Tiểu Lâm lúc này mới biết được mãnh hổ này là đang muốn cưỡng thao mình, nó lớn như vậy cậu sao sống được?
Vung vẩy chân tay,Tiểu Lâm khóc lớn:
– Xin ngươi, Hổ đại ca, tha cho ta…ô…ô…
Râu mép cứng nhọn có lên má cậu, giọng điệu âm trầm lại cất lên:
– Gọi ta là Đại Vương.
-ôô… Đại Vương! Tha cho ta!
Tiểu Lâm sợ hãi khóc rấm rứt xin tha, cậu lần trước còn chủ động bám lấy bờm sư tử đen chờ đón nó, lần này đối diện với con hổ to đùng,lại còn biết nói này qủa thực là kinh hãi. Cái kia của nó chắc là có thể một phát mang cậu đâm chết.
Nhìn bộ dáng tiểu bại hoại vừa khóc,vừa xin tha, cùng cúc huyệt phấn nộn đang phô ra trước mắt khiến dương vật bọc trong túi lông của hắn trướng lớn, lộ ra ngoài. Tiểu bại hoại này mơ thấy cảnh người thú giao hoan,vậy thì hắn cũng chẳng tội gì khôi phục hình dáng con người.
Úp sấp lên người Tiểu Lâm, cái đuôi khoẻ mạnh không ngừng phe phẩy. Quy đầu cực đại đang gỉ dịch bôi trơn tiểu cúc.
Ngứa ngáy,nhộn nhạo làm tiểu lâm không ngừng vặn vẹo, tiếng khóc nấc xen theo cả rên rỉ.
“PHẬP” dương vật to lớn bất ngờ đâm tới, nhưng do cúc huyệt chưa dùng bao giờ còn quá chặt nên mới vào được một nửa.
Tiểu Lâm bên dưới mắt trợn tròn, miệng không ngừng ngáp ngáp, cảm giác như vừa bị rơi xuống tầng địa ngục. Một lúc lâu sau mới phát ra được tiếng khóc đứt quãng.
Dương vật cực đại bị xiết chặt đến đau đớn, hắn lại lần nữa dùng sức đâm thẳng vào, vô tình trọc trúng tuyến tiền liệt, làm Tiểu Lâm la lớn, tiểu lâm nhỏ dựng đứng,không ngừng bắn.
Đau đớn cùng khoái cảm, khiến cậu chỉ biết khóc. Thân hình mềm nhũn mặc sức cho mãnh thú kia chà đạp.
Tay cậu nắm chặt lấy ga giường, bụng không ngừng quặn thắt, tiểu lâm nhỏ phía dưới lúc này phun trào liên tục. Điểm mẫn cảm không ngừng bị công kích cùng trực tràng bị trà đạp đến rách ra, đau đớn cùng sung sướng triền miên khiến cậu ngất đi tỉnh lại biết bao nhiêu lần.
Cúc huyệt co rúm lại,nuốt trọn toàn bộ tinh dịch, sau khi phóng tinh vì đang ở hình thái động vật nên dương vật hắn lại sưng lớn,bít chặt lấy cúc huyệt ngăn không để giọt tinh dịch nào chảy ra ngoài. Tiểu lâm lúc này đã ngất xỉu,mông vẫn treo lơ lửng trên không trung…
Hắn lúc này cũng là lực bất tòng tâm, muốn rút ra khỏi tiểu huyệt để xem xem thương tích của tiểu bại hoại này thế nào. Nhìn người Tiểu Lâm rũ cả xuống mà hông vẫn treo lơ lửng trên không trung, cúc huyệt như bám chặt lấy dương vật của hắn không rời, quả là có chút thương xót cùng buồn cười.
Dương vật của hắn ít nhất còn phải sưng lớn chừng một tiếng đồng hồ nữa. Để bại hoại này cứ như thế treo lơ lửng hắn cũng không đành lòng. Chỉ còn cách duy nhất: Biến lại hình người,lúc đó dương vật của thú sẽ hóa thành của người, xẹp xuống rồi sẽ rút được ra.
