Vì đã đáp ứng cùng Ôn Khinh Hàn đi ăn cơm, lại bảo cô đến đón, nên Thời Thanh Thu không lái xe ra ngoài, nàng đeo kính, đeo khẩu trang rồi bắt taxi đến Starry Night.
Nàng cùng Phương Cảnh đã sớm hẹn trước hôm nay gặp mặt ở công ty, lần nữa lại bước vào tòa nhà này, nội tâm liền cảm thấy không muốn từ bỏ. Mặc dù nàng không nhớ nổi tên bảo an cùng vệ sĩ làm việc ở đây, nhưng nàng vẫn có thể nhớ rõ hình dạng, nhiều người không cùng nàng nói lời nào, nhưng cũng đã bảo vệ nàng mấy lần.
Tất cả những người nàng gặp trên đường đều chào hỏi nàng, nàng mỉm cười đáp lại, nụ cười thân thiện ngày thường ấm áp hơn một chút. Nàng không trì hoãn thời gian, đi thang máy lên thẳng văn phòng của Phương Cảnh.
Gõ cửa, bên trong liền có thanh âm nữ nhân trầm thấp ổn trọng vang lên: "Mời vào."
Thời Thanh Thu cầm tay nắm cửa, hít một hơi dài, sau đó mở cửa đi vào. Nàng thoa một chút phấn, đôi mắt sáng liếc nhìn, sóng mắt lưu chuyển đủ sức lay động lòng người.
Đôi mắt Phương Cảnh nhìn qua, nhướng mày cười một tiếng. Thời Thanh Thu so với lúc mới gia nhập xinh đẹp hơn rất nhiều, đây là niềm tự hào của cô, mà giờ đây, cũng đã trở thành nỗi tiếc nuối của cô.
“Phương tỷ, thực xin lỗi, lâu như vậy mới đến gặo chị chị.” Thời Thanh Thu đứng trước bàn làm việc, không ngồi xuống, đối mặt với người đã nâng đỡ nàng nhiều năm qua, nàng vẫn luôn giữ thái độ kính trọng này.
Vô luận có vươn cao đến đâu, nàng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng rằng con người không thể quên cội nguồn.
Phương Cảnh gật đầu, nâng cằm lên cười: "Ngồi đi, không cần câu nệ như vậy, đã gọi tôi một tiếng chị thì cũng nên biết tôi là người như thế nào."
Phương Cảnh là một nữ nhân khôn khéo ổn trọng, tóc đen được cuộn lên lộ ra cái cổ thanh tú, xinh đẹp mà không mất đi vẻ mị hoặc của một nữ nhân trưởng thành, chỉ cần liếc nhìn một cái liền làm cho người ta không dám khinh thường.
Thời Thanh Thu kéo ghế ngồi xuống, Phương Cảnh không nói lời nào mà từ trong ngăn kéo lấy ra một tập tài liệu, ngay thẳng mở phương thức làm cho Thời Thanh Thu rất quen thuộc: "Nhìn hợp đồng đi, đây là nhượng bộ lớn nhất tôi có thể đưa cho em, công ty không người nào quản được em, chỉ có tôi, cho nên hợp đồng này rất có lợi cho em."
Đối với nghệ sĩ, tự do cùng lợi ích là rất quan trọng, nhưng nhiều khi muốn lợi ích thì phải hy sinh tự do. Cho nên, lời này của Phương Cảnh nói rõ chỉ cần Thời Thanh Thu tiếp tục gia hạn hợp đồng, thù lao sau này sẽ nhiều hơn hiện tại rất nhiều. Hơn nữa, có Phương Cảnh chống lưng liền không có lãnh đạo cấp trên nào của công ty không bất mãn với nàng.
Thời Thanh Thu lật đi lật lại hai trang, vội nhìn lướt qua vài trang, nàng phát hiện ngoài việc chia sẻ thù lao, nàng còn có cuộc sống riêng tư thoải mái. Chỉ cần không lộ ra những việc xấu làm hỏng hình tượng, công ty sẽ không can thiệp vào cuộc sống riêng tư.
Nói trắng ra là, chỉ cần không làm chuyện xấu, có thể nói gần như không có hạn chế đối với nàng, dù sao nhiều năm qua nàng cũng chưa từng làm chuyện hủy hoại hình tượng của mình.
Thế nhưng Thời Thanh Thu cười xin lỗi, đóng tài liệu lại đẩy trở về, "Phương tỷ, thực xin lỗi, em thực sự không thể gia hạn hợp đồng. Hoặc là nói, em thực sự không muốn gia hạn hợp đồng nữa."
Phương Cảnh thu lại tài liệu, gõ vào mép bàn hai lần, không hiểu hỏi: "Sao vậy? Em không hài lòng với lợi nhuận trong hợp đồng sao? Hay là em muốn cái gì, nói đi chúng ta có thể thương lượng."
Thời Thanh Thu lắc đầu nói, "Đều không phải, hợp đồng này phân bổ cho em rất nhiều, cho dù đó là lợi ích hay phươnh diện khác."
“Vậy sao em không tiếp tục gia hạn?” Phương Cảnh tức giận nói, “Hay là muốn tôi chia cho em một ít cổ phần? Không thể quá nhiều a.”
Mấy cái này là cái gì đây a? Thời Thanh Thu dở khóc dở cười, cắn cắn môi tiến về phía trước một chút, bình phục ý cười, nghiêm giọng nói: "Phương tỷ, rất cảm ơn chị đã nâng đỡ em nhiều năm như vậy, nhưng lần này em thực sự không muốn dùng hợp đồng để cưỡng ép chính mình làm việc, dù là em vẫn thích cái nghề diễn viên này cũng vậy. Em muốn tự mình đi con đường sau này, khi muốn diễn em sẽ chọn một hai kịch bản, khi không muốn diễn, liền cùng người nhà ở nhà sống một cuộc sống bình thường nhất. Có thời gian, có thể đi dạo phố, ra ngoài du lịch hay gì đó, đây là điều hiện tại em muốn làm nhất. Em biết hợp đồng vừa rồi rất có lợi cho em, như chị đã nói, nếu em không muốn làm việc, có chị ở đây liền sẽ không có người nào trong công ty quản được em, nhưng em không muốn để chị thay em chịu những áp lực này. Còn có, em cũng đã chuẩn bị kỹ càng, nếu như thực sự không làm được, em vẫn muốn quay lại với nghề yêu thích của em trước kia, đó là trở thành luật sư."
Phương Cảnh nhướng mày, không biết nên nói cái gì.
Thời Thanh Thu mím mím môi, chân thành nói thêm: "Cho nên Phương tỷ, thực xin lỗi, em muốn được tự do."
Đều đã nói đến nước này, còn để cho người ta nói cái gì?
Phương Cảnh lắc ghế dựa, thở dài cười nói: "Thanh Thu, lời này của em chẳng khác gì tôi muốn giam cầm em ở đây cả. Bất quá tôi đã sớm biết tỷ lệ em ở lại rất thấp, nhưng tôi vẫn không thể trách em."
Thời Thanh Thu là một trong số ít diễn viên triển vọng nhất trong Starry Night, Phương Cảnh cũng đánh giá cao chuyện này. Cô rất tự hào trong công ty mình có hào quang rực rỡ của Thời Thành Thu, đối mặt với việc Thời Thanh Thu rời đi, tiếc nuối của cô không hoàn toàn dựa trên lợi ích của công ty.
Thời Thanh Thu có thể nghe thấy Phương Cảnh đồng ý, hoặc nên nói rằng Phương Cảnh không trách nàng.
“Phương tỷ, cám ơn chị.” Nàng chân thành nói lời cảm ơn, trong mắt đạt được thông cảm liền nhẹ nhõm.
Phương Cảnh nửa thật nửa giả cười nói "Tôi mất đi một cây rụng tiền lớn như vậy, chỉ một lời cám ơn liền xong sao? Vậy tôi thực sự thua thiệt lớn rồi."
Thời Thanh Thu sờ sờ mũi, cũng không biết làm thế nào.
Phương Cảnh cũng không mập mờ, cô đứng dậy đưa tay ra hướng Thời Thanh Thu, vẻ mặt trịnh trọng: "Thanh Thu, tôi hy vọng về sau chúng ta vẫn là bạn, không vì em rời đi mà chúng ta trở thành người lạ, hoặc thậm chí là đối địch, đây là tôi không muốn nhìn thấy."
“Đương nhiên rồi.” Thời Thanh Thu đứng dậy, bắt tay Phương Cảnh, thanh âm hòa nhã nói: “Trên đường sau này, em nhất định sẽ nhớ kỹ những lời hôm nay đã nói. Nếu có cơ hội hợp tác, em cũng sẽ thận trọng cân nhắc, em cũng sẽ nhớ sự khoan dung hôm nay của Phương tỷ."
Phương Cảnh buồn cười vỗ vỗ tay nàng, nói: "Cái này rất ra dáng a, Thời lão bản."
Thời Thanh Thu cong mày cười, "Là nhờ Phương tỷ a."
"À đúng rồi, qua một thời gian ngắn tôi sẽ sắp xếp một bữa tiệc, đều là người quen trong công ty. Em cũng gọi Văn tỷ đến đi, xem như tiệc chia tay của em, cũng không thể không đi a."
“Được, em nhất định sẽ đi.” Thời Thanh Thu vui vẻ đáp ứng.
Trò chuyện với Phương Cảnh một lúc, Thời Thanh Thu đi xuống lầu, rẽ hướng văn phòng của Phan Gia Văn.
Nàng gửi tin nhắn cho Ôn Khinh Hàn mới gõ cửa phòng, Phan Gia Văn liền đích thân ra mở cửa chào đón nàng.
Sau khi đóng cửa lại, Phan Gia Văn hiếu kỳ hỏi: "Thanh Thu, thế nào rồi? Phương tỷ của em nói thế nào?"
Khi ở cùng Phan Gia Văn, Thời Thanh Thu không quá đề phòng. Phan Gia Văn rót hai tách trà, hai người đi tới cùng nhau ngồi xuống.
Thời Thanh Thu bắt chéo chân dựa vào ghế sô pha, nhấp một ngụm trà nói: "Chị ấy không trách em, còn hy vọng sau này sẽ là bạn, qua một thời gian ngắn nữa còn có một bữa tiệc chia tay a."
Phan Gia Văn bật cười, ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm: "Chị biết chắc sẽ như vậy mà, tính tình của cô ấy thực sự rất tốt, cô ấy cho em xem bản hợp đồng rồi đúng không? Hợp đồng đó là cô ấy mở họp với các cổ đông, thuyết phục bọn họ quyết định ra. Cô ấy biết rõ không thể giữ được em, cho nê cô ấy vẫn có ý định đánh cuộc một trận."
Thời Thanh Thu im lặng, cúi đầu ngửi hương trà đắng trong tách thủy tinh, tâm trạng như trở nên minh bạch hơn.
Phan Gia Văn nói nói, chủ đề bắt đầu đi lệch: "Phương tổng luôn là lão bản tốt a, chị nói thật, nếu như lúc trước chị không coi trọng em, đoán chừng có thể em sẽ không đạt được địa vị như hiện tại. Em lúc trước còn ở trong trạng thái vò mẻ chẳng sợ nứt, cũng may là gặp được chị”.
Thời Thanh Thu nhấp thêm một ngụm trà, vị đắng khiến nàng có chút nhíu mày, cười nhạt nói: "Cái gì mà vò mẻ chẳng sợ nứt a? Chỉ là lúc đó tâm tình không tốt mà thôi. Nhưng em vẫn muốn cảm ơn chị, xuất hiện lúc em có tâm tình không tốt, vẫn là rất may mắn."
Thời điểm đó, khi Kỳ Duyệt vừa rời đi không lâu, nàng muốn làm cuộc sống của mình càng bận rộn hơn, không để bóng ma do Kỳ Duyệt mang đến chiếm cứ phần lớn cuộc đời của mình. Cho nên, nàng gọi số Phan Gian Văn để lại rồi ký hợp đồng với Starry Night.
Nàng cũng không hối hận sự lựa chọn lúc đó, nàng thích diễn xuất, nhưng không thể phủ nhận nếu không có là Phan Gian Văn thì có lẽ nàng đã không đạt được địa vị như ngày hôm nay.
“Chị chỉ đùa thôi.” Phan Gia Văn quay lại nhìn nàng, duỗi chân chạm vào giày cao gót của nàng, nói đùa: “Muốn hàm hồ thì về nhà hàm hồ, chị không chấp nhận hàm hồ ở đây. Em muốn cảm ơn thì chọn cách thực tế một chút a."
Thời Thanh Thu quay đầu lại nói đùa: "Được, vậy không bằng chị đi theo em đi, vừa lúc em tránh khỏi việc đi tìm người quản lý."
Phan Gia Văn lập tức kinh ngạc ngồi thẳng người, hai tay cầm tách trà hỏi: "Em nói đùa hay thật vậy? Em đây là đang đào góc tường của Phương tỷ a, cô ấy biết được em liền bị đánh."
Thời Thanh Thu cười nói: “Đương nhiên là nói đùa rồi.” Nàng ngừng một chút, lại nghiêm túc nói: “Nhưng em đặt lời này ở đây cho chị trước, đại môn của em luôn luôn vì chị mà rộng mở.”
Phan Gia Văn uống trà cười, ho khan mấy lần nói: "Ghê gớm a, người khác là từ chức tìm công ty tiếp theo, chị đây không có ý định từ trước liền có công ty dự bị, hơn nữa còn là một cơ sở có fan hâm mộ cùng tài chính hùng hậu a".
"Ừm, vậy thì chị phải biết trân trọng, giữ liên lạc với em..."
Hai người nói chuyện vui vẻ đến gần sáu giờ chiều, Ôn Khinh Hàn đến nói cô đang ở cửa Starry Night, Phan Gia Văn liền đưa Thời Thanh Thu ra ngoài.
Ôn Khinh Hàn ra khỏi sở sư vụ, đầu tiên đến cửa hàng trang sức của một người bạn để lấy đồ, sau đó đến Starry Night đón Thanh Thu cùng đi ăn cơm.
Cô đậu xe gần bậc thềm, trong mắt có chút không kìm được vui mừng. Trong quá trình chờ đợi, không biết đã qua bao lâu, cô lấy từ trong túi áo lấy ra chiếc hộp nhung màu xanh.
Bên trong là một đôi nhẫn bạc, mặt phía trên là hình đám mây rỗng, một viên kim cương chói mắt bị mây bao quanh ở trung tâm, rõ ràng không có ánh sáng chiếu đến, nhưng lại lóe lên ánh sáng nhu hòa.
Ôn Khinh Hàn đóng hộp lại bỏ vào túi áo khoác, cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim, lấy lại vẻ bình thường thường ngày, tiếp tục chờ Thời Thanh Thu đi ra.
Cô nhìn xung quanh, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của mình ra khỏi chiếc nhẫn, vừa lúc chú ý tới cửa chính Starry Night đối diện ven đường có một bà lão, hai tay chắp sau lưng, mắt nhìn chằm chằm vào cửa Starry Night, miệng lẩm bẩm cái gì đó.
Hai tay sau lưng bà lão giống như đang cầm thứ gì đó, bị ánh nắng khúc xạ ra một một tia sáng chói mắt.
Cánh cửa kính của Starry Night từ từ mở ra, Thời Thanh Thu cùng Phan Gia Văn từ bên trong đi ra.
"Chị nói này, hôn lễ của em khi nào mới tổ chức a? Em muốn bao nhiêu con người gấp chết chết sao? Fan hâm mộ không nóng vội, lúc trước đột nhiên lộ ra, không ai biết hôn lễ của em có tổ chức hay chưa. Chúng ta cũng không giống nhau..."
"Được được được, chị sẽ không mất cơ hội tặng quà cho em đâu, yên tâm đi."
Đúng lúc này, Ôn Khinh Hàn cảm giác được một luồng khí tức khác thường, cô nhìn thấy bước chân của bà lão dị thường nhanh chóng từ phía đối diện chạy tới cửa Starry Night.
Đôi mắt của bà ta tựa như đinh đóng chặt vào người Thời Thanh Thu, thân thể già nua của bà ta giống như đột nhiên bộc phát ra một sức mạnh được tích lũy từ lâu, lao nhanh về phía Thời Thanh Thu.
Đại não Ôn Khinh Hàn nhanh chóng lướt qua ánh sáng lạnh chói mắt vừa rồi, trong lòng lập tức hiện lên rất nhiều phán đoán.
Không kịp nghĩ ra biện pháp đối phó, cô đã mở cửa xe chạy về phía Thời Thanh Thu. Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, cô không chút do dự ôm lấy thân thể của Thời Thanh Thu, xoay người lui về sau.
Âm thanh của lưỡi dao xuyên qua da thịt truyền đến, Thời Thanh Thu chưa kịp tỉnh hồn đã nghe thấy ở bên tai Ôn Khinh Hàn trầm thấp hít một hơi thật sâu, sau đó mùi máu tanh lan tràn trong không khí.
"Khinh Hàn!"