(Ban ngày là chim, ban đêm là thú)
Mộ Dung Bạc Nhai thức dậy sớm hơn bình thường, đầu óc vẫn còn chút hỗn loạn. Mãi một khắc sau mới cảm thấy được trong tay còn ôm một người, sau đó từng cảnh tượng tối qua ngắt ngứ hiện lên trước mắt, từ kích động ban đầu đến quên hết tất cả sau đó, cuối cùng Hoàng Linh Vũ đã ngủ mê trong lòng cùng tắm.
Vì lúc tắm rửa thuận tay thêm dầu vào đèn, ánh lửa cho tới hiện tại còn chưa tắt, cách màn trướng lộ ra tia sáng mờ ảo. Chỉ cần mở mắt liền có thể thấy được gương mặt ngủ rất an ổn của Hoàng Linh Vũ, sạch sẽ mang theo ánh nước ôn nhuận, nhưng cũng mang theo chút mỏi mệt.
Nhớ tới những nét biểu cảm nhỏ nhặt trên gương mặt này tối qua, Mộ Dung Bạc Nhai liền vụt một cái nóng lên, ngăn thế nào cũng không được. May mà trong trướng không có người ngoài, cho dù Hoàng Linh Vũ tỉnh lại thấy được sẽ cười hắn, cười thì cười đi, có thể khiến Hoàng Linh Vũ vui vẻ, hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
Nếu người đối diện là Hoàng Linh Vũ, thì làm gì còn vấn đề có mất mặt hay không nữa, bọn họ đã là quan hệ này rồi mà.
Tại vấn đề ai trên ai dưới, Mộ Dung Bạc Nhai vẫn luôn cho rằng phải đợi thảo luận. Là hắn có suy nghĩ thế này với Hoàng Linh Vũ trước, cho nên sớm đã nghĩ qua, nếu bọn họ chân chính ở bên nhau cũng phải chú trọng công bằng.
Hoàng Linh Vũ có lẽ không để ý, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai để ý, hơn nữa để ý rất kỹ. Chân Hoàng Linh Vũ biến thành thế này, hắn vẫn luôn cho rằng trách nhiệm nằm ở mình, là hắn để Hoàng Linh Vũ rơi vào tay Mạc Xán. Cho nên bất luận thế nào, hắn không hy vọng Hoàng Linh Vũ vì vấn đề thân thể mà dẫn tới nhiều khiếm khuyết trong cuộc sống.
Chỉ là hắn đã tính sai rồi, hắn có để ý Hoàng Linh Vũ tới mức nào, cũng không địch lại được một ánh mắt, một lời mời của y. Cho nên hắn đã quên mất phải hỏi ý nguyện của Hoàng Linh Vũ mà điên cuồng áp đảo lên.
Sau đó quả thật là, chuyện phát sinh sau đó quả thật khiến Mộ Dung Bạc Nhai nhớ tới bài đồng dao khi còn rất nhỏ đã nghe “Từng lần a từng lần từng lần, một lần lại một lần…” Thậm chí lời thỉnh cầu khi Hoàng Linh Vũ chịu đựng không nổi nữa hô dừng cũng bị hắn ích kỷ làm ngơ.
Hắn gãi đầu, lâu đi vài giọt mồ hôi lạnh, thầm rủa chính mình hễ kích động lên là cái gì cũng quên tuốt, giày vò Hoàng Linh Vũ lâu như thế, cũng không biết muốn mấy lần mới có thể hồi phục lại.
Trong tay ôm người này, nếu nói còn có gì không thỏa mãn, đó là không có khả năng. Nhưng không biết đạt được như vậy rốt cuộc là may mắn hay bất hạnh, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ biết, từ nay về sau, cho dù có là Diêm Phi Hoàng từng là thầy là bạn xuất hiện trước mặt, nếu muốn đem Hoàng Linh Vũ đi, hắn cũng tuyệt đối không đồng ý. Cho dù Hoàng Linh Vũ ghét bỏ hắn muốn bỏ đi, hắn cũng sẽ đi theo sau y.
Vì đã đạt được sự mỹ hảo thế này, trân quý đến mức chỉ nghĩ thôi cũng không thể thừa nhận được nguy hiểm mất đi, trong lòng liền nặng nề như nghẹt thở, sắp chịu không nổi.
Mộ Dung Bạc Nhai thả lỏng tay ôm Hoàng Linh Vũ, liên tục hôn lên khóe mắt y, tựa hồ đã quen với sự quấy nhiễu của hắn, Hoàng Linh Vũ không tỉnh lại, làm bầm mắng một câu “Đừng ồn, cút về phủ của mình đi”, rồi hơi lay động một chút, tìm vị trí thoải mái hơn, vùi đầu vào ngực Mộ Dung Bạc Nhai.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn mái tóc đen tuyền của y, thầm nghĩ, vừa muốn ta cút, vừa dán chặt như thế, Tiểu Hoàng sao ngay cả nằm mơ cũng không chịu thẳng thắn a.
Tuy rất muốn gọi y dậy để cười cợt một phen, nhưng vẫn bận tâm đến tình trạng mệt mỏi hiện tại của y hơn, nên coi như bỏ qua. Mộ Dung Bạc Nhai tâm trạng thỏa mãn dính vào Hoàng Linh Vũ, liên tục liên tục oán trách thời gian trôi qua quá nhanh, căn bản chưa ôm đủ đã lại đến thời gian phải bắt đầu làm việc.
Đợi đến khi Hoàng Linh Vũ tỉnh lại, sắc trời đã sáng tỏ, bên cạnh không có ai, chỉ còn lại một mảng lạnh lẽo. Tuy biết chiến sự đang ở trước mắt, Mộ Dung Bạc Nhai đương nhiên có rất nhiều công việc phải xử lý, nhưng vẫn có nhiều cảm khái. Xem ra phàm là nam nhân thì đều có cái đức hạnh qua loa đại khái này.
May mà Hoàng Linh Vũ dù sao cũng là nam nhân, cảm khái xong thì cũng không có oán trách gì khác, tự chuẩn bị đứng lên, y cũng có rất nhiều chuyện phải làm a.
Mới hơi di động một chút, hạ thân liền mẫn cảm truyền tới cảm giác quái dị, phối hợp với cảnh tượng kịp thời phát lại trong đầu, Hoàng Linh Vũ nhất thời giống như xì hơi, cúi đầu nằm bệt lại giường.
“Xem ra hôm nay ta đừng nghĩ tới chuyện động đậy.” Y khổ não lầm bầm. “So với nứt mông còn khó chịu hơn.”
“…” Mộ Dung Bạc Nhai hoàn toàn không nói nên lời trừng mắt nhìn màn trướng, người trong trướng đích thật đã tỉnh, nhưng không ngờ được câu nói đầu tiên sau khi tỉnh dậy lại không có phong tình như thế. Vì chiếu cố người này thật tốt, trời chưa sáng hắn đã ra ngoài hạ lệnh cho người khác, hôm nay công việc chuyển tới ngoài phòng ngủ của Sơn Hải Cư. Cho nên thật ra hắn vẫn luôn ở trong phòng, chỉ là Hoàng Linh Vũ nếu ngay cả màn trướng cũng chưa vén lên, đương nhiên cũng không thể thấy được hắn.
Hắn thở dài, đứng lên, gọi người đưa nước và vật dụng tẩy rửa vào. Đợi người bên cạnh đều lui xuống, mới vén màn trướng lên, chỉ thấy Hoàng Linh Vũ sắc mặt trận xanh trận đỏ, hiếm khi lộ ra biểu tình quẫn bách.
Mộ Dung Bạc Nhai vỗ cánh tay vươn ra nhận khăn của y, nói: “Ngươi như vậy còn có thể động sao? Hai ngày tới cứ nghĩ đi, nếu không khi hành quân xem ngươi làm sao mà cưỡi ngựa.”
Chỉ dựa vào tình hình nằm liệt trên giường hiện tại, Hoàng Linh Vũ chỉ cần nghĩ tới vẻ cưỡng ngựa liền toàn thân khó chịu, khẩn cầu nói: “Ngươi đừng nói nữa, ngán lắm a.”
“Ngươi nói nứt mông thì không ngán, ta nói cưỡi ngựa thì lại không được.” Vừa nói, Mộ Dung Bạc Nhai vừa thành thục lau rửa cho y.
“Ta phát hiện buổi tối ta khá là cầm thú, còn ban ngày ngươi khá là cầm thú a! Tối qua rõ ràng còn xấu hổ như thế, hiện tại đổi tính rồi sao?” Thanh âm mới lớn hơn chút, đã chấn động đến thần kinh hạ thân, Hoàng Linh Vũ lại hừ một tiếng khó chịu mềm nhũn dựa lên tay Mộ Dung Bạc Nhai.
Mộ Dung Bạc Nhai ném khăn vào bồn rửa mặt, lấy một hộp được cao lớn bằng hộp mực bên cạnh, nói: “Thấy ngươi ngủ rất ngon không dám gọi, hiện tại phải bôi chút dược cho mặt sau của ngươi.”
“Ngươi?”
Mộ Dung Bạc Nhai lạnh mặt xuống: “Nếu không ngươi muốn ai bôi cho ngươi?” Nói xong, liền giải khai quần Hoàng Linh Vũ.
Nằm ngay đơ mặc hắn bày bố, Hoàng Linh Vũ còn nghĩ, phong thủy luân lưu chuyển thật là danh ngôn chí lý a! Trước đây là vãn bối trong thời thái bình tham quan di thể của các tiền bối, hiện tại người còn chưa có chết, đã bị xem như thi thể bài bố.
Trên người Hoàng Linh Vũ giăng phủ chi chít những dấu vết tối qua lưu lại, tối qua chỉ là vết hơi đỏ, hiện tại đã chuyển sang bầm tím. Tối qua tuy điên cuồng, nhưng dù sao thói quen thương yêu trân trọng người này đã nhập cốt, tiền hí vẫn làm đủ, khi tiến vào lại lưu lực, mặt sau xem như không bị chảy máu. Nhưng mà do chinh phạt liên tục thời gian dài, cũng bị xưng trướng thành màu gần như trong suốt, tưởng tượng đặt mình vào hoàn cảnh này cũng khó chịu cực điểm. Mộ Dung Bạc Nhai vừa cảm thấy ngọt ngào vừa cảm thấy đau lòng, tư vị nói không nên lời toàn bộ phủ lên tim.
Bôi dược cao một vòng cho y, dẫn tới sự thu chặt khẩn trương, Mộ Dung Bạc Nhai xém chút khống chế không nổi cứng lên, qua một lúc mới nhớ tới ngôn ngữ nhân loại nói thế nào, hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”
Hoàng Linh Vũ cắn môi, thầm nghĩ, bỏ đi, dù sao cái gì nên làm cái gì không nên làm đều làm xong rồi, lẽ nào còn có gì không dám nói hay sao? Vì thế lên tiếng: “Cũng không có gì, chính là bên trong… chỗ sâu còn lưu lại cảm giác tối qua, trướng tới chịu không nổi.”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe xong, rất tĩnh lặng.
Đúng vậy, hắn rất trấn định nhét dược cao vào tay Hoàng Linh Vũ, rất cẩn thận ôm người khỏi người mình đặt yên lên giường, rất cẩn trọng đứng lên, chậm rãi đi tới bên tường__ Binh một tiếng, đầu đập lên tường.
“Bạc Nhai?”
“Đừng!” Mộ Dung Bạc Nhai đưa tay ra sau lưng lắc lắc, đầu vẫn chống lên tường không nỡ dứt ra. “Để ta bình tĩnh một chút, nếu ngươi còn muốn lưu lại tính mạng thì đừng nói chuyện, càng đừng chọc tới ta!”
“Ta phát hiện có một câu danh ngôn dùng để hình dung ngươi thì thật sự tuyệt diệu a.” Phong cách chưa thấy quan tài chưa đổ lệ của Hoàng Linh Vũ hiện tại lại phát tác không đúng thời cơ, thật ra cũng là tính toán sai lầm của y, y vốn cho rằng trải qua nỗ lực tối qua, Mộ Dung Bạc Nhai cũng đã đến trình độ ngoài cường trong khô. Cho nên cho dù thấy nắm tay của Mộ Dung Bạc Nhai đã nổi đầy gân xanh, cũng vẫn như cũ không sợ chết nhẫn nại cảm giác không thích ứng của thân thể tiếp tục chế nhạo: “Ngươi thật sự thật sự không phải người tùy tiện, nhưng ngươi tùy tiện lên rồi thì chính là cầm thú trong cầm thú a!”
Từ khi bị nhào tới áp đảo tới lúc bị tiến vào, chỉ là chuyện trong thoáng chốc, Hoàng Linh Vũ cuối cùng triệt để biết rõ chữ chết phải viết thế nào, tìm chết có thể có rất nhiều phương pháp, và sự thật bản thân quả nhiên thích tìm chết thế này.