Nửa năm qua ký sinh vật kỳ thật vẫn luôn ngủ say trong cơ thể y, thẳng đến khi y gặp được hồng hồ tử mới nhanh chóng thức dậy chiếm cứ đại não Tư Diệu Tiền.
Lần đầu tiên Hồng hồ tử làm Tư Diệu Tiền ở trong á không gian hắn cũng cảm nhận được xao động trong cơ thể y, biết y lại một lần nữa bị ký sinh. Ngày trước cũng đã có kẻ có ý đồ với trí tuệ của Tư Diệu Tiền âm thầm động thủ. Thẳng đến một năm sau hồng hồ tử mới phát hiện xao động trong cơ thể y, hơn nữa khi đó ký sinh vật hoạt động cực kỳ thong thả, theo tốc độ kia cũng phải mất vài chục năm thì mới phát tác.
Cho nên lúc nhận ra hồng hồ tử cũng không quá mức sốt ruột, chỉ cần ký sinh vật chưa xâm chiếm đại não, thì cũng sẽ có biện pháp đuổi đi.
Chính là hắn chưa từng nghĩ quá, khi đó Tư Diệu Tiền còn chưa rõ ràng tình cảm của mình, cho dù đau đớn khổ sở khoái hoạt nhưng lại không kích động, khi đó Tư Diệu Tiền chỉ chết lặng nên ký sinh vật không có chỗ xuống tay. năm sau, tình cảm của y bị lắng đọng năm rốt cuộc bùng phát.
Sau khi gặp lại Hồng Hồ Tử, Tư Diệu Tiền luôn luôn rối rắm, vừa nhảy nhót, vừa kích động. Lúc đó ký sinh vật nhanh chóng bị kích hoạt, theo tâm tình của y rồi nhanh chóng chiếm cứ thân thể y. Lần Hồng hồ tử cảm nhận được xao động chính là lúc ký sinh vật vừa mới bị kích hoạt.
Mà hiện tại, tưởng như đã mất bây giờ lại tìm được, đâu chỉ là vui sướng, đâu chỉ là khoái hoạt, Tư Diệu tiền chờ mong còn lo lắng về hồng hồ tử, những cảm xúc đó trở thành chất xúc tác cho ký sinh vật hoạt động, cũng thành đạo bùa đòi mạng cuối cùng với Tư Diệu Tiền.
năm trước hồng hồ tử dùng chính bản thân mình thỏa hiệp để đổi lấy dược vật tiêu diệt ký sinh vật, khi đó đã có người đã nói cho hắn biết, một khi ký sinh vật tiến vào não, thì loại dược vật này cũng không còn tác dụng. Một khi huyết văn bò lên trán cũng đại biểu Tư Diệu Tiền không còn thuốc nào có thể chữa khỏi.
Hồng hồ tử dùng tay ôm lấyTư Diệu Tiền, một tay khác thì điên cuồng đấm xuống đất, trong cơ thể dị năng bị cảm xúc kích thích nhanh chóng khôi phục lại. Nắm tay đấm xuống đất bị nghiền nát đến huyết nhục mơ hồ.
Nhưng Tư Diệu Tiền lại không cảm nhận được chấn động này, an an tĩnh tĩnh mà ngủ, không hề tỉnh lại.
Huyết văn đã lan tràn hơn nửa trán, lúc huyết văn phủ kín lên trán y cũng là lúc sinh mệnh của Tư Diệu Tiền kết thúc.
Không có thuốc nào cứu được, không có cách nào, lúc này hắn chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn người này càng ngày càng trở lên tiều tụy, nhìn người này bị sinh vật cắn nuốt.
Hồng hồ tử gắt gao cắn cánh tay của mình, không để cho mình bật lên tiếng kêu. Cánh tay bị hắn cắn đến máu tươi đầm đìa, miệng đầy mùi máu tươi, vậy mà không có chút đau đớn nào vẫn cố sức kìm nén mình lại.
Cơ thể không còn phân biệt được đau đớn, tâm của hắn giống như bị người ta xé rách thành mảnh vụn, từng mãnh bay xuống, không thể góp nhặt lại.
Cũng không biết qua nhiêu bao lâu, hồng hồ tử dần dần tỉnh táo lại, bàn tay to thô ráp ôn nhu vuốt khuôn mặt đang say ngủ của Tư Diệu Tiền, bàn tay chậm rãi trợt xuống, dừng lại trên cổ y.
Vừa rồi hắn đã muốn xuống tay, lại không bỏ được. Sau khi bình tĩnh lại, hắn lại đặt tay trên cái cổ mảnh khảnh kia, chậm rãi dùng sức.
Hồng hồ tử là tinh tế hải tặc, hắn có đủ loại thủ đoạn thô bạo kinh sợ để giương danh toàn bộ tác trong á tinh hệ, hoành hành thống nhất hệ thống cường đạo, biến nó thành lực lượng đủ để nó chống đối lại liên mình. Trong vài thập niên đó, hắn đã giết không biết bao nhiêu người, mạng người với hắn mà nói còn không quan trọng bằng đồ vật.
Đã không còn thuốc nào có thể cứu Tư Diệu Tiền, y sẽ không tỉnh lại. Y sẽ chết trong khuất nhục, sẽ bị sinh vật ghê tởm kia chiếm đoạt đại não, bị đoạt đi ký ức đoạt đi trí tuệ để cho người ta tạo thành đám trứng, để người ta đi phục chế. Cho dù chết đi, cũng phải hủy diệt đám trứng đó, không để kẻ khác lợi dụng trí tuệ Tư Diệu Tiền, nhưng cuối cùng y vẫn sẽ chết bởi chúng.
Một khi đã như vậy, chi bằng hắn tự tay chấm dứt tánh mạng của y. Khiến y an tĩnh y, điềm tĩnh mà chết ở trong lòng ngực của hắn, không cần phải thừa nhận thống khổ bị ký sinh thú cắn nuốt đại não trước khi chết, không bị sinh vật kia khuất nhục.
Hắn muốn giết y, bảo lưu tôn nghiêm của y.
Ánh mắt Hồng hồ tử càng ngày càng sâu thẳm, rốt cuộc lặng yên nhìn không thấy bất luận cảm xúc gì, lực đạo bàn tay tăng lên, khuôn mặt Tư Diệu Tiền dần dần nhiễm đỏ, huyết văn cũng cảm thấy nguy hiểm nhao nhao cùng xao động.
Dùng thêm một chút lực là có thể giải thoát cho Tư Diệu Tiền.
Dùng thêm một chút lực, hồng hồ tử sẽ tự tay gạt bỏ một tia tình cảm cuối cùng trong lòng mình.
“Dừng tay!” Một thanh âm vừa nhuyễn nhu lại vô cùng kiên định truyền đến.
Hồng hồ tử bị đá văng ra, Tư Diệu Tiền bị Dịch Trạch cướp lại đặt sang bên.
“Ngươi điên rồi sao?” Dịch Trạch lạnh giọng hỏi.
“Hừ!” Hồng hồ tử kêu lên một tiếng đau đớn, thần sắc cực kỳ lạnh lùng, khiến Dịch Trạch cảm nhận được mình đac được gặp lại hồng hồ tử hoang tàng ngày trước.
“Ta đang giúp y.”
Dịch Trạch nhíu mày nhìn Tư Diệu Tiền, cũng nhìn thấy huyết văn dữ tợn ở thái dương.
“Ta không có cách nào.” Hồng hồ tử nói xong, trong mắt đã hoàn toàn buông tha.
“Giết y, với y mà nói cũng là giải thoát, đối với ta cũng là..” Hồng hồ tử đứng lên đi đến trước mặt Dịch Trạch, “Đừng cản ta.”
Dịch Trạch cũng không kiên trì như vừa rồi nữa, hắn lớn lên ở tinh tế hải tặc, so bất luận kẻ nào hắn đều hiểu đây thực sự mới là nhân từ. Hắn nhìn hồng hồ tử, biết làm như vậy sẽ đồng thời hủy đi hồng hồ tử và Tư Diệu Tiền nhưng hắn không thể ngăn cản.
Ngược lại Thanh Dương lại chạy nhanh đến bên người Tư Diệu Tiền, ngăn cản hồng hồ tử, và Tuyết Lang vẫn luôn bị người ta xem nhẹ cũng đi đến trước mặt bảo hộ Tư Diệu Tiền. Tuyết Lang không rõ rốt cuộc đã phát sinh cái gì, nó nhìn thấy Tư Diệu Tiền phẫn nộ rồi sau đó té xỉu, hồng hồ tử bi thương rồi lại tỏa ra sát ý mười phần, nó không rõ vì sao biến thành cục diện như vậy, nhưng Thanh Dương tiến lên ngăn cản thì làm hộ thực đủ tiêu chuẩn, Tuyết Lang, cũng phải bảo vệ ích lợi cho lương thực của nó.
Có Tuyết Lang hỗ trợ Thanh Dương liền an tâm không ít tranh thủ xem tình huống thân thế Tư Diệu Tiền, y cũng chỉ nghe Dịch Trạch nói đại khái về tình cảm gút mắt của người kia. Tuy Thanh Dương không hiểu vì sao rõ ràng người lưỡng tình tương duyệt còn có thể làm ra mấy chuyện tương ái tương sát như mấy phim truyền hình cẩu huyết nhưng việc này cũng không làm giảm độ hảo cảm của y với Tư Diệu Tiền nên y cũng không thể tùy ý để hồng hồ tử giết người này.
Thanh Dương vươn tay chạm vào thái dương, động mạch cổ và nhịp tim Tư Diệu Tiền, sau đó mới tinh tế mà xem xét từ đầu tới đuôi thân thể Tư Diệu Tiền, liền phát hiện đại não người này có một nửa đã bị sinh vật dị chủng kia ăn mòn, nếu mạnh mẽ dùng dược vật loại bỏ ký sinh thì nửa đại não kia cũng bị phế. Cho dù Tư Diệu Tiền có thể sống sót, nhưng nửa đại não đã ngừng hoạt động thì y cũng không thể sinh hoạt như người bình thường được.
Thanh Dương nhíu mày, lắc đầu, nhướng mày, tái nhíu mày, tái lắc đầu, tái nhướng mày.
Hồng hồ tử vẫn luôn chú ý đến thần sắc thanh dương, nhìn thấy vậy trái tim cũng bị treo lên đạp xuống nhiều lần, suýt nữa thì chết vì đột phát bệnh tim. Thấy cuối cùng thần sắc Thanh Dương lại bình thản, hắn thật sự nhịn không được, mở miệng hỏi: “Ngươi có biện pháp?”
Thanh Dương là thập cấp thánh thú, nghe nói trước mặt thánh thú tất cả các loại thú đều phải thần phục, có lẽ ký sinh thú cũng thuộc loại thú, có lẽ chúng sẽ nghe theo chỉ thị của thánh thú, hồng hồ tử ôm tia hy vọng cuối cùng ngập ngừng hỏi.
Thanh Dương gật đầu: “Có thì vẫn có, nhưng khả năng phiêu lưu vẫn lớn, Chỉ cần ta không cẩn thận chút sẽ làm tổn thương đầu óc y. Kỳ thật ta có thể dùng phù để đóng băng y lại, bao nhiêu năm cũng được, trong khoảng thời gian này tình huống của y sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu, chúng ta sẽ có thời gian tìm biện pháp để cứu y. Ngươi thấy thế nào?”
Ngón tay Hồng hồ tử quyến luyến vuốt ve trên mặt Tư Diệu Tiền. Hắn cũng không do dự lâu liền nói: “cứu ngay hiện tại đi.”
Thanh Dương nghiêm túc hỏi: “Thật sự phiêu lưu rất lớn, thậm chí y có thể vì như vậy mà…”
“Ta không có biện pháp nhìn y như vậy, ” hồng hồ tử chặn lại lời Thanh Dương muốn nói, “Đình chỉ sự trao đổi chất của y thì thế nào, không phải để y sống khuất nhục sao?”
“Hảo, vậy ta liền bắt đầu. Bất quá ta chỉ có thể nghĩ biện pháp chia ký sinh thú và đại não y ra, tạm thời phong ấn dị thú trong cơ thể y chứ không có cách nào hoàn toàn đuổi chúng đi.”
“Như vậy là được, ” hồng hồ tử gật đầu, “Chỉ cần không tổn hại đại não là có thể sử dụng dược vật.”
Thanh Dương quay đầu lại nhìn Dịch Trạch thấy Dịch Trạch cũng không phản đối liền đem Tư Diệu Tiền nâng dậy, bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên. Còn bản thân thì khoanh chân ngồi xuống đối mặt với Tư Diệu Tiền, đưa yêu lực của mình dẫn vào trong cơ thể Tư Diệu Tiền.
Ký sinh thú chưa hoàn toàn xâm nhập vào trong tế bào não Tư Diệu Tiền mà mới chỉ bám vào bề mặt tế bào nào để hấp thụ dinh dưỡng trong tế bào. Chỉ cần tế bào chưa bị đồng hóa thì Thanh Dương coi ký sinh thú như ma khí nhập thể, rồi dùng yêu khí bức ma khí ra khỏi đại não.
Phương pháp này kỳ thật dị năng giả cũng có thể làm được, nhưng lực lượng của bọn họ chủ yếu thiên về tấn công, nên không thể tách ra đưa vào cơ thể được, hơn nữa mỗi dị năng giả lại có thuộc tính riêng biệt, một khi loại thuộc tính xung đột trong thân thể thì dù không cần hồng hồ tử động thủ, Tư Diệu Tiền vẫn sẽ chết. Mà hơn nữa, Tư Diệu Tiền còn không thức tỉnh dị năng, nên không có bất kỳ dị năng giả nào dám mạo hiểm rót năng lượng vào cơ thể y.
Huống chi năng lượng dị năng giả cực kỳ bá đạo, người bình thường không có cách nào chịu được.
Yêu lực của Thanh Dương là vô thuộc tính vô hại với thân thể. Y chỉ lo lắng điều nhỡ bản thân mình không khống chế tốt yêu khí, nếu có đạo lệch ra đi vào kinh mạch Tư Diệu Tiền sẽ khiến Tue Diệu Tiền bị yêu khí nhập thể có thể tạo thành thương tổn cực lớn đến đại não…
Có thể vì vậy mà bị si ngốc.
Thanh Dương sốc lại tinh thần, bình tĩnh nhìn vào đan điềm đan điền nhẹ nhàng há miệng, một viên nguyên đan kim sắc bay ra bên ngoài cơ thể, từ huyệt Bách Hội tiến vào cơ thể Tư Diệu Tiền.
Dịch Trạch vừa thấy nguyên đan bay ra khuôn mặt lập tức trở lên khó coi, hắn hiểu rõ yêu đan quan trọng như thế nào với Thanh Dương, không có yêu đan Thanh Dương không thể biến thành người, cũng không biết có thể tiếp tục tu luyện hay không. Hắn vội đến bến người người làm công việc hộ pháp, đồng thời hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Lang đang chảy nước miếng với yêu đan của Thanh Dương.
Tuyết Lang thực vô tội a, cắn nuốt năng lượng là bản năng của nó, cho dù là người tu chân hay yêu tu ma tu cũng sẽ đi cướp đoạt yêu đan, yêu đan mà Thanh Dương tu luyện còn tốt đến như vậy. Nó thấy ăn ngon mà chảy nước miếng cũng đâu có gì đáng trách, nó có muốn chạy ra cướp đoạn đâu, chỉ muốn xem thôi mà.
Yêu đan của Thanh Dương tiến vào trong cơ thể Tư Diệu Tiền, giúp y nhìn thấy sinh vật đỏ như máu kia đang gắt gao bám dính vào bên ngoài vỏ đại não Tư Diệu Tiền, vừa thấy được kim đan của Thanh Dương liền điên cuồng mà trưởng thành nhanh hơn cả tốc độ hấp thu dinh dưỡng với đại não Tư Diệu Tiền!
Bản năng khiến chúng nó nhận thức rõ ràng được yêu đan củaThanh Dương vô cùng nguy hiểm, lực lượng của chúng nó phải lớn mạnh hơn rất nhiều mới có thể chống lại!