Bức ảnh Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu đi dạo phố ăn khuya trong khu ẩm thực lại được fan hâm mộ chụp lại, đăng tải trên Weibo. Dù đã lâu không được xếp vào top như lần lộ diện ban đầu nhưng vẫn được các fan tích cực đăng lại cùng bình luận.
Ôn Khinh Hàn đang thu thập hộp điểm tâm, liền nghe thấy Thời Thanh Thu nói chuyện điện thoại, ngữ khí khá thoải mái, cũng không tận lực thu liễm cái gì.
"Tiểu Nhuế, dáng vẻ cậu có phần kích động hơn cả tớ a. Nhìn xem cậu đang hỏi vấn đề gì" Thời Thanh Thu tức giận nói, muốn cúi xuống nhặt kịch bản đã nhét vào giữa hai chiếc gối.
Đêm qua nàng xem xong liền tiện tay nhét vào, Ôn Khinh Hàn nhìn thấy nàng nâng điện thoại, một tay không thể cúi xuống giường, cô liền bước tới lấy kịch bản ra cho nàng.
"Tớ nơi nào có kích động a? Hai người đều là như vậy, thế mà còn không có cái kia! Tớ chính là thật cao hứng! Làm sao có thể không kích động cơ chứ!" Thanh âm kinh ngạc cùng bất đắc dĩ của Diêu Nhuế gần như từ điện thoại chui ra ngoài "Hai người các cậu, lãnh cảm sao?"
Thanh Thu vô cùng bất lực, trên mặt không nói nên lời, nhìn thoáng qua Ôn Khinh Hàn đang đi vứt rác, sau đó quay lại, nàng không khỏi bật cười, nói nhỏ một câu: "Tớ cảm thấy cậu ấy có thể......"
"Cái gì?" Diêu Nhuế nghi ngờ mình nghe nhầm, "Cái hồ lô kia lãnh cảm sao? Thật không? Cậu đã thử qua rồi sao?"
Thời Thanh Thu ho khan một tiếng, "Không có, tớ đoán, trông cậu ấy giống."
"..." Diêu Nhuế suýt chút nữa không kìm được một ngụm máu. "Cậu nghe lời của tớ, nhìn cậu ấy như lãnh cảm, nhưng không nhất định là lãnh cảm, có thể là cậu chưa khai phá mà thôi. Nếu cậu không hiểu phương diện này, tớ sẽ phổ cập cho cậu... "
"Không cần." Thời Thanh Thu nhanh chóng từ chối, "Tớ lập tức đi trường quay đây, lần sau nói chuyện tiếp, tớ cúp máy đây." Nói xong lập tức cúp máy.
Nàng sợ tới mức phải cúp máy, Ôn Khinh Hàn nhíu mày nhìn sang, "Làm sao vậy?"
"Không sao, Tiểu Nhuế muốn nói chuyện phiếm với tôi, nhưng thời gian không kịp rồi" Thời Thanh Thu cúi đầu che đôi má ửng hồng, cất điện thoại vào túi.
"Ừm, đi thôi, tôi đưa cậu ra ngoài."
Việc Ôn Khinh Hàn đưa Thời Thanh Thu ra khỏi khách sạn đến trường quay là chuyện thường tình, mọi người trong đoàn đều biết Thời Thanh Thu đã thực hiện bốn chữ "trọng sắc, khinh bạn" đến cùng.
Hai người đang trong thang máy nói nói cười cười, Thời Thanh Thu mở nhóm gia đình trên WeChat ra xem. Hôm qua Thời gia và Ôn gia cùng nhau ăn tối, ba nàng gửi nhiều hình ảnh món ăn trông đẹp mắt, sau đó là mấy trưởng bối khác thở dài, nói hai cô con gái không có ở đó.
"Ừm... thừa dịp chúng ta đi vắng, bọn họ bí mật đi ăn đồ ngon a..." Thời Thanh Thu vừa đọc nội dung vừa gõ, sau đó gửi đến một câu: "Hừ."
Ôn Khinh Hàn cong môi, "Câu nói tiếp theo của bọn họ nhất định là để cho cậu về nhà."
Cô vừa dứt lời, Triệu Uyển Nghi liền đáp lại: "Hừ cái gì? Hai đứa mau trở về đi, khi nào trở về đảm bảo cho hai đứa ăn ngon."
Thời Thanh Thu trả lại một cái biểu tượng cảm xúc, nhận lại điện thoại, cười nói: "Cậu đoán sai rồi, a di nói để chúng ta về nhà."
Ôn Khinh Hàn nhẹ giọng nói: "Bảo cậu trở về thì tương đương bảo tôi cùng cậu trở về."
Cửa thang máy mở ra, hai người cùng nhau bước ra, Thời Thanh Thu nhìn Ôn Khinh Hàn hỏi: "Khinh Hàn, hôm nay cậu có an bài gì không?"
Ôn Khinh Hàn gật đầu, vừa định đáp ứng, ngước mắt nhìn thấy người đang tiến đến, khẽ nhíu mày.
Thời Thanh Thu cũng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Kỳ Duyệt đang mang theo trợ lý thản nhiên đi tới.
Trên mặt cô lộ ra nụ cười thân thiết, ngay cả ngữ khí cũng vậy, "Thanh Thu, Ôn luật sư, ăn sáng chưa? Có muốn ăn cùng không?"
Dựa theo xưng hô của cô, rõ ràng là đối với Thời Thanh Thu càng thân thiết một chút. Ôn Khinh Hàn không nói gì, sắc mặt Thời Thanh Thu hòa hoãn đi, thanh âm nhàn nhạt nói: "Cám ơn Kỳ tiểu thư, chúng ta vừa mới ăn xong, cho nên không thể phụng bồi."
Trong mắt Kỳ Duyệt thoáng hiện lên một tia thất vọng, sau đó cô nói như không có chuyện gì xảy ra, "Không sao, cậu đến trường quay sao? Tôi cũng muốn đến đó, chúng ta có thể đi cùng, xe của tôi ở bên ngoài."
Thời Thanh Thu vẫn nhẹ nhàng từ chối: "Xe bảo mẫu của tôi đã đợi sẵn ở bên ngoài rồi, không làm phiền Kỳ tiểu thư."
Vẻ mặt của Kỳ Duyệt đột nhiên đông cứng lại, không có ý định rời đi, nhất thời cũng không biết làm thế nào cho phải. Cô chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ bị Thời Thanh Thu phản kháng như vậy, mặc kệ Ôn Khinh Hàn có mặt hay không, Thời Thanh Thu sẽ không để cô đến gần một bước.
Ôn Khinh Hàn thu liễm ánh mắt dẫn Thời Thanh Thu bước đi, vừa đi vừa nói: "Hôm nay tôi muốn đến trung tâm thành phố. Tôi có bạn ở chỗ này muốn tôi qua để thảo luận tình tiết vụ án một chút."
Thời Thanh Thu quay đầu nhìn cô, cười khẽ, "Cậu đúng là có nhiều bạn thật a, buổi trưa có trở về không?"
Dư quang của Ôn Khinh Hàn nhìn thấy Kỳ Duyệt đã đi về phía phòng ăn khách sạn, cô lắc lắc đầu, "Có thể không về được. Trở về được tôi sẽ nói với A Hiểu một tiếng, cậu nhớ ăn cơm trưa."
Thời Thanh Thu nhìn ánh mắt của Ôn Khinh Hàn nháy mắt không được tự nhiên, nàng không nhịn được muốn quay đầu nhìn lại, nhưng Ôn Khinh Hàn đã kéo nàng đứng yên, sau đó dùng tay vén tóc nàng ra sau tai, chặn tầm mắt của nàng.
"Đừng nhìn, nếu hành vi của cậu bị cậu ta hiểu lầm, có thể sẽ xảy ra rất nhiều chuyện không đáng có."
Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn nghiêm túc, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng kiên định.
Thời Thanh Thu mím môi cười, "Được, không nhìn."
Kể từ khi Ôn Khinh Hàn kết hôn, những nam nhân cùng nữ nhân ở tầng một của sở sư vụ Ức Hàm về cơ bản đã quen với việc máy lạnh hình người không đến làm việc. Tiếc nuối duy nhất chính là không phải mùa đông, thời điểm mùa hè ai cũng cần một lão bản mang hơi lạnh như vậy.
"Giản luật sư, đây là những khách hàng chuẩn bị gặp, chị xem một chút." Liễu Úc đem danh sách khách hàng sắp đi gặp cho Giản Ý Chi xem.
Giản Ý Chi viết mấy chữ trên văn kiện, đồng thời vươn tay ra "ừm" một tiếng. Liễu Úc mở văn kiện ra đưa, trong đó liệt kê thông tin danh tính của khách hàng cùng tường thuận đơn giản.
Nàng nhìn xuống từng dòng một, khi nhìn thấy vị khách hàng thứ ba, nàng nhíu chặt mày, dừng lại nói: "Lương Chương này..."
Liễu Úc cẩn thận suy nghĩ một chút, trả lời nói: "Là nam nhân khoảng hai mươi tuổi, thoạt nhìn nhưnh như một sinh viên vừa mới ra trường." Cô dừng lại, sau đó nhớ ra: "Hơn nữa, có vẻ như quen biết An Nhiên, nhưng lúc hắn đến An Nhiên không có ở đây."
Quen biết Phó An Nhiên? Vậy thì không sai, Giản Ý Chi đưa lại hồ sơ, nâng cằm nói: "Vậy tôi không gặp người này. An bài người tiếp theo đi."
"A ..." Liễu Úc sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh phản ứng, cầm lại tập văn kiện "Được, em hiểu rồi, vậy em ra ngoài trước."
Tính tình của Giản Ý Chi tốt có tiếng, trái ngược với tính lãnh đạm của Ôn Khinh Hàn. Mọi người không dám làm càn trước mặt Ôn Khinh Hàn bao nhiêu, thì càng thích tới lui với Giản Ý Chi bấy nhiêu.
Mà Giản Ý Chi làm việc cũng rất được hoan nghênh, ngày nay danh tiếng ngày càng phát triển, ngày càng có nhiều người đến đây nhưng Giản Ý Chi lại từ chối gặp gỡ, Liễu Úc cũng an bài tốt. Trong ấn tượng là một lần tranh chấp tương đối nổi tiếng, Giản Ý Chi đã từ chối chỉ định của bên hẹn trước.
Liễu Úc đi ra ngoài, điện thoại Giản Ý Chi lúc này vang lên, nàng chạm vào xem qua, sau đó cầm lên nói: "Hello, Diêu thiếu phụ."
"..." Diêu Nhuế nghiến răng nghiến lợi, "Cậu mới là thiếu phụ, từ đầu đến chân đều giống thiếu phụ."
Giản Ý Chi cười thành tiếng, sau đó đặt bút xuống, chuyển điện thoại sang tay phải: "Nói chính sự đi, tìm tớ làm gì?"
"Ừm ..." Diêu Nhuế trong lòng trầm tư, "Nghe nói Kỳ Duyệt trở về Trung Quốc, cậu ấy tìm cậu sao?"
Giản Ý Chi nhíu mày, "Xem ra Thanh Thu không nói cho cậu biết, Kỳ Duyệt không chỉ trở về, mà còn ở trong đoàn phim của cậu ấy." Nàng nghe Diêu Nhuế hít một hơi, vội vàng nói thêm: "Nhưng Khinh Hàn đã qua rồi. Trước mắt hẳn là không có việc gì lớn."
"Tiền nhiệm đương nhiệm cùng nhau va chạm, tiền nhiệm còn ngo ngoe muốn động thủ. Cái này là không có việc gì lớn sao?" Thanh âm Diêu Nhuế cực kỳ kinh ngạc.
Giản Ý Chi bình tĩnh giải thích với cô: "Cậu ở nhà làm nội trợ cho tốt đi. Thanh Thu không nói cho cậu biết chính là không muốn cậu lo lắng a. Hơn nữa, Khinh Hàn đã nhiều ngày ở đó rồi, sẽ không có vấn đề gì đâu."
Dựa theo ấn tượng trước đây, Ôn Khinh Hàn đích thực làm việc rất ổn thỏa, Diêu Nhuế miễn cưỡng yên lòng, nói: "Được rồi, Thanh Thu không nói với tớ thì tớ cũng không chủ động hỏi. Nếu cái hồ lô muộn tao đó liên hệ với cậu muốn giúp đỡ, cậu không giải quyết được thì nhớ gọi cho tớ."
Giản Ý Chi cười nhạo, "Cậu thôi đi, một bà nội trợ có thể giúp được gì? Thành thành thật thật sinh một tiểu tử to béo nhận chúng ta làm mẹ đỡ đầu đi a."
Hai người lại cùng nhau trao đổi vào câu, Giản Ý Chi cúp điện thoại kiểm tra thời gian, cách giờ tan sở không xa. Nàng gửi cho Phó An Nhiên một tin nhắn WeChat, sau đó từ từ thu thập văn kiện bỏ vào túi công văn, chờ mọi người tan sở, nàng xuống lầu, khóa cửa lại rồi đi lấy xe.
Phó An Nhiên đã thành thật đứng chờ bên cạnh xe của Giản Ý Chi. Sau khi lên xe thắt dây an toàn, đôi mắt hơi cúi xuống như muốn mỉm cười, ngữ khí có chút gần gũi: "Học tỷ, hôm nay lại làm phiền chị cho em đi nhờ xe. Thật ra em có thể tự mình trở về."
Giản Ý Chi khởi động xe, chậm rãi lái xe rời đi, liếc nhìn Phó An Nhiên một cái, không quá để ý nói: "Chuyện này có gì đâu, nhà chúng ta ở gần, dù sao tôi cũng phải đi làm về, không hơn em."
"Nhưng đi nhờ cũng đã lâu rồi, cho nên em vẫn phải cám ơn chị." Phó An Nhiên quay lại nhìn Giản Ý Chi, khi cười đôi má lúm đồng tiền lộ ra khiến người ta cảm thấy đặc biệt ngọt ngào.
"Em nên sớm mua xe, ra đường sẽ không phiền phức như vậy. Nói mới nhớ, lâu như vậy em vẫn chưa định mua xe sao? Thi bằng lái chưa?" Giản Ý Chi khẽ giương môi, nói chuyện với Phó An Nhiên luôn khiến nàng cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Nàng vẫn phải duy trì một chút uy nghiêm trước mặt đồng nghiệp, khi nói chuyện với Ôn Khinh Hàn thì trong lòng cũng phải tính toán nhỏ nhặt. Nhưng Phó An Nhiên thì khác, cảm giác tựa như cả hai đã quen biết nhau từ lâu, tuy không quen biết lâu nhưng có thể khiến nàng thoải mái hơn so với cấp dưới.
"Vâng ..." Phó An Nhiên mím môi nói: "Thực ra, lúc mới đi làm em cũng không muốn mua xe sớm như vậy, sau này ít nhất có chút thành tích sẽ mua."
"Nói như vậy cũng đúng." Giản Ý Chi dùng đầu ngón tay gõ vào vô lăng, nhướng mày nói: "Vậy trước mắt em cứ đi nhờ, chờ em mua xe tôi cũng đi nhờ một chút. Để tôi trải nghiệm cảm giác mỗi ngày đi làm không cần lái xe là loại mỹ diệu thế nào a."
Nếu đổi lại là người khác, nhất định phải nghĩ trong lời nói của Giản Ý Chi có cái gì đó. Nhưng Phó An Nhiên nghe ra được, lời mặt ngoài là có ý tứ gì, trên thực tế là có ý tứ gì.
Cô nhìn Giản Ý Chi thở phào một cái, nhẹ nhàng cười nói: "Được, mỗi ngày chị đi nhờ em đều hoan nghênh."
Cô quay đầu lấy điện thoại ra thì thấy trong nhóm gia đình có hai tin nhắn của ba mẹ cô, một là về vị trí của thành phố F, cách thành phố B khoảng vài trăm km, còn lại là tin nhắn của mẹ cô: "An Nhiên, mẹ với ba con đi chơi với thúc thúc a di một thời gian, đi tránh nóng a. Con với Ý Chi tự giải quyết vấn đề cơm nước đi."
Phó An Nhiên trong lòng "lộp bộp" một chút. Điện thoại của Giản Ý Chi đặt trên hộp kê tay đồng thời có nhắc nhở tin nhắn, thừa dịp đang chờ đèn đỏ liếc xem, là nhóm gia đình nàng gửi tới: "Mẹ cùng ba con với ba mẹ An Nhiên đi chơi vài ngày, chưa xác định ngày về. Nhà bếp có đồ ăn tối vẫn còn sống, con tự nấu đi, đừng ăn một mình."
Giản Ý Chi sửng sốt, nàng ngước mắt lên nhìn Phó An Nhiên đang đối mặt với chính mình: "Chuyện này có nghĩa là để tôi tự nấu ăn mà không để em nấu sao?"
Phó An Nhiên cũng sửng sốt, gật đầu nói: "Hẳn là vậy."
Giản Ý Chi cắn cắn môi, lông mày nhíu lại, thấp giọng nói: "Để tôi gọi thức ăn ngoài là được rồi, tôi nấu không ngon, chính mình còn không ăn được, ai lại nguyện ý ăn đồ ăn tôi nấu?"
"Vậy, chúng ta ăn ở ngoài sao?"
Vừa dứt lời, tin nhắn WeChat của Giản Ý Chi lại đến, nàng mở ra xem, là ảnh chụp nguyên liệu nấu ăn đã chuẩn bị trong bếp. Ngoài một số thức ăn chay còn có cá, thịt sườn mà nàng thích.
Giản Ý Chi bắt đầu do dự, dư quang thoáng thấy đèn xanh liền tiếp tục lái xe, nhưng đề nghị của Phó An Nhiên rõ ràng không hấp dẫn nàng.
Phó An Nhiên buồn cười nhìn vẻ mặt rối rắm của Giản Ý Chi, cô biết những món ăn trong hình khẳng định là món nàng thích, cho nên nàng không muốn lãng phí.
Nghĩ nghĩ, Phó An Nhiên thấp giọng đề nghị: "Hay là, em nấu cho chị?"
Giản Ý Chi lập tức chớp mắt mấy cái, thanh âm nhảy cẩng lên, "Em có thể nấu không? Thịt sườn xào chua ngọt, hoặc là sườn làm gì cũng đều có thể."
Phó An Nhiên "phốc" cười một tiếng, "Em làm được, trước đó không có việc gì ở nhà, em thường nấu cơm." Cô mỉm cười nhìn Giản Ý Chi vì một món ăn mà dáng vẻ đầy vui sướng, ngoài cũng cảm thấy vui vẻ, cô cũng biết nguyên lai Giản Ý Chi thích thịt sườn.
"Quá tốt rồi, vậy tối nay em đến nhà tôi ăn tối được không?" Giản Ý Chi lái xe, quay đầu lại chờ Phó An Nhiên trả lời, vẻ mặt nàng vẫn có chút rối rắm.
Phó An Nhiên buồn cười trả lời: "Không thành vấn đề, có thể coi như em báo đáp chị cho em đi nhờ xe lâu như vậy."