Tức thì,một màu đỏ loè bao phủ toàn bộ gian phòng, khi màu dần nhạt đi, thứ sáng rực xuất hiện. Không phải là đèn cao áp,càng không phải mặt trời, đó là một thiếu niên, mái tóc đỏ rực, làn da bánh mật, từng khúc,từng khúc trên cơ thể đều hoàn hảo. Gương mặt anh tuấn phi phàm. Đem hắn so với A Xích còn hơn đến vài lần.
Dũng mãnh,tuấn suất, không ai khác ngoài hắn:ĐẠI VƯƠNG CỦA KHU RỪNG DÃ THÚ- Ngoạ Hổ.
Vừa biến thành hình dạng con người, dương vật của hắn cũng biến đổi theo, tức thì cúc huyệt mất chỗ bám liền nhả ra dương vật, hông tiểu Lâm cũng lập tức rơi xuống giường.
Máu hoà cùng tinh dịch đua nhau tràn ra khỏi mật động.
Nhìn tác phẩm của mình hắn không khỏi giật mình,không ngờ lại nặng đến vậy, cửa hậu huyệt là bị rách một vết, mang một màu đỏ tấy. Bại hoại này là do chính A Xích chọn làm người giúp hắn dọn vệ sinh, hắn lại ngang nhiên đem người này làm đến sắp hỏng, e là A Xích sẽ không giúp hắn tìm người dọn vệ sinh nữa.
Nghĩ cũng chẳng ích gì, hắn liền lấy ra từ đầu giường một lọ nhỏ,tùy tiện sóc sóc để bột trắng trong lọ dính vào cúc huyệt.
Cảm nhận được sự sót từ dưới hậu huyệt truyền lên, nhưng sức lực còn không đủ để mở mắt thì phản ứng được gì? Rốt cục cũng chỉ là hậu huyệt co rút một chút.
Sau khi rắc xong thuốc,hắn liền lăn ra, đem Tiểu Lâm quặp chặt vào trong lòng rồi đi vào giấc ngủ. Cảnh tượng trong phòng lúc này đúng là làm người ta mát mắt. Hai thân thể trần trụi đang dính sát vào nhau, một lớn một bé, đúng là công thụ rõ ràng.
Cơn đau mỏi cùng sự nhớp nháp khó chịu đánh thức Tiểu Lâm. Mơ màng mở mắt, cái gì thế này? Bàn tay nào đó đang ôm chặt lấy thắt lưng cậu, khẽ động để quay lại, nhưng động tác này làm cậu đau đến thấu xương, nước mắt lại cứ thế chảy dài. Bất ngờ,bàn tay từ eo cậu di chuyển,đem cậu xoay ngược lại.
Tiểu Lâm ngây ngốc ngắm nhìn người trước mặt. Hắn đẹp, rực rỡ như mặt trời vậy. Mắt cậu như hoa lên khi thấy khoé môi kia nhếch lên.
– Hahaha… Ngươi đúng là bại hoại háo sắc.
Bị câu nói đi đánh một phát, Tiểu Lâm là đang lơ lửng rơi bộp xuống. Một loạt hình ảnh hiện về, hôm qua chẳng phải cậu cùng với mãnh hổ đóng phim sao. Tại sao hổ chạy đâu mất thế vào là tên đẹp trai đến loá mắt thế này?
Tiểu Lâm trước người đẹp thế này nên nói năng cũng trở nên nhỏ nhẹ:
– Ngươi có biết Hổ đại…à không Đại Vương đâu không?
Nhìn bộ dáng lúng túng của tiểu bại hoại hắn không khỏi thích thú:
– Ngươi nhớ Đại Vương đến thế sao hả bại hoại?
Tiểu Lâm lúc này mắt đã ươn ướt đáp lời:
– Thì thân xử nam của ta đã bị hắn phá rồi, không ở lại với ta lại chuồn mất, lại sai người đến đây trần truồng ôm ta…rất qúa đáng đó ngươi biết không? … Nhưng mà ngươi đẹp thật nha!
Nói rồi Tiểu Lâm vươn tay sờ lên mũi hắn,cảm giác thật tốt khiến cậu cứ giữ mãi tay ở đó.
Bại hoại này đúng là lớn mật, chưa có ai giám gần hắn đến như vậy,lại còn đòi chịu trách nhiệm. Cái đầu nhỏ bại hoại này đúng là khác xa so với đầu người bình thường, chứa toàn những thứ đại vương như hắn còn khó nuốt nổi. Bại hoại này đối với hắn xem ra cũng khá đặc biệt, là giống đực đầu tiên mà hắn đâm qua, ban đầu nghĩ là muốn trừng phạt,nhưng cũng thật thích thú.
Đôi mắt hắn rực lên tia sáng đỏ, tức thì thân người liền hoá thành mãnh hổ, trước một Tiểu Lâm đang hoá đá hắn ghé sát mặt vào tiểu Lâm,khiến râu mép cọ vào má cậu rồi thì thầm:
– Bại hoại ngươi nhớ ta lắm sao?
Tiểu Lâm ngạc nhiên đến há hốc mồm, lưỡi hổ nhân cơ hội đó mà chui tọt vào trong liếm liếm khoang miệng cậu. Ngọt,đúng là ngọt thật, Tiểu Lâm bất giác vòng tay ôm lấy cổ mãnh hổ, nhắm mắt chờ đợi.
Bỗng cậu thấy tay mình trống không,hơi ấm cũng biến mất, mở mắt ra thì chẳng thấy ai, trong phòng trống trơn lại vang tiếng nói:
– Ngươi đúng là bại hoại…
Ngoạ Hổ đại vương là do có việc phải đi, thêm nữa,nếu cứ ở lại đó sẽ không kìm chế được mà đem bại hoại kia ra thao đến chết.
Hắn tiêu sái bước vào một căn phòng xa hoa, tất thảy quần thần cùng các mỹ nữ đều ở đây. Hôm nay là sinh thần của hắn, hẳn là sẽ có rất nhiều lễ vật.
A Xích từ đâu xuất hiện, theo sau còn có một tuyệt sắc giai nhân, có lẽ đây là món qùa mà y tặng hắn.
Buổi tiệc tùng cứ thế diễn ra, hắn là được A Xích sắp xếp vào phòng kín để hưởng thụ mỹ nhân ăn mừng sinh nhật. Ả ta xinh đẹp như vậy,lại còn là xử nữ, chẳng phải là cực phẩm sao?
Vào phòng, nữ nhân kia chủ động thoát ra y phục hướng hắn cọ cọ, bộ ngực đồ sộ lung lung khi ả di chuyển.
Bình thường trước một cực phẩm thế này hắn đã lao ra ngấu nghiến rồi, kì quái, hôm nay lại chẳng có chút hứng thú nào. Đứng im cho ả hôn liếm,sờ soạng, dương vật bên dưới lại không cương,cũng chẳng có nổi chút hứng thú nào. Mạnh tay hất ra nữ nhân đang uốn éo, hắn mang vẻ tức giận đi ra ngoài.
A Xích đằng xa trông thấy đại vương của mình đang nhíu mày bước ra khỏi căn phòng y cố ý chuẩn bị trước. Kì quái, lẽ ra đại vương phải là đang kịch liệt trong đó rồi chứ? Hay là ả nữ nhân kia làm đại vương mất hứng? Không đúng, rõ ràng tất thảy nữ nhân nơi đây ai cũng đều ham muốn đại vương, sẵn sàng đánh đổi tất cả để ở bên dưới đại vương lần.
Y hướng hắn cười cười:
– Đại vương! Là tiện nữ kia làm người mất hứng sao?
Gương mặt tuấn tú khẽ cau lại:
– Đệ gọi ta Ngoạ Hổ là được rồi.
A Xích mỉm cười,nụ cười này không hề giống với nụ cười hắn dùng để trêu trọc Tiểu Lâm, tươi sáng và quan tâm hơn bao giờ hết:
– Vậy Ngoạ hổ, huynh nói xem, là làm sao?
– Ta không cương được.
Quả cầu trên tay A Xích rơi xuống “CHOANG” đại vương không cương được? Không thể nào!…chẳng lẽ…
A Xích hốt hoảng hỏi hắn:
– Không lẽ… Huynh đã cùng tiểu bại hoại…???
Hắn chỉ trầm giọng trả lời A Xích:
– đúng! Vậy thì sao? Việc đó liên quan gì?
– Bại hoại đó là con người,hơn nữa lại là giống đực. Huynh thực sự không biết sao? Chúng ta và bại hoại kia khác nhau,hơn nữa một khi huynh đã cùng hắn giao hoan thì sau này tuyệt đối sẽ không cương trước một ai được nữa, kể cả là cực phẩm trong cực phẩm.
Thẫn thờ một hồi, mẹ kiếp. Hắn giờ trở thành bất lực rồi sao? Con mẹ nó, hắn phải trừng trị bại hoại kia,hại hắn thành bất lực, hại hắn chỉ cương được với bại hoại kia.
Rời khỏi tiệc tùng, nhanh như chớp hắn đã xuất hiện trong phòng,nơi tiểu Lâm đang nằm úp sấp say ngủ.
Chết tiệt, qủa không sai, vừa nhìn thấy tiểu bại hoại đang nằm phơi mông, dương vật bên dưới đã dựng đứng. Hôm nay hắn phải làm cho bại hoại này sống không bằng chết. Bất qúa bại hoại mà có chết thật thì dương vật của hắn suốt thời gian còn lại sẽ chỉ dùng để tiểu tiện.
Tự tay thoát ra y phục của chính mình, dương vật được không khí trực tiếp ma sát làm cho càng lớn hơn.
Từ đâu hắn lấy ra một giây thừng trói chặt tay bại hoại này lên đầu giường, hai chân cũng bị buộc cho mở lớn,treo lơ lửng trên không.
Bại hoại này lại không hề hay biết mà cứ vậy nhắm ngiền mắt. Đúng là khiến hắn tức điên.
Tay khẽ chạm vào thái dương Tiểu Lâm, bại hoại này là đang mơ, cư nhiên lại giám mơ thấy Hắc Sư đang thao hắn. Lại còn nguyên hình là một mãnh hổ. Khốn kiếp, bại hoại này trong giấc mơ lại đem hắn đặt dưới thân Tả hộ pháp của hắn.
Ánh sáng đỏ lần nữa trực tiếp đánh lên đầu Tiểu Lâm khiến cậu thức dậy. Mơ màng mở mắt lại thấy mình đang trong tư thế quen quen, là bị buộc treo chân lơ lửng, thật giống với trạng thái của tiểu thụ trong bộ đam cậu từng đọc qua.
Ngây ngô nhìn người trước mặt, vẫn là đẹp đến mê người, nhưng chẳng phải hắn đi rồi sao? Hay là mơ?
Giất mình ngĩ đến MƠ, thôi tong rồi, chẳng phải hắn xem được cậu mơ gì sao?
Dục vọng cùng tức giận bừng bừng,lại bị cái biểu tình từ ngây ngốc chuyển sang sợ hãi kia, đúng là khiến hắn có chút buồn cười.
Ghé sát miệng vào tai cậu, hắn thì thầm:
– bại hoại ngươi cả trong mơ lẫn đời thực đều hại ta rất thê thảm, xem ta trừng phạt ngươi thế nào.