“Nói như vậy, các ngươi vốn đã quen biết.” Trình Bình chỉ lão giả cầm tẩu đó, tới hiện tại hắn vẫn khó thể tin nổi, giữa đường xông ra hai người, đều có ý muốn chào hỏi lên người Hoàng Linh Vũ, kết quả ai cũng không quen biết.
Lúc này bọn họ đã trở lại tiền doanh, Trác Kiếm nghe tin bọn họ gặp tấn công, nhớ tới dặn dò và uy hiếp của Mộ Dung Bạc Nhai, tuy cũng bị dọa đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn phụ trách trước sau ổn thỏa. Chuyện bắt sống Mạc Xán và mười tám thủ hạ, vẫn lập tức thông tri tới Sài Đô.
Hoàng Linh Vũ giở khóc giở cười nói: “Tiền tiên sinh, ngươi cho dù bị Mộ Dung Bạc Nhai mua chuộc, cũng không thể thấy ta thì cứ chào hỏi lên đầu ta a, tuy đánh không chết người nhưng vẫn có khả năng sẽ đánh ngu người đó, lẽ nào ta phải tìm Tiêu tiên sinh tới bồi thường?”
Lão đầu răng vàng vẻ mặt cười nhăn như vỏ cây tùng nói: “Tiểu tử ngươi, nhiều năm như thế còn biết lấy danh nghĩa Tiêu chưởng sự ra để đè ép người, chỉ đáng tiếc tiệm cầm đồ Hoài Qua đã tan rã rồi, hiện tại hắn cũng không thể quản được ta.”
Thì ra người này là trướng phòng quản Tiền tiên sinh của tiệm cầm đồ Hoài Qua, vì họ Tiền, nên bị người ta kêu là Tiền quản tiền.
Hắn không phải người Tây Thương tộc, trước đây còn từng là đầu lĩnh thổ phỉ của sơn trại nào đó, sau đó bị chiêu vào làm môn hạ của Bạch Y giáo. Vị tiền tiên sinh này làm người là vô cùng thú vị, làm chuyện gì cũng vô cùng lanh lẹ, tướng mạo thì lại dung tục vô cùng. Năm đó tại tiệm cầm đồ Hoài Qua, khi tiệm cầm đồ Giang Bắc Điển Bang liên hợp tới phá tiệm, Hoàng Linh Vũ đã từng lợi dụng tướng mạo dung tục của Tiền tiên sinh, chọc tức Tôn quả phụ thủ lĩnh của tiệm cầm đồ đó tới nôn mửa.
Tiền tiên sinh cầm chơi tẩu thuốc đồng pha vàng trong tay, nói: “Mộ Dung Bạc Nhai hắn cũng chỉ biết làm phiền bộ xương già ta thôi, nếu không còn có ai dám không chút do dự chào hỏi lên đầu ‘Lục quân sư’ ngươi chứ?” Hắn càng nói càng cười đến khoa trương, “‘Lục đại quân sư’? ‘Lục quân sư’? Ha, mới mấy năm không gặp, ngươi thật sự tài cán a! Gương mặt này cũng vậy, ai làm cho ngươi cái diện cụ như nữ nhân thế này? Thật là thiên tài!”
Lý Sảng ở cạnh nhìn thấy thú vị, hắn hiếm khi gặp được dáng vẻ Hoàng đại cúi đầu, hiện tại xem ra, Hoàng đại rõ ràng là bị vị Tiền tiên sinh này áp bách rồi.
Tiền quản tiền tiên sinh thân phận đặc thù, nếu bình thường thì cứ tùy hắn chế giễu, nhưng Hoàng Linh Vũ sao có thể ở trước mặt học sinh để mất uy tín? Bại cho chính học sinh của mình là thiên kinh địa nghĩa, đây là vinh dự cao nhất của kẻ làm sư trưởng. Nhưng ở trước mặt học sinh của mình bị người khác chế giễu, thì lại là chuyện vạn vạn không thể.
Y hỏi: “Tiền tiên sinh, Mộ Dung Bạc Nhai thật sự không nói với ngươi hay giả vờ không nói với ngươi?”
“Nói cái gì?”
Hoàng Linh Vũ vén mái tóc mai lên, biểu ý cho hắn xem, vừa nói: “Đây không phải là diện cụ, ta sinh ra chính là như vậy, trước đây khi ở tiệm cầm đồ Hoài Qua mới là mang diện cụ.”
“Cái gì!” Tiền tiên sinh không phải người Tây Thương, chuyện người Tây Thương huyết thống thuần chính đến độ tuổi nhất định sẽ xảy ra biến hóa, cũng căn bản chưa từng nghe ai nói. Dù sao thời đại này, người Tây Thương thuần huyết đã gần như không còn.
Trình Bình cũng phụ họa theo: “Là thật đó, Hoàng đại chính là như vậy, không mang diện cụ.”
Tiền tiên sinh không dám tin, nhào lên mặt y sờ sờ, sờ tới sờ lui quả nhiên tìm không thấy dấu vết có dán diện cụ.
Hoàng Linh Vũ rèn sắt khi còn nóng nói: “Tiên sinh chẳng lẽ không phát giác sao? Vậy mà ta cho rằng dựa vào nhãn lực của Tiền tiên sinh thì chắc có thể nhìn ra a… Lại nói, Tiêu tiên sinh, Mộ Dung Bạc Nhai, Trương quản trướng bọn họ đều biết đó, lẽ nào bọn họ không nói cho ngươi sao?… A, chẳng lẽ nhân duyên của Tiền tiên sinh ngươi không tốt như ta đã nghĩ, rõ ràng thấy rất hòa hợp mà, chẳng lẽ bị mọi người vô ý hữu ý bài xích sao?”
Một phen nói những thứ có lẽ có, Tiền quản tiền gần như nảy sinh dao động. Hắn biện giải: “Không, không phải đâu, Tiêu tiên sinh vẫn luôn là người rất công bằng thân thiết. Tên mập Trương trộm thức ăn khuya từ hỏa phòng còn thường xuyên chia sẻ…”
Hoàng Linh Vũ mỉm cười nhìn Tiền quản tiền, mấy năm nay y ở trong Lục Mang Lâu sống chung cùng các học sinh, cảnh giới càng lúc càng cao siêu, tuy không nói chuyện, thần tình bình hòa an tường, nhưng chính là cứ giống như một trưởng bối đối diện cùng một hài tử không chịu thừa nhận sai lầm.
Không bao lâu sau, Tiền tiên sinh đã dao động, lẽ nào không phải sao? Gương mặt hiện tại của Hoàng Linh Vũ rõ ràng là thật, lẽ nào bản thân thật sự bị bọn Tiêu tiên sinh liên hợp lừa dối nhiều năm như thế sao?”
Cuối cùng hắn nảy sinh suy nghĩ phải ngồi xổm ở góc tường trầm ngâm sám hối, phản tỉnh thất bại cả đời này, toàn thân trên dưới giăng đầy khí tức âm trầm bi ai, khiến người thấy chỉ cảm thấy sự âm trầm của nhân sinh.
Trình Bình ném cho Lý Sảng một ánh mắt cảnh cáo, đừng tùy tiện khiêu chiến với quyền uy của Hoàng đại, nếu không có thể trong thoáng chốc khiến ngươi hoài nghi ý nghĩ sinh tồn của bản thân.
Lý Sảng còn có thể nói gì, thái độ xem trò vui sớm đã thu lại, tất cung tất kính đứng lên nói: “Hoàng đại, ta muốn ra ngoài luyện tập hít đất, có thể lui xuống trước không?”
Hoàng Linh Vũ đảo mắt qua, lạnh tới mức làm hắn rùng mình, không dám tiến cũng không dám lùi. Lúc này, ngoài trướng dần truyền tới tiếng bước chân. Sau khi màn trướng bị vén lên, tiến vào là Nhạc Huy và Lương Tiểu Tiểu đã đổi lại nam trang.
Thấy hai người họ về, Lý Sảng cuối cùng cũng thở phào một hơi, tóm lại có người bầu bạn với hắn cùng trải qua thời khắc khó chịu đựng này. Bầu không khí trong lều trướng quá âm trầm, không thích hợp cho nhân loại sinh tồn__
Có ai có thể chịu đựng được một lão đầu tử dung tục đã lớn tuổi co ro trong bóng tối trên ghế lầm bầm tự nói phản tỉnh nhân sinh của mình!
Chuyện nằm ngoài dự liệu của Lý Sảng, sau khi tỉ mỉ quan sát, mới phát hiện sắc mặt một người trong đó so với Tiền tiên sinh đang phản tỉnh sai lầm của bản thân còn âm trầm hơn.
“Nhạc Huy, xảy ra chuyện gì vậy?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
Ngoài dự liệu là, Nhạc Huy nhìn mũi chân mình, không nói gì cả. Lương Tiểu Tiểu đồng tình nói: “Vừa rồi hắn mới trị liệu cho Thu Nhược Thủy…”
Lý Sảng không đợi hắn nói xong, khẩn trương nói: “Thương thế của Thu Nhược Thủy rất nặng sao?”
Lương Tiểu Tiểu mở hai tay, nhún nhún vai: “Gãy hai khúc xương sườn, Nhạc Huy muốn giúp nàng quấn băng đới cố định, lại bị nàng ném cho một ổ nhền nhện đuổi ra.”
Lý Sảng vừa thở một hơi đồng thời cũng rất đồng tình, gác một tay lên vai Nhạc Huy nói; “Lão huynh ngươi cũng nên biết đủ rồi, cũng chỉ có ngươi mới có thể nhận được loại đãi ngộ này. Nếu là người khác sớm đã bị độc chết rồi, cho nên nàng cũng chỉ dám ném nhền nhện vào ngươi.”
“Đây không phải là mấu chốt.” Nhạc Huy nói.
“A?”
Lương Tiểu Tiểu: “Thu Nhược Thủy sau khi uống dược, rất nhanh đã ngủ rồi.”
“Vậy không phải rất tốt sao?”
“Ngươi không cần luôn ngắt lời ta có được không! Quan trọng là vế sau, vế sau!” Lương Tiểu Tiểu trầm trọng nói: “Hoàng đại, chúc mừng ngươi, ngươi đã trở thành tình nhân trong mộng của đồng học Thu Nhược Thủy rồi.”
“Cái gì!” Lý Sảng xém chút phun cơm, đáng tiếc không có cơm mà phun.
“Nàng nằm mơ, liên tục nói ‘Hoàng đại thật khả ái’, ‘thật muốn nuôi một con Hoàng đại’…”
Lần này, ngay cả Trình Bình thành thục ổn trọng cũng nhịn không được dựng tóc gáy: “Ta biết Hắc quả phụ là nữ nhân rất đáng sợ, nhưng trước nay cũng không có ác ý cho rằng học sinh của nàng ta sẽ trở thành đáng sợ giống nàng ta. Hiện tại xem ra, ta sai rồi.”
Lương Tiểu Tiểu nói với Lý Sảng: “Ngươi thấy rồi chứ, đám sư đồ phe phái Hắc quả phụ, căn bản là kẻ địch chung của nam nhân a!”
Lý Sảng hồ nghi nói: “Nhưng nếu vậy, Nhạc Huy ngươi không cao hứng cái gì a.”
“Ngươi bị thiếu gân não a? Tên gia hỏa âm trầm hắn đã thích Thu Nhược Thủy thích từ rất lâu rồi.”
Lý Sảng bị dọa mềm chân, xém chút ngã xuống đất: “Trời! Ngươi nhất thiết đừng dẫn nữ nhân đó vào túc xá của chúng ta, nếu không tuyệt đối sẽ trở thành ổ nhền nhện.”
Nhạc Huy chậm rãi nói với Hoàng Linh Vũ: “Hoàng đại, ta không phải là giận ngươi, ta chỉ đang nghĩ sao bản thân lại không tiên hạ thủ vi cường.”
Hoàng Linh Vũ hồ nghi nói: “Về lời ‘bày tỏ’ mà Thu Nhược Thủy nói trong mộng, ta có thể lý giải được nguyên nhân đại khái…” Ngừng một chút, y tiếp tục nói: “Trước nay ta đều luôn nghi người không dùng dùng người không nghi, điều này đại biểu ta nhất định cố gắng hết khả năng lớn nhất để hiểu rõ tính cách của các ngươi. Bao gồm sở thích và căm ghét… ta nghĩ, Thu Nhược Thủy đại khái cảm thấy, lúc ta dùng nạng đó trông có vẻ rất giống nhền nhện…”