Tinh Thần Biến

chương 112: lập nhi cô nương

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết trải qua bao lâu, Tần Vũ dần dần cảm nhận lại được sự tồn tại của cơ thể, hắn khẽ động ngón tay, chỉ lát sau, cảm giác hoàn toàn khống chế được cơ thể đã quay trở lại, khóe miệng Tần Vũ xuất hiện một nụ cười.

Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là mái nhà được làm từ tre trúc.

"Không phải núi san hô!"

Tần Vũ sắc mặt đại biến, lập tức ngồi bật dậy, mắt lóe tinh quang, đảo một vòng quan sát bốn phía, thoáng chốc đã nắm vững tình huống xung quanh. Đây là bên trong một tòa trúc ốc u tĩnh, tuyệt không có bất cứ người nào.

Lúc trước Tần Vũ vốn ở trong núi san hô, nhưng khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một tòa trúc ốc, sao không khỏi khiến hắn chấn kinh? Tần Vũ dùng linh thức quan sát tình trạng bản thân bao gồm linh hồn và đan điền thể nội.

Nhận ra rằng thân thể không có gì thay đổi, liền ngấm ngầm thở phào một cái.

Trong lúc Lưu Tinh Lệ tiến hành trạng thái tu phục, Tần Vũ khả dĩ có thể theo dõi được nhưng bản thân không còn một chút năng lực phản kháng. Hiện tại xem ra người khác đối với bản thân không hề gây thương hại gì.

Tần Vũ nhìn ra bên ngoài, kinh ngạc khi phát hiện ra bên ngoài tòa trúc ốc chính là biển cả bao la, rõ ràng là bên ngoài tòa nhà này có bố trí cấm chế, trực tiếp ngăn chặn nước biển, khiến cho tòa trúc ốc này không bị ảnh hưởng gì. Tần Vũ triển khai linh thức.

Tòa trúc ốc này phía trước có ba gian, sau ba gian, ở giữa là một đình viện.Trong phạm vi đình viện không hề có chút nước biển nào, còn bên ngoài tòa trúc ốc là sóng biển vô tận, nhưng tại nơi tiếp khách của đình viện lại không thấy một ai.

"Chủ nhân nơi này là ai?" Tần Vũ rời khỏi giường bước ra ngoài, ngay khi vừa bước ra thì linh thức hắn cảm nhận được có một người từ ngoài đình viện đi tới, hắn liền bước hai bước rời khỏi phòng.

Vững chãi!

Nhìn nam nhân đứng trước mặt, cảm giác đầu tiên đến với Tần Vũ là sự vững chãi của người đó, nhãn tình bình tĩnh tựa hồ như có thể nhìn xuyên thấu linh hồn người khác. Diện mạo của nam nhân trước mắt khoảng bốn mươi tuổi.

Nam nhân cười nhẹ hỏi:

- Tiểu huynh đệ, ngươi tỉnh rồi à?

Tần Vũ trong lòng cảnh giác, hắn đơn giản không biết tại sao người ta cứu hắn về. Nếu hắn vừa mới bị thương xong đã được cứu về thì đối phương khẳng định là biết được thương thế của hắn vô cùng trầm trọng, lá nách bị dập, gan bị tổn thương nghiêm trọng, bụng thủng một lỗ lớn. Chắc chắn phải chết không cần nghĩ.

Bây giờ lại có thể hoạt động lại được, nếu quả là người thường khẳng định là kinh hãi vô cùng.

- Tại hạ Lưu Tinh, không biết tiên sinh là… a, người là nhân loại!

Tần Vũ chấn động, ngay khi dùng linh thức kiểm tra đã phát hiện người đứng trước mặt không hề có yêu khí, tuy nhiên hắn căn bản không thể xác định được tu vi của người đó.

Căn cứ theo hiểu biết của Tần Vũ thì bản thân có thể phát hiện được Nguyên Anh tiền kỳ. Do vậy người đứng trước mặt tối thiểu phải là Nguyên Anh trung kỳ.

- Ngươi có thể gọi ta là Lan thúc, phải, ta đúng là nhân loại, ừm… ngươi cũng có thể coi ta là tu tiên giả.

Lan thúc cười nhẹ nói.

Tần Vũ trong lòng kinh hãi, một tu tiên giả lại dám tiến nhập đáy biển, đây cũng như là đặt sinh mệnh vào vòng nguy hiểm. Người có công lực cao thâm còn không dám ở đây lâu, nguyên do cũng là vì ở đây có quá nhiều cao thủ tu yêu giả.

Tần Vũ nghi hoặc hỏi:

- Lan thúc, người là tu tiên giả, tại sao lại sống dưới đáy biển?

