Dịch Trạch nhìn tiểu nãi báo ghé vào trên giường giả chết, tình cảm mãnh liệt nóng bỏng xúc động vừa nổi lên cuối cùng không biết giải quyết thế nào. Hắn nằm ở trên giường ôm lấy nãi báo nhuyễn ra nằm úp sấp một chút khí lực cũng không có đặt ở ngực, bàn tay to nhẹ nhàng vuốt ve lông mao mềm mịn trên thân thể nãi bão, dục vọng vì thế cũng dần dần bình tĩnh lại, trong lòng vô cùng điềm đạm, vô cùng thỏa mãn.
Thanh Dương chính là có bản lĩnh như vậy, có thể bình ổn tất cả cảm xúc kịch liệt của hắn, chuyển tất cả những cảm xúc kịch liệt đó thành vui sướng hạnh phúc.
—— ta rất vui, Thanh Dương.
—— từ sau khi gặp được em, ta dường như đã tìm được hạnh phúc duy nhất của đời mình.
—— ta cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ còn được hưởng hạnh phúc.
—— Thanh Dương, ta yêu em.
—— em nghe được lời ta nói không?
Nãi báo bị Dịch Trạch gây sức ép đến tinh bì lực tẫn, cho dù việc song tu mang đến cho y rất nhiều lợi ích nhưng cơ thể y vẫn rất mỏi mệt a. Thân thể nãi báo của y dù tu luyện tới đâu thì vẫn là cơ thể bị biến dị, không chỉ như thế, ngày trước do y nóng lòng tu luyện nên vĩnh viễn y chỉ có thể duy trì bộ dáng nãi báo, quả thực con người dễ dàng bị hình dáng thân thể ảnh hưởng.
Y ghé vào trên người Dịch Trạch mơ mơ màng màng mà tiến nhập mộng đẹp, cho dù song tu sẽ đem lại lợi ích gấp lần so với cách tu luyện thông thường nhưng cơ thể y vẫn rất mệt mỏi, điều đó khiến nãi báo ngủ thực thoải mái, ngủ đến thơm ngọt. Trong lúc mơ màng y nghe được có người nói gì đó bên tai mình, thanh âm rất giống Dịch Trạch, nhưng mà Dịch Trạch đâu có dài dòng như vậy?
Cái mũi nhỏ của nãi báo hơi nhếch lên, hừ hừ hai tiếng, miệng cọ cọ trên ngực Dịch Trạch, ngủ phiu phiu.
–
Nãi báo làm biếng vặn vặn thắt lưng, lăn vòng trong lồng ngực rộng lớn của Dịch Trạch, đệm thịt đảo qua điểm nhỏ gồ lên cách khả nghi, chơi thật vui a, lại cọ cọ thêm một chút.
Dịch Trạch bị đau kêu lên tiếng, ngồi dậy xách nãi báo lên, trong đêm khuya u tĩnh thần bí, Dịch Trạch nhìn vào đôi mắt đen bóng ướt át còn có điểm mơ hồ của nãi báo: “Chơi thật vui sao?”
Ánh mắt thật xinh đẹp nha, giống như trong lúc minh tường y vô tình nhìn thấy vũ trụ rộng lớn, từng đám mây cuồn cuộn, lại giống như Thiên Đạo thần bí sâu thẳm mà y luôn truy tìm. Nãi báo bị cặp mắt kia hấp dẫn, muốn nhích đến gần dò xét thăm dò chút, cũng bởi vì y bị xách đến rất gần nên cái mũi nhỏ của y cơ hồ đã dán lên cái mũi anh tuấn của đối phương.
Đến cái mũi cũng thật dễ nhìn, y nhịn không được bèn dùng mao nhung trên mũi cọ cọ chút, còn vươn đầu lưỡi ra liếm liếm.
Đầu lưỡi động vật mang theo gờ ráp di chuyển tới lui trên mũi Dịch Trạch, truyền đến từng trận cảm giác tê dại, ánh mắt Dịch Trạch càng ngày càng thêm thâm trầm, hắn dùng cánh tay còn lại bắt lấy chân nãi báo, đè nặng thanh âm, khàn khàn nói: “Biến thành người.”
lỗ tai nãi báo run lên, nhắm mắt lại, một thiếu niên xuất hiện trong ngực Dịch Trạch, còn tự giác biến ra cái đuôi cùng lỗ tai. Cái đuôi dài nhỏ màu trắng tự động quấn lấy chân Dịch Trạch, thỉnh thoảng còn nhếch lên sau đó lại tao nhã buông xuống, đảo qua làn da Dịch Trạch.
Có người nuốt nuốt nước miếng, một phen chế trụ thắt lưng mềm dẻo hữu lực của thiếu niên, sau đó nhéo vài cái trên mặt rồi hỏi: “Không vấn đề gì chứ? Lại đến lần nữa?”
“Lại đến” hai chữ này mang đến cho Thanh Dương kích thích quá lớn, trực tiếp khiến trong cuộc sống tương lai, khi y vừa nghe thấy hai chữ này liền cảm thấy mệt nhọc. Nghe vậy Thanh Dương lập tức thanh tỉnh, tiểu lỗ tai dựng đứng, ngước mắt nhìn Dịch trạch lắc đầu như trống bỏi: “Tuyệt đối không làm được!”
Ban ngày tuyên dâm, túng dục quá độ là điều cấm kị nhất!
Dịch Trạch nhìn khuôn mặt kiên quyết của Thanh Dương thầm than một chút, rồi ngồi dậy: “Em nhiệt tình như vậy. Thậm chí còn ghé sát vào người ta, nếu ta không làm nữa tuyệt đối là do ta không đứng được.”
Thanh Dương nhìn Dịch Trạch mang theo dục vọng mãnh liệt liền đỏ mặt, vội vàng bò dậy, huyễn hóa ra quần áo hiện đang tương đối phổ biến ở liên minh rồi quy củ ngồi ở bên giường.
Dịch Trạch vỗ vỗ tay y trấn an: “Yên tâm, ta không cầm thú như vậy, em cũng cần phải nghỉ vài ngày.”
Nghỉ… Vài ngày a…
Trong lòng Thanh Dương thở dài một tiếng, loại chuyện như song tu này đâu cần phải chăm chỉ như vậy a?
Dịch Trạch ngồi dậy ngắm nhìn Thanh Dương chút rồi mang người vào phòng tắm: “Tắm rửa, thứ vẫn còn ở trong thân thể em cũng nên thanh lý một chút.”
Lúc mới bắt đầu làm chuyện này Dịch Trạch còn chú ý để thân thể Thanh Dương thoải mái chút, bất quá sau đó hắn cũng dã man, cũng cầm thú, cũng không quan tâm nữa. Xong việc nãi báo lập tức ngủ vù, căn bản không có thời gian thanh lý cái gì, cũng may từ khi nãi báo tu thành yêu đan thì bản thân không thực hiện quá trình trao đổi chất như người khác, nếu không nhất định y sẽ bị tiêu chảy.
Thanh Dương đẩy Dịch Trạch: “Ngươi tắm trước đi, lát ta tắm…”
“Mơ tưởng!” Dịch Trạch một phen kéo trụ Thanh Dương lại, vô luận như thế nào cũng đều không cho y trốn thoát.
“Cái kia… Ta biến thành nãi báo…”
“Không được!”
Thanh Dương rụt cổ, y có thể tự do biến chuyển giữa các bộ dáng nhưng mà. … Như thế nào y cũng không dám cãi lời Dịch Trạch nói đâu?
Bị kéo vào phòng tắm, y mới bỏ đi quần áo vừa huyễn hóa ra, sau đó có ngón tay vói vào nơi đó quấy đảo hồi rồi chất lỏng chảy ra, cái gì mà chỉ cần dựa vào mặt sau cũng có thể cứng, y mới không như thế đâu!
Tắm xong Thanh Dương ghét bỏ đùi của Dịch Trạch mà lui mình rúc vào góc ghế sa lông, ngón tay không ngừng xoắn xuýt, đem đầu chôn giữa gối, không chịu ngẩng lên nhìn Dịch Trạch.
Dịch Trạch cười sờ sờ đầu y, biết y ngại ngùng, cũng không quấy rầy y đắm chìm vào trong thẹn thùng chỉ ngồi bên cạnh y, khoác tay lên người y.
Vừa rồi lúc ở trong phòng tắm, hắn thật sự không có y niệm đen tối gì, hắn chỉ muốn giúp Thanh Dương thanh lý thân thể chút, mà âu đó cũng là loại tình thú. Ai biết Thanh Dương vừa thoát quần áo liền đỏ mặt, đã nhắm mắt rồi mà thỉnh thoảng lại còn trộm nhìn thân thể hắn, điều này khiến cho Dịch Trạch bất giác nhớ lại sự việc vô cùng tuyệt vời tối hôm qua.
Vốn dĩ Dịch Trạch cũng không muốn muốn Thanh Dương sớm như vậy, dù sao gần đây phát sinh rất nhiều chuyện, hắn muốn giải quyết mọi sự ổn thỏa chút. Hơn nữa bọn họ vừa mới trở về liên minh cũng cần phải nghỉ ngơi vài ngày cho lại sức. Vậy mà hôm qua lúc tắm nãi báo còn tự biến thành người, ghé vào trước ngực hắn như vậy như vậy, nếu hắn không đè y, hắn còn là nam nhân sao?
Vừa rồi cũng như vậy, Thanh Dương cái gì cũng không chịu vậy mà vừa thấy hắn tắm rửa là bắt đầu động tình. Thanh Dương đối hắn có dục vọng, thậm chí còn nhiều hơn so với hắn tưởng tượng.
Vì vậy sau khi hiểu ra điều này, Dịch Trạch không cần nhẫn nại nữa, lúc tắm rửa cố gắng chiếm nhiều thêm chút tiện nghi, cố ý dùng cái loại thủ pháp khiêu khích giúp Thanh Dương thanh lý thân thể, ngón tay còn thường thường xẹt qua vài điểm mẫn cảm, Thanh Dương không phản ứng mới là lạ. Cho dù cuối cùng cũng không được làm tới cùng, hại hắn nhịn khổ sở nhưng việc này cũng rất thú vị.
Dịch Trạch vừa lòng nhếch lên khóe môi, quyết định về sau nếu Thanh Dương còn muốn cự tuyệt hắn, thì hắn chỉ việc thoát quần áo lộ ra dáng người là được.
Thanh Dương bản chất của mình đã bị Dịch Trạch nhìn thấu triệt, y thật sự rất chán ghét bản thân mình không có chí tiến thủ, chỉ chốc lát sau y lại nghĩ..y cùng Dịch Trạch đã là song tu đạo lữ lưỡng tình tương duyệt, thật sự không cần bởi vì chút “Việc nhỏ” này mà hao tổn tâm trí.
Cùng lắm thì về sau y sẽ tỷ mỉ hướng dẫn Dịch Trạch tiến vào Thiên Đạo vô tận, khiến hắn trầm mê với Thiên Đạo thì sau này tự nhiên Dịch Trạch sẽ tự tu tâm dưỡng tâm, một lòng hướng đạo, sẽ không còn tiếp tục trầm mê trong hành vi song tu mê muội mất cả ý chí này. ( Thanh Dương ngươi thật sự cho là như thế sao? →_→)
Suy nghĩ thông suốt rồi Thanh Dương ngẩng đầu nhìn Dịch Trạch nở nụ cười, ý bảo y đã vô sự, Dịch Trạch không cần quá mức lo lắng.
Thật sự không có việc gì? Dịch Trạch nhướng nhướng mày, một tay ôm lấy người, đem Thanh Dương đặt ở trên đùi, rồi cứ như vậy nhìn ngắm Thanh Dương.
Thanh Dương thấy bộ dáng Dịch Trạch bình tĩnh như vậy cũng không có cách nào đẩy hắn ra, bình thường khi làm nãi báo không có việc gì vẫn hay ghé vào trên người Dịch Trạch bây giờ y không muốn có phải là y làm kiêu không?.
Bất quá cứ như thế này y cảm thấy không được tự nhiên, nãi báo bèn suy nghĩ vài để dời đi sự chú ý của mình, ai biết như vậy y tưởng tượng chút lại nhớ ới sự tình tối hôm qua.
“Làm sao vậy?” Dịch Trạch thấy Thanh Dương thay đổi sắc mặt bèn thân thiết hỏi. Trong trí nhớ của Thanh Dương y rất ít khi có tâm sự nặng nề, y thờ phụng Thiên Đạo luân hồi, y cho rằng mọi sự đều có nhân quả, mọi việc đều không cần quá mức lo lắng.
Thanh Dương trầm mặc một hồi bèn nói chuyện y suy đoán về ma khí trên liên minh ra nói với Dịch Trạch, dù sự thật có như thế nào thì Dịch Trạch cũng nên biết về việc này.
Sau khi nghe Thanh Dương nói xong, Dịch Trạch suy nghĩ một hồi mới hỏi: “Nói tất cả những điều mà em biết về ma tu cho ta nghe chút.”
Thanh Dương cũng không biết nhiều về ma tu, y chỉ biết một ít truyền thuyết, còn chân chính tiếp xúc với người tu ma cũng chỉ có ít ỏi mấy lần mà mấy lần đó y còn đi với sư phụ, tất cả ra mặt cũng là sư phụ của y chứ y căn bản không trực tiếp giao phong với ma tu lần nào. Vậy nên y bắt đầu nói từ truyền thuyết thượng cổ thần ma đại chiến, đến Thiếu Dương Tông cùng ám minh tông đối địch, sau bên đánh nhau mà tràng đại chiến kia diễn ra lúc Thanh Dương còn chưa bái nhập chi nhánh Thiếu Dương Tông là đại đạo môn, nên y chỉ được nghe sư phụ nhắc tới.
Thanh Dương nói hồi lâu, thẳng đến khi màn đêm buông xuống mới nói xong. Cũng may hôm qua y song tu với Dịch Trạch đêm qua rất nhiều lần, năng lượng dư thừa nên không có cảm giác đói khát, nếu không Dịch Trạch cũng đã sớm đói bụng rồi.
“Ý của em là, người tu ma vốn là người, nhưng vì tâm thuật bất chính nên mới rơi vào ma đạo, làm làm những việc mà người đời oán trách?” Dịch Trạch cuối cùng tổng kết lại những gì Thanh Dương nói.
“Ân, bất quá sư phụ từng nói, tu chân hay tu ma cũng là theo đuổi Thiên Đạo, nhưng mà tu chân là thuận theo Thiên Đạo để cầu trường sinh, còn tu ma thì là nghịch thiên mà đi.”
“Ta lại cảm thấy, người tu chân hay người tu ma đều là nghịch thiên mà đi. Sinh lão bệnh là chuyện tự nhiên, có sinh tất có diệt, đến tinh cầu đã tồn tại trăm tỷ năm cuối cùng cũng sẽ nổ mạnh, người tu chân nhiều nhất có thể sống bao nhiêu năm? bất quá cũng chỉ là mấy ngàn năm.” Dịch Trạch luận sự, cách nghĩ của bất đồng với Thanh Dương, hắn cũng không hướng tới Thiên Đạo.
“… cho dù những gì ngươi nói là sự thật, những chúng ta chắc chắn không phải những kẻ nghịch lại thiên mệnh, chúng ta thuận theo thiên mệnh để làm việc, không giống những người tu ma kia làm đủ loại chuyện thương thiên hại lí! Hơn nữa sư môn trưởng bối đều không chỉ sống đến mấy ngàn tuổi, mà là phi thăng thành tiên, sau đó đi lên tiên giới tiếp tục tu luyện!” giọng điệu Thanh Dương cường ngạnh đứng lên, thứ y yêu nhất là đại đạo môn, cho dù là Dịch Trạch cũng không được nói bậy về đại đạo môn.
Dịch Trạch trấn an sờ sờ đầu Thanh Dương, nhu loạn mái tóc đen mềm mềm kia phen: “Ngốc báo tử, nếu trước mặt em có người muốn chết, em làm việc thuận theo thiên mệnh chính là khoanh tay đứng nhìn người kia chết. Lạnh lùng đối đãi với người khác như vậy,trong mắt ta đó cũng là việc thương thiên hại lý em biết không.”
Dịch Trạch nói chính là cảm nhận về bản thân hắn, hắn chưa bao giờ cho rằng mình là một người tốt. Trong tinh tế hải tặc, hắn vì cầu sinh mà coi thường sinh tử những người khác, hai lần hắn xâm nhập y ni cách mạn tinh hệ cũng chưa từng nghĩ tới việc cứu những người bị đưa tới làm thực nghiệm thể, hắn đích xác không phải là đao phủ, nhưng hắn đồng dạng là kẻ lạnh lùng.
Thanh Dương bị hắn phản bác nói không ra lời, y mơ hồ cảm thấy Dịch Trạch nói có lý, nhưng mà y tín niệm sư môn như vậy, đầu óc kêu loạn, y không muốn nghĩ bất cứ điều gì, không muốn phản bác cũng không muốn lựa chọn bất kỳ điều gì.
Dịch Trạch không nói tiếp mà chỉ chuyên tâm tự hỏi vấn đề về ma khí mà Thanh Dương vừa nói ra. Đích xác, nếu Thanh Dương có thể tới đến thế giới này, như vậy cũng sẽ có những người khác có thể đi vào. Theo những gì Thanh Dương nói, sở dĩ người ta tu ma hẳn cũng là vì muốn thành tiên hoặc thành ma, chỉ là thủ đoạn có chút tàn nhẫn công pháp có chút hắc ám chút thôi. Theo lý mà nói, người tu ma hẳn là phải chuyên tâm tu luyện, sao lại dư thời gian làm nhiều chuyện ở liên minh như vậy, tạo nhiều sống gió như vậy?
Nếu như nói người tu ma muốn lưu lại căn cơ tại liên minh rồi phát triển sự nghiệp tu ma ở đây, thì hắn nên lợi dụng một vài loại tư tưởng tà giáo để lừa người khác, chứ không thể lại đi liên thủ với một đám tinh tế hải tặc với tổ chức phản loạn chính phủ như thế nào.
Bất quá nếu Thanh Dương nói đó là ma khí, thì chắc chắn đó là ma khí. Nói cách khác, có một hoặc số người tu ma, không đến đây vì mục đích tu luyện, cũng không muốn phát dương quang đại sự nghiệp tu mà, làm nhiều chuyện sống gió như vậy.không biết vì lý do gì.