Tinh Thần Biến

chương 97: tân đích chinh trình

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Năm thanh đoản đao, một ngọn hắc sắc trường thương treo lơ lửng trên không.

"Phụ vương, năm thanh đoản đao và trường thương này xin tặng cho người." Tần Vũ cười nói.

"A, cái này... ..." Trên mặt Tần Đức có chút cuồng hỷ, "Đây chẳng phải là năm thanh đoản đao bị Ngũ Hành cướp lấy sao." Tần Đức đột nhiên hiểu ra, Ngũ Hành đã chết, Tần Vũ tự nhiên thu lấy bảo bối của Ngũ Hành.

Tuy nhiên một người sau khi lấy được bảo bối như vậy, làm sao có thể đem tất cả mọi thứ đem cho người khác được.

Phong Ngọc Tử nhìn ngọn hắc sắc trường thương kinh thán nói: "Ngọn trường thương này chính là "Phách Vương thương" của Hạng gia đây mà, trong trận chiến Ô Giang, ta mặc dù đứng ở bờ bên kia Ô Giang, nhưng vẫn thấy được Phách Vương thương này lợi hại đến nhường nào. Tiểu Vũ, con đã giết Hạng Ương, không ngờ lại có thể tuỳ tiện mang ngọn Phách Vương thương của lão ta về, thật là... ..."

Tần Vũ cả cười: "Đáng tiếc là kiện chiến giáp của lão ta bị tuyệt chiêu của Tiểu Hắc làm cho bị ăn mòn quá nửa, không hề còn tác dụng nữa."

Tiểu Hắc ở đằng xa lập tức linh thức truyền âm nói: "Đại ca, đáng tiếc cái gì chứ? Nếu không phải chiến giáp của lão bị đệ dùng Ám Nguyệt chiêu số làm cho ăn mòn quá nửa, huynh muốn đường hoàng giết lão ta thực khó khăn vô cùng. Huynh cũng thật là, đã bị trọng thương như vậy, mà vẫn lặn dưới nước sâu như vậy chỉ vì ngọn thương này."

Đối mặt với lời trách vấn của Tiểu Hắc, Tần Vũ căn bản không hồi đáp.

"Phụ vương, ba bản bí tịch này là của sư tôn con ban cho, bất quá con không dùng đến. Ba bản bí tịch này con có thể bảo chứng, tuyệt đối là công pháp tu luyện đỉnh cao của tu chân giới, nhưng đối với một tu chân giả mà nói, tu chân công pháp chỉ là cây cầu, con đường chân chính thì phải tự mình bước đi từng bước một. Có bí tịch này, Phong bá bá và phụ vương vẫn phải tự mình nỗ lực, công dụng của bí tịch này tịnh không quá lớn." Tần Vũ cười nói.

Phong Ngọc Tử lắc đầu nói: "Tiểu Vũ, con chớ khiêm nhường như vậy, trong bộ tu chân bí tịch này đồng thời có sự đồng bộ giữa các chủng công kích chi pháp, thậm chí nếu ở cấp độ thấp hơn đối phương, chúng ta cũng có thể dựa vào sự lợi hại cao thâm của công kích chi pháp để cùng với đối phương thẳng thắn giao thủ.

Giữa các trận chiến đấu của tu chân giả, quyết định vẫn là chiến đấu lực.

Chiến đấu lực tuỳ theo linh khí, tu vi, các phương pháp công kích. Nói một cách khác, trong các trận chiến đấu của tu chân giả, quyết định chính là linh khí linh đan, tu vi bản thân, cũng có một chút phương pháp công kích đặc thù. Giống như là Tần Vũ và Tiểu Hắc.

Sau cùng Tần Vũ thi triển "TinhThần Lĩnh Vực, Lưu Tinh Nhất Kích", Tiểu Hắc cũng thi triển Ám Nguyệt chiêu thứ nhất lợi hại như lôi hoả luân phiên mới có thể giết được Hạng Ương với thực lực siêu cường. Phương pháp công kích và binh khí đều quan trọng như nhau.

