Không biết tin tức Ôn Khinh Hàn thăm đoàn đến từ đâu, tóm lại là tin này đã lan truyền trên mạng, còn có những tìm kiếm hot có kèm theo ảnh. CP ân ái không ngừng dâng cao, bởi vì hợp đồng của Thời Thanh Thu sắp hết hạn, công ty giải trí Starry Night không nói một lời, lại để cho tin tức ngày càng lan rộng.
Ôn Khinh Hàn mang theo laptop, khi Thời Thanh Thu đến trường quay, cô ở khách sạn làm việc, cũng không bỏ lỡ công việc.
Nhưng Thời Thanh Thu sợ cô buồn chán nên dụ dỗ cô đến phim trường. Người nhà đến thăm đoàn, không đến trường quay xã giao với mọi người lại thấy không đúng, Ôn Khinh Hàn nghĩ vậy liền đồng ý đi.
Nhưng Ôn Khinh Hàn vừa mới bước vào, Lê Thừa Lượng vừa nhìn thấy liền vui vẻ, bước tới hô một câu "Tiểu Ôn", việc này khiến Thời Thanh Thu có chút choáng váng.
Ôn Khinh Hàn rất bình tĩnh, cười nói với Lê Thừa Lượng, "Đạo diễn Lê, đã lâu không gặp."
Đứng ở trước mặt hai người, Lê Thừa Lượng có chút kinh ngạc nói: "Trước đó tôi nghe nói đối tượng kết hôn của Thanh Thu là Ôn Khinh Hàn, tôi còn tưởng là trùng tên. Về sau bận rộn cũng không nghĩ đến chuyện bát quái. Không nghĩ tới lại trùng hợp như vậy a."
Thời Thanh Thu hoàn toàn khó hiểu hỏi: "Đạo diễn Lê, Khinh Hàn, hai người sớm quen nhau rồi sao?"
Lê Thừa Lượng cười một tiếng, Ôn Khinh Hàn giải thích: "Gia đình vợ của đạo diễn Lê ở cùng địa phương chúng ta. Trước đó đã ủy thác tôi thụ án, cho nên tôi mới có vinh dự biết được đạo diễn Lê."
Nguyên do như vậy cũng không cần nói thêm nữa, ngữ khí Ôn Khinh Hàn bình thản, khóe môi có chút ý cười, cả người cho người ta thấy có một loại ôn nhuận ấm áp, lại có một tia lạnh lùng độc nhất vô nhị.
“Thì ra là vậy, thật đúng là hữu duyên a.” Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn nắm chặt tay, nàng cười với Ôn Khinh Hàn, dặn dò: “Cậu chờ tôi ở đây, nếu có chuyện gì thì cứ gọi A Hiểu, chút nữa quay xong tôi tìm cậu đi ăn cơm."
"Ừm, đi thôi."
Một nhân viên công tác thừa dịp hai người không chú ý liền chụp vài tấm ảnh. Ôn Khinh Hàn ngồi vào chiếc ghế mà Thời Thanh Thu thường ngồi, quan sát đám người tạo thành một vòng tròn ở phía xa, các loại máy móc cũng quay xung quanh. Lê Thừa Lượng ở trung tâm, thỉnh thoảng nhìn vào màn ảnh cầm kịch bản được cuộn tròn vung tới vung lui.
Lúc đang vào phòng trang điểm cùng thay trang phục, Thi Chiêu Ý kéo tay Thời Thanh Thu lại, thấp giọng cười hỏi: "Thanh Thu, sao hôm nay phải kéo vị kia của cậu tới đây vậy? Chẳng lẽ nửa ngày cậu cũng không nhịn được sao?"
Thời Thanh Thu quay đầu nhìn lại, thấy Ôn Khinh Hàn ở nơi đó đang mở laptop chuẩn bị làm việc, nàng mới quay đầu lại nhẹ giương khóe môi, "Mấy ngày nay tớ thường trở về tìm cậu ấy đi ăn cơm, cậu ấy nói như vậy quá cực khổ, có thể đợi tới tối rồi về khách sạn để không phải một ngày đi qua đi lại mấy lần. Nhưng mà tớ sợ cậu ấy ở khách sạn quá buồn chán liền kéo cậu ấy vào đây. Tới lúc nghỉ ngơi chúng ta có thể đến nói chuyện với cậu ấy."
Ôn Khinh Hàn đến thành phố S lần này, trong lòng Thời Thanh Thu ngoại trừ cảm thấy thoải mái còn có chút vui vẻ. Khi những cảm xúc này nguôi ngoai, nàng liền nghĩ Ôn Khinh Hàn không được ở cùng nàng bao lâu, lúc nào cũng ở trong khách sạn thật sự không thích hợp.
Thi Chiêu Ý cười đến dịu dàng ôn hòa, nhưng trong lời nói không buông tha Thời Thanh Thu: "Hai người ân ân ái ái làm cho người ta nhìn không được a, tớ đây nhìn cũng thật ghen tị."
Từ "ân ân ái ái" trong lời nói của cô không hiểu sao lại làm Thời Thanh Thu ấm lòng, nàng dừng bước chân, trong lòng ấm áp kèm theo một chút chua xót, sau đó thấp giọng nói: "Có thể được như vậy thì tốt rồi."
Thi Chiêu Ý nghe vậy, trong lòng thở dài một hơi, nắm chặt tay Thời Thanh Thu, thanh âm nhu hòa vang ở bên tai nàng: "Từ từ rồi sẽ được, tớ nghĩ, cô ấy cũng hy vọng cậu thật sự có thể tiếp nhận."
Lần này, Ôn Khinh Hàn không có ở bên cạnh, Thời Thanh Thu nghe những lời Thi Chiêu Ý nói cũng không có lắc đầu. Bởi vì mấy ngày nay một lần rồi lại một lần trải qua ấm áp, nàng bắt đầu có hy vọng xa vời. Tựa như một chồi non mới mọc ra từ mảnh đất hoang vắng, đối mặt với áp bức của bức tường gạch, nó vẫn cứng cỏi tồn tại lại chậm rãi trưởng thành.
“Ừm.” Thời Thanh Thu cắn cắn môi, câu cánh tay Thi Chiêu Ý, cười nói: “Đi nhanh đi, một hồi đạo diễn Lê lại càu nhàu nói chúng ta chậm chạp.
Cả hai lập tức tăng tốc bước vào phòng thay đồ.
Ôn Khinh Hàn khẽ cong môi nhìn các nhân viên đang vây quanh thành vòng tròn ở phía xa, rồi lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào laptop làm việc, ngón tay mảnh khảnh khéo léo gõ nhẹ lên bàn phím. Khi làm việc, khuôn mặt của cô trông có chút lạnh lùng, xung quanh yên tĩnh càng khiến cô tập trung vào công việc, không bị phân tâm.
Khi Kỳ Duyệt đến chính là thấy Ôn Khinh Hàn như vậy. Đã nhiều năm không gặp, Ôn Khinh Hàn trong trí nhớ vẫn như cũ, chỉ là càng thành thục hơn, khí chất cũng ổn trọng hơn.
Cô luôn cảm thấy nơi nào có Ôn Khinh Hàn thì nơi đó tựa như dù ồn ào thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến người này. Người này giống như có một đặc điểm điềm tĩnh, chỉ cần muốn đến gần hơn, người có sốt ruột cỡ nào cũng sẽ bình tĩnh lại.
Chỉ là một người như vậy, khi trong mắt dâng trào sóng gió, chính là thời điểm đang nhìn Thời Thanh Thu.
Kỳ Duyệt vẫn luôn nhớ kỹ, ánh mắt kia luôn bình thản lại ẩn giấu tia ẩn nhẫn cùng đau đớn.
Ánh mắt Kỳ Duyệt dán vào trên người Ôn Khinh Hàn, cảm giác khác thường bị người khác nhìn chằm chằm khiến Ôn Khinh Hàn nhạy bén ý thức được. Cô hơi cau mày, dừng tay gõ bàn phím, ngẩng đầu nhìn lên.
"Ôn luật sư, nghe danh đã lâu."
Kỳ Duyệt chậm rãi tiến lại gần, nụ cười trên mặt tự nhiên giống như người trước mặt chỉ là một người đã khiến cô nghe danh từ lâu, mà không phải là một người quen cũ.
“Kỳ tiểu thư.” Ôn Khinh Hàn mang vẻ mặt bình tĩnh đứng lên, đồng thời đóng laptop lại, ngữ khí thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp.”
Kỳ Duyệt đến gần cái bàn vuông, cùng Ôn Khinh Hàn bốn mắt nhìn nhau. Hai người rõ ràng lấy lễ phép mà đối đãi, nhưng luôn có cảm giác đối đầu mơ hồ, loại cảm giác này làm cho hai người đều cảm thấy rõ ràng.
“Sau khi liên lạc với mấy bạn học cũ, tôi đã nghe nói rất nhiều về Ôn luật sư.” Kỳ Duyệt kéo một chiếc ghế khác ngồi xuống, ra hiệu Ôn Khinh Hàn ngồi xuống cùng mình, sau đó nói tiếp: “Mặc dù tôi chỉ mới học cùng trường với Ôn luật sư được mấy tháng, nhưng ưu tú của Ôn luật sư tôi đều nhìn ở trong mắt. Có thể có được thành tựu như bây giờ cũng rất xứng đáng."
Cô nói năng chân thành, không chứa nửa điểm hư tình giả ý, tư thái hiên ngang, nhưng ẩn chứa trong đó là một chút bày mưu tính kế của một thương nhân.
Ôn Khinh Hàn ngồi trở lại vị trí ban đầu, mím môi nở một nụ cười rất nông cạn, dùng điệu đạm mạc thường ngày đáp lại: "Kỳ tiểu thư nói quá sự thật rồi. Tôi chỉ đang làm công việc luật sư của mình thôi. Bên ngoài có rất nhiều tin đồn, có ít nhất là các thành phần khoa trương, không thể coi là sự thật."
Quả nhiên như Giản Ý Chi đã suy đoán, Kỳ Duyệt mời mấy bạn học cũ xuất ngoại gặp mặt, đương nhiên đó không chỉ đơn giản gặp mặt như vậy. Muốn trở về, tất nhiên phải biết thứ mình muốn có được có còn thuộc về mình không. Nếu như có thay đổi gì thì cũng phải biết mình biết ta.
“Từ khi trở về Trung Quốc, tôi vẫn đang tìm một đội luật sư mà công ty muốn hợp tác trở lại, nhưng tôi vẫn chưa quyết định.” Hai chân Kỳ Duyệt trùng điệp, tư thái thoải mái tựa vào lưng ghế, vẻ mặt bình tĩnh, ánh mắt một mực tập trung nhìn Ôn Khinh Hàn. "Luật sư ở sở sư vụ Ức Hàm chuyên về tranh chấp thương mại đều rất giỏi, trước mắt tôi muốn cân nhắc sở sư vụ này."
Ôn Khinh Hàn chỉ mất một thời gian rất ngắn liền đã tìm ra ý đồ của Kỳ Duyệt, cô rõ ràng mà uyển chuyển từ chối: "Sở sư vụ có thể được Kỳ tiểu thư đánh giá cao như vậy là vinh dự của chúng tôi. Nhưng luật sư trong Ức Hàm ở lĩnh vực kinh doanh không nhiều, công ty của Kỳ tiểu thư chắc chắn cũng không phải doanh nghiệp nhỏ, vậy vẫn là nên hợp tác với sở sư vụ lớn hơn."
Cô đã nghe Thời Thanh Thu nói Kỳ Duyệt tự giới thiệu là con gái của phía đầu tư. Kinh phí sản xuất của bộ phim này vốn là con số không hề nhỏ, thậm chí cát-sê của Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý cũng đã cao ngất ngưởng, rõ ràng phía đầu tư của bộ phim này sẽ không phải là một doanh nghiệp nhỏ.
Trong mắt Kỳ Duyệt thoáng hiện lên một tia dị sắc, nhưng lời nói của Ôn Khinh Hàn không có chút nhược điểm, cô đành phải mỉm cười gật đầu, “Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể mong chờ ngày nào đó có thể nhìn thấy phong thái của Ôn luật sư trong tòa án thôi."
Ánh mắt Ôn Khinh Hàn trong veo, nụ cười không chạm đáy mắt. "Nếu Kỳ tiểu thư cần thì có thể liên hệ với sở sư vụ của chúng tôi bất cứ lúc nào. Chúng tôi đương nhiên sẽ giới thiệu một luật sư phù hợp tùy theo tình hình của cô. Bất quá, cần luật sư để giải quyết sự tình, có thể sẽ không phải chuyện gì tốt, không cần phải chờ mong."
Trong lời nói của hai người có điều gì đó ẩn chứa thâm ý. Đầu tiên Kỳ Duyệt nói ra ý định hợp tác với sở sư vụ Ức Hàm như một mồi nhử, sau đó ám chỉ việc tiếp tục liên hệ với Ôn Khinh Hàn, việc này đều bị Ôn Khinh Hàn dễ dàng giải quyết.
Kỳ Duyệt khẽ nheo mắt, lần đầu tiên có cảm giác cô sinh viên đại học lạnh lùng thế mà hiện tại đã trưởng thành đến vậy. Cô vốn tưởng rằng khi nhìn thấy chính mình, Ôn Khinh Hàn sẽ có phần dò xét chuyện cũ, nhưng cô đã đoán sai rồi, Ôn Khinh Hàn hoàn toàn không có.
Cô bật cười một tiếng, ánh mắt bình tĩnh ôn hòa, "Vậy thì tốt rồi, không nói chuyện công việc nữa. Ôn luật sư cùng Thanh Thu đã kết hôn được một thời gian rồi. Không biết khi nào thì tổ chức hôn lễ?"
Khi cô nói lời này, lại cảm thấy nhói đau trong tim. Hỏi chuyện kết hôn của Thời Thanh Thu cùng Ôn Khinh Hàn với ngữ khí bình thản như vậy, có phải cô bị điên rồi hay không. Lúc nghe Dương Hiểu nói Ôn Khinh Hàn đến đây tìm Thời Thanh Thu, trái tim vẫn còn chưa đủ đau.
"Chuyện này phải đợi Thanh Thu trở về rồi lại thương lượng. Chi tiết hôn lễ luôn phải cùng người yêu thương lượng thỏa đáng." Nụ cười trên mặt Ôn Khinh Hàn nhạt đi vì cái tên trong lời nói của Kỳ Duyệt.
Tay Kỳ Duyệt ở dưới bàn nắm thành nắm đấm, trên ngón tay để lại vết móng tay, lúc này đâm vào lòng bàn tay cô, kích thích đại não cùng nỗi đau trong lòng.
Chỉ là tim càng đau, cô cố nén cười, miễn cưỡng nói: "Kỹ năng diễn xuất mấy ngày nay của Thanh Thu thực sự khiến tôi ấn tượng. Không nghĩ tới cậu ấy không phải xuất thân chính quy, dựa vào thiên phú cùng nhiều năm đào tạo lại có thể đem mỗi vai diễn đều hoàn thành hoàn mỹ như vậy."
Ôn Khinh Hàn từ chối cho ý kiến, nhưng khóe môi hơi mím lại cong nhẹ một đường vòng cung. Sự trưởng thành trong diễn xuất của Thời Thanh Thu cô chưa bao giờ vắng mặt một lần nào.
Kỳ Duyệt liếc nhìn Ôn Khinh Hàn, buông đôi tay đang nắm chặt ra, trên môi nở nụ cười, "Tôi từng nghe nói một số diễn viên đem cuộc sống vào diễn xuất, vô thức xem cuộc sống như đóng phim. Ví dụ như, rõ ràng là không phải vậy, lại vô thức biểu hiện ra. Có thể đôi khi nói ra, hành động đều không phải xuất phát từ nội tâm, bất quá chỉ là vẻ ngoài mà thôi. Ôn luật sư, cô cảm thấy thế nào?"
Cô trầm ngâm nhìn Ôn Khinh Hàn, biểu tình trên mặt rất bình thường, giống như thật sự chỉ đang cùng Ôn Khinh Hàn thảo luận một đề tài nào đó.
Ngón tay nhỏ gầy của Ôn Khinh Hàn chạm vào mép bàn, trong mắt có tia sáng lóe lên, bất động thanh sắc nhìn Kỳ Duyệt. Cô khẽ siết lấy mép bàn đứng dậy, lẳng lặng đứng lên, tựa như cây trúc gặp mưa đứng trước mặt Kỳ Duyệt.
Tình cảnh thần sắc run rẩy của Thời Thanh Thu một lần lại một lần hiện lên trong đầu cô. Ai nói cô chỉ hướng dẫn Thời Thanh Thu? Mỗi một lần rung động, trong lòng Ôn Khinh Hàn cũng bình ổn lại.
Trái tim cô hơi nóng lên, nụ cười trên môi dần hiện ra, "Tôi không phủ nhận có một diễn viên như vậy. Nhưng với kỹ năng diễn xuất của Thanh Thu, tôi tin cậu ấy có thể phân biệt giữa diễn phim với cuộc sống. Trong bộ phim nên phải dùng bao nhiêu cảm xúc, đây chính là thế mạnh của cậu ấy. Khi kết thúc bộ phim liền bóc tách các vai diễn ra, đây là khả năng mà một diễn viên có trình độ phải có, Thanh Thu ở điểm này luôn làm rất tốt. Nhưng, tôi vẫn cảm tạ Kỳ tiểu thư đã khen ngợi vợ tôi như vậy, tôi sẽ đích thân truyền đạt lại."
Nụ cười của Kỳ Duyệt rốt cuộc từ hóa rắn thành hư vô, cô đứng dậy, sắc mặt khác hẳn lúc ban đầu, bởi vì ngữ khí của Ôn Khinh Hàn tuy bình thản nhưng ba chữ "vợ của tôi" lại có chút rõ ràng. Cô có chút thất thần, môi lại miễn cưỡng giương lên: "Được, quả thật cảm tình của Ôn luật sư cùng Thanh Thu rất giống lời đồn trên mạng."
Lúc này xa xa truyền đến một trận huyên náo, Ôn Khinh Hàn vừa nhìn lại, liền thấy vòng tròn nhân viên công tác đã tản ra chung quanh.
Cô quay đầu lại nhìn Kỳ Duyệt, xa cách hữu lễ nói: "Thực xin lỗi, không thể cùng Kỳ tiểu thư ôn chuyện nữa. Thanh Thu bên kia đã xong việc rồi, cũng đã đến giờ ăn trưa."
Kỳ Duyệt nở nụ cười, đè nén khó chịu trong lòng, "Vậy tôi không quấy rầy cô nữa."
Kỳ Duyệt nhìn đoàn người Thời Thanh Thu và Thi Chiêu Ý đi tới, cô liền xoay người rời đi.
Còn Ôn Khinh Hàn lại ngồi xuống ghế, mở laptop lên, thu lại ánh mắt lạnh lẽo, cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Giản Ý Chi, sau đó buồn bực tán đi giữa lông mày, vẫn là phong khinh vân đạm như vậy.