☆ Linh Chu Kỳ Dương
"Thiếu trang chủ, có mật hàm Ám tộc gửi đến." Âu Dương quản gia đem thư trình lên cho ta. Đọc kỹ càng một lần, bên trong đều là những âm mưu quỷ kế ân oán ẩn mật xích mích trong giang hồ. Sau khi đọc xong, ta liền đốt trụi lá thư. Ám tộc, là tổ chức ám sát thiên hạ đều nghe danh, là những cái bóng kinh hoàng sống trong bóng tối, tinh thông thuật dịch dung, chưa ai từng gặp qua bộ mặt thật sự của họ, nếu trở thành mục tiêu ám sát thì không ai có thể sống sót.
Thuê được sát thủ của Ám tộc nhất định là người nổi danh có tiền bạc có triển vọng trong giang hồ, cái gọi là danh môn chính phái bề ngoài hoà hợp nhưng sau lưng thì lại huyết vũ tinh phong. Bọn chúng có rất nhiều mưu toan, bất hòa môn phái hay cần diệt trừ đều tìm đến sự hỗ trợ của Ám tộc, tà ma ngoại đạo thì càng không cần phải nhắc đến. Vì vậy, Ám tộc hầu như nắm giữ tất cả ân oán tình cừu trong võ lâm, là nơi phát ra những tình báo vô cùng trọng yếu. Ta có thể mượn những thứ này mà lý giải kẻ nào thật sự đạo đức, kẻ nào ra vẻ đạo mạo, kẻ nào có thể dùng danh lợi mua chuộc, kẻ nào cần dùng hoài bão và khí phách để kết giao.
Không ai biết được, ta mới chính là chủ nhân thật sự ngồi sau rèm chỉ huy Ám tộc.
Năm đó, tiền bối Chung Ly sáng tạo ra Chung Ly kiếm pháp, là tinh tú mới xuất hiện trong kiếm đạo, chiêu thức xuất thần nhập hóa, khí thế ngất trời. Cùng với Nhạc Dương kiếm pháp được thế nhân coi là hai tuyệt học kiếm đạo thời bấy giờ, người luyện kiếm, vinh hạnh lớn nhất đời chính là có thể nhìn thấy hai quyển kiếm phổ này. Phụ thân của Nhạc Dương Tiêu - Nhạc Dương Minh thật sự là một người truy cầu công danh, hắn không cách nào tha thứ cho một Chung Ly phái nho nhỏ vậy mà lại ngồi ngang hàng với hắn trên giới kiếm đạo, thề phải diệt trừ tận gốc.
Ta và Chung Ly tiền bối cũng coi như đã từng là anh em kết nghĩa, hắn sớm đã biết Nhạc Dương Minh là loại người không dễ tha thứ cho người khác, nhất định sẽ không để cho hắn con đường sống, mặc dù kiếm pháp Chung Ly danh chấn giang hồ, nhưng phải đối đầu với cả Nhạc Dương sơn trang, thì chỉ là lấy trứng chọi với đá. Hắn liền đến cầu ta, nếu như có một ngày Chung Ly phái gặp phải tai ương, hy vọng ta có thể cứu con của hắn là Chung Ly Thiếu Thanh một mạng.
Muốn ta cứu toàn bộ Chung Ly phái e là không thể, bởi vì ta sẽ không vì một Chung Ly phái nhỏ nhoi mà đối địch với Nhạc Dương sơn trang, nhưng muốn ta từ miệng hổ cứu một đứa trẻ thì dễ như trở bàn tay.
Lúc Nhạc Dương sơn trang máu rửa Chung Ly phái, kẻ đã từng là Chung Ly Thiếu Thanh đã chết. Trong tay của ta, có thêm một phần Chung Ly kiếm phổ và quân cờ Ám Dạ Khanh. Tử Kỳ tự thân dạy hắn làm sao chế độc làm sao dùng độc, hắn được chân truyền của Chung Ly tiền bối võ công vốn đã rất mạnh, thiên phú cũng cao, hơn nữa lưng còn mang huyết hải thâm cừu, tiến bộ nhanh chóng, tự mình nghiên cứu các loại ám khí, cho đến khi trở thành sát thủ mạnh nhất Ám tộc.
Từ rất lâu trước đây, ta liền bắt đầu tìm kiếm nhân tài, đưa bọn họ tập hợp lại một nơi, tạo thành Ám tộc. Nếu như nói sự tham gia của Ám Dạ Khanh làm thực lực Ám tộc xoay chuyển, vậy sự xuất hiện của nàng là khởi đầu cho danh tiếng Ám tộc vang danh thiên hạ.
Có được Mộ Dung Nhữ Yên, có thể nói là ngẫu nhiên hoặc cũng có thể nói là trời cao trợ giúp. Tử Kỳ đến Lịch Dương Sơn hái thuốc, trong thâm sơn tìm được một hài tử bị rắn độc cắn hôn mê, tánh mạng đã cận kề cái chết. Tử Kỳ lập tức giúp nàng giải độc, còn mang về gia trang tịnh dưỡng. Ta nghe Tử Kỳ nói, hài tử này vô cùng kỳ quái, trong ánh mắt tràn đầy dè chừng, vô luận hỏi nàng cái gì cũng không nhận được câu trả lời, vết thương còn chưa lành đã năm lần bảy lượt muốn bỏ trốn.
Hài tử nhà bình thường sẽ không như vậy, chắc chắn nó có chút lai lịch, ta liền tự mình đến xem, lần đầu gặp gỡ liền khiến ta cảm thấy kinh ngạc, gương mặt nàng mang vết thương lở loét, xấu xí vô cùng, ánh mắt đề phòng xứng trên gương mặt như thế này trông có chút kinh khủng. Ta đi đến bên cạnh nàng, tỉ mỉ quan sát, bỗng nhiên bật cười, da thịt trên cổ nàng có một nếp nhăn dị thường, nếu như không cẩn thận rất khó phát hiện được. Ta đè nàng lại, kéo nếp nhăn đi, quả nhiên không ngoài dự liệu, đó là một mặt nạ da người. Dung nhan bên dưới, thanh thuần tú lệ. Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Tử Kỳ, ta cười nói, "Tử Kỳ, muội thật đúng là nhặt về cho ta một bảo bối."
Trong võ lâm, có một vị thần trộm không ai bì được, tinh thông thuật dịch dung, trộm được vô số trân bảo, tên gọi Thiên Diện Y Nhân. Cuối cùng, trong lúc đánh cắp Nhạc Dương kiếm phổ sẩy tay bị bắt. Gương mặt thật bị công bố, là một nữ tử dung mạo mỹ lệ. Ban đầu Nhạc Dương Tiêu muốn tra hỏi nàng giấu bảo vật nơi nào, nhưng sau đó lại muốn biến nàng thành người của mình, vậy sẽ được cả hai. Nhưng nào biết, nữ tử này ngông cuồng kiêu ngạo, thà chết bất tuân, dưới cơn giận dữ Nhạc Dương Tiêu cởi hết quần áo trên người nàng, đánh đến chết sau đó treo xác phơi nắng ba ngày.
Không ai biết được các trân bảo nàng trộm cất giấu nơi nào, nhưng nghe đồn nàng từng thu nhận một đồ đệ. Nhất thời, rất nhiều người trong giang hồ lùng xục tìm kiếm cô nhi lưu lạc, khát vọng nhờ cậy đứa trẻ tìm được đống bảo vật kia.
Vốn tưởng rằng những điều đó chỉ là đồn đãi, không ngờ ông Trời lại đưa hài tử ấy đến trong tay ta. Nhìn gương mặt lộ vẻ sợ hãi của nàng, bộ dạng lại bướng bỉnh không khuất phục, trong lòng ta dục vọng muốn phá hủy hừng hực thiêu đốt, bất quá ta biết ta không thể, bởi vì nàng là một quân cờ quan trọng.
"Thiên Diện Y Nhân là sư phụ ngươi?"
Nàng cắn răng, hung hăng nói, "Ta sẽ không đem bảo vật của sư phụ giao cho bất cứ ai."
Ta khẽ vuốt làn da non mịn của nàng, cảm giác được nàng đang run rẩy, chung quy cũng chỉ là một đứa con nít, "Thứ ta muốn không phải bảo vật, mà là ngươi."
Cơ thể nàng chấn động, kinh hoảng không biết phải làm sao, ta lộ ra nụ cười mà người người gọi là mê nhân, "Không cần sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi, cũng không cần bảo vật của sư phụ ngươi, chỉ cần chịu làm việc cho ta, bảo vật của Linh Chu sơn trang, mặc cho ngươi chọn lựa và còn có thể giúp ngươi báo thù cho sư phụ."
Nghe được câu báo thù cho sư phụ, ánh mắt của nàng lập tức lóe ra hào quang dị dạng, "Ngươi nói thật?"
"Nhất ngôn cửu đỉnh."
Từ đó về sau, trên đời không còn ai tên là Mộ Dung Nhữ Yên nữa, mà trong Ám tộc lại tăng thêm một nữ tử tên là Ám Dạ Yên, thuật dịch dung của nàng trở thành vũ khí cùng tấm khiên mạnh nhất Ám tộc.
Giao Ám tộc cho hai người Ám Dạ Khanh cùng Ám Dạ Yên lo liệu, ta ẩn người ra sau rèm chi phối mọi việc. Tất cả, đều vì Nhạc Dương sơn trang mà chuẩn bị, kết cục của nó, sẽ không giống như Mộc Dịch sơn trang.
Mặc dù bận nhiều công sự, trong đầu của ta vẫn luôn hiện ra hình dáng của nàng, tiếng nàng khổ sở cầu xin, thống khổ cùng tuyệt vọng, còn có nụ cười thuần khiết của nàng. Ta không rõ vì sao ta lại chấp nhất đối với Mộc Dịch Phỉ như vậy, vốn tưởng rằng sau khi có được, hứng thú của ta sẽ từ từ giảm đi, nhưng bây giờ phát hiện càng có được ta càng trầm mê vì nàng.
Lúc này đây, nàng đã là con chim trong lồng của ta, biết rõ nàng sẽ không có cách nào chạy trốn vậy mà ta lại năm lần bảy lượt trở về phòng nhìn nàng, một nơi nào đó sâu trong nội tâm của ta có một nỗi sợ hãi âm ỷ tồn tại, sợ nàng sẽ biến mất không còn nhìn thấy nữa. Ta bảo Linh Chu tẩu ở bên cạnh nàng nhất khắc cũng không rời, chăm sóc nàng, coi chừng nàng, Linh Chu tẩu là tâm phúc của phụ thân, cũng là hạ nhân ta tín nhiệm trong sơn trang.
"Ca." Giọng nói của Tử Kỳ kéo ta ra khỏi trầm tư, phải chăng ta quá mức lưu ý đến Mộc Dịch Phỉ, "Đây là mấy bộ đồ mới, muội chưa mặc qua, cho nàng mặc đi."
Khi ta nói với Tử Kỳ, muốn nàng chữa thương cho Mộc Dịch Phỉ, là lúc trên dung nhan khuynh thành của Tử Kỳ tràn đầy kinh ngạc. Nàng nhìn vết thương trên người Mộc Dịch Phỉ, ngẩng đầu liếc mắt nhìn ta, cảm xúc trong ánh mắt tràn đầy bi thương. Ta chẳng biết nàng bi thương cho ta hay là cho Mộc Dịch Phỉ, cũng có thể là vì cả hai chúng ta mà bi thương.
"Đưa đến phòng giúp ta, Linh Chu tẩu cũng ở đó."
"Ca. . ." Tử Kỳ gọi ta một tiếng, lại không nói tiếp, ta chỉ lẳng lặng nhìn nàng muốn nói rồi lại thôi, đến cuối cùng nàng không nói gì nữa, xoay người rời đi.