Nhiệt độ ở thành phố B duy trì dao động nhỏ, hai ngày không ấm liền trở lại lạnh, mấy ngày nay cảm giác cũng không ấm áp.
Cuối tuần, Ôn Khinh Hàn dự định tranh thủ trở về Ôn gia ăn cơm tối, thu dọn mấy cái áo khoác qua bên này.
Ôn Khinh Hàn đến ga ra đậu xe, Thời Thanh Thu mang theo sản phẩm chăm sóc da cùng Triệu Uyển Nghi vào nhà.
Triệu Uyển Nghi nhận lấy đồ trong tay, cười nói: "Chúng ta còn tưởng tuần này hai đứa về ba mẹ bên kia trước."
“Bên nào đều có thể, dù sao chúng ta nhất định sẽ trở về bồi ba mẹ nhiều hơn a.” Thời Thanh Thu nói cực kỳ ngọt ngào “Mẹ, mẹ nhớ dùng mấy sản phẩm chăm sóc da con mua, buổi tối đừng xem TV quá muộn. Mẹ con luôn đề cử phim truyền hình cho mẹ, chính bà ấy cũng chưa xem a."
Triệu Uyển Nghi vỗ tay nàng hài lòng nói: "Chúng ta về già cũng không có gì tiêu khiển, ban đêm xem cũng không tới muộn. Căn bản là mẹ nói chuyện phim kịch với mẹ con. Trò chuyện một chút lại tới chuyện khác."
Đi tới phòng khách cất mấy sản phẩm dưỡng da đi, Thời Thanh Thu cởi áo khoác, Triệu Uyển Nghi kéo nàng đi vào bếp: “Thanh Thu, vào bếp nhìn xem, tối nay có nhiều đồ ăn a."
"Thật sao? Có cái gì?" Thời Thanh Thu xắn tay áo, hiếu kỳ đi theo Triệu Uyển Nghi.
Bước vào bếp, Triệu Uyển Nghi giới thiệu với cô: "Có món thịt bò kho con thích. Tối nay mẹ sẽ nấu rau xào thịt bò cho con. Sau đó là đậu hũ Ma Bà, Khinh Hàn không ăn cay, chỉ mấy người chúng ta ăn là được rồi. Còn có hành lá xào thịt dê, cà chua xào súp lơ, một món canh cải."
Nguyên liệu nấu ăn bày ra rực rỡ trước mặt, Triệu Uyển Nghi lại nói như vậy, Thời Thanh Thu cảm thấy bụng mình kêu ục ục lên vì đói.
“Vâng, lâu rồi không ăn thịt bò kho mẹ làm. Khoảng thời gian này con nghĩ tới rất nhiều a.” Thời Thanh Thu ngoan ngoãn nói, “Không bằng, để con giúp mẹ cùng nấu đi.”
Nàng liên tục xoa hai tay vào nhau, bộ dáng giống như không thể chờ được nữa.
Triệu Uyển Nghi yêu thương gật đầu sờ cái mũi của nàng "Con đó, giống như lúc còn bé, liền thích ăn thịt bò kho mẹ nấu cho con. Mẹ con vì con mà học nấu, con lại không thích ăn."
“A… đều ngon.” Thời Thanh Thu cúi đầu cười xấu hổ.
Triệu Uyển Nghi nắm vai nàng quay về phía cửa, giải thích với nàng: "Bất quá, tối nay mẹ chỉ làm thịt bò kho. Những thứ còn lại đều do ba của Khinh Hàn làm. Con cứ theo mẹ ra ngoài chờ cơm tối a."
“A, vậy con cũng có thể giúp ba một tay.” Thời Thanh Thu trông rất miễn cưỡng, có vẻ rất muốn giúp.
Ôn Khinh Hàn đến trước mặt nàng, nói: "Con cùng ba nấu đi, Thanh Thu giúp tôi thu thập quần áo cần thiết, tối nay ăn cơm xong liền có thể không cần bận rộn."
Triệu Uyển Nghi trêu chọc nói: "Cái gì? Ăn cơm xong liền vội vàng về nhà sao?"
Ôn Khinh Hàn cười cười, đi tới ôm lấy vai Triệu Uyển Nghi, biểu tình càng thêm thân cận, "Không có việc gì, không phải tính toán ăn cơm xong bồi ba mẹ nói chuyện phiếm một chút sao? Hai ngày trước Thanh Thu có nói với con muốn tìm cơ hội đưa cả nhà cùng đi du lịch, chúng ta đã nhiều năm không cùng nhau đi chơi rồi..."
Thời Thanh Thu khẽ cười, cũng không đi theo, đi thẳng vào phòng của Ôn Khinh Hàn.
Trước khi dọn đến nhà Ôn Khinh Hàn sống, nàng đã cùng Ôn Khinh Hàn sống ở đây một thời gian, đại khái là nàng biết đồ của Ôn Khinh Hàn đặt ở chỗ nào.
Nàng tìm một chiếc vali, chọn ra mấy chiếc áo khoác trong tủ trước. Hiện tại thời tiết càng ngày càng lạnh, thường ở bên kia, có lẽ sẽ có lúc lâm thời khởi ý, cuối tuần có khả năng không về nhà ba mẹ được. Cho nên, cần phải đem quần áo bên này dọn qua bên kia.
Nàng đem quần áo gấp chồng lên nhau, đồng thời cũng nghĩ đến Ôn Khinh Hàn của mùa đông năm trước.
Hai năm trước, khi sở sư vụ Ức Hàm mới thành lập, mùa đông nàng hiếm khi quay xong phim trở về nhà, ba mẹ nàng liền gọi Ôn Khinh Hàn đến tụ tập một chút.
Lúc đó Ôn Khinh Hàn vừa tan sở, bên ngoài khoác áo khoác len làm dáng người càng thêm xinh đẹp, vừa bước vào cửa liền thu hút sự chú ý của người khác.
Ngón tay của Thời Thanh Thu chạm vào cổ áo khoác, trong mắt hiện lên ý cười.
Hai ngày nữa buổi tối tản bộ mua cho Ôn Khinh Hàn một ít quần áo, xem ra sau khi hai người cùng một chỗ, nàng cũng chưa lấy thân phận làm vợ mua quần áo cho Ôn Khinh Hàn.
Trước kia làm bạn bè đã từng có không ít lần, nhưng hiện tại chung quy cùng trước kia không giống. Nàng nghĩ từ nay về sau Ôn Khinh Hàn sẽ chỉ mặc quần áo nàng mua, chỉ là nghĩ một chút liền cười cong cả mắt.
Thời Thanh Thu thu thập quần áo cho vào vali, đi kiểm tra xem Ôn Khinh Hàn có bỏ sót cuốn sách nào không, đặc biệt là sách pháp luật, chờ chút nữa hỏi xem cô có muốn mang đi hay không.
Phân loại một lúc, Thời Thanh Thu tìm thấy một cuốn sách lớn trong ngăn kéo, trông giống như một cuốn album.
Nàng nghĩ đến lời trêu chọc của Ôn Khinh Hàn khi dọn phòng ngày hôm đó, cho nên nàng lấy điện thoại ra mở WeChat, truyền đến một tin nhắn thoại cho Ôn Khinh Hàn: "Thời Thái Thái, em có thể xem album của chị không?"
Chờ mấy giây, Ôn Khinh Hàn thấp giọng đáp: "Xem đi."
Người này không chút quan tâm đến mấy bức ảnh khỏa thân khi còn nhỏ sao? Thời Thanh Thu không khỏi bật cười, có lẽ là bộ dáng lớn lên cũng đã bị chính mình nhìn thấy nên không quan tâm đến bộ dáng khi còn bé đi?
Giống như Ôn Khinh Hàn, nàng bắt đầu lật từ phía sau.
Album ảnh của Ôn Khinh Hàn có chút khác với của Thời Thanh Thu, nhiều ảnh nhóm trong trường đại học là những sinh viên ưu tú, nhiều người trong số họ tài mạo song toàn.
Lật về phía trước, Thời Thanh Thu lại không nhịn được cười, Ôn Khinh Hàn chụp ảnh có thể biểu lộ cảm xúc một chút được không? Ngoại trừ những bức ảnh chụp cùng gia đình, những bức ảnh chụp chung với người khác cô luôn lãnh mạc như thường. Nhiều nhất là nhu hòa một chút, hơn nữa cũng không rõ ràng.
Thời Thanh Thu đang xem, đột nhiên có tiếng bước chân từ từ đến gần, nàng quay đầu lại thì thấy là Triệu Uyển Nghi đi vào.
“Mẹ, con lập tức thu thập xong, con đang xem album của Khinh Hàn.” Thời Thanh Thu cười cười.
"Vậy sao? Mẹ cũng muốn xem." Triệu Uyển Nghi cũng lộ ra vẻ muốn xem, "Mẹ với ba con đã lâu không xem album của nó, bị nó lén lút mang vào phòng xem một mình."
"Hả? Có thể chị ấy xem thường xuyên a." Thời Thanh Thu cầm lấy cuốn album, cùng Triệu Uyển Nghi ngồi xuống bên giường, tiếp tục nhìn vào nơi nàng vừa lật.
Chuyển sang phần cấp , thời đó đa số mọi người đều mặc đồng phục học sinh, nam sinh mặc áo phông rộng, nữ sinh sẽ cố gắng phát triển thị hiếu quần áo hướng trưởng thành.
Nhưng lúc đó Ôn Khinh Hàn nhìn sạch sẽ chói mắt. Cho dù là mùa hè cũng chưa từng thấy trên người cô toát ra mồ hôi, lúc nào cũng thanh lương sạch sẽ.
Thời Thanh Thu mím môi cười, thời cấp và cấp là như vậy, khó trách lão sư không cho cô chạy m, dáng vẻ thư sinh quá nặng.
Lại lật về phía trước, đến sơ trung, rồi đến tiểu học. Lúc này, Thời Thanh Thu xuất hiện trong ảnh ngày càng nhiều, mặc dù chủ yếu chụp chính là Ôn Khinh Hàn, nhưng trong rất nhiều bức ảnh, ánh mắt của Ôn Khinh Hàn đều dõi theo nàng.
Triệu Uyển Nghi xem đến đây, có chút xúc động nói: "Thật ra lúc nhỏ Khinh Hàn rất thích cùng con chung một chỗ. Không biết có phải vì hai đứa sinh cùng ngày hay không, đó là nguyên nhân sau đó chúng ta mang hai đứa ở chúng một chỗ. Nói tóm lại, tính tình của Khinh Hàn vẫn luôn như vậy, nhưng lại đối với con có chút đặc biệt."
Thời Thanh Thu sững sờ một lúc, bàn tay lật trang dừng lại, tình cờ nhìn thấy một bức ảnh mà nàng không biết hồi lớp mấy. Triệu Uyển Nghi và Đường Tĩnh Tuệ ôm nàng và Ôn Khinh Hàn. Tất cả mọi người đều nhìn vào máy ảnh mỉm cười, chỉ có ánh mắt Ôn Khinh Hàn có chút mất tự nhiên.
Hiện tại nghe những lời của Triệu Uyển Nghi, nàng đột nhiên cảm thấy Ôn Khinh Hàn tựa như muốn nhìn nàng.
Ánh mắt khẽ động, vươn tay sờ sờ Ôn Khinh Hàn nhỏ bé trong ảnh, trong lòng mềm thành một mảnh, "Hóa ra từ nhỏ chị ấy đã bắt đầu tính toán vì hiện tại."
