Thanh âm trong xe lộn xộn, tiếng ồn ào của học sinh, cuộc trò chuyện dồn dập của đàn ông phụ nữ trung niên, một giây đều không thể bình tĩnh được.
Xe buýt này có thể đi thẳng đến rạp chiếu phim nơi hai người mua vé, hoàng hôn đã gần đến, xuống xe hai người vừa đi vừa tán gẫu chuyện thời sự, thuận tiện mua hai ly trà sữa và một túi bỏng ngô lớn.
Ôn Khinh Hàn một tay cầm túi giấy đựng bỏng ngô, tay kia nắm tay Thời Thanh Thu, đi theo đám người vào phòng chiếu. Bởi vì hai người đã mua vé trước mấy ngày, vị trí của hai người ở giữa lại xa xôi, góc nhìn rất tốt.
Bộ phim lấy đề tài chiến tranh, cốt truyện gần như đầy máu lửa. Dưới bối cảnh đẫm máu như vậy, tuyến tình cảm giữa nam nữ chính được đan xen trong đó. Nhân vật nữ chính cao ngạo, nhưng không khiến những dòng cảm xúc yếu đuối trong phim trở nên thừa thãi, ánh mắt nhìn chằm chằm nam chính từ lúc đầu phim có ánh lửa văng khắp nơi dần trở thành tình yêu mãnh liệt.
Khi nhạc phim dần lắng xuống, nam nữ chính đang thân mật ở bất cứ nơi đâu mà họ thích. Thời Thanh Thu bất giác quay đầu nhìn Ôn Khinh Hàn đang dựa vào vai mình.
Vì lo lắng Ôn Khinh Hàn sẽ không thoải mái, phim vừa bắt đầu thì Thời Thanh Thu liền để cô dựa vào mình. Giờ phút này, Ôn Khinh Hàn nhắm mắt lại, Thời Thanh Thu mơ hồ có thể nhìn thấy, trong lòng khẽ nhúc nhích, in trên trán cô một nụ hôn.
Ôn Khinh Hàn nắm chặt tay Thời Thanh Thu, nghe Thời Thanh Thu cười thỏa mãn.
Lúc xem phim lén lút hôn đối phương một chút, chuyện như vậy, cặp đôi vẫn còn đang đi học hẳn là sẽ làm.
Trong phim, chiến tranh lắng xuống, trái đất tràn đầy sức sống, đèn trong phòng chiếu sáng rực, mọi người ra về, Thời Thanh Thu và Ôn Khinh hàn chờ tới cuối phim mới ra ngoài.
Ôn Khinh Hàn giữ chặt tay Thời Thanh Thu, hòa vào đám đông chạy ra khỏi rạp, tại góc rẽ thở hổn hển cười.
Thời Thanh Thu kéo tay áo của Ôn Khinh Hàn, hỏi cô: "Ôn đồng học, phim hay không?"
“Cũng hay, cốt truyện cùng hiệu ứng rất tốt.” Ôn Khinh Hàn cười nói, “Chỉ là tuần này chúng ta có ít tiền tiêu vặt, đều cầm đi xem phim thì phải làm sao bây giờ?"
Thật đúng là nhập vai mà, Thời Thanh Thu cười thầm trong lòng, phối hợp với cô nói: "Vậy thì ăn ít đồ ăn vặt một chút. Bữa ăn chính cả ngày không ăn, liền nghĩ đến đồ ăn vặt. Vừa vặn lúc này không có tiền mua cho chị."
Ôn Khinh Hàn có chút ủy khuất, không bao lâu liền khôi phục lại, nhẹ giọng hỏi: "Chúng ta hiện tại làm gì? Trở về sao? Học sinh yêu đương xem phim xong sẽ làm gì?"
"Chị nghĩ sẽ làm gì? Đi dạo phố? Hay là đi ăn khuya?" Thời Thanh Thu không ngăn được ý cười nơi khóe mắt, trong lòng hung hăng oán thầm Ôn Khinh Hàn mấy câu. Màn này mở tốt như vậy, không có một lời nào liền xuất diễn.
Ôn Khinh Hàn im lặng một hồi, giương mắt nhìn xung quanh, thật sự có học sinh đang đi, trong mắt chợt lộ ra tia giảo hoạt, thấp giọng mơ hồ nói bên tai Thời Thanh Thu: "Đi thuê phòng thì sao? Đêm nay không về nhà."
Thời Thanh Thu mỉm cười, không muốn yếu thế sờ vào eo cô hỏi: "Chị còn tiền không? Có mấy chục tệ mà muốn thuê phòng sao?" Sau đó nàng dừng một chút, cố nín cười nói: "Hơn nữa, chị có chứng minh thư không?"
Ôn Khinh Hàn hợp tác lắc đầu, chán nản nói: "Không có, cũng không đủ tiền."
Thời Thanh Thu cười đến muốn ôm bụng, sau đó cứng rắn nén cười, nghiêm túc nói: "Nhìn xem, vậy còn thuê phòng cái gì? Tuổi còn nhỏ liền muốn thuê phòng..." Nàng thực sự nhịn không nổi nữa liền bật cười, bóp mặt Ôn Khinh Hàn, trong lời nói có chút trêu chọc: "Ôn đồng học, tại sao chị lại hư hỏng như vậy?"
Bị bạn gái ghét bỏ không có chứng minh thư lại không có tiền, Ôn đồng học thất vọng hơi liễm tầm mắt, thỏa hiệp nói: "Vậy chúng ta vẫn là về nhà đi."
Cũng không biết lời này là thật hay giả, dù sao biểu hiện của cô cũng không thể hiểu được.
Lúc này, có một phòng chiếu khác tan cuộc, đám người ùn ùn kéo đến, thanh âm lẫn vào tiếng bước chân lộn xộn.
Thời Thanh Thu nắm lấy Ôn Khinh Hàn đang muốn rời đi, nhẹ giọng trêu chọc bên tai cô: "Ôn đại luật sư thật không có thiên phú diễn xuất a, khả năng ứng biến kém như vậy."
Ôn Khinh Hàn còn đang nghi hoặc, Thời Thanh Thu đã tháo kính xuống, đôi môi mê người liền chặn lại, thân thể trong nháy mắt gần kề, không có chút khoảng cách.
Tất cả nghi vấn của Ôn Khinh Hàn đều bị chặn lại trong cổ họng, bởi vì Thời Thanh Thu chủ động khẽ cắn môi cô, đưa tay kéo qua ôm eo cô.
Ngay cả qua lớp quần áo, Ôn Khinh Hàn cũng có thể cảm nhận được thân thể dưới lớp quần áo đang khao khát cái gì.
Môi lưỡi hai người tương giao, Thời Thanh Thu một tay vuốt ve khuôn mặt Ôn Khinh Hàn, một tay đưa ra sau đầu Ôn Khinh Hàn không cho cô trực tiếp chạm vào bức tường lạnh lẽo.
Tiếng người ngày càng gần, hai người cứ thế hôn lấy. Giống như một cặp tình nhân sinh viên bận rộn suốt ngày học tập, đây là cuộc hẹn hò khó có được, môi trường không có ngăn cản cho phép hai người phát tiết những suy nghĩ sâu kín trong đáy lòng.
Một giọng nam trung niên nhàn nhạt truyền đến: "Thanh niên bây giờ thật quá thoải mái, nhớ năm đó chúng ta đều lén lút yêu đương, nào dám làm càn như vậy?"
Ôn Khinh Hàn lập tức rụt lại, Thời Thanh Thu hơi mở mắt ra, mềm giọng cười nói: "Đừng nhúc nhích, còn chưa xong..." Sau đó lại hôn.
Một giọng nữ trung niên lập tức trả lời: "Đây chính là lý do tại sao đồng học đều đã sinh con, còn ông thì chỉ mới có bạn gái a".
Ôn Khinh Hàn cong môi cười, sau lại bị Thời Thanh Thu cắn vào đầu lưỡi.
Đám đông dần dần rút đi, hai người trong góc hẻo lánh chuyển từ nửa thật nửa giả thành tình cảm chân thật, tình yêu dành cho nhau lúc này là nhận thức duy nhất.
Trong mắt Thời Thanh Thu hiện lên một tầng sương mù, nàng cảm thấy Ôn Khinh Hàn đã không còn khắc chế nữa, thậm chí có chút đảo khách thành chủ, hai tay ôm eo nàng. Nếu không phải ở bên ngoài, Thời Thanh Thu không chút hoài nghi cô sẽ đưa tay vào quần áo của nàng.
Nhận biết này khiến Thời Thanh Thu khẽ run lên, tựa như nàng đã trải qua loại kia khiến thân thể thoải mái mà run rẩy.
Trong tiếng rên rỉ khe khẽ mang theo chút kiều mkj không thể che giấu của nàng, tâm Ôn Khinh Hàn liền mềm, nụ hôn dài cuối cùng cũng kết thúc.
“Thanh Thu, chúng ta về nhà đi, tôi muốn về nhà.” Thanh âm trầm thấp của Ôn Khinh Hàn có chút mê người.
Đúng, thật mê người, đôi mắt đen láy của cô lúc này khiến người say mê.
Thời Thanh Thu híp mắt, cố ý đi chậm lại lộ ra mười phần trêu chọc: "Sao đột nhiên muốn về nhà? Là muốn làm chuyện xấu gì phải không? Hửm?".
"Về nhà..." Đáy mắt Ôn Khinh Hàn tựa như có ánh lửa đang cháy bừng bừng, thì thào nói: "Thuê phòng."
Thời Thanh Thu cười một tiếng, mặc cho Ôn Khinh Hàn lôi kéo mình đến trạm xe buýt, quay đầu lại nhìn, thấy hai má của Ôn Khinh Hàn dưới đèn đường vẫn còn ửng hồng.
Một lần nữa nàng lại cảm thấy cán bộ kỳ cựu nhà nàng thật đúng là quá liêu nhân.
Đêm lạnh dài dằng dặc, nhiều người thích xem TV ở nhà hoặc nghịch điện thoại để giết thời gian thay vì ra ngoài như những đêm hè.
Giản Ý Chi ăn cơm xong trở về phòng, mở cửa phòng lấy máy tính bảng, nhìn xung quanh mấy lần. Sau đó, nàng đóng cửa trở lại giường, máy tính bảng được đặt trên tủ đầu giường, nhấp gọi video.
Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối, sau đó nửa người Phó An Nhiên xuất hiện trên màn hình, máy ảnh từ từ di chuyển đến khuôn mặt cô. Giản Ý Chi kéo gối vào ngực mà ôm, vui vẻ cười với cô.
“Ý Chi, chị ăn chưa?” Phó An Nhiên vừa nghiêng về phía trước vừa hỏi, sau đó chắp hai tay lại chống cằm, giống như đang nằm trên giường.
“Ừm, đã ăn rồi, còn em thì sao?” Giản Ý Chi gối đầu lên gối trong ngực, mắt nhìn Phó An Nhiên, “Sao em lại mặc đồ ngủ? Tắm xong rồi sao?"
Trong mắt Phó An Nhiên có ngưỡng mộ nồng đậm, có chút xấu hổ như thiếu nữ, "Đúng vậy a, vừa rồi em ăn xong liền đi tắm, để một hồi có thể nói chuyện với chị lâu một chút, không cần nói chuyện nửa chừng thì đi tắm."
"À..." Giản Ý Chi buông gối nhìn quần áo của mình, phiền muộn nói: "Chị còn chưa tắm, chị đều không nghĩ tới..."
Gần đây, nàng càng ngày càng phát hiện mình có chút trì độn, giống như nàng hầu như không nghĩ ra nhiều việc cho đối phương. Rõ ràng mỗi khi nàng cảm thấy chính mình trì độn, nàng có thể dễ dàng hiểu mình phải làm gì, thế nhưng trước khi chuyện phát sinh nàng luôn không thể nghĩ ra.
Phó An Nhiên mỉm cười, vươn tay sờ lên màn hình an ủi nàng: "Vậy em chờ chị tắm xong là được rồi. Dù sao hôm nay cũng tiết kiệm thời gian tắm a."
Giản Ý Chi cong môi, sau đó hỏi: "Đêm qua em không về nhà, thúc thúc a di có nói gì không?"
Phó An Nhiên thu ý cười, im lặng một lúc mới nói: "Mẹ em cũng giống như mấy lần trước, nói với em phải xem tính cách của đối phương trước mới đi kết giao. Sau đó hỏi em bình thường cùng một chỗ thế nào."
Cả hai im lặng một lúc, giống như không biết phải trả lời cái gì.
Giản Ý Chi vùi mặt vào trong gối, một lúc sau, nàng mới hơi ngẩng đầu lên để lộ đôi mắt, thấp giọng nói: "An Nhiên, em vất vả rồi."
“Không sao.” Phó An Nhiên lắc đầu, ánh mắt rơi vào mái tóc dài của Giản Ý Chi, còn có đôi mắt, cánh tay, “Em biết chị đang nghĩ gì, em cũng đã từng có ý nghĩ đó. Nhưng sau khi ở bên chị trong khoảng thời gian này, em bắt đầu cảm ơn ba mẹ, nếu không có họ, có lẽ em cùng chị sẽ không có duyên phận. Cho nên, thực sự em không còn quan tâm đến nữa. Dù sao thì mỗi khi em nghĩ về những bất đồng trước đây của chúng ta, nghĩ về hiện tại, em luôn cảm thấy vui vẻ của hiện tại đã bù đắp hoàn toàn cho những cảm xúc trước kia".
Có lẽ vì kết quả viên mãn, lúc này làm suy yếu cảm xúc luôn luôn hỗn loạn trong quá khứ. Nếu bây giờ hai người không cùng một chỗ, chỉ sợ tình huống như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bộc phát cảm xúc.
Chí ít, Giản Ý Chi khẳng định so với cô sẽ không chịu đựng được nữa.
Giản Ý Chi hắng giọng một cái, lại giấu mặt đi rồi chậm rãi dời ra ngoài, "Thật ra, chị cũng không muốn giấu ba mẹ."
Ánh mắt Phó An Nhiên đột nhiên sáng lên, trong lời nói cũng không giấu được vui mừng: "Vậy chị muốn nói cho ba mẹ biết sao?"
Giản Ý Chi vừa muốn nói thì tiếng gõ cửa vang lên, giây sau chắc chắn cửa sẽ mở, nàng vội vàng "Suỵt" một tiếng, vươn tay bấm vào nút home chuyển sang văn kiện đã được mở trước đó.
Quả nhiên, trong vòng vài giây, mẹ nàng cầm đĩa trái cây bước vào: "Ý Chi, ăn cơm xong ăn một ít trái cây, sau đó nghỉ ngơi sớm một chút."
“Cám ơn mẹ, con biết rồi.” Giản Ý Chi ôm gối ngồi nghiêm chỉnh.
“Ừm” Hàn Vũ San đang xoay người rời đi, quét mắt qua Giản Ý Chi rồi cười “Con ôm gối ngồi trên giường làm gì a? Đang xem phim trên máy tính bảng sao? Sao không xem trên máy tính để bàn?"
“Ách…” Giản Ý Chi quăng cái gối sang một bên, sờ lên mắt cá chân, sắc mặt nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Không có, con đang xem văn kiện, cũng lười vào thư phòng xem a.”.
Cùng lúc đó, nàng thầm ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của mình, tuyệt đối có thể so sánh với Thời Thanh Thu.
Hàn Vũ San hoài nghi liếc nhìn máy tính bảng trước mặt, không có gì khác thường, sau đó khuyên nhủ: "Khoảng thời gian này con xã giao nhiều, buổi tối luôn không về nhà. Chú ý thân thể nhiều một chút, cố gắng đến chừng nào con có thể. Đừng vì công việc mà ủy khuất thân thể."
Giản Ý Chi liên tục đáp ứng: "Cái này đương nhiên là con hiểu rõ. Hai ngày nay con không có xã giao, đều sẽ về nhà."
“Vậy được, con xem văn kiện đi, mẹ không quấy rầy nữa.” Hàn Vũ San lắc đầu đi ra khỏi phòng.
Giản Ý Chi vuốt ngực một cái, cảm giác giấu giếm này thật sự không tốt.
Nàng cũng muốn giống như Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu, quang minh chính đại sống ở nhà của đối phương, ngủ chung giường là chuyện đương nhiên, thuận lý mà làm những chuyện muốn làm...
Phó, suy nghĩ vớ vẩn gì vậy? Giản Ý Chi hung hăng oán thầm chính mình.
Một tin nhắn từ Phó An Nhiên đột nhiên hiện ra từ điện thoại đặt bên cạnh: "Ý Chi, a di đi rồi sao?"
Giản Ý Chi nhanh chóng chuyển lại trang gọi video, giật giật khóe môi trấn an nàng: "Đi rồi, vừa đi thôi."
Phó An Nhiên sờ lên gương mặt nóng rực của mình, hít một hơi thật sâu hỏi: "Chúng ta có thể tiếp tục vấn đề vừa rồi không?"
"A...ừm..." Giản Ý Chi sửng sốt một chút mới phản ứng được, lại đem gối ôm vào trong ngực, xấu hổ nói "Chị muốn thẳng thắn nói với ba mẹ, cảm giác giấu giếm vừa rồi thực sự không tốt chút nào."
“Vâng, em cũng nghĩ vậy.” mặt Phó An Nhiên đỏ bừng, cô vén tóc, lộ ra gò má cùng cái cổ mịn màng, “Vậy tại sao lại chị đột nhiên lại muốn thẳng thắn? Mấy ngày trước không phải nhất quyết muốn giấu giếm, muốn ra ngoài gặp mặt sao?"
Trong đầu Giản Ý Chi lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi, rụt cổ rụt, nửa khuôn mặt vùi sau gối, lẩm bẩm nói: "Bởi vì chị muốn quang minh chính đại ngủ cùng em..."
Phó An Nhiên nghe không rõ, "Chị nói cái gì?"
Giản Ý Chi liếm liếm môi, suýt chút nữa há miệng cắn cái gối, tiến lên phía trước, ánh mắt đề phòng liếc nhìn cánh cửa, cuối cùng hạ quyết tâm, thanh âm trầm thấp lại rõ ràng.
"Chị nói, chị không muốn giấu diếm, là vì muốn đưa em về nhà ngủ."