Tần Vũ đang thu bảo vật trong Cửu Trọng Thiên thì ở bên ngoài Nghịch Ương cảnh bọn Hoa Nhan đang thương lượng kế hoạch.
Bầu trời xanh trong, mây trắng lững lờ trôi. Trên một đám mây lơ lửng có năm người đang ngồi – Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, Ngao Phụng, Phương Điền, Dư Lương.
- Kế hoạch vừa rồi của ta mọi người có tán thành không?
Mục quang của Hoa Nhan lướt qua bốn người kia. Đỗ Trung Quân cười lên đầu tiên:
- Hoa Nhan huynh nói rất có lý, Lan Phong có tám chín phần mười là đem kiếm khí đặt vào trong thể nội Tần Vũ, giúp Tần Vũ đoạt được vị trí số một. Tuy nhiên cuối cùng đại đa số bảo bối khẳng định sẽ bị Lan Phong mang đi, nhưng Tần Vũ nhất định cũng có một phần. Chỉ mình Tần Vũ thì sợ gì chứ? Kế hoạch này sao không đáp ứng được, ta đáp ứng đầu tiên.
- Phương Điền huynh thì sao?
Hoa Nhan nhìn Phương Điền.
Phương Điền nhíu mày nói:
- Hoa Nhan ngươi nói rất có lý, tin tình báo của ngươi cũng vô cùng chuẩn xác. Tên Tần Vũ đúng là rất coi trọng thân nhân của hắn, nhưng dùng người nhà của hắn để uy hiếp không phải là quá…
- Quá cái gì chứ. - Hoa Nhan cười lạnh nói - Không lẽ ngươi muốn bắt chính Tần Vũ, hừ, tên Tần Vũ đâu có dễ bắt như thế. Nếu Lan Phong bên cạnh hắn thì chúng ta càng không có khả năng bắt hắn. Vì thế chỉ có thể sử dụng phương pháp này thôi.
Ba đại sứ giả Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, Ngao Phụng lần này hạ phàm không được gì cả, trong lòng đương nhiên rất bất bình.
Thế nên Tần Vũ có khả năng mang theo bảo vật chính là mục tiêu của bọn chúng.
- Không lẽ các ngươi không sợ đắc tội với Lan Phong?
Phương Điền hỏi ngược lại.
- Dù các ngươi lấy được bảo vật rồi, một khi để Lan Phong biết được thì mệt đó.
- Phương Điền. - Ngao Phụng cười nói - Điều này ngươi yên tâm, bọn ta muốn rời phàm nhân giới lúc nào cũng được. Đến khi bọn ta lấy được bảo bối làm hài lòng rồi thì bọn ta sẽ về thẳng tiên ma yêu giới. Về tới căn cứ rồi thì còn sợ tên Lan Phong này sao?
Đỗ Trung Quân và Hoa Nhan cũng mỉm cười gật đầu.
Hạ phàm khó khăn nhưng muốn quay về lại cực kỳ dễ dàng.
- Nói rất có đạo lý, nhưng với thực lực của Tần Vũ, ta nghĩ dù Tần Vũ thành người đứng đầu, khi lấy được đám thần khí đó rồi chắc cũng đưa hết cho Lan Phong, nhiều lắm Tần Vũ chỉ được cấp một số cực phẩm tiên khí thôi.
Phương Điền bình thản nói.
Bọn Hoa Nhan nhíu mày.
- Ừ nhỉ, có đạo lý. Tần Vũ là người sắp phi thăng. Nếu mang theo trên người quá nhiều bảo bối phi thăng lên tiên ma yêu giới sẽ không hay. Lan Phong rất có khả năng vì điều này mà chỉ cấp cho hắn một số cực phẩm tiên khí.
Ngao Phụng có chút lo lắng.
Đối với ba đại sứ giả mà nói, chỉ có thần khí mới hấp dẫn bọn họ chứ cực phẩm tiên khí tuy cũng tốt nhưng không đáng để bọn họ mạo hiểm như thế.
Ngao Phụng đột nhiên cắn răng:
- Hoa Nhan huynh, Đỗ Trung Quân huynh, ta hỏi các huynh điều này, trên người các huynh có Thiên Lam Tinh thạch, Vu Hoàn Tinh thạch với lại Linh Diệu thạch không?
Hoa Nhan và Đỗ Trung Quân giật thót trong lòng. Ba loại tinh thạch này tuy không được xem là trân quý nhưng cũng không dễ kiếm. Hiện tại Ngao Phụng hỏi vấn đề này làm gì?
- Ngao Phụng huynh, huynh hỏi vấn đề này làm gì?
Hoa Nhan hỏi.
Ngao Phụng đáp:
- Ta đã nghĩ rồi. Ta muốn bắt Tần Vũ để uy hiếp Lan Phong.
Trong mắt Ngao Phụng loé lên một tia hung ác.
- Vạn lần không nên.
Trên mặt Phương Điền có chút giận dữ.
- Ngao Phụng, thực lực của Lan Phong không lẽ ngươi chưa biết, ta dùng Chân long chi linh rồi mà còn lâu mới là đối thủ. Ngươi lại muốn uy hiếp Lan Phong, muốn tìm chết sao?
- Yên tâm. - Ngao Phụng tự tin nói - Phương Điền ngươi tịnh không có sống ở Long tộc tại yêu giới nên nhiều chuyện chưa biết rõ. Lúc ta ở Long tộc tại yêu giới đã từng học tập một loại mê trận, chỉ cần có đủ vật liệu ta khẳng định có thể bố trí ra một cái mê trận, với thực lực của Lan Phong cũng phải mất vài tháng mới đi qua được.
Mê trận? Hoa Nhan và Đỗ Trung Quân cũng nghi hoặc.
Ngao Phụng gật đầu nói:
- Vốn là một trận pháp tuyệt sát, không chỉ có mê trận ở bên ngoài mà bên trong có ảo trận lại còn tiềm phục địa sát trận, tổng hợp lại thành một siêu cấp đại trận. Có điều về mặt trận pháp ta nghiên cứu không được giỏi nên chỉ mới ngộ được mê trận. Nhưng ta tin rằng, chỉ cần mê trận này cũng đủ để vây khốn Lan Phong vài tháng.
- Ha ha… Ngao Phụng huynh quả nhiên là phúc tướng của ta. Có đại trận này bọn ta tự nhiên phải uy hiếp Lan Phong một phen. Trong mê trận còn sợ gì hắn làm càn? Nếu uy hiếp được thì tốt, không thì bọn ta cứ về thẳng tiên ma yêu giới, đối với bọn ta chẳng có tổn thất gì.
Hoa Nhan cười nói. Nguồn:
Đỗ Trung Quân cũng gật đầu tán đồng.
- Dư Lương, Phương Điền, các người có đồng ý không?
Ngao Phụng hỏi.
- Không đáng để đắc tội với Lan Phong. Các ngươi có thể quay về tiên ma yêu giới còn bọn ta phải một thời gian nữa mới phi thăng. Đắc tội với Lan Phong rất bất lợi cho ta, thứ lỗi cho ta không thể đáp ứng.
Phương Điền bình thản nói.
Ngao Phụng ngoài mặt thì mỉm cười gật đầu nhưng trong lòng lại chửi thầm.
Đấy chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, Ngao Phụng đương nhiên nhìn ra được.
Phương Điền thân là "Ngũ Trảo Kim Long", một khi tới Long tộc nhất định sẽ được Long tộc xem như bảo bối đưa đi bồi dưỡng, hiện tại sao có thể vì một kiện thần khí mà liều mạng chứ?
Vì mạng sống của "Ngũ Trảo Kim Long" rất quý giá.
- Dư Lương, ngươi thì sao?
Ngao Phụng nhìn Dư Lương.
Dư Lương trầm tư một chốc rồi nói:
- Chư vị, yêu cầu của ta không cao, chỉ cần lấy một số cực phẩm tiên khí trên mình Tần Vũ là được, thế nào?
- Có thể.
Ngao Phụng đáp ứng đầu tiên.
Trong mắt ba đại sứ giả Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan thì thần khí mới là thứ bọn họ muốn có.
- Vậy chúng ta xuất phát đi.
Ngao Phụng cười nói.
- Chư vị đi từ từ, ta không tiễn.
Phương Điền bình thản nói sau đó quay người bay về phía Kim Mộc đảo bên dưới. Hiển nhiên là Phương Điền muốn thông qua truyền tống trận trên Kim Mộc đảo đi tới Tuyết Ngư đảo để về Long tộc.
Bọn Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân hừ lạnh một tiếng sau đó bốn người bay về hướng Bắc, mục tiêu chính là Tiềm Long đại lục.
Tầng chín Cửu Trọng Thiên chứa rất nhiều bảo vật. Tần Vũ thu một hơi gần nghìn kiện thượng phẩm tiên khí, cực phẩm tiên khí hơn trăm kiện. Còn có các loại tiên đan cực kỳ trân quý.
- Có nhiều thượng phẩm tiên khí như thế, thêm vào lượng lớn linh thú trong "Vạn Thú phổ" ta đã có thể tạo ra một đại quân rồi.
Tâm tình của Tần Vũ rất nhẹ nhõm, hắn căn bản không biết được bên ngoài phát sinh chuyện gì.
Sau khi thu hết các bảo vật khác, Tần Vũ nhìn thấy ba kiện bảo vật lơ lửng trong không trung.
Bên trái là một thanh giống như trường kiếm của Kiếm tiên Khôi Lỗi. Bên phải là một bộ chiến y bề mặt màu đen có lấm tấm những điểm bạch, còn kiện ở giữa… là một đồ quyển tán phát tinh quang mơ hồ.
Ba kiện này chắc chắn là bảo vật chân chính của Nghịch Ương tiên đế.
Tần Vũ đưa tay cầm lấy thanh trường kiếm bên trái. Bảo vật vừa đến tay trong đầu liên vang lên thanh âm của Nghịch Ương tiên đế.
- Kiếm tên là "Phá Thiên". Là thần kiếm cấp trung phẩm thần khí, trong đó có ẩn chứa công pháp của "Phá Thiên kiếm quyết" có uy lực cực đại. Có được nó… Nghịch Ương ta mới tung hoành được tại tiên ma yêu giới.
Tần Vũ lập tức trích huyết nhận chủ.
Khi giọt máu tươi vừa dung nhập vào thân kiếm, vô số tin tức dâng lên trong đầu Tần Vũ.
- "Không tưởng được thì ra "Phá Thiên kiếm quyết" của Nghịch Ương tiên đế là từ thanh thần kiếm này mà ra. Chẳng trách uy lực của "Phá Thiên kiếm quyết" lớn như thế. Thì ra vốn không phải do người của tiên giới sáng tạo."
Tần Vũ cảm thán trong lòng.
Thu xong thần kiếm "Phá Thiên" , Tần Vũ mới biết "Phá Thiên kiếm quyết" là do người lúc trước luyện chế thanh thần kiếm này lưu lại trên thân kiếm.
- "Kiếm dài như thế này mình không quen sử dụng, ngắn một chút thì tốt hơn."
Tâm ý của Tần Vũ vừa động thanh trường kiếm này nhanh chóng ngắn đi, từ ba xích ba thốn chỉ còn lại ba thốn, biến thành một thanh đoản kiếm giống như Ngư Tràng kiếm của Tần Vũ sử dụng khi xưa.
Đem thần kiếm "Phá Thiên" thu vào trong thể nội, Tần Vũ lại cầm lấy trường bào chiến y.
- Chiến y tên là "Hắc Ngưng Tuyết", là hạ phẩm thần khí. Thân thể Kiếm tiên có sức phòng ngự không đủ mạnh, lúc ta có bảo vật phòng ngự cấp thần khí này phối hợp với "Phá Thiên" để công kích thì mới hoàn toàn đạt tới đỉnh điểm của tiên ma yêu giới.
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đế vang lên trong đầu Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười trích huyết nhận chủ.
Sau khi hấp thu giọt máu tươi của Tần Vũ, thần khí chiến y này tán phát vô số điểm tuyết bạch quang hoa giống như hoa tuyết đang bay lên chung quanh chiến y. Tâm ý Tần Vũ vừa động chiến ý đã tự động bao trùm toàn thân Tần Vũ.
Bộ chiến ý cấp thần khí này mang trên người rất thoải mái, Tần Vũ muốn biến nó thành dạng gì thì chiến ý đều tự động biến đổi.
- Thần kiếm và chiến y ta đều thu vào rồi, kiện cuối cùng có lẽ là "Mê Thần đồ quyển" rồi.
Tần Vũ vươn người đưa tay cầm lấy Mê Thần đồ quyển đang lơ lửng trên không.
Thoạt nhìn Mê Thần đồ quyển chỉ là một quyển trục có chút thần bí, có điều Tần Vũ đã có được quyển trục như Vạn Thú phổ nên không dám xem thường sự lợi hại của dạng quyển trục này.
- Tiểu bối, Mê Thần đồ quyển này là bảo vật đệ nhất tại tiên ma yêu giới, thêm vào việc ngươi có hai kiện thần khí, nếu thực lực chưa tới cảnh giới huyền tiên thì đừng bao giờ để người khác biết ngươi có Mê Thần đồ quyển. Nếu để người khác biết là ngươi chết chắc. Vì thế… trên Mê Thần đồ quyển này ta đã lưu lại một cấm chế, chưa có thực lực của huyền tiên thì đừng mong mở ra.
Nghe những lời Nghịch Ương tiên đế lưu lại trên Mê Thần đồ quyển, Tần Vũ phát run.
Mê Thần đồ quyển? Bảo vật đệ nhất tại tiên ma yêu giới?
Tần Vũ nghe thấy cụm từ "bảo vật đệ nhất tại tiên ma yêu giới" trong lòng khẽ run rẩy. Chưa có thực lực mà để người khác biết mình có bảo vật như thế đúng là tìm chết, đáng tiếc… cái món bảo vật này phải chờ đến khi có thực lực huyền tiên mới xem xét được.
Tần Vũ trích huyết nhận chủ đưa Mê Thần đồ quyển thu vào trong thể nội.
Từ bây giờ trở đi, bảo vật trong tầng chín đã bị Tần Vũ lấy hết.
- "Trên bề mặt thần kiếm và chiến y xem ra cũng không có khí thế bức nhân mà lại rất chất phác. Người không có thực lực có khi nhận không ra bộ y phục phổ thông trên thân mình mà thần khí chiến y."
Tần Vũ nhìn y phục do thần khí chiến y biến thành trên thân mình không khỏi hết sức hài lòng.
Thần khí, người của tiên ma yêu giới không có cách nào luyện chế. Dù đặt thần khí trước mặt thì người bình thường của tiên ma yêu giới cũng không nhận ra. Thứ nhất là rất ít người được thấy qua thần khí, thứ hai là trên bề mặt thần khí lại trông rất phổ thông.
- Hô ~
Tần Vũ hít một hơi dài rồi từ từ thở ra, tâm tình trở nên bình tĩnh.
Mục quang quan sát kỹ càng mọi ngóc ngách của đại điện, nhưng không có đồ vật gì hấp dẫn sự chú ý của Tần Vũ.
Lan thúc lúc trước nói chỉ cần thành công tiến vào Nghịch Ương cảnh thì mình sẽ biết phải đạt tới cảnh giới nào mới đi gặp Lập nhi được, nhưng mà… hiện tại sao mình vẫn không thấy Lan thúc lưu lại cái gì nhỉ?
Trong lòng Tần Vũ có chút phiền não.
So với vật do Lan thúc lưu lại, Tần Vũ chẳng xem ba kiện bảo vật của Nghịch Ương tiên đế vào đâu. Điều hắn muốn biết nhất chính là… thực sự phải tu luyện đến lúc nào mới có thể gặp Lập nhi.
- Tiểu Vũ!
Một đạo âm thanh hiền hoà vang lên trong tầng chín. Lan thúc đột nhiên xuất hiện trong tầng chín.
- Lan thúc!
Nhìn thấy thân hình trước mặt trong lòng Tần Vũ run lên, không giống với bóng người của Nghịch Ương tiên đế, "Lan thúc" trước mặt mang tới cho Tần Vũ cảm giác rất thật, hình như người trước mặt chính là Lan thúc.
- Tiểu Vũ, đây là phân thân mà ta lưu lại chờ con tới đây. Con… quả nhiên không làm ta thất vọng.
Sắc mặt Lan thúc đầy hiền hoà.
Trong lòng Tần Vũ vô cùng vui mừng.
- Phân thân? Người nói cho con biết thực sự tới lúc nào con mới có thể gặp Lập nhi? Tần Vũ gấp gáp hỏi.
Lan thúc bước từ từ tới trước mặt Tần Vũ, xoa đầu Tần Vũ rồi lắc đầu nói:
- Đừng gấp gáp, cần phải nhẫn nhịn, có biết không? Lần này Lập nhi nó quay về, phụ vương của nó từng cưỡng bức đem gả nó cho người khác…
- Cái gì? Sao lại như thế?
Tần Vũ có chút không giữ nổi bình tĩnh.
- Yên tâm, Lập nhi nó kiên quyết không nghe lời, hơn nữa ta cũng giúp đỡ nó. Phụ vương của nó tạm thời chịu thua… bất quá Lập nhi không dám nói chuyện của con cho phụ vương biết. Ta nghĩ, nếu phụ vương nó mà biết chuyện của con ,có lẽ sẽ sai người giết con.
Trong mắt Lan thúc có một tia trào phúng.
Tần Vũ nắm chặt hai tay, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Lan thúc, thực sự con phải tu luyện tới cảnh giới nào mới có thể gặp được Lập nhi, để giúp đỡ Lập nhi?
Tần Vũ ngẩng đầu nhìn Lan thúc, mục quang kiên định.
Lan thúc chăm chú nhìn Tần Vũ một lúc sau đó lật tay, một toà lục sắc tiểu tháp xuất hiện trong lòng bàn tay.
- Lan thúc, cái này là…
Tần Vũ nghi hoặc hỏi.
Lan thúc nói chậm rãi:
- Đây là "Khương Lan giới", là một kiện thần khí đặc thù do ta luyện chế. Công dụng của nó thì con tự mình cảm nhận đi, ta báo cho con hay, lúc con hoàn toàn sử dụng được Khương Lan giới thì mới gặp được Lập nhi. Nhớ lấy, có gặp được Lập nhi hay không là tuỳ thuộc vào con.
Toà lục sắc tiểu tháp phi ra khỏi tay Lan thúc, bay tới trước mặt Tần Vũ.
- "Lúc con có thể hoàn toàn sử dụng Khương Lan giới thì có thể gặp Lập nhi."
Câu nói này cứ vang lên không ngừng trong đầu Tần Vũ.
Tần Vũ áp chế kích động, đưa tay nhận lấy toà lục sắc tiểu tháp "Khương Lan giới", tay Tần Vũ vẫn còn hơn run run.