"Phụ vương, ở đây con có mười viên linh đan... ... "Bích Chu đan", đối với tu chân giả mà nói, hiệu quả liệu thương cực kỳ tốt." Tần Vũ lấy ra từ trong không gian giới chỉ của mình một cái bình, trong đó có mười viên Bích Chu đan.

Bích Chu đan, thánh dược liệu thương, những thương thế trong lục phủ ngũ tạng, nếu tu chân giả muốn tu phục thực khó khăn vô cùng, nhưng nếu ăn một viên Bích Chu đan thì sẽ có thể khôi phục rất nhanh.

Tần Vũ đã có Lưu Tinh Lệ. Bích Chu đan này có cũng được mà không có cũng được, bất quá Tần Vũ chỉ đổ vào trong tay hơn nửa bình Bích Chu đan của Lôi Vệ để lại. Ba viên còn lại hắn cho vào một bình khác. Đây là hắn chuẩn bị cho Tiểu Hắc.

"Bích Chu đan, con nói là Bích Chu đan." Phong Ngọc Tử đột nhiên nhãn tình trợn tròn.

Tần Vũ tức thì ngẩn người ra, Phong bá bá có kinh ngạc thái quá không vậy.

"Ừm... ...Vâng, là Bích Chu đan, Phong bá bá, có gì không đúng sao?" Tần Vũ nghi hoặc hỏi.

Phong Ngọc Tử trừng mắt nhìn cái bình ngọc, chấn kinh nói: "Bích Chu đan, hơn nữa lại những mười viên, Tiểu Vũ a, sư tôn của con đáo để là ai vậy, Bích Chu đan này là thượng phẩm linh đan. Thậm chí ngay đến một viên cũng vô cùng trân quý. Con không ngờ lại có đến mười viên."

"Thượng phẩm linh đan?"

"Phải, ta nói con nghe, một viên Bích Chu đan là vô cùng quan trọng. Tu chân giả một khi tổn hao chân nguyên lực có thể tu luyện bổ sung, nhưng một khi lục phủ ngũ tạng bị tổn thương, muốn khôi phục lại khó khăn vô cùng." Phong Ngọc Tử cảm thán, "Lục phủ ngũ tạng vô cùng yếu ớt, chỉ có thể dùng chân nguyên lực từ từ thấm nhuần vào. Nhưng nếu có Bích Chu đan, lập tức có thể trong vài ngày đã tu phục xong."

Đối với tu chân giả mà nói, đan dược bổ sung công lực không đáng kể gì. Nhưng đan dược khôi phục lục phủ ngũ tạng trong thể nội thì cực kỳ trân quý.

Ngay cả là tu chân giả, đã đạt đến Đỗng Hư kỳ, một khi thân thể bị huỷ hoại thì chỉ có thể vứt bỏ thân thể tu thành Tán tiên. Nhưng nếu chưa đạt đến Đỗng Hư kỳ, thì sẽ trực tiếp hồn phi phách tán hoàn toàn.

"Tiểu Vũ, Bích Chu đan này của con thì con hãy lưu giữ đi, sư tôn của con đã để lại cho con, thì nó là bảo bối bảo mệnh sau này của con đấy." Phong Ngọc Tử khẩn thiết nói với Tần Vũ, ngay cả là mười viên thượng phẩm linh đan, Phong Ngọc Tử cũng không có tham tâm.

"Vũ nhi, trên con đường tu luyện sau này của con không thể nói trước là sẽ gặp phải những nguy hiểm gì. Bích Chu đan này con nhất định phải đem theo người phòng chuyện vạn nhất có thể xảy ra." Tần Đức căn dặn Tần Vũ.

Tần Vũ trong lòng không cam tâm, luận về hồi phục thương thế trong nội thể, có gì sánh nổi với Lưu Tinh Lệ chứ?

Ngay cả khi tâm tạng bị đâm xuyên qua có thể sẽ bị tử thương. Lưu Tinh Lệ đều có khả năng hồi phục, công hiệu như vậy, thì loại thượng phẩm linh đan như linh đan kia làm sao bì kịp. Kể cả tiên đan trong truyền thuyết xem ra cũng không bằng.

"Phụ vương, Phong bá bá, hai người chớ bận tâm, con vẫn còn Bích Chu đan mà. Mười viên này chỉ để biếu hai người thôi." Tần Vũ lấy từ trong đống bình ra cái ngọc bình đựng ba viên Bích Chu đan, mở nắp bình ra, Tần Đức và Phong Ngọc Tử vừa ngửi thấy thanh hương của Bích Chu đan, trong lòng cũng đã tin.

Tần Vũ vội vàng nói: "Phụ vương, đây là tâm ý của hài nhi, nếu cha không nhận, hài nhi cũng không thể an tâm ly khai Tiềm Long đại lục."

"Ly khai Tiềm Long đại lục!!!"

Tần Chính, Tần Phong, Tần Đức đều kinh hô, trong một thoáng họ quên luôn chuyện về Bích Chu đan.

"Vâng, ly khai Tiềm Long đại lục, con chuẩn bị cùng Tiểu Hắc bước vào cuộc lữ trình phiêu lãng, tiến nhập thế giới tu chân giả." Tần Vũ gật đầu kiên định nói, một quyết định mà hắn đã sớm muốn thực hiện, tại Tiềm Long đại lục hắn căn bản không còn mục tiêu phấn đấu nữa.

Cũng chỉ có bước trên lữ trình tràn đầy nguy hiểm, tràn đầy cơ hội, cuộc sống mới có thể biến thành hữu tư hữu vị trở lại.

Tần Đức thở dài một tiếng, sau đó lại tươi cười: "Vũ nhi, từ khi con trở về từ Hồng hoang, ta cũng đã biết con đã phát sinh biến hoá phiên thiên phúc địa (nghiêng trời lật đất). Giờ đây con lại hạ sát Hạng Ương, đúng, con giờ mới hai mươi bốn tuổi, mà đạt đến cảnh giới như vậy, Phong huynh, thành tích của Vũ nhi nó, kể ra nhìn khắp tu chân giới cũng tính là thiên tài chứ hả."

Phong Ngọc Tử gật đầu kinh thán nói: "Đâu phải chỉ là thiên tài, mà xem ra còn là vạn năm khó gặp ấy chứ."

Tần Đức gật đầu nói: "Đúng a. hai mươi bốn tuổi đạt đến cảnh giới như vậy, tại Tiềm Long đại lục dĩ nhiên không hề có chút thách thức. Ta đã sớm nghĩ đến. Vũ nhi con sẽ không chấp nhận bị bó buộc ở Tiềm Long đại lục cái địa phương nhỏ bé này."

"Vũ nhi, phụ vương ủng hộ con! Con người nên sống vì chính mình, vì mục tiêu của mình mà oanh oanh liệt liệt xông tới. Ha ha, nói không chừng vài nghìn năm sau, Tần gia ta cũng có thể có một tiên nhân phi thăng phải không, Vũ nhi, con nói sao?" Tần Đức nhìn Tần Vũ cười nói.

Tần Vũ gật đầu nói: "Đa tạ phụ vương."

Phong Ngọc Tử lại mỉm cười: "Cha con các người, thật là điên hết cả rồi, các người nghĩ phi thăng dễ thế sao? Sư môn của ta không biết đã mấy trăm vạn năm, trong lịch sử chỉ có hai vị tiền bối đã từng phi thăng, vả lại hại vị tiền bối phi thăng đều là câu chuyện của trăm vạn năm trước rồi."

Tần Đức tức thì nói: "Phong huynh, nói vậy là không đúng, huynh đã thấy ai như Vũ nhi, hai mươi bốn tuổi đạt đến cảnh giới như vậy chưa?"

Phong Ngọc Tử khẽ rung lên, sau đó lắc đầu: "Không có."

"Vậy là đúng rồi, Vũ nhi đã đạt được kỳ tích này, há lại không thể phi thăng sao. Ta đối với nhi tử của mình có trăm phần trăm tín tâm." Tần Đức nhìn Tần Vũ, trong mắt toàn là quan ái của bậc làm phụ thân.

Tần Vũ cũng gật mạnh đầu nói: "Con cũng rất có tín tâm."

Phong Ngọc Tử không nén nổi đành cười khổ nói: "Phụ tử các người thật hợp nhau a. tốt lắm, các người hãy từ từ mà lưu luyến nhau đi."

Một thời gian sau đó, Tần Vũ và Tần Chính, Tần Phong ba huynh đệ thường nhàn tản trò chuyện với nhau, Tần Chính và Tần Phong đều hiểu sau khi đăng cơ Tần Vũ sẽ ly khai, do vậy cũng tận dụng thời gian cuối cùng để vui vẻ trò chuyện cùng Tần Vũ

Tần Vũ bình thường tĩnh tâm tu luyện, hoặc là cùng trò chuyện với người thân. Đã đến những giây phút cuối cùng ở Tiềm Long đại lục.

Chỗ ở của Phong Ngọc Tử.

"Phong bá bá, đây là?" Tần Vũ nghi hoặc nhìn ngọc giản trong tay.

Phong Ngọc Tử cả cười nói: "Tiểu Vũ, trong cái ngọc giản này có hải đồ của tông phái ta. Hải vực rộng lớn vô biên, con nếu như đui mù chạy loạn, ai biết được con sẽ phải đến địa phương nào. Nói không chừng con đi vào Ma đảo, ngược lại bị người khác nuốt mất Kim đan nguyên anh, thì sẽ thảm đấy."

"Đa tạ Phong bá bá." Tần Vũ đương nhiên biết dụng ý của Phong Ngọc Tử khi cấp hải đồ cho hắn.

"Phong bá bá, người vừa nói Ma đảo gì đó, người có thể nói cho con nghe chuyện về Hải Ngoại tiên đảo được không, tựa hồ như rất phức tạp thì phải." Tần Vũ nghi hoặc.

Phong Ngọc Tử tĩnh lặng suy nghĩ một lúc, sau đó nói: "Ta sẽ nói tỉ mỉ cho con một lúc, tông phái của Phong bá bá con gọi là "Thanh Kiếm môn", ở cách biên giới phía nam của Tiềm Long đại lục hơn mười vạn dặm có một tiên đảo gọi là "Thanh Phong đảo", trên Thanh Phong đảo có hai đại tông phái, Thanh Kiếm môn là một trong số đó."

Tần Vũ yên lặng lắng nghe.

"Trên thực tế, Thanh Phong đảo thuộc về một trong số những tiên đảo phổ thông rất gần Tiềm Long đại lục. Hải Ngoại tiên đảo, càng là tiên đảo ở thâm hải viễn xứ thì càng lớn, tông phái cũng càng cường đại, còn ở về phía nam cách Tiềm Long đại lục không biết bao nhiêu ức vạn dặm, có hạch tâm của Hải Ngoại tiên đảo... "Bồng Lai tiên vực", Bồng Lai tiên vực này là do hàng trăm cự đại tiên đảo hợp thành, những môn phái gây dựng trong đó, kể ra phải có đến vài vạn tu chân cao thủ." Phong Ngọc Tử từ từ giảng giải.

"Nói ra thật xấu hổ, Bồng Lai tiên đảo này tiếng tăm vang dội, ta từ trước tới giờ lại chưa từng đi tới, bởi thực tế là ở quá xa, công lực của ta lại quá thấp, muốn bay đến đó không biết phải mất bao lâu, vả lại trên đường đi có nhiều nguy hiểm, nói không chừng chưa kịp tới, đã tao ngộ bất trắc rồi." Phong Ngọc Tử thở dài nói.

Thoáng chốc trong đầu Tần Vũ đã có hình dạng bên ngoài của Hải Ngoại tiên đảo.

Ở phía nam sát cạnh hải vực, ngoài xa mười mấy vạn dặm có một tiên đảo, nơi đó có rất nhiều tiểu đảo hỗn độn, trong đó không ít tiểu đảo đều có tông phái tu chân giả chiếm hữu. Còn tại tận cùng phía nam không biết bao nhiêu dặm, là vùng đất hạch tâm của Hải Ngoại tiên đảo ...Bồng Lai tiên vực.

"Phong bá bá, người vừa nói cái gì Ma đảo, vậy Ma đảo có gì thế?" Tần Vũ truy hỏi.

Phong Ngọc Tử cười đáp: "Ma đảo là tiểu đảo do tu ma giả chiếm giữ, tu ma giả không giống tu tiên giả. Tu ma giả vì truy cầu phi thăng, không việc xấu nào là không dám làm, những hành vi hiểm ác như nuốt Kim Đan Nguyên Anh của người khác cũng dám dùng."

"Nuốt lấy Kim Đan Nguyên Anh?" Tần Vũ trợn trừng mắt. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Phong Ngọc Tử thập phần căm phẫn nói: "Phải, tu ma giả là hiểm ác như vậy, giết chết các tu chân giả khác, nuốt lấy Kim đan nguyên anh đoạt lấy tu vi của người khác, phẩm hạnh này thật vô cùng đê tiện."

Tần Vũ mồ hôi toát ra.

Từ trong Hồng hoang trên con đường trở vệ, Tần Vũ và Tiểu Hắc cũng đã nuốt không ít Kim đan. Lúc Hạng Ương tự bạo Nguyên anh, Tần Vũ đã từng cảm thán vì lãng phí Nguyên anh. Việc nuốt lấy Kim đan này vốn là thủ đoạn của tu ma giả.

"Tu chân, phân thành tu tiên, tu ma, tu yên ba loại lớn. Tu tiên chú trọng thanh tịnh vô vi, tu ma chú trọng lực lượng cao nhất. Tu yêu... ...tu yêu tạm thời không bàn đến. Tiểu Vũ con phải nhớ rõ. Nếu gặp tu ma giả chạy trốn được thì tốt, phần lớn tu ma giả hung tàn háo sát vô cùng. Nếu bị người khác hút mất Kim Đan của con thì thật là không ổn." Phong Ngọc Tử đề tỉnh.

Tần Vũ cười thầm trong lòng: "Hung tàn háo sát? Cũng không biết là ai sẽ nuốt Kim đan của ai. Vả lại ta cũng không có Kim đan mà."

Tu luyện công pháp của Tần Vũ không hề giống bất kỳ ai, đã không phải tu tiên, cũng không phải tu ma, lại càng không phải tu yêu.

Ở phía nam trong vô biên Hải Vực, có tiểu đảo là tông phái của tu tiên giả, song lại có tiểu đảo là tông phái của tu chân giả tông phái. Thậm chí ở cách không xa Bồng Lai tiên vực có vài trăm hòn đảo tụ hợp lại thành hạch tâm của Ma đảo... "Tử Diễm ma ngục". Tử Diễm ma ngục có danh khí tương đương Bồng Lai tiên vực, tranh đấu với nhau cũng vô cùng kịch liệt." Phong Ngọc Tử giới thiệu.

Tần Vũ đã rõ.

"Tiểu Vũ, ta kể cho con, tại vô biên hải vực, thế lực to lớn nhất, không phải là tu tiên giả, cũng không phải là tu ma giả! Không phải là Bồng Lai tiên vực, cũng không phải là Tử Diễm ma ngục." Sắc mặt Phong Ngọc Tử trở nên nghiêm túc.

Tần Vũ trong lòng kinh hãi.

"Thế lực mạnh nhất chính là tu yêu giả!" Phong Ngọc Tử nói vẻ thập phần khẳng định, "Diện tích lớn nhất ở vô biên hải vực là cái gì? Không phải là hải đảo, mà là thuỷ vực, trong vô biên thuỷ vực có các chủng yêu thú dưới nước, càng là ở sâu dưới đại hải, thì càng là yêu thú cường đại!"

Tần Vũ trong tâm giật mình.

Hải vực vô biên rộng lớn, toàn bộ thuỷ vực đều là địa bàn của yêu thú. Chính xác là tu yêu giả mạnh nhất.

"Thuỷ vực càng sâu, thì thuỷ áp (áp lực dưới nước) càng lớn. Khi thâm nhập xuống từ vài nghìn đến hơn vạn mét, các tu tiên giả tu yêu giả đều căn bản không thể chịu nổi thuỷ áp khủng bố đó, còn sống dưới thuỷ áp như vậy là một vài yêu thú khủng bố."

"Tiểu Vũ, hãy nhớ, trong thuỷ vực ở hải ngoại, yêu thú vô cùng đáng sợ. Thuỷ vực vô biên là địa bàn của một vài yêu thú, không ai biết được địa phương nào có đại bản doanh của yêu thú. Vô luận là Tử Diễm ma ngục, hay là Bồng Lai tiên vực đều khẳng định một điểm, thế lực của yêu thú là to lớn."

Phong Ngọc Tử thực tế đối với những điều trên cũng chỉ là nghe kể lại, nhưng đó là điều mỗi tông phái đều thận trọng căn dặn đệ tử của mình.

"Ở sâu dưới biển, có các chủng thiên tài linh bảo. Càng ở chỗ sâu, bảo bối càng nhiều, tuy nhiên càng ở chỗ sâu, thuỷ áp cũng càng lớn. Ở độ sâu vài vạn mét, ngay cả tu yêu giả cao thủ cũng vô phương lặn xuống, ở dưới đó đáo để có bao nhiêu bảo bối, căn bản không phải là con có thể tưởng tượng nổi." Phong Ngọc Tử trong mắt cũng phóng ra quang hoa.

Hiển nhiên trong đầu Phong Ngọc Tử đang nghĩ đến những bảo bối ở cực sâu dưới đại hải.

Nếu đủ thực lực, nhất định phải lặn xuống biển sâu thám hiểm một phen." Tần Vũ kìm lòng không được liền quyết định.

... ...

Nhờ cuộc đàm thoại, đã khiến cho Tần Vũ đối với thuỷ vực ở hải ngoại vô biên có rất nhiều nhận thức, tại Hải Ngoại tiên vực, có nhiều tu chân giả, nhiều tu ma giả, nhưng càng nhiều hơn là số lượng yêu thú ở dưới nước.

Vì thiên tài linh bảo, cùng nhau sống mái.

Hải Ngoại tiên đảo. Diện tích đảo vực cực lớn, thậm chí có đảo diện tích có thể sánh ngang với diện tích của Sở Vương triều. Song loại đảo này ở đại hải thường có thể phát hiện. Bồng Lai tiên vực là do vài trăm hòn đảo như vậy hợp lại thành. Diện tích cực lớn, thậm chí vượt qua cả diện tích của toàn bộ Tiềm Long đại lục.

Bồng Lai tiên vực, Tử Diễm ma ngục, còn có đại bản doanh của yêu thú dưới nước thần bí không thể đoán định, tất cả cấu thành nên toàn bộ hải ngoại tu chân giới. Ở tít sâu dưới đại hải có bao nhiêu bảo bối, không ai biết được.

... ...

Nửa năm sau, Tần Chính chính thức đăng cơ, phế Sở Vương triều, thành lập Tần Vương triều, Tần Chính thành Tần Minh Hoàng. Lúc trước Tần gia quyết định "Tần Vương triều này, có lẽ đã thương lượng rất lâu. Nếu sử dụng Tần Vương triều, không phải là trùng hợp với Tần Vương triều của nghìn năm trước sao?

Cuối cùng là một câu của Tần Đức đã giải quyết vấn đề.

"Thực tức là hư, hư tức là thực, chúng ta đúng sai vẫn là họ Tần, kiến lập nên Tần Vương triều cũng là đúng đắn. Huống chi, mười hai quận đã hoàn toàn nằm trong tay chúng ta, nếu là Hán Vương triều và Minh Vương triều muốn gây chiến với chúng ta, cũng phải xem có đủ sức hay không."

Do vậy, liền quyết định kiến lập Tần Vương triều.

Tần Đức báo xong đại cừu, làm sao muốn bôn ba nữa, Phong Ngọc Tử bản tính nhàn tản, hai người liền an tâm tu luyện tại Tiềm Long đại lục, đại sự ở Tần Vương triều đều do Tần Chính nắm giữ.

... ...

Tần Đức, Phong Ngọc Tử, Tần Minh Hoàng Tần Chính, Tần Phong, Từ Nguyên tụ tập tại Viêm kinh thành.

"Phụ vương, đại ca, nhị ca, Phong bá bá, Từ thúc, các người không nên đưa tiễn nữa." Tần Vũ nhìn những thân nhân trước mặt cười nói. Tiểu Hắc ở bên cạnh cũng vỗ cánh phần phật, phảng phất như sắp bước vào lữ trình mà hưng phấn.

Tần Đức bước tới một bước, nhìn Tần Vũ nói: "Vũ nhi... ... tu chân giới vô cùng hung hiểm, Phong bá bá con cũng vì hoàn cảnh không thích hợp mà đến Tiềm Long đại lục, con nhất định phải cẩn thận, đối với người khác nhất định phải chú ý nhiều đến ánh mắt của họ, đối với người khác, không cần quá chân thành."

Tần Đức đối với nhi tử của mình hiểu rất rõ, ông bận tâm nhất là Tần Vũ đối đãi với mọi người chân thành thái quá, ngược lại có thể bị người khác bán đứng thì hỏng bét.

"Phụ vương an tâm, hài nhi trong lòng đã rõ." Tần Vũ gật đầu nói.

Sau đó Tần Vũ quay sang Tần Phong Tần Chính, chạy đến trước mặt hai người nói: "Đại ca nhị ca, sau này phụ vương xin nhờ hai người chiếu cố." Tần Phong và Tần Chính trong mắt đều không nỡ xa rời, mặc dù đã biết sẽ có ngày này, nhưng khi ngày hôm nay đã đến, bọn họ vẫn khó lòng chấp nhận.

"Tiểu Vũ."

Tần Phong, Tần Chính và Tần Vũ ôm chầm lấy nhau, ba huynh đệ rất lâu sau mới buông tay.

Tần Vũ bỗng nhiên hít một hơi sâu, liên tục lùi ra sau vài bước, nói với chúng nhân: "Ha ha, phân ly thật khó chấp nhận, phụ vương, đại ca, nhị ca, Phong bá bá, Từ thúc thúc, sau này gặp lại." Tần Vũ đột nhiên quay người.

"Tiểu Hắc, chúng ta đi!" Tần Vũ kêu lớn, sau đó trực tiếp phá không bay lên không trung, Tần Vũ nhìn lại một lần nữa những thân nhân của mình bên dưới, sau đó kìm nén không rơi lệ, tăng tốc nhằm hướng nam bay tới.

Đồng thời một đạo ưng minh cao vút cực kỳ hưng phấn cũng vang lên, Tiểu Hắc triển khai hai cánh, phá không bay đi.

Một người một ưng cứ như vậy trực tiếp bay về phía nam, gần sát na, cặp người ưng đã hoá thành hai chấm đen ở chân trời phía nam.

Lữ trình tu chân giới của Tần Vũ, Tiểu Hắc cuối cùng cũng bắt đầu, liệu tương lai có gì nghênh tiếp bọn họ đây?

Hắc hắc, như đã hẹn trước, tiền của bạn, động lực của tôi!!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio