Tịnh Thủy Hồng Liên

quyển 3 chương 148: linh vũ bị đánh úp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ánh mặt trời nóng rát, thời gian đã qua gần nửa canh giờ. Hoàng Linh Vũ, Trình Bình, Nhạc Huy giống như đang ngồi hóng mát dưới táng cây, hoặc ngủ hoặc ngồi hoặc tán chuyện, bốn con ngựa đều giấu kỹ ở chỗ xa.

Đã dùng qua dược trấn đau Nhạc Huy tạm thời điều chế, Mộ Dung Sí Diệm tốt hơn nhiều, nhưng vẫn toàn thân vô lực chỉ có thể ngủ trên chân Hoàng Linh Vũ. Hoàng Linh Vũ nhìn xa xa, an ủi vuốt thuận tóc Mộ Dung Sí Diệm. Mộ Dung Sí Diệm cũng tựa hồ sắp ngủ.

Lúc này, trên cành cây cao không xa truyền tới tiếng chim hót, lá cây hơi hơi lay động, người không biết còn cho rằng chỉ là gió nhẹ thổi qua.

“Đến rồi.” Trình Bình thấp giọng nói.

“Ân.” Hoàng Linh Vũ gật đầu, sau đó vẫn làm như không có chuyện gì ngồi tại chỗ.

Từ sau khi Mộ Dung Sí Diệm hơi lộ chút phản nghịch, Mộ Dung Nhuệ Việt đã dần tăng thêm nhiệm vụ cho Bằng Tổ, hơn nữa rất nhiều cái đều là nguy hiểm nặng nề. Không ít người hy sinh trong nhiệm vụ, mà Mộ Dung Nhuệ Việt chưởng quản đại quyền lại làm như không thấy, cũng không bổ sung thêm thành viên, tới mức nhiều năm sau, tổ chức sát thủ hoàn toàn do hoàng thất khống chế, từng tồn tại mấy trăm năm trong lịch sử Đại Yến cuối cùng yên hơi lặng tiếng.

Cho dù tổ chức đã tan rã, nhưng vẫn có số ít người may mắn sống sót. Bất luận là Mộ Dung Sí Diệm, hay Trình Bình khi mới hơn hai mươi đã đạt hàng thập cửu trong bản xếp hạng tổ chức, thậm chí ‘số hiệu Lục Thập Cửu’ nửa đường nhập môn đã giả chết thoái lui Lục Thập Cửu, đối với lưu trình ám sát của Bằng Tổ đều biết tận tường.

Vì thế, lộ tuyến hành động, thủ đoạn sử dụng của những người do Mộ Dung Nhuệ Việt phái tới này, mọi người cũng có thể đoán ra được năm sáu bảy tám phần.

Quả nhiên không qua bao lâu, thì nghe được tiếng kêu thảm “a”, “ô” truyền ra, Hoàng Linh Vũ cười lạnh nói: “Cạm bẫy của Lương Tiểu Tiểu phát huy tác dụng rồi đi.”

Trình Bình gật đầu nói: “Lương Tiểu Tiểu học vốn là tiềm phục, do thám tình báo, cho nên đối với chuyện làm sao trốn thoát, đối phó truy binh cũng rất am hiểu.”

Hắn từng kiểm tra qua mấy cạm bẫy thắt kết của Lương Tiểu Tiểu phát minh trong lúc học, chỉ cần mấy đoạn dây thừng, sau đó là vật liệu tại chỗ, hoặc sử dụng lực bắn của cây, hoặc sử dụng độ cao của vách núi, hoặc sử dụng độ nặng của đá, đều có thể khiến thợ săn thoáng chốc bị quấn tới nát xương. Những cạm bẫy này ngay cả hầm cũng không cần đào, chỉ dùng dây thừng, tiện lợi nhanh chóng dễ mang theo, thích hợp dùng trong tình huống này.

Cũng may là Hoàng Linh Vũ để năm trăm thân binh ly khai, nếu không những cạm bẫy này sử dụng ra, khó tranh sẽ ngộ thương quân mình.

Không qua bao lâu, lại có tiếng kinh hô nhỏ yếu truyền ra, sau đó có người tới trước mặt bọn Hoàng Linh Vũ. Nhưng còn chưa đợi hắn giơ vũ khí lên, nói mấy lời như lưu người hay lưu mạng gì đó, thì đã đột nhiên che ngực, sắc mặt trong chớp mắt trở nên xưng phồng xanh xám, sau đó lắt lư, cả người cứng đơ ngã xuống đất.

Nhạc Huy phi một phát xuống đất, nói: “Độc của Thu Nhược Thủy làm thế nào vậy, không phải bảy bước ngã sao, xem đi mười bảy bước cũng có rồi.”

Ở ngay đoạn đường nhỏ trên lộ tuyến quân đội mã khu, tại gò núi hoàn toàn ẩn mật trong rừng rậm và cao thấp không bằng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cành cây lay động, đá tảng rơi xuống, tiếng binh đao va chạm thì ít hơn. Nhưng chung quy không thấy có người nào xông tới nữa.

Đột nhiên, một tiếng hú chói tai vang lên bên phải khu rừng, Nhạc Huy giống như bị điện giật nhảy lên, nói: “Bên Thu Nhược Thủy…”

Hoàng Linh Vũ gật đầu nói: “Ngươi đi chi viện bên đó, chúng ta ở đây không cần lo.”

Nhạc Huy ném tới ánh mắt cảm kích, không chút do dự chạy sang bên đó. Nếu so với chuyện Thu Nhược Thủy có khả năng gặp khốn cảnh, an nguy bên phía Hoàng Linh Vũ cũng như trứng để đầu đẳng, nhưng sỡ dĩ hắn có thể không chút do dự đi qua, nhiều hơn là xuất phát từ tín nhiệm với Hoàng đại và Trình Bình. Từ sau khi hắn được Lục Mang Lâu thu nhận, thì không còn thấy qua xảy ra vấn đề gì tại khu bố trí an toàn của Hoàng đại, mà Trình Bình thì là hộ vệ xứng chức nhất mà hắn từng gặp.

____

Năm mươi tinh kỵ binh bộ hạ của Trấn Nam vương Mộ Dung Nhuệ Việt do Mạc Xán thống lĩnh lặng lẽ xâm nhập vào phạm vi thế lực của Nam Vương quân. Nhân số không thể nhiều, chỉ cần tinh, vì muốn ẩn giấu tốt hành tung, vì thế thời gian xuất hiện bất ngờ nhất là mục tiêu hàng đầu của nhiệm vụ.

Từ mấy tháng trước quyết định hoàn toàn từ bỏ Mộ Dung Sí Diệm, Mộ Dung Nhuệ Việt và Mạc Xán mới phát hiện áp lực tới từ Nam Hàn lại lớn như thế, uy lực của thiết pháo lại tăng mạnh hơn, phương pháp có thể kháng cự sự xâm lăng của Nam Hàn tựa hồ chỉ còn lại hai bộ thư tịch [Cố Ảnh] và [Tự Liên]. Cho dù không ai có thể phiên dịch, ít nhất lấy nó nguyên cứu cũng có thể tăng thêm phần thắng. Vì thế cuối cùng vẫn hạ quyết tâm tìm Mộ Dung Sí Diệm trở về.

Mà lúc này, lại do gian tế trong Nam Vương quân phát hiện ra, Lục quân sư phu nhân thế nhưng chính là Mộ Dung Sí Diệm đã thất tung nhiều tháng.

Hơn ba năm trước, Mộ Dung Sí Diệm dần hiện ra hành động có ý phản kháng, mới đầu chỉ là như có như không, nhưng sau đó thì càng lúc càng rõ ràng, Mộ Dung Nhuệ Việt cũng nảy sinh tâm tư tiêu trừ hắn.

Với Mạc Xán mà nói, là không ngờ còn có ngày có thể gặp lại Mộ Dung Sí Diệm. Mạc Xán không phải không phản đối qua quyết định của Mộ Dung Nhuệ Việt, nhưng vì thời gian biện hộ cho hài tử này đã lâu rồi, số lần cũng nhiều rồi, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm. Từ sau khi Diêm Phi Hoàng chết, nàng ta đã không còn lại gì__ chỉ còn lại hài tử Mộ Dung Sí Diệm do nàng một tay dẫn dắt.

Bất luận yêu cầu hắn làm chuyện gì, hài tử này luôn nghe lời hơn nữa ngoan thuận, cho dù bản thân hắn không tình nguyện, cũng luôn đặt nguyện vọng của Mạc Xán ở vị trí đầu tiên.

Nhưng hài tử này chung quy cũng phải trưởng thành, người trưởng thành rồi cũng sẽ trở nên phức tạp khó hiểu. Tất cả chuyển biến là ở năm đó, nàng ta yêu cầu Sí Diệm hủy đi đầu gối của cái kẻ không liên quan tên Hoàng Linh Vũ. Sí Diệm làm theo rồi, sau chuyện đó thương tâm khó chịu rất lâu. Mạc Xán cho rằng đây chẳng qua là thỉnh thoảng làm mình làm mẩy, rất nhanh có thể trôi qua. Nhưng sau đó, Sí Diệm tựa hồ dần dần xa cách.

Mạc Xán nghĩ không thông, tại sao một người xa lạ lại dễ dàng đoạt đi tâm của Sí Diệm như thế, phá hoại quan hệ dung hợp hài hòa đã bồi dưỡng từ nhỏ giữa nàng ta và Sí Diệm.

Quả nhiên, nam nhân quả nhiên đều không đáng tín nhiệm, càng không đáng để nàng dùng nhiều tinh lực như thế bảo hộ__ Bất luận là Diêm Phi Hoàng thà rằng chọn lựa tử vong cũng không nguyện tiếp nhận, hay Mộ Dung Sí Diệm vì người không liên quan là xa cách.

Nàng ta từng thương tâm, từng lạnh tâm, cuối cùng là hoàn toàn chết tâm với Mộ Dung Sí Diệm.

… Không quan hệ, từ bỏ hài tử từng thuộc về nàng, còn có thể đi tìm kiếm một hài tử hoàn toàn thuộc về nàng. Mạc Xán nói với mình như thế, từng lần từng lần.

Nàng nhìn dược của Mộ Dung Sí Diệm bị đổi, muốn đợi khi hắn phát tác độc tính sẽ cướp về, nhưng không ngờ Mộ Dung Sí Diệm lại thật sự giống như một phu nhân tận trách như thế, cứ đi theo sau giám sát Lục Nẫm Giác, vì thế chiến trường cướp người cũng lâm thời biến động đến giữa lộ trình trở về của họ.

Ai biết đợi rất lâu cũng chậm chạp không thấy người tới, Mạc Xán cuối cùng hết sạch kiên nhẫn, nghiến răng mệnh lệnh binh chia ba đường, bọc cánh bức gần con đường mà Lục Nẫm Giác chắc chắc phải qua khi hồi doanh. Không ngoài sở liệu, trên đường gặp phải mai phục, nhưng bất ngờ là, tập kích lại gặp phải nguy hiểm trước nay chưa từng có.

Lúc đó còn chưa phát hiện bóng dáng địch nhân, đã có ba người không biết dẫm trúng vật nhọn gì, hoặc là bị loại trùng nào cắn. Bọn họ thậm chí chỉ kịp kêu lên một tiếng: “Trùng tử gì vậy!” Thì đã đông cứng ngã xuống đất.

Đợi người khác tới nhìn, mới phát hiện phần mặt của họ đã cứng ngắt, da thịt thì không cần nói, ngay cả hô hấp cũng hoàn toàn không có. Cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi quan sát đó, lại có hai người trúng ám toán.

Nếu lại ngốc nghếch đứng đây cho người ám toán, vậy đám người Mộ Dung Nhuệ Việt phái tới cũng quá mức thiếu chuyên nghiệp rồi, Mạc Xán ra hiệu một cái, hai mươi người còn lại toàn bộ đi tìm nơi ẩn nấu gần đó.

Nhưng mà, cuối cùng Mạc Xán nhìn thấy trên đỉnh cây cao, có một nữ tử âm khí trầm trầm mặc hắc y tầng tầng bao bọc toàn bộ thân thể, mái tóc dài đen thẳm che hơn phân nữa gương mặt đang đứng.

“Khách nhân thân ái, hoan nghênh tới khu rừng khủng bố đáng yêu của ta…” Thanh âm nhẹ phiêu phiêu của nàng lan đi giữa nhánh cây rừng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio