Cặp cộng sự Lý Sảng và Mộ Dung Bạc Nhai này cũng coi như có duyên, một là ‘hại quần chi mã’ do Hoàng Linh Vũ giáo dục ra, một là ‘rường cột chi tài’ do Diêm Phi Hoàng tận lượng dưỡng dục ra, hai người này trải qua mưa dầm ngày rộng tháng dài, đạo mưu kế gian xảo cũng coi như khác đường cùng đích.
Phải nói Thuật thống lãnh này, tuy cũng được Diêm Phi Hoàng chỉ dẫn ít nhiều, đáng tiếc cũng chỉ mới được hơn tháng. Mới chỉ có hai tốp thăm dò công thế, hắn đã xác định địch nhân không có sự tương trợ của lợi khí thủ thành dầu sôi nữa, hạ quyết tâm phái ra một đội thích sát tinh nhuệ nhất của cấm vệ quân, chỉ cần đám người này có thể xông lên tường thành, thì sẽ nắm chắc được khả năng chém thủ thành quân như thái rau, tạo cơ hội lên thành cho hậu phương.
Gió đêm dần lắng, cờ phất phơ trên đầu thành cũng rũ xuống. Có lẽ chỉ là ảo giác, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai càng tin vào trực giác của mình hơn__ bầu không khí dưới thành đã phát sinh biến hóa.
Sau đợt lui binh tạm thời, đội ngũ công thành Nam Hàn đưa tới rõ ràng đã khác hẳn. Bọn họ y phục tươi sáng, khí thế tràn đầy, không giống binh sĩ bình thường phải nhờ vào tiếng trống trận hoặc tiếng gầm thét mới có thể đề cao sĩ khí, một khi lên chiến trường, huyết dịch đã theo bản năng bắt đầu sôi trào!
Lý Sảng siết chặt hai nắm tay. Hắn là người trẻ tuổi, cố đè ép tâm tình kích động trào dâng, trận chiến sắp tới khiến tinh thần hắn căng chặt. Thành hay không thành, chỉ vào lúc này.
Dưới thành, Thuật thống lãnh nhắm chặt hai mắt, cấm vệ quân tiên phong xung quanh chú mục nhìn hắn. Đây là thống soái dũng mãnh của họ, mỗi lần chiến chinh, đều dựa vào dũng khí và đảm lược hơn người để đạt được chiến quả mà người khác không thể nào lấy được. Bọn họ vô cùng tin tưởng thống lãnh của mình, giống như tin tưởng Kim Văn Quảng đánh đâu thắng đó chỉ trong thời gian ngắn đã có thể tăng cao chiến lực của họ kia.
Thuật Hỉ Lãng hít thật sâu một hơi, để làn gió mát lạnh thổi tan mùi dầu sôi thấm vào phế phổi.
Trận này, có thể thắng!
Trong lòng hắn tràn đầy khát vọng đối với thắng lợi, hắn mở bừng mắt ra, huy tay rút mã đao, đao phong bắn ra hàn quang kinh ngươi trong ánh lửa!
“Tấn công!” Hắn phát ra tiếng gầm như dã thú.
Cấm vệ quân cũng gầm lên vang trời, giống như sóng lớn che phủ nửa bầu trời trào lên tường cao.
Lý Sảng cười, vui sướng, đắc ý, nói: “Ta đã đợi rất lâu rồi.”
Mộ Dung Bạc Nhai gật đầu: “Đúng a, không đợi phí công.”
“Thêm dầu.” Lý Sảng áp chế tâm tình hưng phấn nói. Giọng nói của hắn trong tiếng hô hoán vang trời của Nam Hàn quân rõ ràng không thể sánh được, nhưng đủ để khiến người của mình biết rõ được sức lực hàm chứa trong mệnh lệnh này.
Thủ thành quân lập tức sĩ khí đại chấn. Từng người từng người truyền lệnh xuống.
“Mau thêm dầu__”
“Ra sức rót thêm dầu a!”
“Đừng sợ lãng phí, đổ đầy máng dầu đi.”
Nam Hàn quân đã lao đến chân thành, bắt thang mây.
“Bắn tiễn.” Mộ Dung Bạc Nhai nói.
Nam Hàn binh sĩ lục tục trèo lên thang, nhấc cao khiêng che chắn loạn tiễn.
“Lăn đá.” Mộ Dung Bạc Nhai tiếp tục hạ lệnh.
Thế là đá to cỡ đầu người được các thủ thành quân lăn xuống như mưa.
Bạch Lang Vương cuối cùng cũng cảm thấy bái phục đối với sự cường hãn của cấm vệ quân, vốn chỉ là tai nghe chưa tận mắt thấy, mà hiện tại chứng kiến những quân viên này dùng thân thể máu thịt đối kháng với loạn thạch đầy trời vẫn không hề thoái lui, sự hung hãn tuyệt đối không phải những lão binh bình thường có thể so sánh.
Thuật Hỉ Lãng ở vòng ngoài quan sát trận chiến công thành, thấy đối phương ngay cả loạn thạch cũng dùng tới, liền thở phào một hơi, thầm nghĩ đối phương quả nhiên đã không còn dầu nóng để sử dụng nữa.
Mộ Dung Bạc Nhai toàn thần chuyên chú, loạn tiễn bắn tới trước người cũng chỉ tùy tiện đánh văng. Binh sĩ công thành lần này khác với lần trước, tố chất cực cao, đứng trên tường thành nhìn xuống, thấy được là một mảng khôi giáp cùng khiêng che bện bằng dây mây tịch lặng vô quang. Thời cơ cuối cùng cũng đến, hắn nói: “Phóng dầu.”
Lộ Thị Tửu xé họng gào lên: “Phóng dầu! Phóng dầu phóng dầu! Cung binh đội chuẩn bị hỏa tiễn!”
Thanh âm của hắn rất lớn, lực xuyên thấu lại mạnh, trong nhất thời tường thành tịch lặng rất lâu cuối cùng cũng sôi trào. Thủ thành quân sử hết sức bình sinh nhất tề rút hết thanh chặn kênh xả dầu ra, liền thấy dầu nóng hổi đặc dính ào ào tuôn xuống.
Tinh binh trên thang mây mở mắt trân trân nhìn dịch thể cách mình càng lúc càng gần, càng lúc càng gần…
Thuật Hỉ Lãng và Bạch Lang Vương toàn bộ ngây ngốc. Không đợi bọn họ làm ra phản ứng gì với tiếng gầm to của Lộ Thị Tửu, tiếng kêu thét thảm liệt nhất thời nhấn chìm toàn bộ chiến trường.
Trong cấm vệ quân đều là những nhân vật gì a, bình thường chém đứt ba ngón tay cũng mặt không đổi sắc, nhưng toàn thân trên xuống đột nhiên bị dầu sôi ập tới trong thoáng chốc tách rời da thịt, đó lại là thống khổ cỡ nào.
Chỉ trong công phu chớp mắt, tình thế đã đảo ngịch như vậy, dưới thành Sài Đô phủ đầy những thi thể bị bỏng chết, binh sĩ trọng thương khó sống. Tiếng kêu thảm chấn động quân nhân Nam Hàn bao vây dưới thành. Nhiều năm tòng quân đã hình thành bản năng của họ, không do dự giơ khiêng che chắn dầu bay tới, dùng sức kéo chiến hữu của mình rời khỏi nguy hiểm.
Chỉ đáng tiếc trên chiến trường không dung chứa kẻ có lòng trắc ẩn, Mộ Dung Bạc Nhai không chút để tâm tới thảm trạng thảm thiết dưới thành, tiếp tục hạ lệnh đơn giản mà rõ ràng: “Ném bột nổ, phóng hỏa tiễn.” (Nitrat)
…
Dưới thành một biển lửa.
__
Sắc trời hơi sáng, một đêm vây thành chiến cũng đã kết thúc. Đội tinh nhuệ của cấm vệ quân đã tử thương quá nửa trong trận vây thành, tường còn chưa lên được, càng không phát huy được sở trường của mình, đã trở thành bia đỡ đạn của chiến trường.
Đợi khi bọn họ lui binh trọng chỉnh, thì phát hiện vấn đề càng dọa người hơn.
Trong một đêm, bách phu trưởng trong cấm vệ quân và Bạch Vũ Kỳ kẻ thất tung, kẻ chết thảm thế nhưng đạt tới gần một trăm người. Gần một trăm người… cũng chính là nói, có gần một vạn người không có người dẫn đội, nếu để đội ngũ to lớn như thế trong cùng một thời gian giao cho một tốp bách phu trưởng khác, là cục diện vô cùng hiếm thấy.
Bách phu trưởng chưởng quản đội trăm người, trên chiến trường linh hoạt cơ biến, lại có thể hình thành trận thế có thể công có thể thủ. Bách phu trưởng cũng là chọn trong số những người nổi bật ra đảm đương. Cho dù bất luận bản thân bọn họ cường hãn khó bị thương, nhưng muốn trong loạn quân chuẩn xác phân biệt được các đội trăm người, tiếp dó tìm kiếm đội trưởng của họ tiến hành thích xác, hầu như là nhiệm vụ không có khả năng.
Nhưng mà, lại có người làm được.
Thuật Hỉ Lãng cảm thấy toàn thân lông tơ dựng đứng. Trên mặt đất đặt chỉnh tề thi thể của những bách phu trưởng có thể tìm được. Hoặc là diện mục xanh lét đen tím đỏ, hoặc diện mục an tường. Có người là trúng độc bất trị, có người là bị chuẩn xác chém đứt động mạch lớn, có người dứt khoát bị bẻ gãy xương cổ một cách nhanh gọn.
Những thủ phát này nhanh gọn tới mức khó tin, nhưng lại khiến Thuật Hỉ Lãng cảm thấy quen thuộc như thế. Đây chính là Kim Văn Quảng đã từng dạy cho họ__ thủ pháp sát nhân có hiệu quả nhất. Vì để bọn họ chuẩn xác nắm chắc những bộ vị có thủ pháp bất đồng, Kim Văn Quảng dám mạo phạm đại kỵ, nhiều lần bày xác người trước mặt họ.
Thiên hạ nhiều người tin tưởng luận quỷ thần, cho rằng người chết vi tôn, không được phép cắt xẻo khinh nhờn di thể. Cho nên, có thể đạt tới cảnh giới giết người gọn ghẽ như thế, duy chỉ có thủ hạ do Kim Văn Quảng dạy dỗ.
“Chúng ta lui binh.” Hắn nói.
Bạch Lang Vương trong một thoáng cho rằng mình nghe lầm.
Thuật Hỉ Lãng cười khổ nói: “Xem ra Kim Văn Quảng đại nhân thật sự có ý thống trị Nam Hàn. Nếu phải trước sau thọ địch, không bằng dứt khoát giành trước cùng Kim Văn Quảng quyết một trận thắng bại, hắn cũng từng nói ‘trừ ngoại tất trước an nội’.”
“Ngươi rốt cuộc có ý gì.”
Hắn chỉ thi thể dưới đất: “Chỉ có chúng ta có thể thần không biết quỷ không hay giết người trong thoáng chốc. Cho dù là thích khách nhất lưu, muốn để người chết nhanh chóng, nhiều lắm cũng chỉ biết cắt đầu người, đâm tim người, làm cho huyết ô bất kham. Chỉ có thủ hạ của Kim Văn Quảng, mới có thể làm sạch sẽ như thế.”
Bạch Lang Vương nghe vậy cũng nhìn, quả nhiên không thấy bao nhiêu máu bẩn.
Khi hắn và Kim Văn Quảng đối đầu, trên triều đường thời khắc nào cũng đều tìm kiếm chỗ sai của đối phương, muốn ở trước mặt hoàng đế hoạch họe hắn một lần. Mà đến lúc này, lúc mà ngay cả thống lĩnh cấm vệ quân cũng hoài nghi lòng trung thành của Kim Văn Quảng, trong lòng hắn bất giác thấy cao hứng. Kim Văn Quảng là địch nhân đáng sợ. Nếu là thời bình, có lẽ dựa vào ưu thế người đông thế mạnh cùng tranh một trận cao thấp. Nhưng hiện tại, Bạch Vũ Kỳ bị Nam Vương quân chém sạch nhuệ khí và binh lực, còn có bản lĩnh gì có thể tranh đấu cùng Kim Văn Quảng như vậy.
“Ta vốn cho rằng, ngươi ít nhiều sẽ nghĩ tới tình cũ của cấm vệ quân cùng Kim Văn Quảng.”
“Cấm vệ quân chỉ trung với bệ hạ.” Thuật Hỉ Lãng nói.
Trong nhất thời, xung quanh hai người chìm vào trầm mặc.
__
Thời khắc sáng sớm, Mộ Dung Sí Diệm trở lại ngoại vi chiến trường.
Ba ngàn binh mã Mộ Dung Nam Cẩn lưu lại đã tản ra tứ phía. Bọn họ chất đồ trên ngựa, đuôi ngựa đều buộc nhành trúc. Nhạc Huy điều khiển ngựa, dìu Hoàng Linh Vũ trong lòng mình, đang đợi bọn họ tới. Gió sớm từ sau lưng thổi tới, thổi dạt tóc mai, che đi tầm nhìn giữa Sí Diệm và Linh Vũ.
Sí Diệm mới cảm thấy có chút thất vọng, Hoàng Linh Vũ đã đè tóc loạn, cười với hắn nói: “Trở lại thật trễ, xém chút ta đã nghĩ tới việc đánh mông ngươi để trừng phạt.”
Một câu vừa xong, mọi người đều cười, bầu không khí ngưng trọng không cánh mà bay. Mộ Dung Sí Diệm cũng cười theo mọi người.
Lương Tiểu Tiểu bước ra khỏi hàng, đi tới trước ngựa nói: “Ta ly khai cuối cùng, hai tên ngốc tử Thuật Hỉ Lãng và Bạch Lang Vương, thật cho rằng Kim Văn Quảng ở sau lưng họ giở trò, mặt đều bị dọa xanh.”
“Vậy sao,” Hoàng Linh Vũ nói, “Ân, ta tâm tình rất tốt, trận roi da này tạm thời ghi lại, sau này hành sự phải lưu loát hơn nữa, làm xong liền chạy. Nếu dám dây dưa, ta sẽ mượn Sí Diệm cây roi quất mông ngươi.”
“Ta,” Mộ Dung Sí Diệm muốn nói lại thôi, giống như có thứ gì đó không nói sẽ không vui, nhưng giáo dục tốt đẹp lại khiến hắn cảm thấy nói ra sẽ đắc tội người.
“Sí Diệm, có gì cứ nói a.” Hoàng Linh Vũ cũng hiếu kỳ.
“Không phải, là như vầy, ta…” Hắn có hơi khẩn trương, cuối cùng cảm thấy không rõ ràng, vì thế cởi vũ khí xuống khỏi thắt lưng, đưa tới trước mặt Hoàng Linh Vũ, “Ta không có roi da, chỉ có cái này, quất người có thể sẽ không mấy thuận tay, chẳng qua dùng để trói thì lại rất thích hợp.”
“…”
“Ta, vậy ta trở về sẽ mua một cây roi cho ngươi.”
“Không phải, Sí Diệm, ta chỉ là nói đùa, không phải thật sự muốn dùng roi quất người đâu.”
“…” Mộ Dung Sí Diệm ngây ra nửa ngày, sau đó nửa há miệng, phun ra một đơn âm tiết__ “A?”
Đám hài tử xấu tâm tư dơ bẩn trong Lục Mang Lâu thấy bộ dáng chưa tỉnh lại của hắn, nhịn cũng không nhịn nổi, lập tức có vài đứa ôm bụng cười đến ngả đông ngả tây, tình hình này càng khiến Mộ Dung Sí Diệm không hiểu chi cả, cũng khiến đám tiểu phôi đản Lục Mang Lâu sắp tới cảnh ngộ trên ợ dưới rắm.
Tâm tình hào hứng này rất giống năm đó khi thụ giáo thực tập dã ngoại trong lâu. Bọn họ tin tưởng Hoàng đại của bọn họ, giống như Hoàng đại tin tưởng bọn họ.
Hắc quả phụ đứng giữa đám học sinh, trên người nhiễm khí vị huyết tanh tối qua, tâm tình thì vô cùng nhẹ nhõm. Nàng dắt tay môn sinh đắc ý Thu Nhược Thủy của mình, thấp giọng hỏi: “Thủ thuật nhỏ tối qua dạy ngươi đã nhớ kỹ chưa?’
Thu Nhược Thủy nắm chặt tay lão sư, coi như là một đáp án khẳng định. Thì ra thực chiến tối qua, cư nhiên được Hắc quả phụ xem thành một cơ hội thực tập hiếm gặp một lần, tranh thủ rãnh rỗi chỉ điểm nhiều điều cho học sinh mình.
“Sau này chúng ta chậm rãi nói tiếp.” Giọng nói của Hoàng Linh Vũ cắt đứng câu chuyện của các nàng, “Tối hôm qua, học sinh của lớp bách công cũng tới rồi.” Sau lưng y bước ra mười mấy gương mặt trẻ tuổi mới lạ.
“Lớp bách công?’ Các học sinh từ chiến trường trở về kinh ngạc__ Đó là lớp học tuyệt đối thần bí. Trong Lục Mang Lâu, lớp đặc công là cấp lớp ra ngoài nhận nhiệm vụ sớm nhất, mà lớp bách công thì ngược lại, bọn họ hầu như trở thành động vật huyệt cư, trừ khi tất yếu, nếu không một đám vùi đầu trong phân xưởng chung, mày mò những khoáng vật dược phẩm cơ quan cơ khí mà người ngoài không biết.
“Bắt đầu từ hiện tại, mọi người đều phải phối hợp với đồng học lớp bách công, đem đám đầu trọc Nam Hàn dẫn vào ổ của chúng ta.”
“Được a!”
“Hoàng đại, Lục Mang Lâu chúng ta chỉ đợi câu này của ngươi.”