Hoa tuyết bay lả tả, bốn người Tần Vũ, Đoan Mộc Ngọc, Thân Đồ Phàm, Khuê Nhân Hầu đang đi trên con đường lát đá màu đen cổ kính của Bắc cực Phiêu Tuyết thành nói lời tạm biệt rồi phân ra.
"Cuối cùng đã quay về rồi." Trên mặt Tần Vũ tràn đầy tươi cười.
Lúc có được ba kiện Hồng Mông Linh Bảo, Tần Vũ khẳng định chỉ tiêu đầu tiên của chiêu thân nằm gọn trong tay, trong lòng hắn đương nhiên là thấy nhẹ nhõm.
Đi đến trước Mộc phủ.
"Lan thúc và Lập nhi chắc đang ở trong đó nhỉ?" Tần Vũ đứng trước Mộc phủ thầm nghĩ, nhưng vào lúc này ---
- Tiểu Vũ, vào đi.
Thanh âm của Khương Lan vang lên trong đầu Tần Vũ.
"Thần thông của thần vương quả nhiên là phi phàm." Tần Vũ thầm cảm thán rồi đi thẳng về phía cửa Mộc phủ, hai hộ vệ canh cửa chắc đã nhận được lệnh của Khương Lan nên không ngăn trở hắn.
"Lan thúc và Lập nhi đang ở trong một đình viện phía trong cùng." Tần Vũ biết rất rõ, một là vì không gian chi lực của Tần Vũ đã bao phủ cả Mộc phủ, hai là vì… quan hệ của Lưu Tinh lệ mà Tần Vũ cảm nhận được vị trí của Lập nhi.
Hắn thành thục đi trên hành lang, một lát sau đã đến được đình viện ở trong cùng.
Lập nhi đang đứng ở cửa đình viên ngóng chờ, lúc nhìn thấy Tần Vũ nàng lập tức vô cùng vui sướng chạy về phía Tần Vũ. Tần Vũ ôm choàng Lập nhi vào lòng.
Lan thúc cũng từ trong đình viện đi ra, nhìn thấy hai người bọn Tần Vũ như thế bật cười.
- Được rồi. Lan thúc đang nhìn đó.
Tần Vũ nói nhỏ bên tai Lập nhi, mặt nàng hơi đỏ lên, rời khỏi lòng Tần Vũ nhưng vẫn nắm chặt lấy tay hắn.
Khương Lan nhìn Tần Vũ cười hỏi:
- Tiểu Vũ, sao rồi? Có nắm chắc chỉ tiêu đầu tiên không?
Tần Vũ tươi cười:
- Có ạ, nắm chắc cả mười phần!
- Mười phần?
Nụ cười của Khương Lan thêm phần rạng rỡ.
– Tiểu Vũ, đừng có lừa ta nhé, ta nghe nói Chu Hiển nhận được lễ vật của Lôi Phạt thiên tôn mà.
Tần Vũ cười tự tin:
- Lan thúc, đến lúc mọi người tập trung ở thánh hoàng điện người nhìn sẽ biết, chỉ tiêu đầu tiên này nhất định thuộc về con.
- Lại còn giữ bí mật với cả ta?
Khương Lan cười ha ha bảo.
Tần Vũ cũng cười hăng hắc.
- Được rồi, thấy con nắm chắc cả mười phần thì ta cũng yên tâm. Bây giờ lão gia hỏa ta không quấy rầy hai đứa nữa.
Khương Lan cố ý nói rồi rời đi.
Sau khi Khương Lan rời đi, Tần Vũ và Lập nhi liền âu yếm nhau.
Qua một lúc lâu, Lập nhi nằm trong lòng Tần Vũ, ngẩng đầu cười hỏi:
- Tần Vũ đại ca, có thật là huynh nắm chắc cả mười phần về chỉ tiêu đầu tiên không? Muội nghe nói Chu Hiển nhận được một kiện Hồng Mông Linh Bảo cơ mà.
Tần Vũ mỉm cười búng mũi Lập nhỉ:
- Yên tâm đi, hắn được Lôi Phạt thiên tôn ban tặng nhưng huynh lại được tới hai vị thiên tôn là Tiêu Diêu thiên tôn và Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng.
- Hai vị thiên tôn? Phiêu Vũ thiên tôn kia không phải là…
Lập nhi kinh ngạc mở to mắt.
- Tuy huynh không có cách nào xác định thân phận của thanh niên tóc trắng bạc đó, nhưng lễ vật kia khẳng định là có quan hệ tới Phiêu Vũ thiên tôn.
Tần Vũ mỉm cưởi:
– Được rồi, muội cứ yên tâm.
Thời gian lúc ở cùng với Lập nhi trôi qua rất nhanh. Khi Tần Vũ rời khỏi Mộc phủ thì hắn đã ở trong đó ba ngày trời.
Về tới Phiêu Vân phủ, Tần Vũ mới phát hiện là bọn Phúc bá, Thu Trọng Phục đã mong chờ từ lâu.
Lúc Tần Vũ về tới Phiêu Tuyết thành, bọn Phúc bá liền biết ngay vì bọn họ có thể cảm ứng được vị trí của Tần Vũ, thế nên bọn họ đã chuẩn bị một bữa tiệc rất lớn, nhưng mà đợi ba ngày trời Tần Vũ mới từ Mộc phủ quay lại.
Những ngày ở Phiêu Vân phủ, Tần Vũ rất thoải mái, hắn chỉ việc yên lặng chờ đợi ngày tập trung ở thánh hoàng điện.
Trong hoa viên.
"Còn mười tám ngày nữa mới đến ngày bình xét chỉ tiêu đầu tiên thuộc về ai." Tần Vũ lẩm bẩm sau đó lấy một bầu rượu trên bàn uống một hơi.
Vào lúc này một thiên thần thị nữ từ đằng xa đi tới.
- Đại nhân, Khương Nghiên công chúa cầu kiến.
- Ô? Để bọn họ vào đây.
Tần Vũ nói ngay.
Khương Nghiên chạy tới đây không lẽ cũng là vì muốn tìm hiểu xem mình có nắm chắc chỉ tiêu này trong tay hay không?
Mấy ngày này có không ít người tới thăm dò ở phủ đệ của mình.
Trong đó có một phần là do Chu Hiển sai đi. Chu Hiển tịnh không biết Tần Vũ có được ba kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo nhưng Chu Hiển biết Tần Vũ được Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng.
Trong lòng Chu Hiển cũng không nắm chắc là cây Như Ý màu đen của hắn có hơn được cái hồ lô của Tần Vũ hay không?
- Tần Vũ đại ca.
Khương Nghiên tới có một mình.
- Nghiên nhi, có chuyện gì sao?
Tần Vũ cười hỏi. Tần Vũ vừa nhìn thấy biểu tình của Khương Nghiên đã xác định là trong lòng Khương Nghiên khẳng định có một chuyện cao hứng.
Khương Nghiên vui vẻ nói:
- Tần Vũ đại ca, Lạc Vũ ca ca vừa mới phi thăng lên.
- Lạc Vũ? Quân Lạc Vũ?
Tần Vũ khẽ giật mình.
Khương Nghiên gật đầu liên tục:
- Đúng đó, muội luôn để ý tới huynh ấy, hai năm trước huynh ấy vừa mới phi thăng, muội còn tới gặp mặt nữa.
Trong lòng Tần Vũ cũng rất cao hứng.
- Khi muội gặp hắn thì hắn phản ứng như thế nào?
Tần Vũ rất muốn biết phản ứng của Quân Lạc Vũ vì trong mắt Quân Lạc Vũ thì Khương Nghiên chỉ là một tiên đế có thực lực thấp, nhưng khi đến thần giới lại phát hiện ra thân phận thật sự của Khương Nghiên, thế thì…
Khương Nghiên cười đắc ý:
- Hắc hắc, cũng còn khá, lúc đầu Lạc Vũ ca ca vô cùng chấn kinh, bất quá sức chịu đựng của huynh ấy rất mạnh mẽ. Cũng nhờ muội mà Lạc Vũ ca ca được miễn ngàn năm đi khai khoáng đó.
- Ta về Phiêu Tuyết thành đã một thời gian rồi mà hôm nay muội mới tới đây, có phải mấy ngày trước ở mãi bên cạnh Lạc Vũ không?
Tần Vũ hỏi.
Khương Nghiên vui vẻ gật đầu:
- Đúng đó. Huynh ấy đang ở Loan Sam thành thuộc Bắc cực Phiêu Tuyết thành. Trì Thanh cũng đang ở đó.
- Trì Thanh, Thanh đế?
Mắt Tần Vũ sáng lên.
- Đúng rồi. Thực lực của Thanh đế rất tốt, lúc ông ta mới phi thăng thần giới đã là đỉnh điểm của trung cấp thần nhân rồi. Bây giờ là thượng cấp thần nhân, nhưng chưa tới cảnh giới thiên thần thì bà bà cũng không tiện đưa ông ấy vào Phiêu Tuyết thành.
Tần Vũ đột nhiên hiểu ra.
Chẳng trách mình ở Phiêu Tuyết thành bao nhiêu năm nay mà chưa một lần gặp Thanh đế.
Trong lòng Tần Vũ không khỏi cảm khái, Thanh đế cũng dũng mãnh thật, ở lại tiên ma yêu giới lâu như thế, linh hồn sớm đã đạt tới "Linh hồn kim đan", chẳng trách lúc độ kiếp lại dễ dàng đối phó với bọn Bằng Ma hoàng.
- Tần Vũ đại ca, huynh có nắm chắc chỉ tiêu đầu tiên trong cuộc chiêu thân của tỷ tỷ muội không?
Khương Nghiên lắc tay Tần Vũ hỏi.
Tần Vũ mỉm cười:
- Điều này còn phải nói sao?
…….. Nguồn:
Hôm nay thánh hoàng điện tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành lại náo nhiệt, mười tám ứng cửa viên tập trung tại thánh hoàng điện, mười ba vị thần vương ngồi ở trên cao của thánh hoàng điện.
Trong đại điện vang lên tiếng cười nói bàn luận không ngừng
- Tần Vũ, chỉ tiêu này chỉ có huynh và Chu Hiển tranh đoạt thôi.
Khuê Nhân Hầu cười bảo. Hai người Tần Vũ, Chu Hiển nhìn nhau.
Trên mặt hai người đều tràn đầy tự tin.
Đột nhiên Tần Vũ, Chu Hiển, Đoan Mộc Ngọc cùng mọi người đều nhìn lên phía trên. Lúc này Bắc cực thánh hoàng Khương Phạm mỉm cười đứng lên, lập tức bên dưới hoàn toàn yên tĩnh.
Khương Phạm nhìn thấy mọi người bên dưới đều đã yên lặng mới mở miệng nói:
- Chư vị, kỳ hạn mười năm đã tới, chỉ tiêu đầu tiên của cuộc công khai chiêu thân cho con gái ta sắp sửa được xác định. Bây giờ xin mời mười tám ứng cử viên dâng lễ vật lên.
Ánh mắt của Khương Phạm lướt qua mười tám người bên dưới.
Nhưng vào lúc này phụ thân của Chu Hiển, Tây Bắc thánh hoàng Chu Hoắc, lại cười lớn bảo:
- Khương Phạm huynh, đâu cần phải rắc rối thế, như ta biết thì lần đi Sơn Hải cung này chỉ có luyện khí tông sư Tần Vũ và Chu Hiển con ta được thiên tôn ban tặng, bảo thẳng hai đứa nó dâng lễ vật lên là được rồi.
Khương Phạm cười gật đầu.
Chu Hiển đứng lên đầu tiên rồi đi tới giữa đại điện, sau khi cung kính hành lễ với mười ba vị thần vương ở phía trên rồi mới nói:
- Thưa dượng. Lễ vật của con là do Lôi Phạt thiên tôn ban tặng, tên là "Lưu Viêm Như Ý". Nó là một kiện nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo.
Mười ba vị thần vương ở phía trên đều khẽ gật đầu.
Vợ Khương Phạm, Thuần Vu Nhu, gật đầu bảo:
- Lưu Viêm Như Ý này thứ nhất là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo, thứ hai là "Như Ý" vốn hàm chứa ý chúc mừng, dùng làm lễ vật để cầu thân vô cùng phù hợp.
Hầu Phí đứng ở sau lưng Tu La thần vương thì đang nháy mắt với Tần Vũ.
Tần Vũ không lo lắng nhưng Hầu Phí lại lo thay cho hắn. Tần Vũ mỉm cười với Hầu Phí, dùng ánh mắt bảo Hầu Phí yên tâm.
Lúc này Tu La thần vương đột nhiên mở miệng:
- Lễ vật của Chu Hiển đúng là rất tốt, nhưng chúng ta hãy xem lễ vật của Tần Vũ đã.
Trong lòng Khương Phạm cũng rất quan tâm tới luyện khí tông sư Tần Vũ, ông lập tức cười bảo:
- Ta cũng đã nghe nói lần này Tần Vũ leo lên đỉnh Thông Thiên Thai Giai nên được Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng.
Chưa tới cảnh giới thần vương mà leo lên tới đỉnh Thông Thiên Thai Giai, lập tức ánh mắt dành cho Tần Vũ của các vị thần vương ở phía trên thay đổi hẳn, những người ở bên cạnh truyền âm bàn luận với nhau.
- Tần Vũ, dâng lễ vật của cậu lên đi.
Khương Phạm cười nhìn Tần Vũ.
Lập tức ánh mắt của mọi người đều dồn vào Tần Vũ.
Tần Vũ mỉm cười hành lễ với Khương Phạm, Khương Phạm là bố vợ tương lai của hắn, làm sao thất lễ được chứ?
Tần Vũ mỉm cười đứng lên sau đó đi tới giữa đại điện đứng sóng đôi với Chu Hiển. Tần Vũ còn chưa nói Chu Hiển đã lên tiếng:
- Tần Vũ huynh, huynh được Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng bảo vật gì thì đưa ra đi nào.
Tần Vũ không hề gấp gáp.
Lật tay đưa Bích Tuyền hồ lô ra, các vị thần vương ở trên cao vừa nhìn thấy cái hồ lô màu đồng cổ này đã cảm nhận được ngay khí tức đặc thù của Hồng Mông Linh Bảo phát ra từ nó.
Tần Vũ mỉm cười nói:
- Cái này là Bích Tuyền hồ lô, Bích Tuyền hồ lô cũng là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo, nó có thể bắn ra bích tuyền để công kích, trói buộc.
Nghe thấy kiện vật phẩm của Tần Vũ cũng là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo, Chu Hiển mỉm cười.
- Cùng là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo, của ai tốt hơn đây?
Khương Phạm mỉm cười bảo:
– Án chiếu theo quy củ lúc trước, để mười ba vị thần vương tiến hành bình xét, trong hai người ai được nhiều thần vương ủng hộ hơn sẽ thắng.
Thuần Vu Nhu lập tức cười bảo:
- Hai kiện tuy cùng là nhị lưu Hồng Mông Linh Bảo nhưng theo ta thấy, cây "Như Ý" này có hàm chứa ý chúc mừng nên tốt hơn một chút. Đáng tiếc là ta không có quyền bình xét.
Tần Vũ nhìn Thuần Vu Nhu.
Mẹ vợ tương lai hình như đang ủng hộ Chu Hiển. Khóe miệng Tần Vũ nhếch lên. "Chỉ dựa vào Bích Tuyền hồ lô thì khả năng thắng không lớn. Đành phải…"
Vào lúc này các thần vương ở phía trên bắt đầu chuẩn bị bình xét.
- Chờ đã.
Thanh âm của Tần Vũ vang khắp đại điện làm các thần vương ngừng lại, nhìn về phía Tần Vũ.
Chu Hiển nhíu mày nói:
- Tần Vũ huynh, hiện tại các thần vương đang suy xét chuẩn bị đưa ra lời bình luận, sao huynh lại cắt ngang chứ?
- Tần Vũ, có chuyện gì cứ nói đi.
Khương Phạm mỉm cười bảo.
Tần Vũ dù gì cũng là luyện khí tông sư, lời nói rất có giá.
Tần Vũ nhìn mười ba vị thần vương ở phía trên, nói lớn:
- Chư vị thần vương, ta còn chưa nói Bích Tuyền hồ lô này là lễ vật của ta, mọi người đừng có so sánh nó với Lưu Viêm Như Ý.
"Không phải là Bích Tuyền hồ lô?" Phần lớn người trong đại điện đều nghi hoặc.
Tần Vũ mỉm cười bảo:
- Vừa rồi Chu Hiển huynh bảo ta đem lễ vật Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng ra cho mọi người xem nên ta đưa ra thôi. Điều đó không có nghĩa lễ vật của ta là Bích Tuyền hồ lô.
- Đương nhiên là ta biết.
Tần Vũ liếc Chu Hiển rồi nhìn mười ba thần vương ở phía trên.
– Lễ vật của ta không phải là "Bích Tuyền hồ lô" do Tiêu Diêu thiên tôn ban tặng mà là "La Vũ Đao" do Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng.
Tần Vũ thu Bích Tuyền hồ lô lại, đồng thời trước mặt hiện ra một thanh chiến đao màu đen, trên bề mặt có quang mang đỏ như máu đang lưu chuyển.
"Phiêu Vũ thiên tôn?"
Chu Hiển biết sắc, đám thiên thần trong đại điện ai ai cũng chấn kinh. Ngay cả mười ba vị thần vương ở phía trên cũng đờ ra.
Phiêu Vũ thiên tôn, người mạnh nhất, bí ẩn nhất trong ba đại thiên tôn!
Tần Vũ nói lớn:
- Đao này tên là "La Vũ", nó là một kiện nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo, để thể hiện thành tâm của ta chính là thanh La Vũ đao này!
Phiêu Vũ thiên tôn ban tặng?
Nhất lưu Hồng Mông Linh Bảo?
Cả Bắc cực thánh hoàng điện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có thanh âm của Tần Vũ vang vọng trong đại điện.