Tinh Thần Biến

chương 32: thạch trung thạch (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đông Lam sơn, ở sâu trong tùng lâm, cạnh tiểu hồ.

"Mười ngày đã qua." Tần Vũ lưng dựa vào một khối cự thạch, trên môi ngậm một cọng cỏ, mắt nhìn về phía tiểu hồ lộ vẻ không cam tâm.

Từ lúc tám tuổi cho đến nay khi đã mười tám tuổi, Tần Vũ mười năm thân thể biến hoá tiến bộ không ngừng, đặc biệt sau khi có được "lưu tinh lệ", Tần Vũ như một bước lên trời. Tuy nhiên một khoảng thời gian trước Tần Vũ phát hiện quá trình tiến bộ của hắn đã bắt đầu chậm lại, cho đến mười ngày gần đây, lại cơ hồ một bước cũng không thể tiến bộ thêm.

"Xem ra…ta đã đạt đến hậu thiên cực hạn rồi!" Tần Vũ bất chợt cười mỉm, "người khác đạt hậu thiên cực hạn thì một tay có thể nâng được bẩy tám trăm cân, giờ ta đang mang ba trăm cân phụ trọng, một tay có thể cử được vật nặng một nghìn bốn trăm cân, nếu bỏ phụ trọng ra, nâng một nghìn năm trăm cân hẳn cũng có khả năng.

Tốc độ, so sánh với sức mạnh, tốc độ của Tần Vũ đã đạt đến hạng tối cường, từ việc mang vác trọng vật ngộ ra thân pháp, trở lực của gió dưới tốc độ cực hạn đã bị hoá giải, nếu như Tần Vũ toàn lực di động, cả người sẽ tựa như bóng mờ, với công lực non yếu sẽ khó lòng thấy được. Sức mạnh, tốc độ, linh mẫn, thân thể mạnh mẽ. Tần Vũ đã đạt đến cảnh giới phi nhân.

Chỉ luận về thân thể, tiên thiên cao thủ còn lâu mới bằng hắn, bất quá tiên thiên cao thủ sử dụng tiên thiên chân khí bên trong cơ thể, Tần Vũ muốn thắng được quả là khó khăn. Tiên thiên cao thủ được tiên thiên chân khí hỗ trợ, nếu không phải vậy sao gọi là tiên thiên. Tiên thiên, hậu thiên bản chất khác nhau.

"Hậu thiên đạt cực hạn, tối hậu đột phá sang cảnh giới tiên thiên. Nhưng ta tu luyện ngoại công, ngoại công để đạt đến tiên thiên, cần phải làm sao đây?" Tần Vũ khẽ lẩm bẩm, nhất thời quên mất rằng từ trước đến giờ chưa từng có ai tu luyện thân thể đạt đến tiên thiên cảnh giới.

Đột nhiên từ trên trời cao có tiếng đại ưng vang dội, rồi có thanh âm sắc nhọn nhằm hướng Tần Vũ phóng thẳng đến, một con cự đại hắc ưng, từ thiên không hạ xuống, xuất hiện cạnh Tần Vũ.

"Tiểu Hắc, ngươi đến rồi, lần này ra ngoài đã ba ngày, ta tưởng ngươi quên ta rồi chứ!" Tần Vũ vuốt ve "hoàng quan" của hắc ưng, âu yếm nói. "Hoàng quan" (Hoàng quan: túm lông vàng trên đỉnh đầu) của Tiểu Hắc chỉ có Tần Vũ mới vuốt ve được, người khác không thể chạm vào.

Hắc ưng không ngờ chỉ mới hai năm đã to lớn phi thường, khi đứng cao tới gần hai mét, một khi hai cánh vươn ra, Tần Vũ trên lưng Tiểu Hắc nằm rạp không dám ngồi dậy. Trong quá khứ "hoàng quan" đích thị là mầu hoàng kim, hiện tại ở trung tâm nhúm lông vàng đã xuất hiện sắc hồng rực, phảng phất như một đoá hoả diệm.

