Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, Ôn Khinh Hàn tiếp tục công việc hàng ngày của mình từ đến giờ tan sở, dự định hiện tại sẽ sống ở Phượng Hoàng.
Hiện tại quan hệ của cô cùng Thời Thanh Thu đã rõ ràng, cho nên tốt hơn là nên sống gần hơn. Dù Phượng Hoàng ở xa sở sư vụ nhưng có thể chịu được.
Thời Thanh Thu đã lâu không xuống bếp, buổi trưa đi làm nàng liền vào bếp nấu vài món, nhưng khi trò chuyện với Ôn Khinh Hàn trên WeChat, nàng liền nảy ra một ý nghĩ, bảo cô chờ một lúc, sau đó mang theo hộp cơm cách nhiệt cho hai người ăn rồi đi ra ngoài.
Ôn Khinh Hàn xem hết tin nhắn wechat của nàng, bàn giao quầy lễ tân để nàng trực tiếp vào.
Đón tiếng gõ cửa, cô cao giọng nói: "Mời vào."
Thời Thanh Thu mở cửa bước vào, mắt hướng về phía Ôn Khinh Hàn dùng chân đóng cửa lại, hai tay chắp sau như đang xách thứ gì đó, có màu trắng bạc cạnh góc lộ ra.
Ôn Khinh Hàn híp híp mắt, hiếu kỳ hỏi nàng: "Có cái gì cho tôi sao?"
"Thừa dịp tôi đi qua phải mất vài giây, cậu có thể đoán thử." Thời Thanh Thu thừa nước đục thả câu, từng bước tới gần, vượt qua ghế, đứng ở bàn làm việc, từ trên cao nhìn xuống Ôn Khinh Hàn, cúi người cười hỏi: "Đoán được không?"
Ôn Khinh Hàn lắc đầu: "Không."
"Ôn luật sư của chúng ta hôm nay không thông minh chút nào, tôi rất mong đợi đó." Thời Thanh Thu thở dài, nhưng trong mắt nàng đầy nụ cười giảo hoạt. Nàng đem hộp cơm cách nhiệt giấu sau lưng đặt lên bàn, ngồi xuống nói với Ôn Khinh Hàn: "Tôi đến đây tìm cậu ăn cơm, cơm này là tôi làm a. Bởi vì nghĩ tới đã lâu không làm cho cậu ăn, vừa vặn giữa trưa muốn tìm cậu ăn cơm, cho nên liền đóng gói đến đây."
Ôn Khinh Hàn đoán được Thời Thanh Thu tới tìm cô ăn cơm, nhưng không nghĩ tới Thời Thanh Thu lại tự mình mang đồ ăn tới.
Cô ngửi đồ ăn Thời Thanh Thu lấy ra, cười hỏi: "Đây đều là cậu làm sao?"
Thời Thanh Thu tràn đầy tự tin trả lời: "Đương nhiên, hơn nữa hương vị cũng không tệ, cậu không tin thì thử đi. Đảm bảo cậu liền trầm mê trù nghệ của Thời đầu bếp a." Nàng vừa nói vừa đẩy thức ăn qua, còn đưa đũa cho cô.
"Vậy tôi yên tâm ăn." Ôn Khinh Hàn giương môi, cầm lấy đôi đũa.
Thời Thanh Thu mang đến món sườn xào chua ngọt, trứng bác, còn có một phần rau xào, phối hợp với món mặn, bề ngoài trông rất ngon mắt. Ôn Khinh Hàn có thói quen thay đổi từ nhạt sang đậm, cho nên trước tiên cô ăn rau xanh, không khác gì món cô làm, mặn nhạt vừa phải.
Nhưng Thời Thanh Thu muốn đến ăn cùng cô, ý định này cũng đủ để cô cảm nhận được vị ngọt mà đầu lưỡi không thể nếm được từ những món ăn này.
Trong lòng nghĩ như vậy, cô liền trầm thấp cười nói: "Rất ngọt."
"Hả? Nào có ngọt?" Thời Thanh Thu đang chờ đánh giá của cô, không nhịn được cắn thử một miếng rau xanh, cau mày nói: "Không có a, có phải cậu vừa ăn đồ ngọt không?"
Ôn Khinh Hàn chỉ cười không nói, nhưng Thời Thanh Thu không thừa nhận thất bại mà gắp một miếng thịt sườn trước mặt cô: "Cậu thử cái này lần nữa xem."
Ôn Khinh Hàn cúi đầu cắn một miếng, môi mỏng ngậm lấy đũa của Thời Thanh Thu, khóe môi khẽ nhếch lên, sau đó thẳng tắp nhìn về phía nàng, ánh mắt nghiêm túc mà ấm áp: "Vẫn là ngọt, tôi chưa từng nếm qua món nào ngọt như vậy."
Thời Thanh Thu nhìn ánh mắt của cô liền hiểu, nàng hiểu Ôn Khinh Hàn căn bản không nói về hương vị. Hay là nói, những gì Ôn Khinh Hàn biểu đạt không phải là hương vị của đầu lưỡi.
Nàng tức giận đặt miếng thịt sườn vào bát Ôn Khinh Hàn, cắn môi tức giận nói: "Ôn Khinh Hàn, ăn cho thật ngon đi, không cho phép trêu chọc tôi, nếu không lần sau tôi sẽ không tới nữa."
Một chút hương vị thích hợp có thể làm cho tình cảm của hai người hài hòa hơn, không quá bình thản, cũng không quá kịch liệt. Ôn Khinh Hàn sâu sắc nhận ra, liền không nói tiếp, ngoan ngoãn bắt đầu ăn cơm.
Ôn Khinh Hàn nhấp môi, nếm thử nước sốt còn sót lại từ thịt sườn, gắp thức ăn cho Thời Thanh Thu như thường lệ, ngữ khí bình thản hỏi: "Thanh Thu, mấy ngày nay có an bài gì không?"
"Có a, tôi đang muốn đến công ty cùng Phương tỷ nói chuyện không gia hạn hợp đồng." Thời Thanh Thu nhai hai lần rồi nuốt, như có điều suy nghĩ nói, "Mặc dù chắc chắn chị ấy đã biết chuyện, nhưng chị ấy đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi vẫn phải mặt đối mặt nói với chị ấy."
Nếu Phan Gia Văn là Bá Nhạc của nàng, thì đại lão bản Phương Cảnh của Starry Night là chỗ dựa đằng sau Bá Nhạc này. Nếu không có Phương Cảnh, cho dù Phan Gia Văn xem trọng nàng thì cũng không có nguồn lực nào có thể chống lưng.
"Ừm, ra vậy. Trước kia tôi có nghe cậu nói Phương tổng của Starry Night rất hiền hòa." Ôn Khinh Hàn cúi đầu vừa nghĩ vừa ăn, cười nói: "Khi nào đi?"
"Hai ngày nữa." Thời Thanh Thu suy nghĩ một chút, "Ngày mai tôi muốn đến nhà cậu, trở về còn chưa qua chào hỏi.".
"Vậy đến lúc đó tôi đưa cậu đi, cậu nói xong thì gọi cho tôi." Ôn Khinh Hàn gật đầu, "Mai ăn cơm tối xong tôi ra ngoài gặp khách hàng, nếu cậu muốn về thì chờ ăn cơm xong nói chuyện với ba mẹ chờ tôi về, được không?"
Thời Thanh Thu rũ mắt xuống, cắn cắn đũa, nhẹ giọng nói: "Tôi cùng ba mẹ tán gẫu, đã lâu không cùng bọn họ nói chuyện. Nhưng mà, cậu trở về mua cho tôi một phần chè trôi nước a, tôi muốn ăn."
Ôn Khinh Hàn cười khẽ một tiếng, "Được, tôi biết rồi."
Các nam nhân trong sở sư vụ ăn trưa xong trở về liền gần như nổ tung, nhất là khi chiếc xe ô tô màu trắng lái ra, Trần Dật nhìn chằm chằm vào bên mặt trong cửa sổ ô tô đang kéo lên, còn kém nhảy lên trời.
Nữ thần thế mà đến sở sư vụ! Thảo nào Ôn lão đại ở sở sư vụ không đi ăn cơm!
"Ôn lão đại thật quá đáng. Nữ thần tới mà không nói cho chúng ta biết, giữ cho riêng mình, hứ..." Trần Dật một tay cầm chiếc cốc giữ nhiệt, tay kia cầm bút chọc vào nắp cốc, trên mặt biểu hiện oán độc.
Mọi người cười không nói gì, Mạnh Tư Kỳ đang định lên lầu tìm hồ sơ, đi ngang qua gõ vào đầu hắn một cái, hả hê nói: "Đó là vợ của Ôn lão đại, cả ngày đừng suy nghĩ nhiều quá, coi chừng Ôn lão đại đóng băng chết cậu đấy."
"Đó cũng là nữ thần của tôi a!"
Giảm Ý Chi cầm tách trà đứng ở hành lang lầu hai, nhìn xuống nhàn nhạt lắc đầu, Ôn Khinh Hàn cùng Thời Thanh Thu lúc này thật sự không có chút khiêm tốn gì cả.
Nàng giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian, ánh mắt chìm xuống, trở lại văn phòng thu dọn giấy tờ, xách cặp rời khỏi sở sư vụ.
Sau nhiều tháng, Kỳ Duyệt cuối cùng cũng liên lạc với nàng để gặp mặt. Nàng không đoán được lần này Kỳ Duyệt muốn gặp nàng là có mục đích gì, nhưng từ chối không phải là cách ổn thỏa để giải quyết vấn đề. Suy đi nghĩ lại, nàng liền đáp ứng.
Nơi gặp mặt không phải là nơi sang trọng, mà là một quán cà phê mà thời đại học mọi người cũng thường ghé qua. Chủ quán cà phê này là một đôi vợ chồng, đối đãi với khách rất nhiệt tình mười phần phúc hậu, trang trí của quán không tạo cho người ta cảm giác xa hoa thường thấy ở thành phố nhộn nhịp mà chỉ là thoải mái mà thôi.
Kỳ Duyệt ngồi trong góc, hai chân trùng điệp, thoải mái nhìn những người đi đường qua cửa sổ.
Giản Ý Chi bước tới, đặt túi xách xuống rồi ngồi xuống, mỉm cười với người phục vụ nói: "Một ly cà phê Ailen, cám ơn."
Cà phê Ailen đây :
"Được, xin chờ một chút." Người phục vụ cười đáp lại.
Kỳ Duyệt thu hồi ánh mắt, vươn tay chạm vào cốc cà phê trước mặt, cười nói: "Cà phê Ailen, lớp dưới cùng là rượu whisky, lớp giữa là cà phê, lớp trên cùng là kem. Đã nhiều năm như vậy, Ý Chi, cậu vẫn thích uống rượu, hơn nữa càng uống càng mạnh."
Giản Ý Chi nhún vai, câu lên khóe môi cười nói: "Không có cách nào khác, tôi quen rồi. Thỉnh thoảng uống một ít cho đỡ thèm."
Kỳ Duyệt nhấp một ngụm cà phê, lại nghe Giản Ý Chi nói: "Cà phê trắng, hầu như không có vị đắng, có vị thanh đạm. Sau nhiều năm như vậy, cậu vẫn không thích vị đắng."
Cũng giống như lúc đó, cô và Thời Thanh Thu đều thích đồ ngọt. Giản Ý Chi nhớ kỹ, Kỳ Duyệt không thích vị đắng cho lắm.
"Tôi thật vui vì cậu vẫn còn nhớ." Nụ cười của Kỳ Duyệt rất thuần túy, không có mang theo mục đích hay tìm tòi, thanh âm xa xăm tựa như đang chìm trong suy nghĩ. "Tôi thỉnh thoảng cũng uống cà phê đắng, dù sao nếm vị ngọt đã lâu, sẽ từ thích biến thành thói quen. Cũng giống như cuộc sống, sẽ không vĩnh viễn thuận lợi, cuối cùng cũng sẽ thỉnh thoảng nếm trải mùi vị thống khổ."
Sau ngần ấy năm, cô vẫn không thích vị đắng. Mỗi khi nếm trải vị đắng đó, cô luôn nhớ đến cảm giác năm đó, trong miệng lại thấy đắng tràn đến trong tim.
"Cậu nói đạo lý càng ngày càng nhiều, trước kia cũng không phải như vậy." Giản Ý Chi thở dài, tựa lưng vào ghế hứng thú nhìn cô.
"Tất cả mọi người đều đã thay đổi, không phải sao? Không người nào còn giống như trước kia nữa" Kỳ Duyệt ý vị thâm trường cười nói: "Còn cậu? Cô gái giúp cậu nghe điện thoại ngày hôm đó thật sự không phải là bạn gái của cậu sao?"
Ánh mắt Giản Ý Chi thoáng mất tự nhiên, ngón tay véo quần, nhàn nhạt đáp: "Đương nhiên là không phải, tôi luôn không thích người nhỏ tuổi, cảm giác quá mệt mỏi." Nàng liếm liếm môi, gạt qua câu chuyện "Nhưng nói tới, căn bản người còn giống như trước kia cũng không phải là không có."
"Tôi biết." Kỳ Duyệt nhìn nàng một cái, thấy người phục vụ bưng cà phê tới liền ngừng nói.
"Cà phê Ailen đây ạ, mời từ từ dùng."
Giản Ý Chi cười nói cảm ơn, Kỳ Duyệt lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh nắng chiếu vào khoảng đất trống trước quán, đổ bóng những người đi bộ qua lại với độ dài khác nhau, giống như năm đó ngồi đây nhìn ra cửa sổ. Thời gian cùng hồi ức tại thời điểm này vội vàng chảy ngược không kịp chuẩn bị.
Cửa tiệm rất yên tĩnh, thanh âm của Kỳ Duyệt nhẹ nhàng, mang theo Giản Ý Chi quay lại câu chuyện bảy năm trước: "Tôi cảm thấy mình đã thay đổi, lại tựa như cũng không thay đổi. Năm đó, tôi vừa vào đại học không lâu, ba tôi làm ăn thất bại, nợ nần chồng chất, lấy hết tiền tiết kiệm của chúng tôi cũng không đủ. Khi tôi biết chuyện này thì cửa nhà chúng tôi đã bị phun sơn rất nhiều lần. Cũng giống như phim ảnh cậu đã xem trong phim, trong nháy mắt, toàn bộ sơn đỏ chảy xuống tường, giống như máu vậy. Ba mẹ tôi một mực giấu diếm tôi, cho đến khi cuối tuần về nhà, ba tôi đi vãn hồi sinh ý trong lĩnh vực kinh doanh mà nhận tức một tiểu tam, còn mẹ tôi mỗi ngày ở nhà rửa mặt bằng nước mắt."
Giản Ý Chi lắc nhẹ ly cà phê, uống ngụm đầu tiên, ngụm đầu tiên này chủ yếu là kem, nhưng thứ nàng cảm thấy chính là vị đắng.
Kỳ Duyệt ngừng một chút, hít mũi rồi cười nói: "Trước ngày đó, tôi nghĩ gia đình vĩnh viễn là nơi trú ẩn an toàn của tôi. Ba mẹ tôi sẽ nhìn tôi lớn lên, nhìn tôi cùng một người con trai hay một cô gái ở bên nhau, sau đó chờ tôi mang người có thể đi cùng tôi cả đời, chúng ta sẽ cùng một chỗ, cùng ăn cơm, cùng tâm sự. Tôi sẽ nói với ba mẹ tôi, người này là người yêu của tôi, chúng tôi muốn kết hôn và bên nhau trọn đời. Thời điểm tôi với Thời Thanh Thu cùng một chỗ, ý nghĩ này đã chiếm vị trí lớn trong tâm trí tôi. Tôi quyết định nói với ba mẹ là tôi ở trường có một cô bạn gái, có thời gian chúng tôi có thể ăn một bữa cơm, gặp mặt một lần. Nhưng chính là ngày đó, bức tường trước cửa nhà tôi đều được sơn màu như máu. Chúng nhỏ từng giọt, ròng rã trên mọi bức tường, giống như bị giội một mảnh máu."
Giản Ý Chi bóp chặt ly cà phê, liếm môi, lại cắn một chút, thấp giọng hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó?" Kỳ Duyệt cười tự giễu, nhìn sang chỗ khác, rơi vào trong ly cà phê còn lại một nửa, nước mắt lưng tròng, "Sau đó, một người bạn cũ của mẹ tôi nguyện ý giúp đỡ chúng tôi, nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ tôi phải ly hôn rồi kết hôn với ông ta. Nếu không, tiền học phí của tôi cùng tiền sinh hoạt của mẹ tôi, bao gồm cả cuộc sống sau này của chúng tôi sẽ không còn nữa. Hơn nữa, dù mẹ tôi chỉ ly hôn mà thôi, những người kia cũng sẽ không bỏ qua cho hai mẹ con tôi. Cậu biết đấy, những người đòi nợ sẽ làm ra rất nhiều chuyện mà chúng ta không thể tưởng tượng được, sẽ không quan tâm đến việc cậu có ly hôn hay không. Tôi là con gái của ba tôi, tôi phải gánh chịu lỗi của ông ấy. Cho nên, nếu mẹ tôi không thỏa hiệp thì không ai trong chúng tôi không bị ảnh hưởng. Mà tôi làm con gái của ba dượng, nếu tôi muốn tiếp tục đi học, tôi phải cùng mẹ ra nước ngoài với ông ấy."
Chuyện có lẽ đã kết thúc, Kỳ Duyệt im lặng một hồi, mới mỉm cười nói: "Ba dượng của tôi rất kiểm soát. Ông ấy không cho phép chúng tôi có chút can dự vào chuyện trong nước, tôi không thể liên lạc với bất kỳ ai quen biết. Nhưng may mắn duy nhất là ông ấy rất tốt với chúng tôi. Thế nhưng, tôi không thể trở về, ngày nào cũng nghĩ về nơi này, mỗi một ngày đều muốn trở về. Ý Chi, cậu nói xem, tôi có thay đổi không?"
Cổ họng Giản Ý Chi bị hàng loạt lời nói của Kỳ Duyệt chặn lại, nàng thấp giọng đáp: "Cho dù cậu cảm thấy mọi suy nghĩ của cậu đều giống như bảy năm trước, nhưng cậu cũng không còn là người như bảy năm trước nữa. Có lẽ cậu vẫn duy trì tâm tính khi đó, nhưng cậu không còn đơn thuần nữa".
Kỳ Duyệt cười khổ, cô đột nhiên nếm được vị đắng của cà phê mà cô rất ít uống, dần dần lên men từ trong lòng.
Giản Ý Chi nhấp một ngụm cuối cùng, nếm thử hương vị của rượu whisky, ngồi thẳng lưng như muốn cáo từ.
Kỳ Duyệt đột nhiên hỏi: "Hai người bọn họ, cậu cảm thấy sẽ đi bao xa?"
"Kỳ Duyệt, đây không phải là chuyện cậu nên hỏi." Giản Ý Chi cầm túi xách đứng lên, nhìn thẳng vào Kỳ Duyệt, thay đổi vẻ mặt ôn hòa vừa rồi, trước khi đi ném lại vài câu: "Mặc kệ Khinh Hàn đi con đường này thế nào, đây là con đường cậu ấy chọn, thành công là tốt nhất. Nếu không thành công, thì đó cũng đúng lúc để cậu ấy nếm trải cái gọi nỗi đau là như thế nào, không bị dao đâm đến trong lòng thì không biết buông tay. Thế nhưng những chuyện này đều không liên quan đến cậu."