[Cáo] hổm rày t gặp phải nhiều chuyện quá, cộng thêm bàn phím + chuột hư cùng lúc nên k edit dc nhiều, mn đọc tạm đi hén ^^ xin lỗi đã để mn chờ lâu mếu máo
An Nhĩ Tư giải đám Nhan Tôn tới một nơi bí mật, thuận tiện cho việc thẩm vấn. Đám bọn họ hệt như chó nhà có tang, ủ rủ bị bắt quỳ gối dưới đất, mà Nhan Tử Dạ thì đứng ở đối diện. Đối với một thú nhân cao cấp mà nói, quỳ gối trước mặt kẻ địch chính là sự vũ nhục lớn nhất, thế nhưng hiện giờ bọn họ căn bản không thể phản kháng.
Nhan Tử Dạ lạnh lùng nhìn Nhan Tôn: “Gia gia ruột Nhan Trấn của tôi hẳn đã bị ông hại chết đi? Để có thể trở thành gia chủ Nhan gia, ông đã đề nghị cưới mỗ nãi, ngoài mặt là để cha tôi danh chính ngôn thuận trở thành người thừa kế Nhan gia, thực chế ông đã sớm mơ ước vị trí kia. Về phần vì sao phải chờ đợi nhiều năm như vậy mới ra tay, là vì ông cố kị hội trưởng lão, mặc khác là chỉ có người thừa kế chân chính của Nhan gia hoặc gia chủ mới có được thể chất đặc thù cùng phương pháp tu luyện. Đó cũng chính là thứ mà ông vẫn luôn khao khát.”
“Hừ.” Nhan Tôn hừ lạnh, xem thường nói: “Vị trí gia chủ Nhan gia vốn thuộc về tao, gì mà thể chất đặc thù, nếu không phải có phương pháp tu luyện, Nhan Trấn căn bản không có tư cách trở thành gia chủ. Thiên phú của tao tốt hơn nó, sức chiến đấu cao hơn, mọi mặt đều mạnh hơn, tao sao có thể cam tâm.” Nghe thấy yêu cầu của Nhan Tử Dạ, Nhan Tôn biết đối phương khẳng định đã biết rõ mọi chuyện, cũng không cần che dấu nữa.
“Nhan Tử Dạ, Nhan gia vốn là của chúng tao, đám phế vật như chúng mày căn bản không có tư cách kế thừa Nhan gia, gia gia đoạt lấy Nhan gia có gì sai chứ. Nếu không nhờ gia gia, Nhan gia đã sớm suy tàn.” Nhan An Húc giãy dụa mới đứng lên, kết quả gã phát hiện mình không thể cử động nên liều lĩnh rống to.
“Trong mắt các người, năm đó giết gia gia, mỗ nãi, cha cùng mỗ ba của tôi chính là vì Nhan gia? Vì Nhan gia chó má kia?” Nhan Tử Dạ bị sự hèn mọn của đám Nhan Tôn chọc giận không nhẹ, liền văng tục.
“Bọn chúng, vốn nên chết đi.” Nhan Lộc tiếp lời.
“Tốt, tốt lắm.” Nhìn ba người bọn họ không chút hối cải, Nhan Tử Dạ cảm thấy không cần thiết phải nói chuyện nữa, liền xoay người rời đi. An Nhĩ Tư thấy Nhan Tử Dạ đi thì liếc mắt nhìn đám Nhan Tôn một cái, tiếp đó cũng đuổi theo.
Trên đường trở về, nhìn thấy Nhan Tử Dạ cầm con chíp của A Ngốc mà cúi đầu trầm tư, An Nhĩ Tư nhịn không được mở miệng: “Tiểu Dạ, em thật sự buông tha đám còn lại của Nhan gia à?” Đối tượng An Nhĩ Tư muốn nói tới chính là nhóm trưởng lão Nhan gia, tuy không phải hung thủ trực tiếp nhưng biết rõ mọi chuyện mà chỉ thờ ơ ngồi nhìn thì chẳng khác nào đồng lõa.
