Trình Khải Á đâu để ý đến thái độ lạnh lùng của Trình Khang, hắn vẫn giữ bộ dáng vô lại kia cười đến biếng nhác, nụ cười như muốn cào nhẹ vào lòng người.
Trình Khang nhíu mày: "Không nghiêm túc chút nào! Đứng cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, khó trách ngươi lại không thi đậu vào hệ cơ giáp."
Trình Khải Á mặt dẫn Trình Khang vào phòng ăn mà hắn đã vội vội vàng vàng chuẩn bị tốt, mặt vẫn tỏ ra vô tư tới vô tâm cười nói: "Ta sinh ra đã như vậy, không đổi được. Không phải ta không thể làm ra bộ dáng nghiêm túc chỉ là ta muốn sống cùng người cả đời, không thể lúc nào cũng giả vờ được, hơn nữa ta không muốn làm thế thân của người khác."
"Ngươi..." Trình Khang tức giận còn chưa kịp quát tháo đã bị Trình Khải Á một phen đặt trên ghế, cả người cứng ngắc rơi vào trong vòng tay mạnh mẽ, Trình Khải Á thuần thục mát xa cho hắn.
"Ba, ít nhất người cho phép ta nhu nhu bả vai cho người a, ta không muốn thấy người mệt mỏi." Hắn thản nhiên nói, hoàn toàn không che dấu tình cảm của mình.
Trình Khang nhìn bàn tay to hữu lực trên vai mình, trong lòng cảm khái vạn phần, không biết từ lúc nào, cánh tay kia đã trở nên hữu lực như vậy, mà tính cách đứa nhỏ này cũng trở nên rối tinh rối mù. Hắn còn nhớ rõ mười lăm năm trước hắn ôm đứa nhỏ mới tuổi trở về, tiểu bao tử mang vẻ mặt đại nhân, gặp chuyện gì cũng tự lực giải quyết, làm việc có nề nếp phi thường giống người kia.
Là bắt đầu từ lúc nào hài tử này thay đổi? tiểu hài tử cứng nhắc như vậy lại có ngày bước vào thời kỳ phản nghịch, đánh nhau ẩu đả gây chuyện say rượu hút thuốc đua xe, cả ngày ngâm mình ở các tụ điểm ăn chơi hỗn tạp, những điều gì mà hài tử hư hỏng làm, nó đều làm, điều gì chỉ cần hắn không cho phép thì nó lại càng muốn làm.
Sau khi dị năng thức tỉnh, hắn muốn nó thi vào hệ cơ giáp nó liền đăng ký thi hệ chế tạo cơ giáp; hắn muốn giúp nó an bài công việc trong quân bộ, chỉ cần nó làm tốt hắn liền có cách chuyển nó sang quân bộ vậy mà nó quyết không đi; còn càng ngày càng bát nháo.
Đứa bé Trình Khải Á này khiến Trình Khang phải vò đầu bứt tóc, có một khoảng thời gian hắn sợ hãi thông tấn khí, sợ ai đó gọi hắn tố cáo chuyện gì đó của Trình Khải Á rồi bắt hắn bồi thường kim tệ.
Một đêm hè vào tám năm trước, hắn mang Trình Khải Á say bí tỷ về nhà, khi đó Trình Khải Á mười lăm tuổi, ngày đó khi hắn đến mang Trình Khải Á về, Trình Khải Á đang bị một MB làm khẩu giao. Lúc đó hắn vô cùng tức giận, hung hăng đánh Trình Khải Á chưởng.
Sau đó, Trình Khải Á lật người đem hắn đặt ở trên ghế sofa, dùng đôi mắt hồng hồng nói với hắn: "Ta bị bọn họ chuốc say, ta không nghĩ sẽ có người tới hầu hạ, ta không nghĩ mình sẽ bính ai khác ngoài người."
Trình Khang còn chưa kịp hiểu những lời này có ý gì thì đã nghe thấy Trình Khải Á nói: "Ta thích người, cầu người... Đừng đem ta trở thành thế thân của người khác nữa, ta... đã không còn giống hắn."
Sau, chính là quyết liệt.
Trình Khang chủ động chuyển công tác đến tinh hệ xa xôi mà Trình Khải Á thì ở lại hành tinh trung tâm Dorset, hai người – , năm cũng không gặp mặt được lần.
Lần này nếu không phải do Trình Khang muốn điều tra tin tức về cơ giáp máu đen nên lưu lại hành tinh trung tâm thời gian dài thì Trình Khải Á cũng sẽ không nhận được tin tức, rồi đêm hôm khuya khoắt chạy đến chỗ Trình Khang làm bàn tiệc đón người này trở về, lúc này đã là ngày sau khi Trình Khang trở lại.
"Ta cuối cùng chờ được đến ngày này, là ta cố ý đi học, thế nào, thoải mái hơn nhiều so với người máy mát xa đúng không?" Trình Khải Á nhìn Trình Khang lộ ra vẻ mặt thoải mái, tâm tình cũng vì thế mà vui vẻ theo.
Nếu Thanh Dương nhìn thấy nụ cười này nhất định sẽ giật mình vì nụ cười ôn nhu này của Trình Khải Á cũng tương tự như nụ cười Dịch Trạch dành cho tiểu báo tử. Hai người vốn dĩ đã rất giống nhau, giống như cùng khắc ra từ khuôn vậy, chỉ là Dịch Trạch thì không cười, còn Trình Khải Á thì cười đến thập phần lưu manh nên bình thường ít ai đem người họ liên hệ cùng chỗ.
Trình Khang ngoan lệ đẩy ra cánh tay Trình Khải Á ra, lạnh lùng nói: "Không cần."
"Ta cố ý đăng ký học cùng lớp với người khiếm thị, có đoạn thời gian để cơ thể thích ứng ta còn dùng dược vật sau đó mới học đến kỹ thuật." Trình Khải Á cười khổ một tiếng, "Ta chờ người hai năm, lúc nào cũng nghĩ tới lúc ta có thể vì người xoa bóp, nhìn người quả thực rất mệt mỏi."
Từ lúc Trình Khải Á có thể nhớ mọi chuyện, hắn đã thấy bả vai Trình Khang lúc nào cũng cứng ngắc.
Vẻ mặt hắn như vậy, ngữ khí như vậy khiến người ta không nỡ làm hắn thất vọng. Trình Khang đã quan tấm tới hắn cả nửa đời người, đâu nỡ nhìn hắn buồn khổ?
Chính là có thời điểm không nhẫn tâm không được. Trình Khang nhớ việc mình còn đang cần điều tra, có tránh cũng không tránh được nhân quả tuần hoàn, hắn chung quy vẫn không thể thoát khỏi. Mặc dù hắn không biết hài tử còn lại kia tại sao lại xuất hiện nhưng dù sao hắn tuyệt đối không thể buông tay.
Trình Khang chấp nhận số phận mà nhắm mắt lại, rồi như đã quyết tâm mà mở mắt ra nắm chặt tay Trình Khải Á nói: "Ta có thể lên giường cùng ngươi, dù sao chúng ta cũng không có quan hệ huyết thống."
Trình Khải Á không hề mừng rỡ như điên như Trình Khang suy đoán, hắn thu lại bộ dáng vô lại, nghiêm túc hỏi Trình Khang: "Điều kiện là gì? Người muốn ta không bao giờ được làm phiền người nữa sao? Không có khả năng! Ta không phải chỉ là vì muốn làm tình với người! Ta không phải MB, cũng chưa bao giờ nghĩ người là MB, không bao giờ nghĩ muốn phản bội người, người hiểu không!"
Trình Khang lắc đầu: "Ngươi không phải vẫn muốn biết ta đem ngươi trở thành thế thân của ai sao? Năm đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Muốn biết!" Trình Khải Á ngữ khí thực kiên quyết, hắn vẫn luôn muốn biết, rốt cuộc là ai đã khiến Trình Khang yêu thương nhiều năm như thế.
"Ta hiện tại sẽ nói cho ngươi biết, sau khi ngươi biết mà vẫn còn muốn ta, vô luận ngươi muốn làm gì ta đều phối hợp vơi ngươi." Trình Khang gằn từng tiếng cố gắng nói xong.
"Hảo." Trình Khải Á không do dự đồng ý.
Hắn biết rõ, Trình Khang nhất định sẽ nói cho hắn biết sự thật mà hắn rất rất khó có thể tiếp thu được vì nếu không người này sẽ không đưa ra điều kiện rộng rãi như vậy. Nhưng hắn không quan tâm, vô luận chân tướng là gì, đều không ảnh hưởng tới việc hắn đã yêu người này mười mấy năm.
"Người kia, có thể nói đó là phụ thân của ngươi, đã từng là chiến sĩ cơ giáp đệ nhất liên minh, đệ nhất cơ giáp sư sư trưởng, trung tướng nguyên khải."
Khải, khởi hành, bắt đầu; khải á, á với khải, á chi khải, khải chi á, là khải thứ hai.
Trình Khải Á tên này, ngay từ lúc bắt đầu đã là vì nguyên khải, từ huyết mạch, tính danh, tính cách, ngay từ lúc bắt đầu hắn đã được định ước là thế thân của nguyên khải.
Chân tướng càng thêm đáng sợ so với tưởng tượng của Trình Khải Á. Trình Khang tỉnh táo lạ thường, à không phải nói là lạnh lùng mà kể lại chuyện năm đó: "Ngươi còn có đệ đệ nhỏ hơn ngươi tuổi, cũng là huyết mạch duy nhất của nguyên khải và vợ hắn, nguyên khải không biết sự tồn tại của ngươi, bởi vì ngươi là do ta nhờ người chế tạo ra."
"Ta thích nguyên khải, nhưng hắn không thuộc về ta, nên ta muốn làm ra thêm nguyên khải nữa cho ta, làm thay thế phẩm của hắn. Nhưng nhân bản người là trái với pháp luật nên ta liên hệ một tổ chức bí mật, ta trộm gien của nguyên khải, vốn ta và hắn là bạn tốt nên hắn chưa bao giờ phòng bị ta."
Trình Khang nheo mắt lại nhớ lại từng sự việc xảy ra vào năm đó: "Ta nghĩ phải nuôi nguyên khải chỉ thuộc về ta, ta muốn nuôi nó lớn, từ từ tẩy não nó, Khiến nó chỉ yêu mình ta, không bao giờ phản bội ta. Trình Khải Á, tên thậm chí ta cũng đã nghĩ tốt trước khi đem gen giao cho tổ chức kia."
"Chính là lúc đó ta không ôm hài tử mang trở về. Bọn họ nói với ra rằng lần thực nghiệm này bị quân đội phát hiện nên mẫu gen đều đã bị phá hủy."
"Lúc đó ta tin là thật, dù sao lúc đó đúng là có người của quân đội xuống kiểm tra nhưng lại không phát hiện được gì vì sau khi thành công tạo ra ngươi, bước đầu của "kế hoạch Phệ thiên" đã thành công. Ký ức trước khi ngươi tuổi, ngươi hẳn còn nhớ rõ chứ?"
"Sau đó..." Trình Khang dừng lại, ác mộng từng đêm ăn mòn ký ức hắn, sau đó...
Hắn hủy đi nguyên khải, cũng hủy đi... Trình Khải Á.
Trình Khang chậm rãi kể ra từng chuyện đã phát sinh năm đó, ti bỉ, xấu xa, dơ bẩn... Trình Khải Á vẫn bình tĩnh nghe câu chuyện. Lưng hắn thẳng tắp, mím môi, cương nghị như Nguyên Khải năm đó. Cho đến bây giờ vẫn là hắn. cho dù ngụy trang như thế nào, cho đến bây giờ vẫn là hắn.
"... Nguyên khải chết, ta mang ngươi về nhà."
Trời dần sáng, Trình Khang rốt cục cũng đã nói xong toàn bộ câu chuyện. Bí mật đã che dấu nhiều năm như vậy cuối cùng hắn cũng được nói ra, vô luận sau này Trình Khải Á muốn làm gì hắn...cũng không sao cả.
Dù sao, hắn cũng không sống được bao lâu nữa vậy xuống dưới kia tiếp tục dây dưa cùng Nguyên Khải đi.
Trình Khải Á trầm mặc thật lâu mới chậm rãi mở miệng: "Vài năm nay người đều tránh xa ta nên không biết ta đang làm gì đi?"
"Phòng rượu này là ta chuẩn bị."
Nói xong hắn vươn tay nhấn một cái trên tường, lộ ra một gian phòng ngủ cực kỳ xa hoa xa hoa lãng phí, hắn dùng một tay đẩy mạnh Trình Khang vào phòng ngủ, nhanh chóng áp người nọ xuống nền nhà.
Cánh cửa bí mật nặng nề hạ xuống, căn phòng càng trở lên khép kín chỉ còn có người bọ họ ở trong. Trình Khang có chút kinh hoảng hỏi: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Làm tình!" Trình Khải Á xé quần áo Trình Khang, thô bạo mà vuốt ve hắn.
"Sau khi nghe xong nhưng chuyện đó, ta vẫn muốn người, người là của ta a!" Đem người đặt ở dưới thân, làm những hành động quá phận như muốn trút toàn bộ giận dữ.
Thời điểm hắn thiết kế căn phòng này, Trình Khải Á đã từng nhiều lần ảo tưởng bộ dáng Trình Khang khi đó đã yêu hắn, sẽ gật đầu đồng ý khi hắn dùng thái độ cầu khẩn Trình Khang cùng hắn da thịt thân cận. Bọn họ sẽ đi vào căn phòng được thiết kế tỉ mỉ rồi triền miên cùng nhau.
Trình Khải Á thậm chí còn nghĩ tới việc nếu Trình Khang không chịu hạ mình làm người ở dưới cũng không sao, hắn yêu người này như vậy, người này không muốn ở dưới vậy hắn sẽ là người ở dưới. Chỉ cần được thân mật với người này.
Nhưng tại sao sự thật lại tàn nhẫn như vậy. Trình Khải Á khí nộ vọt tăng thànhbạo nộ, hắn không thể làm gì chỉ có thể cười khổ, Trình Khang thành công. Thành công chế tạo nguyên khải thứ hai, hơn nữa thế thân này còn khăng khăng một mực với người này.
Chính làTrình Khải Á thật sự không muốn cũng chưa từng nghĩ qua sẽ hoan ái cách thống khổ với người như vậy. Hắn chỉ muốn sống vui vẻ mỗi ngày với Trình Khang, thậm chí không cần Trình Khang yêu hắn, chỉ cần trong mắt người này là chính mình – Trình Khải Á chứ không phải thế thân của ai khác là được, hắn chỉ cần như vậy thôi.
Nhưng sự thật chỉ cần hắn vẫn là Trình Khải Á, hắn liền vĩnh viến chỉ là thế thân.
Kéo vật che chắn cuối cùng trên người Trình Khang, hắn đờ đẫn không biết mình nên dừng lại hay tiếp tục.
Sắc mặt Trình Khang trắng bệch có chút nhận mệnh mà nhắm mắt lại, chờ người kia thô bạo đi vào.
Lúc này, dị biến nổi lên, trong phòng vang lên tiếng cảnh báo chói tai: "Cảnh báo! Cảnh báo! Đối với tất cả khách hàng đang sử dụng hệ thống quang não, vạn độ dùng phần năng lượng sót lại cuối cùng cảnh báo cho quý vị, vạn độ đang gặp bất trắc, không thể tiếp tục phục vụ quý khách. Tại thời điểm cuối cùng này, vạn độ vẫn không quên chức trách nhắc nhở quý khách thỉnh mau ly khai quang não, một khi hệ thống hỏng thì chúc mừng ngài, ngài đã bị nhốt trong hệ thống đến khi lần nữa vạn độ được sửa chữa xong. Dùng khả năng tính toán cuối cùng của vạn độ cùng trí năng, tối đa thời gian bảo trì sửa chữa là tháng. Thân, ngài có thể không ăn không uống không hô hấp không khí sống qua hai tháng sao? vạn độ chỉ còn mười phút cuối cùng để nhắc nhở quý khách rời đi, đây là do kẻ xấu tập kích vạn độ lưu lại sinh lộ cho quý khách cũng không phải do vạn độ tìm kiếm ra sinh lộ a."
Trình Khải Á đấm đấm lên sàn nhà trừng Trình Khang đến bốc hỏa.
"Đi ra ngoài!" Trình Khang đẩy người ra, hắn chết không quan hệ nhưngTrình Khải Á không thể chết được.
"Đi ra ngoài thì sao! Còn không phải sẽ..." Còn không phải sẽ tiếp tục sống trong dày vò, không bằng cứ như vậy...
Vạn độ: 【 vạn độ vang lên lời gợi ý ấm áp, nhắc nhở hai người nếu không thoát nhanh ra ngoài, thì hai tháng sau khi hệ thống được sửa xong, nói không chừng người sẽ thành cỗ thi thể a ~】
"Kháo!" Trình Khang cùng Trình Khải Á đồng thời lên tiếng, rồi sau đó lập tức liếc nhau.
Vạn độ: 【chân thành nhắc nhở quý khách, bên ngoài có khả năng có rất nhiều người, trước khi chạy trốn thỉnh mặc quần áo tử tế. Bất quá suy xét đến vấn đề quần áo hai vị đã bị rách, vạn độ đề nghị ngài kéo bức màn trên tường quấn cơ thể lại. Không đề nghị sử dụng drap giường, bởi như vậy còn cần phải xé đôi cho người, rất lãng phí thời gian. 】