Hắc ưng cau có nhìn Tần Vũ, đồng thời đập cánh đầy vẻ lo âu, Tần Vũ thấy vậy cười cười. Bao năm qua, hắc ưng và Tần Vũ ở cùng nhau, Tần Vũ chỉ nhìn ánh mắt hắc ưng là hoàn toàn minh bạch ý tứ của nó.

"Tốt lắm, tốt lắm, ngươi đã không quên ta, ta hiểu lầm ngươi rồi, hảo." Tần Vũ cười đáp.

Đầu hắc ưng gật gật, Tần Vũ lại không nén được cười tủm.

"Tiểu Hắc, lại đây, đã lâu chúng ta không so tài, thử xem nào." Tần Vũ lời nói chưa dứt, thân hình trong sát na phóng về phía hắc ưng, thủ biến thành trảo bổ về phía hắc ưng không hề khoan nhượng.

Hắc ưng phát hoảng, rồi tựa hồ như rất thống khoái, đưa cánh lên dễ dàng tiếp chiêu của Tần Vũ. Ưng trảo của Tần Vũ vừa chạm tới cánh của hắc ưng, đột nhiên trong không khí vang lên thanh âm như hai miếng thép va vào nhau. Chỉ lực của Tần Vũ mặc dù đã đạt đến cường đại như trảo thủ của Ưng Trảo Vương, nhưng vẫn không thể làm hắc ưng bị tổn thương.

"Hắc sắc vũ mao của ngươi có thể sánh với huyền thiết đấy." Tần Vũ thối một bước, mắt thấy cường chỉ lực đã đạt đến tối ngoại tầng của mình công kích lên vũ mao của Tiểu Hắc lại không chút dấu vết, thực sự không cam tâm.

Vũ mao của hắc ưng, phát ra huyền quang, sắc bén vô bỉ. Hơn nữa trên cánh hắc ưng có lớp lông mao dày, Tần Vũ muốn dùng trảo thủ nắm lấy một mảng vũ mao cũng là vô phương, có thể tưởng tượng khả năng phòng ngự của hắc ưng khủng bố thế nào. Hắc ưng đắc ý lúc lắc đầu, đập loạn hai cánh.

"Đừng vội đắc ý, nhìn đây, xem ra phải dùng chiêu này rồi." Tần Vũ trút bỏ huyền thiết hộ tí, huyền thiết hộ thối và hắc kim bối tâm, chỉnh cá nhân tức thì có cảm giác phiêu hốt nhẹ như lông hồng.

Khả năng phòng ngự mạnh mẽ của hắc nhất thời rơi vào thế hỗn loạn. Đòn công kích thật kinh người, song ưng trảo cương mãnh tựa huyền thiết dễ dàng phá vỡ trảo thủ, tuyệt đối có thể so với thần binh lợi khí cấp tiên phẩm. Tần Vũ dùng nhục thể đối chọi với huyền thiết binh khí, rõ ràng là chịu thiệt thòi, lập tức ly khai ưng trảo của Tiểu Hắc.

"Ha ha, ngươi sẽ biết tay ta." Thân hình Tần Vũ vẫn di chuyển cực tốc như thiểm điện.

Đúng vậy, đấu pháp duy nhất của hắn là dụng tốc độ.

Tại thiên không tốc độ của hắc ưng cực nhanh, xuống đến mặt đất cũng rất nhanh nhẹn. Tuy vậy so với tốc độ biến thái không ai bì kịp của Tần Vũ, vẫn còn cách một khoảng. Tần Vũ đã trút bỏ phụ trọng, liền dùng tốc độ để áp chế hắc ưng.

"Hưu!"

Chân chạm nhất điểm, tức thì thân ảnh Tần Vũ hoá thành bóng mờ, khi cước chạm thụ mộc hay thạch đầu, Tần Vũ vẫn giữ nguyên cực tốc liền thay đổi phương hướng, tốc độ nhanh đến cực hạn, phảng phất xuất hiện ở tứ diện bát phương nhất tề công kích hắc ưng.

Hắc ưng song dực như cánh quạt, cũng đạt cực tốc di chuyển, song dực quét qua, lập tức đổi hướng. Và với thân pháp khinh khinh, thân thể hắc ưng hoàn toàn là một cỗ máy siêu tốc, trở lực của gió trở nên không đáng kể. Một người một ưng dùng cực tốc để tương hỗ công kích.

"Hãy nếm Đại Lực Kim Cương chỉ của ta!"

Tần Vũ biến chỉ như lợi tiễn, xé toạc không khí, ngạch kích thẳng vào ngực hắc ưng. Chỉ lực tối cường, gần như phá vỡ nhất phiến vũ mao của hắc ưng, mặc dù lớp vũ mao trên ngực hắc ưng rậm dày như mặc áo len. Hắc ưng tựa hồ như rất giận dữ, tốc độ đột nhiên gia tăng. Trong khoảng khắc, tại đương trường chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh.

"Oa, mi điên rồi a."

Tần Vũ kêu lớn, tốc độ đã hoàn toàn đạt đến cực hạn. Dựa vào "Bắc Đẩu Thất Tinh Nguyệt Quang Vũ", Tần Vũ một thân tựa như võ giả hạ thế từ ánh trăng, không ngừng di động cực tốc quanh thân thể phiêu hốt của hắc ưng, song thủ không ngừng công kích. Hắc ưng tốc độ tuy nhanh, nhưng mỗi lần công kích đều bị Tần Vũ sớm phát hiện, thân pháp Tần Vũ dựa trên cơ sở cảm ứng thế gió. Hắc ưng vừa công kích, không khí lay động, Tần Vũ đã lập tức phát hiện. Đột nhiên…

Một tiếng ưng kêu vang vọng như sấm, hắc ưng cuối cùng cũng phát nộ.

"Hô hô…" hai cánh hắc ưng quạt ra từng đợt cuồng phong, lập tức chu vi cả một vùng như có gió bão, cây cối trong phạm vi đó cũng bị quạt đổ văng đi, từng tiếng "rắc rắc" vang lên, vô số cành cây bị chấn gãy, sức gió khủng bố tự nhiên cũng ảnh hưởng đến hành động của Tần Vũ. Tần Vũ cười một tiếng.

"Mi hãy theo ta nào."

Tần Vũ thân hình cực tốc phóng về hướng bắc, một người một ưng thường xuyên giao thủ, với hành động của đối phương đã quá tường tận, không cần câu nệ làm gì. Vừa gọi hắc ưng xong, Tần Vũ đã nhằm hướng một nơi khác phóng tới Thạch lâm (rừng đá)!

Thạch lâm, đúng như tên gọi, là một địa phương có vô số cự thạch, là nơi Tần Vũ và hắc ưng đại chiến nhiều lần, chung quanh vô số những tảng đá nhỏ hoặc bị phá huỷ hoặc bị đánh văng đi, chỉ còn lại những cự thạch nặng thiên cân vạn cân.

Trong thạch lâm.

Tần Vũ phiêu hốt qua lại tới lui, hắc ưng thì như hắc sắc thiểm điện truy theo. Thực tế so sánh về tốc độ di động thì hai đối thủ là một chín một mười, nhưng sự linh mẫn của hắc ưng vẫn kém xa Tần Vũ. Tần Vũ có thể đang di động trong sát na cải biến phương hướng. Vừa đang nhằm hướng đông cực tốc di chuyển, lại có thể lập tức chuyển sang hướng tây.

"Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!" "Bồng!"

Tần Vũ song thủ lúc biến thành chưởng đao, lúc thành thiết quyền, lại thành quyền chỉ công kích, khi hắc ưng dùng mỏ và song dực phối hợp công kích, thì song lợi trảo cũng dừng lại, chỉ khi bay lên mới dùng lợi trảo để công kích Tần Vũ. Khi hắc ưng phi lên, Tần Vũ chỉ biết bị động chống đỡ. Tất nhiên Tần Vũ vô pháp để bay lên, nhất thời cũng không tìm được biện pháp phản công.

"Bồng!"

Cánh hắc ưng vung lên, Tần Vũ nghiêng mình tránh né, một cánh liền đánh thẳng vào một cự thạch kề bên. Cánh của hắc ưng kiên ngạch không chút tỳ vết, còn cự thạch đã bị đánh vỡ vụn.

Tần Vũ đột nhiên một chưởng đánh về phía sau gáy hắc ưng, cánh hắc ưng liền múa lên, ly khai tức thì, trọng chưởng của Tần Vũ uy mãnh kích thẳng lên một cự thạch khác. Đương nhiên, cự thạch bị nhất chưởng của Tần Vũ đả vỡ. Chưởng lực của Tần Vũ, sự lợi hại hoàn toàn có thể sánh với cao thủ Thiết Sa chưởng trong bát đại cao thủ ngoại công, vô luận về sức mạnh hay về sự bền. Một người một ưng tiếp tục giao thủ, thạch lâm cơ hồ như trong cơn kiếp nạn. Mỗi khi họ đánh hụt một chiêu, là một cự thạch nát vụn thành phấn.

"A!"

Tần Vũ kêu to một tiếng, đột nhiên từ trên trùng thiên hạ xuống phách kích hắc ưng. Hắc ưng lúc này sau lưng là cự thạch, căn bản không lối đào thoát. Nhưng hai cánh hắc ưng bỗng máy động, nhanh chóng chuyển thân thoát sang bên cạnh vài mét, trọng chưởng Tần Vũ tiện tay đánh thẳng vào cự thạch phía sau lưng hắc ưng.

"Oanh!"

Cự thạch vỡ vụn, nhưng Tần Vũ đột nhiên bất động.

"Tiểu Hắc, dừng lại."

Tần Vũ vừa rồi nhục chưởng cảm giác có gì không đúng, bởi hắn cảm thấy cự thạch có sức phản chấn cường liệt. Tất nhiên khi đánh vỡ những cự thạch khác cũng có sức phản chấn, nhưng ở cự thạch này sức phản chấn thật mạnh, thủ chưởng của hắn thậm chí cảm giác ê ẩm. Hắc ưng nghe tiếng Tần Vũ, liền lộ vẻ hoài nghi nhìn tới.

"Đây…đây là cái gì."

Tần Vũ chấn kinh nhìn hoả hồng sắc thạch đầu trước mắt, không thể nói đó là đá, nhưng có vẻ là tinh thạch, chỉ cần bỏ ánh sáng hồng sắc đi thì nó không phải cũng là một tảng đá sao?

Đánh vỡ cả vạn cân cự thạch, ai nghĩ được trong đó lại có hoả hồng sắc tinh thạch, hơn nữa tinh thạch này lại thật lớn, cơ hồ cao bằng nửa Tần Vũ, lại là một trụ tròn gần đến mức hoàn hảo, chuẩn xác mà nói, là một cây thạch côn, chỉ là cây thạch côn này nếu so với những đoản côn thông thường khác, có vẻ ngắn và dầy hơn nhiều. Tần Vũ song thủ nắm lấy tinh thạch hình trụ, nhất thời cảm giác ấm vô cùng.

"Ồ, nặng ghê."

Tần Vũ kinh ngạc phát hiện khối tinh thạch nặng hơn bình thường, tức thì song thủ dụng lực, khẽ kêu một tiếng nhấc bổng hoả hồng sắc tinh thạch lên, Tần Vũ tức thì trừng mắt nói, "lão thiên ơi! Cái tiểu viên trụ này, không ngờ lại nặng đến gần hai nghìn cân."

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio