Tình Thâm Phùng Thời

chương 48

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hôm nay, trên weibo có rất nhiều cư dân mạng đăng ảnh ngẫu nhiên gặp Thời Thanh Thu và Ôn Khinh Hàn. Hai người trong ảnh khi thì nắm tay, khi thì Thời Thanh Thu kéo cánh tay Ôn Khinh Hàn.

Hấp dẫn người ta nhất chính là lúc Ôn Khinh Hàn cầm quần sao so trước người Thời Thanh Thu, trông khuôn mặt Thời Thanh Thu rất ngoan ngoãn, còn khuôn mặt lãnh đạm của Ôn Khinh Hàn có chút ôn nhu khác bình thường. Ngay cả khi đang ăn ở trong quán ăn nhỏ, vài cư dân mạng đã chụp được ảnh Ôn Khinh Hàn thừa dịp Thời Thanh Thu đi lấy thức ăn, Ôn Khinh Hàn xếp đũa cho nàng, còn có bỏ ống hút vào đồ uống.

Trong số đó có một bức ảnh hai người vừa cắn ống hút vừa nhìn nhau cười được đăng lại rất nhiều nơi. Kể cả các diễn viên tham gia ghi hình "In and Out" cùng Thời Thanh Thu, bọn họ đều không quên đăng lại quảng cáo cho cả hai.

Hai người ăn tối bên ngoài, khi ăn xong trời cũng đã xế chiều, bầu trời dần dần có những sắc cam khác nhau, màn đêm lặng lẽ kéo đến.

Thời Thanh Thu đang ngồi trên vị trị ghế phó lái lướt Weibo, lướt xem những bức ảnh hôm nay đã bị chụp. Nhiều bức ảnh được chụp lúc nàng đang cùng Ôn Khinh Hàn nói chuyện, biểu hiện tự nhiên cùng thoải mái. Đặc biệt là Ôn Khinh Hàn được chụp rất nhiều dáng vẻ đang cười, trông rất đẹp mắt.

Nàng để điện thoại vào túi, mỉm cười nói: "Khinh Hàn, hôm nay chúng ta có cao hứng quá không? Từ sáng đến giờ, chúng ta đi đâu cũng bị chụp ảnh a."

Ôn Khinh Hàn đang lái xe, nhìn thẳng về phía trước, môi mỏng xinh đẹp có vòng cung, "Có lẽ bởi vì hiện tại không cần kiêng kỵ gì cả, cho nên nhìn không ra thấp thỏm."

Thời Thanh Thu quay đầu lại nhìn Ôn Khinh Hàn, vui vẻ của hôm nay tựa hồ như còn quanh quẩn trên người hai người, thay thế cho nỗi buồn của đêm qua cùng hoảng loạn trong lòng nàng. Nàng chỉ yên lặng nhìn Ôn Khinh Hàn như vậy, ngọt ngào trong lòng giống như đang chấp vá lỗ thủng tim nàng hôm qua.

Ôn Khinh Hàn không có trực tiếp trở lại Phượng Hoàng, cô lái xe đến trường cấp hai nơi hai người từng học. Sau đó đưa chứng minh thư cho bảo vệ, nói cô đến tìm lão sư kể lại chuyện cũ, bảo vệ liền cho hai người vào.

Trường học đang là giờ học tối, nhưng không có một bóng người trong sân. Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu nắm tay, hai người từ cổng trường đi dọc theo con đường cũ, thỉnh thoảng có vài tiếng ve kêu khiến trường học càng thêm yên tĩnh.

Thời Thanh Thu không nhịn được mà trộm nhìn Ôn Khinh Hàn mấy lần, mấy lần sau liền bị Ôn Khinh Hàn bắt gặp.

“Muốn hỏi gì thì hỏi đi.” Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói.

“Tôi chỉ muốn hỏi cậu, tại sao lại tới đây?” Thời Thanh Thu cúi đầu nhìn con đường bằng phẳng, bước từng bước chậm rãi, hai tay đan vào nhau, giao nhiệm vụ dẫn đường cho Ôn Khinh Hàn.

