Tiết trời se lạnh, Mộ Dung Bạc Nhai đứng trên Giang Bắc nhìn sang đội quân Nam Hàn ở cách sông. Nhiệm vụ lần này của hắn là lợi dụng ưu thế của Côn Tổ để làm công tác tư tưởng, khuếch đại mâu thuẫn giữa quân và Mộ Dung Nhuệ Việt, thuận thiện tạo thêm chút ủng hộ cho Nam Cẩn. Không ngờ trong lúc này lại nghe được tin tức hoàng đế trọng bệnh.
Mạc Am đang thấp giọng bẩm báo tin tức truyền đến trong kinh, Lộ Thị Tửu thì còn đang dọ thám động hướng của Mộ Dung Nhuệ Việt, không ở bên cạnh. Mạc Am trầm ổn thì đảm trách nội vụ, Lộ Thị Tửu gan lớn thì ra ngoài làm nhiệm vụ.
Mộ Dung Bạc Nhai chăm chú nhìn trường giang thăm thẳm, vì hiện tại đang đổ mưa, nước sông cuồn cuộn cuốn lên những bụi đất đục ngầu, chẳng qua cho dù không có những thứ bẩn đục này, bọt nước nổi lên và dòng ám lưu cuồn cuộn cũng đủ để khiến người ta không nhìn rõ được đá dưới đáy sông. Trong đầu Mộ Dung Bạc Nhai suy nghĩ chuyện tình báo, nhưng lại có một góc nhỏ tiếp xúc với cảnh vật, thầm thấy ngẩn ngơ.
Giống như dòng nước sông cuồn cuộn không thể ngăn cản, Hoàng Linh Vũ đột nhiên rời đi cũng khiến hắn cảm thấy vô lực và bất đắc dĩ. Không phải không muốn ngăn cản, mà là cho dù có thể, dựa vào hắn hiện tại cũng không có lập trường gì mà ngăn cản.
Hắn tính là người gì của y chứ? Có cớ gì, lý do gì, thậm chí có quan hệ gì mà ngăn cản?
Nếu nói là bằng hữu, giao tình giữa hai người cũng chỉ là dùng ngôn ngữ ác độc công hãm đối phương một chút, thỉnh thoảng uống chút rượu rồi đánh nhau mà thôi, kết quả vẫn luôn là Hoàng Linh Vũ bị Mộ Dung Bạc Nhai áp chế dưới thân mà kết thúc. Mộ Dung Bạc Nhai chưa từng dám hỏi thăm y chuyện của Diêm Phi Hoàng__ chuyện của nhân vật quan trọng đã kéo hai người lại với nhau, Hoàng Linh Vũ cũng chưa từng hoàn toàn yên tâm để lộ thống khổ của mình để Mộ Dung Bạc Nhai dốc lòng bảo hộ.
Nếu nói là… đó lại càng không thể.
Chỉ là hiện tại, chân chính tiếp tục trải qua cuộc sống không thể biết được tung tích của người đó, Mộ Dung Bạc Nhai buồn. Lần này là Hoàng Linh Vũ chủ động rời khỏi thế giới của hắn, Côn Tổ đối mặt với Hoàng Linh Vũ giảo hoạt đó, không thể nào tìm được dấu hiệu nào thể hiện y chuẩn bị bỏ trốn.
Cho dù Mộ Dung Bạc Nhai có năng lực xử lý tình báo tinh anh, nhưng nếu thủ hạ không thể tra được một chút tung tích, thì cũng không thể làm ra phán đoán gì.
Mộ Dung Bạc Nhai hơi loạn và bất an, thiên hạ loạn cục sắp đến, người đó với một thân thể tàn khuyết đi đến đâu mới có thể dung thân lánh thế? Nhưng nếu là lánh thế ẩn cư, đợi sau khi bụi trần lắng đọng, hắn lại nên đi đâu để tìm kiếm y.
Vì đã quen áp chế tình cảm, cho dù là Mạc Am cũng không thể thấy được tâm tình mâu thuẫn của hắn. Đối với bộ hạ, Mộ Dung Bạc Nhai là một thượng ti khoan dung trầm ổn, đối với bằng hữu, hắn là huynh đệ đáng để tin tưởng. Như khi uống nước, ấm lạnh tự biết. Mộ Dung Bạc Nhai đem tình cảm ấm áp rõ ràng này triển thị cho người khác, còn phần âm trầm và buồn bực sót lại chỉ giấu riêng cho bản thân chậm rãi mài mòn.
“Nam công tử đang nắm chắc đại cục trong kinh, nhưng lại cần có nhiều nhân thủ hơn để ngăn cản ám sát của Sí công tử.” Mạc Am cuối cùng hỏi: “Còn một chuyện nữa, phủ đệ ‘thành trong thành’ của công tử, bị người lục xoát qua mấy lần.”
Vì đang ở bên ngoài, để phòng tai vách mạch rừng, mọi người đều dùng ẩn ngữ. ‘Thành trong thành’ là chỉ hoàng cung.
Mộ Dung Bạc Nhai nhíu mày, “Phủ đệ ở ‘thành trong thành’, lẽ nào không phải thường xuyên bị lục xoát sao?”
“Vấn đề là ở chỗ, tuy đối phương cũng dùng những hành động lục tung nơi đó để che giấu, nhưng lục xoát vẫn tập trung ở thư khố, ngoài ra, tất cả bình hoa vại rượu trong phủ đệ, toàn bộ bị di chuyển qua.”
“Thư khố? Bình hoa vại rượu?”
Liên kết hai chuyện này lại, trong lòng Mộ Dung Bạc Nhai liền sáng tỏ, trước mắt lướt qua một quang cảnh, nhìn thấy khi còn cùng Hoàng Linh Vũ ở trong kinh.
__
Bình mai đã lâu không sử dụng cao bằng hai người rưỡi, được đặt trong thư khố cất giữ tạp vật đã một thời gian tương đối dài. Cho dù Hoàng Linh Vũ vào trú ở đó, cũng vì nguyên nhân vật đó không chút giá trị đối với cuộc sống hằng ngày mà không có thanh tẩy bụi bặm mạng nhện ở bên trong bên ngoài.
Lúc đó, Mộ Dung Bạc Nhai vuốt thuận theo độ cong đường viền của bình mai, giữa đường ngừng lại một chút. Chiếc bình mai từng được hắn vuốt qua không biết bao nhiêu lần bị đánh vỡ. Mà Hoàng Linh Vũ nghiêng mặt qua, có chút không hiểu nhìn xuống dưới__ chỉ thấy trong đám sành vỡ, giấu hai bộ thư tập cũ kỹ, còn kẹp một phiến thạch cao thuần bạch bị vỡ. Thì ra hai bộ thư tịch này là dùng thạch cao dán vào trong vách bình. Vì bản thân chất liệu thạch cao đã gần với sứ trắng, cho nên bất luận tìm kiếm thế nào, chỉ cần không có quyết tâm đập vỡ bình, thì sẽ không thể tìm được thứ gì.
Mộ Dung Bạc Nhai nổi lên một dự cảm vô cùng không tốt, vì hắn biết có người đang tìm kiếm tung tích của [Cố Ảnh Tập], nhưng hắn lại không biết người đó làm sao biết được nơi cất giấu [Cố Ảnh Tập]. Duy nhất có thể khẳng định là, tuyệt đối sẽ không phải là Hoàng Linh Vũ, y từng chứng kiến quá trình hai bộ thư tịch đó được lấy ra.
“Mạc Am, trở về thông tri cho nhị ca, cứ nói ta có dự cảm không tốt. Có một vấn đề quấy nhiễu ta rất lâu không giải quyết được, tin rằng hắn cũng sẽ phát giác ra có điều dị thường__”
Nước sông ầm ầm vang sát bên tai, nghe tới mức tim cũng đập thình thịch, Mộ Dung Bạc Nhai nhìn nước sông chậm rãi nói: “Nam Hàn từng đánh qua bắc ngạn. Chiếu theo thói quen của Nam man, một khi đột nhập nước ta, chắc sẽ mãnh tiến thần tốc. Nhưng bọn họ lại có chủ ý đánh chậm rãi ăn từ từ, ý đồ hoàn toàn thu lại quyền quản chế những thành trì bị chiếm lĩnh, mới khiến đại hoàng tử có thể kịp thời đuổi tới tiền tuyến.
“Đi nói với Nam Cẩn, đại khái có nhân vật mà chúng ta không biết, bắt đầu chen tay vào trận chiến Yến Hàn. Vì tìm kiếm phương pháp nhanh chóng khuếch đại chiến quả, mà đang tìm kiếm [Cố Ảnh Tập] và [Tự Liên Tập].”
Dựa vào trực giác vượt người và năng lực xử lý tình báo chính xác, thanh niên nhanh chóng đạt được đáp án chuẩn xác ngoài ý muốn.
“Thế cục hôm nay.” Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ một chút, “Mười vị tướng quân nắm giữ quân quyền có hơn mười vạn của Đại Yến, lần này điều động trong trận kháng Hàn có năm vị đại nhân rõ ràng rất không hợp tác, thiên hạ ngày sau, đại khái chính là trận tranh đấu đến từ bọn họ và Mộ Dung Nhuệ Việt cùng nhị ca.”
Trong lúc hắn đang trầm ngâm, Lộ Thị Tửu từ chỗ xa chạy tới cạnh hắn, nơi này nước sông chảy xiết, không phải nơi đại quân trú đóng, mà là địa điểm hội họp của họ.
Lộ Thị Tửu còn chưa kịp thở ra, đã nói: “Mộ Dung Nhuệ Việt bỏ lại chiến sự không lo, buổi chiều đã khởi hành lên đường về Lạc Bình kinh.”
“Sao hắn dám!” Mộ Dung Bạc Nhai đại kinh, nhìn về bờ sông mênh mông phía nam, thần tình đã nhanh chóng bình ổn lại. “Xem ra hắn đã có được tin tức hoàng đế không thể cứu rồi. Tướng quân nào tiếp tay?”
“Hắn lấy thủ dụ của hoàng tử điều Võ Lượng tướng quân trú đóng, nếu không thể thủ chặt quốc môn, thì sẽ luận tội thất trách.”
“Quả nhiên lang độc, cho dù xong chyện có người trách vấn hắn thất trách hồi kinh, hắn cũng sẽ đẩy cho Võ Lượng phòng thủ bất lực.”
Lộ Thị Tửu nói: “Còn một chuyện nữa, bờ phía nam đã có được tin Mộ Dung Nhuệ Việt muốn hồi kinh, đang dong thuyền chuẩn bị khai chiến. Trên mỗi chiếc thuyền của bọn họ đều có một chiếc xe, trên xe có những ống đồng đen ngòm, không biết là có ý đồ gì.”
“Ống đồng… đen ngòm?” Mộ Dung Bạc Nhai cảm thấy quen thuộc đối với cách hình dung này.
Vào lúc này, bên ngoài trăm dặm phía tây, đột nhiên truyền tới tiếng sấm trầm muộn.
Lộ Thị Tửu còn muốn báo tiếp, Mộ Dung Bạc Nhai đã nhìn sang chân trời phía tây, bình thản nói: “Không có mây.”
Tiếng sấm trầm muộn liên tiếp vang lên, kinh động vô số chim chóc trong rừng gần xa.
“Xem ra gặp lại địch thủ khó nhằn rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói, trong lòng cuồn cuộn sóng bất an.
Lộ Thị Tửu và Mạc Am quái dị quay đầu, quả nhiên thấy chân trời trong xanh, tiếng sấm lại ầm ầm không dứt, tiếp theo là cột khói đen kịt dâng lên.
Xông phá cảnh thu mê người…