Triệu Uyển Nghi cười đáp lại: "Con khoan hãy nói, thật giống. Con thấy nó từ nhỏ đã luôn như vậy, thế nhưng khi còn nhỏ liền hết lần này đến lần khác thích cùng con chung một chỗ. Mỗi khi ba mẹ con gọi điện trong nhà, trước tiên nó hỏi con có ở đó không. Nghỉ đông hay nghỉ hè con rủ nó ra ngoài chơi, lúc nó trở về liền kể cho chúng ta nghe cả quá trình, thật không giống như đi chơi với mấy đứa nhỏ khác."
Thời Thanh Thu híp mắt cười, "Cái hồ lô nhàm chán này, hồi nhỏ lúc đi chơi chị ấy không nói chuyện, về nhà lại nói nhiều như vậy."
“Có lẽ, có nhiều thứ thực sự là định mệnh a.” Triệu Uyển Nghi đột nhiên thở dài rồi lại cười “Người già chúng ta tác hợp hai đứa như thế nào cũng không ra cái gì, thế nhưng lại an an tĩnh tĩnh chung một chỗ. Hơn nữa, chúng ta kỳ thật không ôm nhiều hy vọng, cho nên mới không cường ngạnh. Có thể cùng một chỗ đương nhiên là tốt nhất, liền giống như hiện tại, bất quá hơn nửa năm trước chúng ta cũng không dám tưởng tượng tới."
Thời Thanh Thu im lặng một lúc, nghĩ đến bộ dáng ẩn nhẫn của Ôn Khinh Hàn, nàng cúi đầu đóng quyển album lại ôm vào lòng, nhàn nhạt nói: "Nếu là định mệnh, như vậy chúng ta đã lãng phí rất nhiều thời gian rồi."
Triệu Uyển Nghi bị nàng chọc cười, nhẹ đẩy trán của nàng, "Đứa nhỏ ngốc, không có quá trình, từ đâu có kết quả? Xem như là định mệnh, chúng ta cũng không thể nào biết trước được."
Thời Thanh Thu xấu hổ cười cười, "Con chỉ nói vậy thôi, con biết, kết quả là muốn chính mình từng bước đi ra."
Không có khởi đầu, không có suy nghĩ, không có lớn nhỏ trắc trở, có lẽ hai người không thể đến được bước này.
Triệu Uyển Nghi suy nghĩ một chút rồi nói: "Khinh Hàn từ nhỏ đã khác với những đứa nhỏ khác rồi. Nhiều đứa nhỏ sau khi tan học liền đi chơi với nhau, chơi trước lại làm bài tập. Nó thì ngược lại, làm bài tập trước, làm xong còn suy nghĩ mấy lần, chờ nó suy nghĩ xong thì trời đã tối rồi. Khi trưởng thành lúc đầu còn có thể sinh động hơn một chút, gia đình chúng ta cũng không phản đối chuyện nó yêu đương, càng thúc giục nó chủ động đi tìm con. Ai biết được, càng ngày càng im lặng, chúng ta liền bắt đầu lo lắng, trừ con ra, ai có thể chịu được tính tình nhàm chán của nó a."
Khi Thời Thanh Thu nghe những lời này, nàng không khỏi vui vẻ mà cúi người nắm lấy cánh tay bà, cười ngọt ngào nói: "Khinh Hàn như vậy rất tốt, nếu như không đem lại cho người khác cảm giác sợ hãi, con nghĩ sẽ không đến phần của con."
Triệu Uyển Nghi mỉm cười, không nói lời nào xoa đầu Thời Thanh Thu.
Một lúc sau, Thời Thanh Thu nhẹ nói: "Mẹ yên tâm đi, chúng ta sẽ có khoảng thời gian vui vẻ."
Triệu Uyển Nghi trầm mặc, từ ái đáp ứng "Được, như vậy là tốt rồi."
Thời Thanh Thu chậm chạp suy nghĩ, lại mở album ra, trò chuyện với Triệu Uyển Nghi: "Thì ra Khinh Hàn một hai tuổi chụp nhiều ảnh không mặc quần áo như vậy, cười đến thật vui vẻ."
Triệu Uyển Nghi cười nói: "Đúng vậy, khi đó chúng ta tắm cho nó xong, muốn lau khô người mặc quần áo vào, nó liền không mặc, nằm lăn qua lăn lại trên giường. Chúng ta liền chụp ảnh, giữ cho đến khi nó lớn lên xem có biết xấu hổ hay không..."
Thời Thanh Thu cười nói: "Khẳng định không biết xấu hổ..."
Cả ngày không cần mặt mũi, những người trong sở sư vụ còn nghĩ cô thực sự là một cán bộ kỳ cựu cấm dục.
Cùng Triệu Uyển Nghi xem album một hồi, trong phòng thỉnh thoảng có tiếng cười, lúc Ôn Khinh Hàn bước vào, cô thấy Thời Thanh Thu đang dựa vào vai mẹ mình bình luận về bức ảnh: "Con nhớ chiếc váy thỏ này con cũng có một cái a. Lúc đó hình như là mẹ mua cho con, sau đó mặc giống với Khinh Hàn, chị ấy mặc vào nhìn thật đáng yêu..."
Ôn Khinh Hàn trong lòng thở dài, ngắt lời: "Mẹ, đến thịt bò của mẹ."
Cả hai quay đầu lại, thấy mặt cô tràn đầy bất đắc dĩ nhìn qua bên này.
Triệu Uyển Nghi ý cười chưa tán, xua tay đứng lên: "Vậy mẹ đi làm đồ ăn, còn lại món này sao? Hai đứa mau đi rửa tay chuẩn bị ăn cơm." Bà nói xong liền đi.
Ôn Khinh Hàn vươn tay đặt quyển album xuống giường, kéo Thời Thanh Thu lên nói: "Đi thôi, cùng tôi đi rửa tay."
Thời Thanh Thu cắn môi cười, nắm lấy góc áo không cho cô đi.
Ôn Khinh Hàn nhìn lại: "Làm sao vậy?"
Thời Thanh Thu nhìn vào cánh cửa, lắng nghe động tĩnh một chút, rất yên tĩnh, không có bất kỳ quấy rầy nào.
Đôi mắt của nàng giống như nước suối gợn sóng, mang theo chút giảo hoạt, lại thêm mấy phần ôn nhu, khiến cho giờ phút này đột nhiên trở nên ái muội.
Ôn Khinh Hàn không có hiếu kỳ bao lâu, trên môi liền nghênh đón một trận ấm áp, Thời Thanh Thu khẽ cười, mười phần thỏa mãn nụ hôn này.
“Đến cùng là làm sao vậy?” Tuy Ôn Khinh Hàn nói thế, nhưng trong lòng cũng không khỏi ngứa ngáy, vươn tay ôm eo người trước mặt, áp sát vào thân thể mình.
“Không sao, chỉ là đột nhiên nhớ chị.” Thời Thanh Thu ôm cổ cô, cọ cằm vào cổ cô.
Ôn Khinh Hàn nhìn lướt qua cuốn album, hiểu rõ giương môi, thấp giọng nói: "Chỉ nghĩ như vậy thôi sao?"
Mặt Thời Thanh Thu tức đỏ bừng, nàng vùi đầu vào vai Ôn Khinh Hàn, nói: "Lưu manh."
Nàng nghe thấy Ôn Khinh Hàn thấp giọng cười một tiếng, thân thể còn run lên mấy cái, ý cười không thể ngừng được.
Trong lòng nàng ấm áp, cảm giác lúc nãy lại tràn ngập trong lòng nàng, nhưng hiện tại nàng không còn thấy xa lạ nữa.
Loại cảm giác đó chỉ có ở Ôn Khinh Hàn, bởi tình tình yêu mà thành cảm giác hạnh phúc.