Tần Vũ không hề để tâm nghĩ đến lời nói lúc trước của Lan thúc "ngươi có thể coi ta là tu tiên giả", nếu đã thực là tu tiên giả thì tại sao lại còn nói như vậy, lúc này điều mà Tần Vũ quan tâm chính là bí mật về Lưu Tinh Lệ bị người phát hiện, dù có ngạc nhiên là Lan thúc dù là nhân loại nhưng lại không hề để ý đến điểm khác thường này.

Lan thúc tựa hồ có ấn tượng tốt đối với Tần Vũ, cười giải thích:

- Ta sống dưới đáy biển là do Lập Nhi thích hoàn cảnh ở đây. Do đó ta đã dắt nó đến đây.

"Lập Nhi ?" Tần Vũ trong lòng máy động.

- Là Lập Nhi đã cứu ngươi về đó. Bất quá hiện tại nó đã ra ngoài, đến đây, thưởng thức trà ta pha đi.

Lan thúc nhiệt tình nói, sau đó dẫn Tần Vũ vào trung tâm của đình viên, hai người ngồi đối diện.

Lan thúc rót hai chén trà, sau đó cả hai bắt đầu nói chuyện.

Mặc dù cuộc nói chuyện rất thoải mái. Nhưng Tần Vũ luôn để tâm lo lắng bí mật bản thân đã bị người biết hay chưa, bản thân thụ trọng thương như vậy mà không chết, nếu là tu chân giả bình thường sao lại không kinh ngạc lẫn tò mò.

- Lan thúc.

Một thanh âm thanh nhã vang lên, Tần Vũ quay đầu nhìn.

Chỉ thấy một mái tóc dài đen như mực thả dài qua má, cặp mắt khiến cho người có cảm giác thư thái thanh thản, lớp da ngoài tinh ánh như ngọc, trên người mặc một chiếc áo xanh rất rộng, một chiếc dây lưng màu trắng bó lấy chiếc eo nhỏ.

Tay trái cô ta đang cầm một chiếc giỏ trúc, bên trong là một vài loại cỏ.

Lan thúc cười nói:

- Lưu Tinh, đây là Lập Nhi, là nó đã cứu ngươi về.

Tần Vũ nhìn Lập Nhi cô nương trước mặt, lúc xưa hắn cũng là Vương phủ thế tử, nha hoàn trong nhà cũng đều là loại mỹ nữ. Nhưng Lập Nhi cô nương này… khách quan mà nói, Lập Nhi cô nương có lớp da tinh ánh như ngọc, khí chất cao nhã, gò má lại hơi cao.

Tần Vũ nghiêng người nói:

- Lập Nhi cô nương, đa tạ ơn cứu mạng.

Lúc này Tần Vũ trong lòng vô cùng cảnh giác, hắn không biết Lập Nhi cô nương trước mắt cứu hắn ta khi nào, nếu cô ta cứu hắn ta sau đó, thương thế hắn đã hồi phục được quá nửa, Lập Nhi không phát hiện vết thương trí mạng của hắn, như thế thì tốt cho hắn.

- Lưu Tinh tiên sinh, không cần ngài phải cảm ơn, mặc dù là tôi đã mang ngài về đây, nhưng cho dù tôi không ra tay thì ngài vẫn có thể tự chữa lành cho mình.

Đôi mắt trong suốt của Lập Nhi nhìn Tần Vũ, trong đôi mắt đó hiếm hoi xuất hiện một tia hiếu kỳ.

Tần Vũ bất ngờ cau mày.

Tần Vũ phát hiện, trong tình huống trước kia, Lưu Tinh Lệ bất quá chỉ phát xuất một tia nhiệt lưu để nuôi dưỡng linh hồn, nhưng hiện tại lượng nhiệt lưu phát xuất lại hơn quá khứ gấp ba lần, không biết là tại sao, nói một cách chính xác thì khi Lập Nhi cô nương xuất hiện thì nhiệt lưu do Lưu Tinh Lệ phát xuất đã tăng lên.

- Lưu Tinh tiên sinh và Lan thúc ở lại nói chuyện, tôi xin phép về phòng.

Lập Nhi như biết ý, sau đó liền đi về hướng ba gian nhà phía sau của tòa trúc ốc, đi vào một gian đựng vật tư. Ba gian đầu chính là chỗ của Lập Nhi. Lan thúc cũng ở trong ba gian đầu.

Tần Vũ hiện tại chiếm một gian.

- Lan thúc, Lập Nhi cô nương tựa hồ công lực không cao, tại sao người lại yên tâm để cô ấy một mình đi lại trong thế giới của tu yêu giả vậy?

Tần Vũ uống một ngụm trà rồi cười hỏi, lúc trước hắn dùng linh thức kiểm tra, đã phát hiện ra Lập Nhi cô nương không ngờ thực lực mới chỉ đạt Kim Đan tiền kỳ.

Kim Đan tiền kỳ, hơn nữa lại là nhân loại tu tiên giả. Chút thực lực như vậy ở trong thế giới tu yêu giả thật đúng là quá nguy hiểm.

Lan thúc nhắm mắt thưởng thức hương vị của trà, sau đó cười nói:

- Lập Nhi có một số kỹ năng đặc thù, cho dù đánh không lại tu yêu giả nhưng nếu chỉ để tự bảo vệ bản thân trong thế giới tu yêu giả này thì không hề có vấn đề gì.

"Kỹ năng đặc thù?" Tần Vũ trong lòng thầm ghi nhớ.

Đột nhiên.

Một tiếng đàn thanh u vang lên, tựa như tuyền thủy đinh đông (1), cao sơn lưu thủy (2), không gian như trong lành thư thái, Tần Vũ không để ý tự đặt chén trà xuống, cẩn thận nhắm mắt cảm thụ tiếng đàn. Lan thúc ở bên cạnh cũng giống như hắn.

Tiếng đàn về sau cao lên, như những ngọn sóng biển, từng đợt hướng tới. Qua một lúc tiếng đàn lại biến đổi, tựa như một khu rừng rộng lớn như biển, những ngọn thông dập dờn như sóng. Tiếng đàn lúc cuối khiến cho toàn thân Tần Vũ như rơi vào trong hồ tuyết.

Tựa hồ mọi nơi đều là một màu tuyết trắng.

Tiếng đàn dừng lại, rất lâu sau Tần Vũ mới từ từ hồi phục lại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Tần Vũ từ từ mở mắt, tâm hồn cảm thấy thư thái. Kể từ khi bất cẩn đi vào thế giới của tu yêu giả, sau đó chịu khổ bị Tang Mặc truy sát, thậm chí còn đại chiến với một con Xích Huyết Mãng Xà, đám người đó khiến hắn không được ngừng nghỉ.

Trong lúc này, trong lòng Tần Vũ mới hiếm hoi bình tĩnh thư thái lại được.

- Lập Nhi cô nương cầm nghệ tuyệt đối đã đạt đến đẳng cấp đại sư rồi.

Tần Vũ thực lòng khen ngợi. Hắn cũng đã từng ở Vương phủ nghe những vị cầm sư lợi hại biểu diễn, nhưng nếu đem so sánh với vị Lập Nhi cô nương này thì đúng thật là hai tầng cách biệt.

Khi nghe được khúc nhạc này tâm cảnh của Tần Vũ như được tẩy rửa sạch sẽ. Một khoảng thời gian giết chóc khiến cho lòng hắn trở nên tàn khốc hung bạo, nhưng giờ đây cảm nhận được khúc nhạc này đã làm tâm hồn hắn như được thăng hoa.

Tần Vũ nghi hoặc hỏi:

- Cầm nghệ của Lập Nhi cô nương cũng chính là đại biểu cho tâm cảnh tu vi của cô ấy. Vãn bối cảm thấy tâm cảnh tu vi của Lập Nhi cô nương tựa hồ rất cao.

Bên trong tiếng đàn có một khí thế bàng bạc, trong lành thư thái, khiến cho Tần Vũ có cảm giác thân như rơi vào kỳ cảnh, đạt đến kỳ nghệ như vậy, tâm cảnh tu vi làm sao có thể thấp được, một người như vậy tại sao mới chỉ đến Kim Đan tiền kỳ?

Lan thúc cười:

- Lập Nhi đối với tu luyện không có tiến triển đáng kể dù cho rất có thiên tư. Nếu nó thực sự chịu tu luyện thì đã sớm vượt qua ta rồi, nhưng mà nó lại không hề muốn tu luyện cho nên tu vi mới chậm tiến như vậy.

Tần Vũ lúc này cũng hiểu ra.

Linh thức quả không dối mình, Lập Nhi cô nương đích xác mới chỉ đạt Kim Đan tiền kỳ.

- Lập Nhi tỷ tỷ.

Cùng với tiếng kêu lớn, một con viên hầu từ bên ngoại chạy vào, Tần Vũ chỉ thấy một luồng kim quang lóe lên thì đã thấy viên hầu đứng ngay trước mắt rồi. Linh thức hắn vừa nhìn qua đã kinh hãi, con viên hầu trước mặt không ngờ đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ.

Lúc này Tần Vũ tin chắc một điều, linh thức bản thân đã tương đương với Nguyên Anh trung kỳ. Trong lúc Tần Vũ quan sát viên hầu thì nó cũng nhìn lại Tần Vũ một cái.

- Dát dát… Ngươi chắc là người bị thương được Lập Nhi tỷ tỷ mang về. Ta tự giới thiệu trước, ta gọi là Hầu Phí, dát dát… thực lực, cao hơn ngươi!

Nói xong, viên hầu gãi đầu cười "dát dát".

Lan thúc la mắng:

- Mao hầu, đối với khách nhân phải lễ phép.

Viên hầu nghe xong lập tức thu liễm lại ngạo khí nói:

- Sư tôn à, trong sơn cốc này có bao nhiêu cao thủ đâu cơ chứ, người trước mặt dù công lực không cao nhưng cũng có thể đánh cùng con một trận, tất cả bọn yêu thú ở đây chẳng đứa nào dám giao thủ với con.

Tần Vũ lòng thầm kinh hãi.

Nguyên lai viên hầu Nguyên Anh trung kỳ này không ngờ lại là đồ đệ của Lan thúc, đồ đệ mà đạt đến Nguyên Anh trung kỳ vậy thì thực lực Lan thúc mạnh đến mức nào? Ít nhất Tần Vũ không cách nào nhìn thấu, càng không thể nói chắc.

- Suốt ngày chỉ biết gây chuyện ầm ĩ, ngươi để ta chút yên tĩnh coi.

Lan thúc nghiêm túc nói, Hầu Phí đứng bên cạnh liền không dám nói gì nữa.

Lan thúc nhìn Tần Vũ cười nói:

- Lưu Tinh, ngươi trông thấy Hầu Phí ồn ào như vậy, nhưng thật ra nó chính là thần thú "Hỏa Tình Thủy Viên" hiện tại trong thế giới tu yêu giả cũng không thể tìm thấy được một con thứ hai đâu.

Tần Vũ trong lòng ngầm kinh hãi.

Thần thú, còn là cái gì Hỏa Tình Thủy Viên, trong các bí tịch của Tần Vũ cũng có giảng thuật qua một số loại thần thú nhưng cũng không thấy nói đến cái gọi là Hỏa Tình Thủy Viên. Có điều Tần Vũ không hề nghi ngờ lời nói của Lan thúc.

Hầu Phí ở bên cạnh rên rỉ nói:

- Dát dát, bổn thần thú đây chính là độc nhất vô nhị, nhưng sư tôn lại không cho ta li khai cốc, nói rằng công lực ta còn thấp, hic hic...

Tần Vũ trong lòng thực sự chấn động.

Công lực không đủ? Thần thú đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ mà vẫn không cho xuất cốc, Lan thúc này đối với đồ đệ cũng yêu cầu hơi quá cao. Đối với thần thú không thể sử dụng cảnh giới để phán đoán, bọn chúng nếu so sánh với cao thủ cùng cấp thì mạnh hơn gấp mười lần.

Thần thú Nguyên Anh trung kỳ có thể sánh ngang với tu yêu giả đã đạt đến Đổng Hư cảnh giới.

Trong đình viện tòa trúc ốc, Tần Vũ và Lan thúc nói chuyện một lúc lâu, không biết tại sao vị Lan thúc này lại như rất có hứng thú với hắn, bản thân cùng đệ tử Hầu Phí nói chuyện phiếm với Tần Vũ đã hơn nửa ngày trời.

Hầu Phí bị Lan thúc bắt phải gọi Tần Vũ là "đại ca", giống như lúc trước Hầu Phí gọi Lập Nhi là "tỷ tỷ".

Tần Vũ lúc này đang ở trong phòng, hắn đã nhờ Lan thúc đừng để ai đến quấy nhiễu hắn do bản thân cần tu luyện, Lan Thúc cũng không nói gì trực tiếp bố trí cấm chế xung quang căn phòng, không để ai vào ra ảnh hưởng đến Tần Vũ.

"So với Hầu Phí, thực lực của ta hãy còn kém xa, nói gì đến so với Lan thúc" Tần Vũ cảm nhận được sự cách biệt, do đó quyết định luyện hóa nguyên anh của Xích Huyết Thủy Mãng.

Tần Vũ linh thức tiếp nhập vào không gian giới chỉ, trong không gian to lớn của không gian giới chỉ là thi thể của một con Xích Huyết Thủy Mãng, tâm trung Tần Vũ máy động, một đoàn tử quang mờ ảo xuất hiện trong lòng bàn tay. Trong tử quang chính là nguyên anh, không còn linh hồn, nguyên anh giống như tinh thể năng lượng.

Tần Vũ ngồi xếp bằng, Nguyên Anh trôi nổi trước mặt, tinh thần lực mê ảo phát ra, biến hóa xoay chuyển hình thành dạng tinh vân, đồng thời một đạo tinh thần chân hỏa bao lấy nguyên anh, nguyên anh bắt đầu từ từ dung hóa, tạp chất bị luyện hóa, chỉ còn lại năng lượng án chiếu theo sự điều khiển của tinh thần lực bắt đầu xoay chuyển...

(1) tuyền thủy đinh đông: "nước suối chảy mùa đông"

(2) cao sơn lưu thủy: "núi cao nước chảy"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio