Trong lạp hoàn chứa dược cao dạng dầu phấn, chỉ cần khẽ bôi lên một tầng, sẽ có thể làm dược phấn phủ trên mặt Hoàng Linh Vũ rớt xuống. Trừ một vài vật phẩm quý trọng hoặc tất yếu, hành lý đều bỏ lại trong Tần Hoài Lâu không mang ra, cũng bao gồm túi nước, Mộ Dung Bạc Nhai chỉ có thể dùng ống tay áo gạt du cao đã đổi màu trên mặt y xuống.
Hoàng Linh Vũ vô cùng luyến tiếc nói: “Những kim ngân đỉnh tử và xâu tiền đồng đó không mang theo, sau này làm sao lên đường a.”
“Yên tâm, có bản lĩnh trên người, không sợ đói chết.” Mộ Dung Bạc Nhai lúc này đã lau sạch sẽ, hắn bỏ tay áo xuống, đang muốn bắt đầu tìm phương hướng, lại bị những gì nhìn thấy dọa nhảy dựng. Sắc trời cũng càng lúc càng sáng, Hoàng Linh Vũ đứng trước mắt hắn đối lưng với tia sáng nhú ra bên chân trời. Tia sáng mờ ảo vượt qua gương mặt y, tản phát ra ánh sáng thủy nhuận.
Mày mắt đó vẫn là mày mắt của Hoàng Linh Vũ, nhưng ở nơi nào đó không thể nói ra, tựa hồ đã lặng lẽ cải biến.
“Sao vậy? Nghĩ tới cái gì rồi?” Thần sắc hơi chấn kinh của Mộ Dung Bạc Nhai tuy không mấy rõ ràng, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn chú ý thấy.
“Ngươi có phải là… sau vai ngươi thật sự là không có vết sẹo gì đó sao?”
“Đích thật không có. Ngược lại ngươi tại sao cứ luôn sống chết quấn lấy vấn đề này không buông vậy hả?”
Mộ Dung Bạc Nhai kinh nghi bất định, tuy hắn là hậu duệ của Tây Thương tộc, nhưng mấy năm nay huyết thống thuần chính đã càng ngày càng ít, hắn cũng chưa từng gặp qua quá trình dị hóa của Tây Thương tộc chân chính. Hoàng Linh Vũ hiện tại cũng là thân thể mười lăm mười sáu tuổi, nếu là Tây Thương tộc thuần huyết, cũng đã đến tuổi dị hóa. Nhưng mà lại không phải là con của Lâm Lãng, chẳng lẽ là hắn hoa mắt rồi hay là gì khác?
Hắn lại tỉ mỉ quan sát một hồi, biến hóa đó như có như không, khi nhìn lại thì tựa hồ không có chỗ nào đặc biệt, cuối cùng vẫn quy kết vào kết quả của tiên nhập vi chủ. (Ấn tượng ban đầu giữ vai trò chủ đạo, cái trước là đúng)
Nhưng Hoàng Linh Vũ hiển nhiên không bỏ qua cho hắn, quấn lấy bắt hắn giải thích tại sao lại sống chết đòi hỏi tới vết thương sau lưng.
Trước đó Mộ Dung Bạc Nhai không giải thích với y về những điểm đặc biệt dị thường của Tây Thương tộc, là vì từ sau khi thế nhân đều vì thế mà cho tộc nhân này là yêu nghiệt, nhưng mấy ngày nay sống chung với nhau, tín nhiệm đối với Hoàng Linh Vũ đã càng lúc càng sâu đậm, huống hồ cách hành sự và suy nghĩ của người này khác biệt rất lớn với người thế tục, thế nên hắn một năm một mười kể lại chuyện năm đó Đại Yến lợi dụng giang hồ giáo phái để tru sát Bạch Y giáo.
Quả nhiên, Hoàng Linh Vũ nghe tới những chuyện của Tây Thương, chỉ mở to hai mắt, ra vẻ gật đầu nói: “Thật đúng là không thể tin nổi! Không thể tin nổi!” Một chút cũng không biểu hiện ra sự phản cảm hay bài xích đối với dị loại.
“Chỉ là rất đáng tiếc, trên người ta không có lưu lại những ký hiệu mà ngươi hy vọng đâu. Hơn nữa những biến hóa mà ngươi thấy được ta cũng cảm thấy rất bình thường, nam tử nào không phải tới mười lăm mười sáu tuổi thì bắt đầu lột xác chứ?” Nói rồi dựa gần Mộ Dung Bạc Nhai, dùng tay so một chút, thì ra y quả nhiên đã lớn rồi, đã qua khỏi cằm dưới của Mộ Dung Bạc Nhai.
Động tác này hoàn toàn không mang ý tứ gì khác, nhưng Mộ Dung Bạc Nhai lại không thấy như vậy.
Vừa rồi ôm Hoàng Linh Vũ chạy loạn hắn còn không cảm thấy gì, nhưng lúc này thân thể vì muốn so chiều cao mà tiếp cận lại mang tới hương thơm cơ thể và sự ấm áp nhàn nhạt. Hương khí trên người nam tử vốn là chuyện vô cùng khó chịu, nhưng vị đạo trên người của Hoàng Linh Vũ là mùi thơm thanh khiết do ngâm nước tắm lưu lại, không những không khiến người chán ghét ngược lại còn dẫn tới hảo cảm.
Mộ Dung Bạc Nhai khẽ kinh tâm, đột nhiên vươn tay ôm chặt người trước mặt.
Đây là bờ vai khá hẹp và thắt lưng gầy nhỏ chắc thịt, xúc cảm khi ôm lấy vô cùng dẻo dai, có thể cảm nhận được hết sức rõ ràng sức mạnh được bao hàm trong thân thể này. Tuy hắn còn muốn cảm thụ thêm một chút nữa, nhưng Hoàng Linh Vũ đã dùng lực giãy dụa, Mộ Dung Bạc Nhai không tiện dụng lực, liền bị y trượt ra như cá chạch.
Thấy Hoàng Linh Vũ dùng ánh mắt phòng bị trừng mình, hắn mặt không đỏ tim không đập nói: “Ngươi có chứng vọng tưởng bại hại hay sao vậy? Ta không muốn làm gì hết, chỉ đang nghiên cứu ôm ngươi thế nào mới có thể chạy nhanh nhất.”
“Chạy?”
“Ngươi xem.” Mộ Dung Bạc Nhai ho khan một tiếng, vô cùng trấn định giải thích, “Chuyện kẹp ngươi mà chạy giống vừa rồi từ nay về sau khẳng định sẽ xảy ra không ít, vạn sự phải lo trước tính sau, đương nhiên phải xác định trước tư thế ôm tốt nhất, mới có thể bảo chứng được tốc độ và hiệu quả chạy trốn trong những loạn cục sau này.”
Hoàng Linh Vũ thấy đối phương thái độ thành khẩn, nghĩ nghĩ cũng thấy có lý, xem như thầm chấp nhận đáp án này.
“Vậy, ta có thể tiếp tục nghiên cứu không?”
“…Tất cả theo ngươi.”
Mộ Dung Bạc Nhai đạt được đáp án mà mình mong muốn, hân hoan đi tới bắt đầu nghiêm túc ‘nghiên cứu’ đủ loại tư thế. Khả năng diễn của hắn rất được, lại rất có tinh thần nghiên cứu tìm tòi, thậm chí còn thật sự xách người lên chạy tới chạy lui trong rừng, Hoàng Linh Vũ cũng bỏ xuống tất cả tâm phòng bị mặc hắn bày bố.
Chỉ là Mộ Dung Bạc Nhai tuy giả vờ có chủ ý sẵn, nhưng thực tế trong lòng đã dấy lên sóng lớn. Hắn không phải kẻ ngốc, càng không phải kẻ chậm chạp, mỗi ngày nhắc nhở bản thân ba lần đã là thói quen của hắn, cho nên hắn cũng hiểu được biến hóa trong nội tâm của mình.
Ngay khi mới bắt đầu, Hoàng Linh Vũ là đối thủ giành giường ngủ, đấu võ miệng với hắn. Đêm gặp gỡ ở ngoài thành Hoài Qua đã trở thành huynh đệ lúc gặp nạn cùng nhau chống địch.
Hoàng Linh Vũ từng chỉ là người mà sư phụ giao cho hắn chiếu cố, nhưng khi ở trong hoàng cung, không biết sao lại trở thành bạn rượu, là đầu sỏ dẫn hắn đi cọ thùng phân.
Thế sự vô thường, lúc đầu khi mới quen biết, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy tiểu mao đầu đứng phạt ở góc tường, vì ngủ gật mà cụng đầu, hắn tuyệt đối sẽ không nghĩ được sau này hai người sẽ cùng vướng mắc vào nhiều chuyện như vậy. Cũng tuyệt đối không thể ngờ, dưới hình tượng không nâng nổi mắt thậm chí có chút mơ hồ của đối phương, trên thực tế lại có trí tuệ và sự kiên quyết quả đoán đủ để gánh nhận tín nhiệm.
Trong nội tâm y tựa hồ cất giữ tâm sự rất sâu, nhưng chưa từng nói với bất cứ ai. Tựa hồ y rất biết cách ngủ, nhưng có lúc lại ngủ rất không an ổn, khi tỉnh lại hoàn toàn không tự giác.
Tất cả, Mộ Dung Bạc Nhai gần gũi y nhất vẫn luôn chú ý. Cũng càng lúc càng chú tâm đặt mục quang lên người Hoàng Linh Vũ, tới mức nảy sinh tâm trạng không ngừng muốn thân cận thâm nhập.
Phát hiện này khiến Mộ Dung Bạc Nhai hơi khổ não. Phát hiện tâm tình chân thật không có gì sai, nhưng hiện tại phát hiện lại không đúng lúc. Đặc biệt là sau lưng có một đám người hô đánh hô giết, trước mắt thì còn phải từ từ tính toán bước đi thế nào. Căn bản không có chỗ thừa để phát triển tình cảm.
Tuy nói là nói như thế, nhưng chỉ cần không biểu rõ với Hoàng Linh Vũ, chắc sẽ không có vấn đề gì lớn. Bình thường thỉnh thoảng cố tình ăn chút đậu hủ là được rồi.
Hơn nữa quan trọng nhất là, cảm giác tồn tại của Diêm Phi Hoàng lớn như dãy núi che lấp một mảnh dương quang thật lớn, chung quy luôn chiếm cứ một khoảnh lớn trong ký ức nội tâm của hắn. Cảm xúc dị thường đối với Hoàng Linh Vũ rốt cuộc là xuất phát từ chân tâm của hắn hay là xuất phát từ hiệu ứng yêu nhà yêu cả ngói đối với Diêm Phi Hoàng, cũng là một vấn đề phải có thời gian dài để nghiên cứu.
Trong chớp mắt, Mộ Dung Bạc Nhai đã đưa ra quyết định, đợi khi tình thế hơi ổn định rồi thì sẽ chậm rãi suy nghĩ.
Theo ánh thái dương dâng qua độ cao của tường thành đông, mười mấy võ nhân trang bị võ trang toàn bộ xuyên qua cổng thành, hộ tống một chiếc xe ngựa đi vào phủ đệ của Dương Châu Hầu.
Trong phủ đệ, võ nhân không phát nửa lời áp giải người trong xe ngựa xuống.
Lúc này Mộ Dung Sí Diệm đã từ Tần Hoài Lâu trở về phủ Dương Châu Hầu. Tối qua tuy hắn bị đối đãi vô nhân tính, nhưng vẫn có thể nhịn được đau đớn dư âm tàn lưu, đứng trong hàn phong đợi người này tới, chỉ là sắc mặt có thể dùng trắng bệnh để hình dung.
Chỉ thấy người bị áp giải ăn mặc như thư sinh, tóc dính loạn vào mặt, thần sắc hỗn loạn, nhưng nhiều hơn là phẫn nộ và kiên quyết.
Lưu Mục nghe tiếng đi ra đến cạnh Mộ Dung Sí Diệm, hỏi: “Có thể khiến ngươi tích cực trở về đây như thế, người này là thần thánh phương nào?”
“Không phải thần thánh gì, chỉ là người có thể lợi dụng.” Mộ Dung Sí Diệm âm u nói: “Chỉ cần cắt từng miếng từng miếng tay chân của người này xuống, không sợ Tần Vãn Phong không ngoan ngoãn dẫn đường đi tìm nơi đó.”