“Không cần để ý tới bọn họ, Nhan gia đã không còn là Nhan gia khi xưa nữa, nó không có vị trí của Nhan Tử Dạ. Những gì của nguyên chủ đã mang về cả rồi, tôi nghĩ Nhan Tử Dạ hẳn cũng không hi vọng có liên quan tới Nhan gia. Bất quá, anh đã bại lộ sức chiến đấu, không sợ bọn họ nói ra à?” So với mớ chuyện lộn xộn của Nhan gia, Nhan Tử Dạ càng muốn biết An Nhĩ Tư suy nghĩ thế nào hơn. Phải biết trừ bỏ những người đặc biệt, số người biết An Nhĩ Tư là cường giả SS cũng không nhiều. Nếu chuyện này bị mọi người biết, không chỉ chiến thắng trong giải tranh bá bị hủy, An Nhĩ Tư cũng không còn khả năng ngây ngốc trong học viện tới lúc tốt nghiệp.
An Nhĩ Tư cười nói: “Bọn họ không dám, cũng không có cơ hội đó.” Giọng điệu tràn ngập tự tin.
Nhan Tử Dạ gật gật đầu, cậu tin tưởng An Nhĩ Tư có năng lực đó. Về tới nhà, lắp con chíp vào gáy cổ A Ngốc, A Ngốc lập tức sống lại.
“Thiếu gia, cậu rốt cuộc đã trở lại, có cướp xông vào nhà chúng ta a, A Ngốc đánh không lại, thực thất bại a!” A Ngốc ôm chầm lấy đùi Nhan Tử Dạ bắt đầu gào khóc, nước mắt nước mũi dính đầy mặt, không biết còn tưởng nó đã chịu không ít ủy khuất.
Nhan Tử Dạ thực bất đắc dĩ: “Được rồi được rồi, về sau mi bớt dùng mấy loại thuốc linh tinh này đi, đi vào soi gương xem bộ dáng mình bây giờ thế nào kìa.”
“Cái gì?” A Ngốc lập tức buông tay, nhảy dựng lên khỏi mặt đất lôi gương ra soi. Kết quả thấy nước mắt nước mũi không thể khống chế mà phun ra, một chút hình thường cũng không có. A Ngốc lại càng khóc thảm hơn: “Thiếu gia, không xong rồi, A Ngốc lại dùng sai nước thuốc rồi, làm sao bây giờ?”
Nhan Tử Dạ một đầu hắc tuyến, cậu cảm thấy mình không nên ở chung với A Ngốc nhiều thì tốt hơn, tiếp xúc nhiều chỉ sợ mình sẽ bị ảnh hưởng a.
An Nhĩ Tư ở một bên thấy A Ngốc ôm đùi Nhan Tử Dạ thì khẽ nhíu mày: “Tiểu Dạ, công năng của người máy quản gia này tựa hồ không tốt, bằng không để ngày mai tôi đổi cho em một cái mới đi?”
Nhan Tử Dạ còn chưa kịp nói gì, A Ngốc nghe thấy muốn đổi mình đi thì lập tức cuộn thân mình cao hơn hai mét của mình thành một cục, tiếp đó ôm chầm lấy đùi Nhan Tử Dạ, sợ thiếu gia thật sự muốn đổi mình: “Thiếu gia, cậu không cần A Ngốc sao? Vì cái gì, A Ngốc làm sai gì sao, A Ngốc có thể sửa mà, thiếu gia đừng vứt bỏ A Ngốc a!”
Mấy lời này sao nghe quen tai như vậy a, hình như là lời kịch của nữ chính nói với nam chính lúc bị vứt bỏ trong bộ phim tình cảm lúc tám giờ đi? Nhan Tử Dạ đỡ trán: “A Ngốc, nếu mi không chịu buông ra thì thật sự sẽ đổi mi đi đấy.”
“Không cần.” A Ngốc lập tức bật dậy, ngoan ngoãn đứng một bên, ngay cả cử động một chút cũng không dám.
“Tốt lắm, trước tiên mi hãy thu dọn phòng ta một chút, sau đó xuống thu dọn phòng khách.” Nhan Tử Dạ trực tiếp bảo A Ngốc đi, không cần ở lại đây quấy rối nữa.
“Dạ, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.” A Ngốc hành lễ một phen rồi nhanh chóng chạy lên lầu quét tước. Thiếu gia bảo nó đi làm việc chứng tỏ thiếu gia sẽ không đuổi nó đi.
Thấy A Ngốc rời đi rồi, Nhan Tử Dạ mới ngồi xuống sô pha, nói với An Nhĩ Tư: “A Ngốc là nguyên chủ lưu lại, không thể đổi, hơn nữa tôi cảm thấy cũng không cần thiết.”
An Nhĩ Tư ngồi xuống bên cạnh Nhan Tử Dạ, ôn hòa nói: “Em không muốn đổi thì thôi, bất quá vẫn nên điều chỉnh một chút mới được, hoạt bát như vậy không thích hợp làm quản gia.”
“Quên đi, cứ vậy được rồi, tôi cũng quen rồi. Hơn nữa ở có một mình cũng khác quạnh quẽ, có A Ngốc cũng thêm chút sinh khí.” Sự thực là Nhan Tử Dạ lười điều chỉnh, trước không nói tới lãng phí tinh tệ, lại còn phải chờ vài ngày.
Tiếp đó Nhan Tử Dạ nghĩ tới gì đó, liền hỏi: “Trình tự trong con chíp của A Ngốc là do anh chỉnh sửa đi? Bằng không sao có thể vừa vặn mã hóa nhiều bản ghi chép về tôi như vậy.”
An Nhĩ Tư gật gật đầu thừa nhận, sau đó hỏi sang chuyện khác: “Em tính toán xử lý đám Nhan Tôn thế nào?”
“Bọn họ? Có câu gậy ông đập lưng ông a, cứ làm vậy đi.” Nhan Tử Dạ cũng không phải thánh mẫu, người ta muốn giết cậu, cậu tuyệt đối sẽ không nương nay. Lưu lại đám Nhan Tôn rất phiền toái, vẫn là nhanh chóng giải quyết thì tốt hơn.
An Nhĩ Tư gật gật đầu: “Ừm, tôi sẽ phân phó, chắn chắn đám trưởng lão Nhan gia kia sẽ giúp chúng ta tìm một lý do giải quyết mớ rắc rối phía sau.”
“Tốt lắm, cũng muộn rồi, anh về sớm đi, tôi muốn tắm rửa nghỉ ngơi a.” Nhan Tử Dạ đứng dậy ưỡn thắt lưng, đêm nay không tu luyện, gần nhất thần kinh vẫn luôn căng cứng, phải hảo hảo nghỉ ngơi một phen a.
“Tiểu Dạ cũng nói muộn rồi a, tôi về cũng không an toàn, bằng không tôi nghỉ lại đây đi?” An Nhĩ búng tay, cửa mở ra, vài người áo đen xách hành lí của hai người đi tới, sau khi đặt xuống đất thì yên ắng rời đi.
Những người này căn bản không để ý tới hệ thống phòng ngự của nhà Nhan Tử Dạ, cứ vậy trực tiếp xách đồ bước vào. Hệ thống phòng ngự kia quả nhiên chỉ chưng cho có, khóe miệng Nhan Tử Dạ run run: “An Nhĩ Tư, anh cố ý à?”
An Nhĩ Tư sờ sờ đầu Nhan Tử Dạ, cười nói: “Đã trễ thế này rồi, trở về sẽ quấy rầy gia gia, hơn nữa ngày mai không phải em sẽ cùng tôi về nhà gặp ông à? Kia vừa vặn, sáng mai hai chúng ta cùng đi.”
Nhan Tử Dạ đập bay bàn tay đang tác quái của An Nhĩ Tư: “Tôi nói ngày mai cùng anh về nhà gặp ông hồi nào?”
“Lúc ở Ngải Bố Lỗ đế quốc, chính miệng em đáp ứng a, Tiểu Dạ, chẳng lẽ em nói mà không giữ lời à?” An Nhĩ Tư nguy hiểm nheo nheo mắt.
Nhan Tử Dạ sửng sốt nhớ ra, đúng vậy, lúc còn ở Ngải Bố Lỗ, cậu quả thực đã đáp ứng An Nhĩ Tư sẽ trở về gặp gia gia anh, thế nhưng đâu có nói là ngày mai a! Người này chẳng những kích động cậu, hơn nữa chắc chắn đã sớm mưu tính.
Tắm rửa xong, Nhan Tử Dạ vừa ra khỏi phòng tắm liền nhìn thấy An Nhĩ Tư đang ngồi trên người mình đang đồ ngủ, tựa hồ cũng vừa tắm xong.
“Sao anh lại ở đây, phòng anh ở kế bên mà, sao lại chạy qua phòng tôi.” Nhan Tử Dạ xoa xoa tóc, sau đó dùng linh lực lau khô rồi nhảy lên đầu kia của giường, nhìn chằm chằm An Nhĩ Tư.
“Tôi nhận giường này rồi a.” An Nhĩ Tư không để ý tới ánh mắt sắc như dao của Nhan Tử Dạ, trực tiếp xốc chăn chui vào trong, sau đó nghiêng người chống đầu, dùng ánh mắt trêu tức nhìn Nhan Tử Dạ, tựa hồ nghĩ rằng cậu sẽ không dám lên.
Nhận giường? Nhan Tử Dạ đảo trắng cả mắt, còn lý do nào gượng gạo hơn nữa không?
Vị khách không mời mà tới này cư nhiên lại còn đảo khách thành chủ? Tưởng cậu sợ à? Liếc mắt nhìn An Nhĩ Tư một cái, Nhan Tử Dạ trực tiếp nằm xuống ngay bên cạnh.
Lúc Nhan Tử Dạ nằm xuống, An Nhĩ Tư liền xoay người đè Nhan Tử Dạ ở dưới thân, sau đó lúc đối phương còn chưa kịp phản ứng liền cúi người hôn lên môi cậu một cái.
Động tác của An Nhĩ Tư quá nhanh, Nhan Tử Dạ còn chưa kịp cảm thụ thì An Nhĩ Tư đã lùi về sau, sau đó ôm lấy ep cậu, cằm chống trên đỉnh đầu, thực bá đạo ôm Nhan Tử Dạ vào lòng ngực, âm thanh mềm nhẹ vang vọng trong căn phòng yên tĩnh: “Muộn rồi, ngủ đi.”
Nhan Tử Dạ vóc người một mét tám cư nhiên bị An Nhĩ Tư ôm vào lòng như một đứa nhỏ, Nhan Tử Dạ quả thực có chút không quen. Vốn Nhan Tử Dạ nhíu mày muốn giãy dụa, bất quá không biết vì cái gì, khi ngửi thấy hương vị tươi mát trên người An Nhĩ Tư, tâm tình Nhan Tử Dạ lập tức an ổn.
Kỳ thực nếu đã quyết định ở cùng một chỗ, hành động thân mật thế này cũng thực bình thường đi. Nghĩ lại hành vi có chút kháng cự của mình khi nãy, Nhan Tử Dạ cảm thấy chính mình tựa hồ có chút mất tự nhiên.
Kỳ thật không thể trách Nhan Tử Dạ, hơn một ngàn năm qua vẫn luôn là một con yêu quái cô đơn, trừ bỏ An Nhĩ Tư thì không còn ai dám, hoặc nên nói là không kẻ nào có thể tới gần. Thế nên mới đầu Nhan Tử Dạ vẫn có chút kháng cự, thế nhưng chậm rãi ở bên nhau, phản ứng kháng cự chậm rãi biến mất. Có lẽ, cậu không cần quá để ý như vậy.
Sau lần thẳng thắn kia, Nhan Tử Dạ cảm thấy mình cùng An Nhĩ Tư tựa hồ lại càng hiểu biết cùng thân mật hơn. Thế nên hành vi ôm nhau cùng ngủ thế này ngẫm lại cũng không phải không thể tiếp nhận.
Vốn Nhan Tử Dạ khi có người nằm cạnh mình sẽ ngủ không ngon, chính là mới đầu đúng là toàn thân có chút cứng ngắc, thế nhưng dần dần sau đó đã bắt đầu thả lỏng, kết quả mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi. Trước lúc ngủ, cậu còn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Cảm giác được hô hấp của người trong lòng trở nên vững vàng, An Nhĩ Tư biết Nhan Tử Dạ đã ngủ say, anh liền nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán cậu, khóe miệng khẽ mỉm cười, sau đó cũng nhắm mắt, chìm sâu vào giấc mộng.
…
Ở một bên khác, trong nhà Áo Đức Kỳ.
An Nhĩ Tư quẳng tiểu thứ cầu cho Áo Đức Kỳ, bất đắc dĩ Áo Đức Kỳ chỉ đành mang tiểu thứ cầu về nhà. Kết quả, Áo Đức Kỳ phát hiện tiểu thứ cầu rất dễ dưỡng, cho cái gì cũng ăn được. Hơn nữa tiểu thứ cầu tựa hồ rất hảo cảm với anh, sau khi mang về nó vẫn luôn ở bên cạnh. Anh đi tới đâu nó liền chạy theo tới đó.
Sau khi tắm rửa cho tiểu thứ cầu, Áo Đức Kỳ bỏ nó vào một cái rổ nhỏ. Lúc Áo Đức Kỳ chuẩn bị nghỉ ngơi thì anh phát hiện tiểu thứ cầu ‘xoạt’ một cái nhảy lên cạnh gối nằm.
Áo Đức Kỳ xụ mặt xách tiểu thứ cầu trả về chỗ cũ, kết quả nó lại nhảy lên, đứng trên tủ đầu giường trợn to đôi mắt đậu đỏ ngập nước nhìn mình, không hiểu sao Áo Đức Kỳ cảm thấy trái tim băng giá của mình mềm nhũn, sau đó anh vẫy vẫy tay với tiểu thứ cầu.
“Chi chi.” Thấy Áo Đức Kỳ ngoắc tay với mình, tiểu thứ cầu lập tức hưng phấn lao vào lòng anh, tiếp đó thực vui vẻ lăn lăn lăn, móng vuốt bé xíu túm áo ngủ. Tiểu thứ cầu biểu thị, trừ bỏ chủ nhân, nó thích nhất là hương vị trên người thú nhân này. Tuy thú nhân này vẫn luông phụng phịu nhưng không hiểu sao tiểu thứ cầu lại thấy đối phương thực thuận mắt.
Chỉ chốc lát sau, tiểu thứ cầu đã ngáy khò khè, cứ vậy ngủ say.
Nhìn tiểu thứ cầu ngủ trên ngực mình, Áo Đức Kỳ nhịn không được vươn tay chọt chọt mớ gai mềm nhũn trên người tiểu thứ cầu, đường cong cứng ngắc trên mặt cũng trở nên nhu hòa, lộ ra ý cười nhè nhẹ. Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nhóc con trong lòng, Áo Đức Kỳ cũng chìm vào giấc ngủ.
…
Hoàn Chương .