Bầu trời đã hoàn toàn tối sầm lại, nhưng trong khuôn viên đã hơn mười năm không bước chân vào, Thời Thanh Thu đặc biệt lưu luyến sự yên tĩnh hiếm có của nơi này. Giống như trở lại trường trung học mười năm trước, khi đó mỗi ngày đều vui vẻ hạnh phúc, Ôn Khinh Hàn cũng không lạnh lùng như bây giờ, thỉnh thoảng sẽ chủ động nở nụ cười.

Ôn Khinh Hàn nhìn tòa nhà dạy học đằng xa, duỗi ngón tay về hướng đó hỏi Thời Thanh Thu: "Thanh Thu, phía sau tòa nhà dạy học đó có một bể bơi, phía sau còn có sân thể thao, cậu nhớ không?"

Thời Thanh Thu nhìn lên, mọi phòng trong tòa nhà dạy học còn sáng đèn, nàng đi theo hướng Ôn Khinh Hàn nhìn về phía sau bể bơi: “Nhớ rồi.” Nàng giương môi cười nhẹ nói: “Tôi còn nhớ có một lần đại hội thể thao, lão sư muốn cho cậu chạy mét. Thế nhưng cuối cùng thấy cậu mang dáng vẻ thư sinh quá nặng, khả năng chạy không nổi nên đổi sang người khác”.

Ôn Khinh Hàn khi đó rất điềm đạm, rất lễ phép, trên người không tìm ra chút việc xấu. Những học sinh hâm mộ cô đều giống như cá diếc vượt sông, ngay cả lão sư cũng rất yêu quý cô.

Ôn Khinh Hàn thu tay về nhìn Thời Thanh Thu, trong màn đêm khuôn mặt cô đặc biệt nhu hòa, "Sự thật chứng minh quyết định của lão sư là đúng, thời điểm luyện tập tôi đều chạy không tới. Nếu thực sự tham gia đại hội thể thao, không biết đến mức nào đây?"

Kể từ đó trở đi, cô không chạy nữa, nhưng mỗi khi Thời Thanh Thu chạy đến đích thì cô đều ở nơi đó chờ, theo bạn học khác vì Thời Thanh Thu về đích mà vui mừng. Vào thời điểm đó, vì đã biết Thời Thanh Thu từ khi còn nhỏ, nên cô tự nhiên thích ở bên cạnh nàng hơn.

Nhiều năm như vậy từng chút từng chút được tích lũy, đã đủ sức nặng. Vào năm thứ nhất, nặng đến mức Ôn Khinh Hàn hiểu được tầm quan trọng của Thời Thanh Thu đối với mình.

Ôn Khinh Hàn đưa Thời Thanh Thu ngồi xuống băng ghế trên sân gần khu dạy học, quay lưng về phía cổng trường, đối mặt với bể bơi. Làn gió mùa hè thổi qua kẽ tóc, như trở về một đêm hơn mười năm trước, hai người sau khi học tối xong liền ngồi ở sân trường, nhìn đám con gái chơi đùa cùng đám con trai đang đuổi theo.

"Tôi nhớ lúc đó bạn học cùng lớp nói đồ ăn ở lầu hai trong căng tin rất ngon, thế nhưng lầu hai chỉ có lão sư mới được vào. Khinh Hàn, cậu đã ăn cơm ở lầu hai chưa?" Thời Thanh Thu tò mò hỏi.

Ôn Khinh Hàn lắc đầu, “Chưa, tôi thường ăn ở lầu một.” Nói xong, cô khẽ cong môi, lúc đó cô cũng thích ở gần Thời Thanh Thu.

"Aiz, Khinh Hàn, cậu còn nhớ không? Lúc đó là buổi tối tự học toán. Số học lão sư lấy máy tính phát qua máy chiếu cho chúng ta xem phim truyền hình." Thời Thanh Thu nghĩ đến gì đó, đem khuỷu tay chạm vào Ôn Khinh Hàn một cái "Tôi không nhớ tên, nhưng nghĩ lại vẫn cảm thấy có chút buồn cười a. Chính là loại phim lãng mạn, cốt truyện rất hài hước. Lúc đó, cả lớp đều cười, còn lão sư thì soạn giáo án say sưa ngon lành ..."

Ôn Khinh Hàn cười đáp: "Cái gì a? Số học lão sư đã lớn tuổi liền không cho ông ấy xem phim truyền hình lãng mạn sao?"

Thời Thanh Thu cắn cắn môi cười, đưa tay vỗ vỗ cánh tay Ôn Khinh Hàn, "Nào có? Tôi nói đâu phải ý này? Tôi muốn nói chính là bộ phim kia được không?"

Dưới ánh đèn, khuôn mặt của Thời Thanh Thu càng thêm rực rỡ, đôi mắt như được rắc ánh sao, khiến Ôn Khinh Hàn ngẩn ra một lúc. Mãi cho đến khi ý cười của Thời Thanh Thu dần dần dịu đi, cô mới định thần lại, chớp mắt không tự nhiên mà mím nhẹ khóe môi.

Ôn Khinh Hàn hồi tưởng lại, cô vẫn cứ cùng Thời Thanh Thu nắm tay. "Tôi nhớ số học lão sư trong đại hội thể thao còn tán thưởng cậu không thể nhìn mặt mà bắt hình dong. Nhìn mềm yếu như vậy, không nghĩ tới lại có thể chạy mét."

"Hả? Ông ấy khen tôi?" Thời Thanh Thu kinh ngạc hỏi, "Nói lúc nào? Tại sao tôi lại không biết?"

"Lúc đó cậu vừa mới chạy xong liền đi nghỉ ngơi, cho nên không có nghe thấy."

"Thảo nào. Cậu nhớ rõ như vậy a, không hổ là học sinh đứng đầu" Thời Thanh Thu cười tán thưởng cô.

Ôn Khinh Hàn không tiếp tục đề tài này nữa, bên môi dần dần ngưng tụ ý cười, ý cười dâng lên đáy mắt, nhìn có chút ôn nhu nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm: “Thanh Thu, cậu còn nhớ thời điểm học tiết thể dục huấn luyện chạy mét không? Cậu lúc nào cũng tụt lại phía sau người khác một khoảng cách xa. Mỗi một lần tôi đều đứng ở điểm cuối chờ cậu, nhìn cậu chạy hết vòng này đến vòng khác cho đến khi kết thúc. Mặc kệ cậu chạy bao nhiêu đều thua bấy nhiêu, tôi vẫn đứng ở điểm cuối chờ cậu chạy tới. Lúc đó tôi cái gì cũng không hiểu, nhưng hiện tại nghĩ lại, tôi hy vọng qua những việc này có thể làm cho cậu hiểu. Dù cho cậu có thua bao nhiêu lần, tôi vẫn ở điểm cuối chờ cậu tới, chờ cậu bắt đầu lại. Mãi đến lần cuối cùng cậu chiến thắng, cậu sẽ không chạy nữa, vậy thì điểm cuối chính là tôi. Tôi nói vậy cậu có hiểu không?"

Thời Thanh Thu vẫn im lặng, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Ôn Khinh Hàn. Sương mù trong lòng được tản ra, cũng tạo thêm rất nhiều vết nứt cho tòa nhà cao tầng đang rung chuyển.

Ôn Khinh Hàn khẽ cười một tiếng, nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thời Thanh Thu, nhàn nhạt nói: "Chúng ta xem mỗi ngày đều là ngày cuối cùng để sống. Cậu phải nghĩ rằng đây là ngày cuối cùng, vì lẽ đó cậu phải đem tâm sự nói với tôi, bằng không sẽ không có cơ hội nói ra. Còn phải nghĩ, đã là ngày cuối cùng thì phải đối tốt với tôi. Cứ như vậy, chúng ta đang nỗ lực sống từng ngày, nơi nào có thể tách ra đây?"

Thời Thanh Thu không khỏi bật cười, hai mắt đỏ hoe, thanh âm có chút run: "Như vậy không phải là tận thế sao?"

Ôn Khinh Hàn nhìn chăm chú Thời Thanh Thu, ngữ khí ôn nhu nói: "Tôi chỉ là so sánh một chút mà thôi. Cứ như vậy hòa hợp với nhau là được rồi. Sau đó cậu có thể nghĩ, tôi là điểm cuối của cậu."

Cô không để lộ bất kỳ lời nói nhu tình nào, nhưng từng câu từng chữ đều êm tai khiến người ta an tâm. Giống như con đường phía trước đều vì Thời Thanh Thu mà trải sẵn, chỉ chờ Thời Thanh Thu đi tới, mà cô liền ở nơi cuối con đường, vươn tay ra chờ Thời Thanh Thu đến.

Ngón tay của Ôn Khinh Hàn cuối cùng cũng từ từ chen vào ngón tay của Thời Thanh Thu. Cô cong ngón tay xoa giữa các ngón tay của Thời Thanh Thu, cuối cùng duỗi ra, đan xen vào nhau, mười ngón tương giao.

"Khinh Hàn, tôi..." Thời Thanh Thu cắn cắn môi nhìn xuống bàn tay hai người đang nắm chặt, đột nhiên nàng không biết phải nói gì, nhưng vết nứt trên tòa nhà cao tầng trong lòng nàng lại kéo dài ra rất nhiều. Nàng biết khi tách ra mình không thể chịu đựng nổi, nhưng bây giờ nàng lại càng không thể kháng cự lại Ôn Khinh Hàn.

“Được rồi, ngồi một lát chúng ta liền về nhà, nếu không học sinh tan học, nhiều người chúng ta sẽ không thể ra ngoài được.” Ôn Khinh Hàn bắt chính xác, cũng không nói thêm gì nữa.

Trên đường ra khỏi trường, cả hai người đều im lặng, lái xe về Phượng Hoàng cũng không nói gì nữa.

Vẫn như đêm qua, Ôn Khinh Hàn đậu xe ở gara của Ôn gia trước, sau đó đưa Thời Thanh Thu về. Đêm nay không khác gì đêm qua, trên bầu trời đêm có những vì sao sáng lấp lánh, làn gió mùa hạ không oi bức như ban ngày vì ban đêm có chút mát dịu.

Hai người lại một lần nữa dừng lại dưới ánh đèn đường gần cổng Thời gia. Thời Thanh Thu không muốn trở về, Ôn Khinh Hàn cũng không lên tiếng. Mãi đến khi thực sự không chịu nổi trầm mặc nữa, Ôn Khinh Hàn đưa tay kéo tay Thời Thanh Thu.

Ôn Khinh Hàn nói: "Thanh Thu, ngày mai tôi đi làm rồi."

“Ừm, vậy tối nay ngủ sớm một chút.” Thời Thanh Thu gật đầu, ngón tay khẽ động, sau đó nắm tay Ôn Khinh Hàn lại.

Ôn Khinh Hàn không tiếng động mà cười cười, sau đó hỏi nàng: "Cậu còn nhớ ở trường tôi đã nói gì không?"

Thời Thanh Thu sửng sốt trong chốc lát, sau đó chậm rãi gật đầu, nàng và Ôn Khinh Hàn vẫn cứ chăm chú nhìn nhau. Lúc này hai mắt Ôn Khinh Hàn ôn hòa, không lạnh như băng, mềm mại mà chăm chú.

Trái tim nàng khẽ run lên, nàng tự thuyết phục bản thân rằng hai người đi bên nhau vì một ước định. Giữa hai người dù muốn hoàn thành điều mà người yêu chân chính muốn làm thì bản chất của hai người vẫn là bạn bè. Cho dù sau này hai người có ôm hay hôn nhau, thì đó cũng là vì ở chung lâu dài sau tình thân ràng buộc.

Nhưng hiện tại nàng có thể cảm nhận được rất rõ ràng, những cái ôm cùng nụ hôn mà nàng muốn dành cho Ôn Khinh Hàn không xuất phát từ tâm lý của một người bạn.

Vì hiểu rõ bản thân như vậy, thứ mà nàng chịu đựng ngay lập tức không phải là ngọt ngào, mà là sợ hãi cùng hoảng loạn chuyện cũ. Nàng không dám đánh cược tất cả một lần nữa, đánh cược giữa hai người có thể có tình yêu mà sống cả đời, đánh cược giữa hai người sẽ không chán ghét lẫn nhau, đánh cược giữa họ sẽ không có một ngày tách ra.

Nàng đã từng thất bại một lần, làm sao nàng dám hy vọng một chiến thắng trọn vẹn?

Tối hôm qua khóc đến hốc mắt sưng đỏ, lại mơ hồ đau đớn. Thời Thanh Thu rũ mắt xuống không nhìn cô nữa, nhẹ nhàng lắc đầu lẩm bẩm: "Khinh Hàn, không được, không thể..."

Sự yếu đuối cùng bất lực của Thời Thanh Thu dễ dàng chạm đến trái tim Ôn Khinh Hàn. Từ nhỏ cô không thân cận với quá nhiều người, khi lớn lên cũng không tiếp xúc với những người khác giới, tâm tình của cô từ lâu đã không giống những người bình thường.

Nhưng đặc thù này không bao giờ có tác dụng trước mặt Thời Thanh Thu. Trái tim cô mềm mại đến cùng cực, rốt cục buông tay ra, nhưng cũng chầm chậm kiên định ôm lấy Thời Thanh Thu.

Thanh âm của cô có chút trầm thấp, nhu tình đã cất giấu bao lâu nay vang lên bên tai Thời Thanh Thu, "Đừng sợ, cũng đừng trốn tránh tôi, điểm cuối của cậu là tôi, con đường cậu đi cũng là tôi. Còn nhớ những gì tôi đã nói không? Cho dù không nhất định sẽ thắng, tôi cũng sẽ nỗ lực hết mình. Bởi vì tôi có một nửa cơ hội thành công, hơn nữa sau này tôi sẽ không hối hận vì tôi đã nỗ lực. Thanh Thu, tôi không biết tương lai của chúng ta sẽ như thế nào, nhưng tôi không muốn sau này chúng ta già đi sẽ hối hận, tự hỏi bản thân tại sao lúc trước chúng ta không thử một lần. Thanh Thu, đến lúc đó cũng đã quá muộn rồi ... "

Thời Thanh Thu không nhịn được mà ôm lấy thân thể của Ôn Khinh Hàn, hai mắt áp vào cổ Ôn Khinh Hàn, nước mắt chảy dài, trái tim nàng run lên, mi mắt cũng run lên không ngừng, "Khinh Hàn, cho tôi suy nghĩ, cho tôi yên tĩnh một chút..."

Làm sao bây giờ? Trong lòng nàng tự hỏi bản thân mình phải làm gì vô số lần, nàng muốn liều lĩnh chạy trốn, không gặp lại Ôn Khinh Hàn, không còn liên lạc với cô, cắt đứt tất cả tình cảm hiện tại đang sinh sôi nảy nở. Nhưng đã muộn rồi, thực sự đã quá muộn rồi, hai người đã kết hôn.

Ôn Khinh Hàn cúi đầu, im lặng hồi lâu, thấp giọng nói: "Được, cậu trở về nghỉ ngơi thật tốt. Trước khi cậu xuất phát gia nhập đoàn phim, tôi sẽ đến gặp cậu."

Thời Thanh Thu nhắm mắt lại, cố ngăn nước mắt, buông Ôn Khinh Hàn ra, lùi về sau xoay người lại, bước chân có chút lảo đảo không dễ phát hiện.

Cũng giống như đêm qua, Ôn Khinh Hàn nhìn Thời Thanh Thu rời đi, nhìn cửa lớn mở ra rồi đóng lại, ánh mắt chuyên chú.

Trong lòng cô tự nhủ với bản thân rằng: Cho dù tôi thua cũng sẽ không hối hận. Nhưng nếu thắng, cậu sẽ là báu vật quý giá nhất quãng đời còn lại của tôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio