dạ nhịn không được hỏi. Cậu nhớ rõ toàn bộ tu chân giả cùng tu yêu giả cùng biến mất vào một ngàn năm trước.

Nghe Nhan Tử Dạ nói vậy, Thanh Long mỉm cười: “Đó là vì lúc ngươi trùng sinh tới đây đã xuyên qua đường hầm thời gian, dựa theo cách tính của địa cầu thì đã qua ba vạn năm.”

“Thì ra là vậy.” Nhan Tử Dạ có chút kinh ngạc gật gật đầu, hóa ra lúc cậu trùng sinh tới đây còn xuyên qua đường hầm thời gian. Kia nếu tính độ tuổi linh hồn thì cậu đã là lão yêu quái hơn ba vạn tuổi à?

Thanh Long nói tiếp: “Diệt thần kiếp ba vạn năm trước kỳ thật là thiên đạo muốn tiêu diệt nhóm thần tiên yêu ma nghịch thiên chúng ta. Nó cố ý thiết lập bẫy rập để toàn bộ chúng ta tự đề tụ về giới của mình, sau đó cắt đứt thông đạo, không muốn thương tổn nhóm phàm nhân không có sức mạnh. Sau khi vây khốn được chúng ta thì nó bắt đầu hủy diệt toàn bộ.”

Nhớ tới trận đại chiến kinh thiên địa khấp quỷ thần ba vạn năm trước, trong mắt Thanh Long phủ đầy bi thống: “Trừ bỏ ta cùng Bạch Hổ, không còn thần tiên hay yêu ma nào trốn được. Ta cùng Bạch Hổ xé rách không gian trốn tới nơi này, khi ấy ta cùng Bạch Hổ đều bị thương rất nặng, vì trị liệu không tốt nên cuối cùng Bạch Hổ đã chết, bất quá Bạch Hổ có lưu lại hậu đại.”

“Hậu đại của Bạch Hổ?” Không biết vì cái gì, ánh mắt Nhan Tử Dạ đột nhiên di chuyển về phía An Nhĩ Tư, hình thú của An Nhĩ Tư chính là bạch hổ, tuy là có thêm một đôi cánh.

“Tôi?” An Nhĩ Tư nghĩ tới sức chiến đấu cường đại của gia tộc mình, tựa hồ cũng có chút nghi ngờ, vì thế chỉ mình hỏi Thanh Long.

Vốn hai người chỉ suy đoán mà thôi, thế nhưng không ngờ Thanh Long thật sự gật đầu: “Đúng vậy, chính là ngươi. Trên người tiểu lão hổ ngươi có lưu lại huyết thống của Bạch Hổ, tuy đã thực nhạt nhưng ngươi thực sự là hậu đại của Bạch Hổ.”

Cư nhiên là thật, Nhan Tử Dạ cùng An Nhĩ Tư nhìn nhau, này cũng quá trùng hợp đi. Cho nên có thể nói, An Nhĩ Tư kỳ thực chính là hậu đại của thần thú phương Đông? Nếu không phải chính tai nghe Thanh Long nói, Nhan Tử Dạ cũng sẽ không tin.

Nhan Tử Dạ có chút do dự nói: “Kia ngài…”

Thanh Long lắc đầu: “Ta không có hậu đại, kỳ thực sau khi Bạch Hổ rời đi, ta cũng không chống đỡ được, chẳng qua ta dùng bí pháp lưu giữ linh hồn của mình lại tới giờ. Hiện giờ sức mạnh của ta đã càng lúc càng suy yếu, không bao lâu nữa sẽ biến mất. Vốn ta muốn tìm một đồ đệ rồi dùng chút sức lực cuối cùng giúp nó hóa thành rồng. Khoảnh khắc sức mạnh tăng vọt khi trở thành thần long, nó có thể thừa dịp không gian hỗn độn mà phá vỡ không gian quay trở về địa cầu. Ta vẫn luôn muốn để hậu đại của mình quay về địa cầu xem thử, đó là tiếc nuối duy nhất của ta.”

Thì ra là vậy, Nhan Tử Dạ hiểu được, kỳ thực chặng đường tới đây chính là muốn khảo nghiệm xem cậu có năng lực trở thành người thừa kế hay không. Mà xà dịch hoa chính là muốn cường hóa gân mạch, để cậu có thể thừa nhận sức mạnh của Thanh Long? Hết thảy đều chuẩn bị để cậu hóa thành thần.

“Ta chờ đợi ba vạn năm, rốt cuộc cũng chờ được người thích hợp, đáng tiếc, ngươi không nguyện ý. Quên đi, ngươi đã không muốn thì ta cũng không ép buộc. Tốt lắm, chuyện muốn biết cũng biết rồi, các ngươi đi đi.” Thanh Long thực nuối tiếc vẫy vẫy tay. Ba vạn năm, khó lắm mới tìm được người có thể trò chuyện, giờ lại phải rời đi.

Nhìn bộ dáng tuyệt vọng của Thanh Long, Nhan Tử Dạ có chút không đành lòng, lại nhìn linh thần đan trong tay, được người ta cho nhiều thứ tốt như vậy, nếu mình không làm gì đó thì có chút áy náy.

“Tiền bối, những việc người vừa nói tôi không thể giúp được, người còn chuyện gì khác muốn làm không? Nếu có thể, tôi sẽ dốc hết sức.” Nếu không thể hoàn thành nguyện vọng trở về địa cầu thì Nhan Tử Dạ không cần tiếp nhận sức mạnh của Thanh Long. Thế nhưng nhận nhiều thứ của người ta như vậy, cũng có thể xem là hồi báo. Cứ lượng sức mà làm đi.

Thanh Long vốn đang sầu khổ nghe Nhan Tử Dạ nói vậy thì lập tức vỗ đùi cười to: “Ha ha, ta chính là chờ những lời này.”

“Gì?” Nhan Tử Dạ trợn tròn mắt.

Hoàn Chương .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio