Chương : Phản diện đại nhân không bình thường
Phạm Nguyên hơi cựa người, đưa tay đẩy Tưởng Thần. Cậu nhíu mày, cất giọng trầm trầm: "Tưởng Thần, tôi có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh."
Chuyện nghiêm túc...
Đôi mắt ẩn sau cặp kính tối sầm lại, Tưởng Thần đưa tay siết mạnh. Chuyện nghiêm túc gì đây? Chẳng lẽ định nói với anh là cậu không muốn ở lại? Muốn đợi khi đám người kia rời đi, rồi mới tử tế nói với anh là cậu cũng không thể ở lại?
Con người luôn là sinh vật gian xảo như thế, luôn đặt lợi ích mình lên hàng đầu. Chỉ cần liên quan đến lợi ích, việc gì cũng có thể làm.
Càng nghĩ, tâm trạng Tưởng Thần càng bất ổn. Bàn tay ôm siết Phạm Nguyên bắt đầu chuyển đen, móng tay có xu hướng mọc dài. Đã nói không bỏ rơi anh, sao giờ lại muốn đổi ý? Tàn nhẫn! Tàn nhẫn hơn cả những người kia. Dám cho anh hy vọng rồi tuyệt tình đẩy xuống vực sâu vạn trượng!
"Mẹ kiếp Tưởng Thần! Anh bỏ tay ra ngay, ép chết tôi rồi! Đừng để ông đây điên lên!"
Phạm Nguyên nghiến răng, dùng sức đẩy mạnh người đang ôm cứng lấy mình. Phát hiện thể lực bình thường không thể lay chuyển Tưởng Thần, cậu nhanh chóng kích phát Dị năng. Nghỉ ngơi một thời gian dài như thế, Dị năng của cậu đã phục hồi phân nửa.
Dây leo hệ Mộc mềm dẻo bắt đầu tách Tưởng Thần ra, một vài sợi hung bạo kéo mạnh anh vứt xuống đất.
Tưởng Thần nhíu mày. Anh nhảy lên tay dựa ghế tránh đòn, thấy dây leo tiếp tục tiến công thì mặt mày tối sầm kích phát Dị năng.
Hệ Ám ăn mòn! Không ra thì thôi, một khi ra sẽ khiến đối thủ không còn xương cốt.
Quả nhiên là thế, con người đều là một lũ tâm địa rắn rết! Cậu ấy vừa cười nói với anh, trở mặt quay ra đã muốn tấn công. Đôi mắt Tưởng Thần hằn đỏ, từ phòng thủ tránh đòn chuyển sang chủ động tấn công.
Cùng là loại người tâm địa rắn rết như nhau thì không cần sống tiếp trên đời làm gì!
"Tưởng Thần! Anh phát điên cái gì vậy?! Tưởng..."
Phạm Nguyên chật vật tránh, nghẹn một bụng lửa trong lòng. Cậu lăn một vòng đến cửa chống trộm, lại hoảng hốt cúi người chạy sang khi Tưởng Thần lao đến. Cửa chống trộm vốn bền chắc như thế, bị một đòn của Tưởng Thần lập tức bị ăn mòn thành không khí.
"Ông đây bị anh ôm chặt đến không thở được còn chưa tức thì thôi, anh điên cái gì chứ! Dừng tay cho tôi, ĐM!"
Boss của tôi, tổ tông của tôi, cái gì chọc đến anh vậy? Đang yên đang lành sao anh lại mở kỹ năng chém gϊếŧ hung bạo vậy?! Trong lúc mơ mơ hồ hồ, Phạm Nguyên bị nghẹn đến phát điên.
Suy nghĩ xoay chuyển, bỗng nhiên Phạm Nguyên nhận ra tên Boss hắc hóa kia phát khùng từ khi cậu đẩy anh ta ra muốn nói chuyện chính sự.
Nhìn lại bản thân mình, cậu đang bị đẩy ra khỏi nhà, mà bên ngoài đầy rẫy tang thi đang rục rịch tiến đến, Phạm Nguyên bất chấp suy đoán của mình có đúng không, hét lớn:
"Dừng lại! Tôi không phải muốn rời đi, tôi muốn nói về dự tính sắp tới của anh..."
Giọng nói tắc cứng trong cổ họng, Phạm Nguyên trợn mắt nhìn bàn tay được phụ trợ Dị năng hệ Ám gần ngay cổ mình, đơ người lùi lại, đập thẳng vào tường.
Cánh tay vẫn chưa rời đi, mà đôi mắt Tưởng Thần đã hoàn toàn chuyển sang màu đỏ kinh diễm. Anh liếc Phạm Nguyên, tia nhìn vừa chạm với mắt cậu thì cặp kính trên mặt anh lập tức vỡ tan. Mắt kính bắn vào người Phạm Nguyên, gọng kính từ từ rơi xuống đập trên đất.
Phạm Nguyên hít sâu một hơi. Thôi, xong.
Có Boss ẩn nào vừa ra trận không lâu đã bị Boss cuối gϊếŧ như cậu không? Đã vậy cậu còn không hiểu sao mình lại chọc cho độ đen của Boss cuối tăng thêm. Giờ thì hay rồi, người ta nổi điên muốn gϊếŧ cậu.
Ngoài dự đoán của Phạm Nguyên, Tưởng Thần từ từ hạ tay xuống, Dị năng hệ Ám đen đặc trên tay cũng nhanh chóng biến mắt. Anh chớp mắt vài cái, sắc đỏ dần lui, để lại một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Không còn kính, gương mặt anh có vài phần ngông nghênh tùy ý hơn.
"Cậu nói tiếp đi." Anh đưa một tay chống vào bức tường sau lưng Phạm Nguyên, buông một câu.
"..." Khoan? Kiểu này là gì? Ý anh là nếu tôi nói không hợp ý anh, anh sẽ chém tôi ngay đúng không? Mẹ kiếp! Cùng lắm là chết thôi chứ gì, tôi là tôi bực kiểu điên nửa chừng của anh rồi đấy.
Phạm Nguyên nói: "Hai chúng ta chỉ là người qua đường tình cờ gặp nhau, hợp mắt thì đi chung một đoạn. Tôi nói rồi, nếu anh không muốn, sau vài ngày nữa tôi sẽ rời đi. Tôi không phải người thích lo chuyện bao đồng, sẽ không tò mò quá phận, cũng không ra tay hại anh. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh không được hại tôi."
"Vừa rồi anh ôm tôi chặt quá, tôi bất đắc dĩ mới phải dùng đến Dị năng, khi đó chưa kịp thu hồi thì anh đã lao đến."
Cánh tay Tưởng Thần buông xuống, anh im lặng quay người vào nhà. Phạm Nguyên đơ người, cậu toan chạy vào theo thì đụng phải vài con tang thi hung tàn quơ tay đến. Chưa kịp phản ứng, Tưởng Thần đã vung chân đạp thẳng vào người con đầu tiên. Như một hiệu ứng, cả đám phía sau nối đuôi nhau ngã rạp.
Tưởng Thần liếc nhìn Phạm Nguyên, cao sang "Hừ" một tiếng rồi quay người vào. Lần này đúng là quay người đi vào thật.
Phạm Nguyên: "..." Trở lại đây, chúng ta nói rõ ràng xem! Anh lại uống nhầm thuốc gì rồi hả?!
Con hàng này đang tức? Không giống lắm, chẳng lẽ là giận dỗi? Khóe miệng Phạm Nguyên giật giật vài cái, im lặng bước vào ngôi nhà.
Cửa sắt chống trộm bị ăn mòn đập vào mắt Phạm Nguyên, cửa nhà tan hoang rộng mở chào đón tang thi. Không sao, không sao, Vua tang thi còn ở bên trong, đám nhãi nhép bên ngoài chẳng là gì cả.
Tưởng Thần đang ngồi trên ghế, ánh mắt vô định nhìn phía trước, thi thoảng đưa tay vò đầu, không biết anh đang bối rối việc gì. Thấy Phạm Nguyên ngồi đối diện mình, anh liền quay đi.
"... Không xin lỗi tôi à?" Phạm Nguyên thở ra một hơi. Trận đánh vừa rồi giúp cậu hiểu được phần nào bản lĩnh của Tưởng Thần. Không hổ là Boss cuối, mạnh đến nghịch thiên. Anh ta chưa tung hết sức đã ép cậu chật vật như thế, nếu thực sự đánh đến không chết không thôi, cậu làm sao đánh lại anh ta?
Nói đi cũng phải nói lại, phản diện đại nhân à, ngài đột nhiên ra tay như thế, ít nhiều cũng phải sám hối xin lỗi tôi một câu đi chứ! Chính ngài điên điên dở dở ép tôi ra tay trước đó!
Tưởng Thần không hé miệng, góc độ quay người lớn hơn một chút.
"Được rồi, được rồi, là tôi sai. Anh đừng chấp nhặt nữa được không?" Phạm Nguyên chấp nhận hạ mình. Boss mà thôi, anh làm ơn đừng kiêu bất chấp như tiểu thư khuê các được không?
Được rồi, làm Boss cũng đủ kiêu rồi!
Lật bàn! Ông đây cũng là Boss mà, có ai thấy Boss khiêm tốn như ông đây không chứ! Mợ, thân là Boss mà ông đây còn phải đi dỗ dành Boss khác là sao!
Đang lúc Phạm Nguyên cảm thán thân phận mình, cậu tinh mắt thấy một vết cắt dài trên cánh tay Tưởng Thần. Mợ, đây không phải là cậu gây ra chứ? Nếu vậy thì tiểu thư Tưởng đây giận cậu âu cũng là chuyện dễ hiểu.
Đúng lúc này Tưởng Thần đụng phải tầm mắt Phạm Nguyên. Anh nhìn tới, sắc mặt Tưởng Thần vừa tốt lên một chút lại sụp đổ, có khuynh hướng chuyển đen hơn trước.
Vết thương của người bình thường để một thời gian sẽ tự đông máu rồi khép vảy, nhưng tang thi thì không giống. Về mặt sinh học, tang thi là sinh vật chết, các cơ quan mạch máu trong cơ thể đã sớm dừng mọi hoạt động. Vậy nên, nếu tang thi bị thương, vết thương không những không khép miệng mà còn chuyển đen thối rữa.
Vết thương trên tay Tưởng Thần loét ra, máu đen không ngừng rỉ xuống.
Dù Tưởng Thần là Vua tang thi nhưng hiện giờ cấp bậc của anh quá thấp, không thể khiến vết thương tự khép miệng lại. Nếu anh bị thương, vùng da cạnh đó sẽ nhanh chóng hoại tử và lở loét.
"Nhìn rõ chưa?" Giọng nói Tưởng Thần không nghe ra âm điệu, lại giống như đang cười. "Ngay từ đầu tôi đã không phải con người."
Phạm Nguyên im lặng, đưa tay kéo chiếc ba lô không gian trên bàn. Sau một hồi lục lọi, cuối cùng cậu cũng thấy bông băng cứu thương.
"Băng vào trước đi, để lâu không tốt."
Làm như không thấy ánh mắt âm u của Tưởng Thần, Phạm Nguyên tiến lại gần, kéo cánh tay bị thương của anh đặt lên bàn. Trước khi anh kịp nhúc nhích lên cơn, cậu thản nhiên nói: "Tôi đã bảo rồi, sẽ không tò mò quá phận, cũng không chủ động hại anh. Chúng ta không xung đột lợi ích, tùy tiện gặp nhau thôi, đừng làm quá lên."
Tưởng Thần thả người, quyết định không phản ứng coi như ngầm chấp nhận.
Anh thấy thanh niên đối diện loay hoay với vết cắt trên cánh tay, băng vào rồi tháo ra, cuối cùng bực mình hất văng đống băng gạc. Tưởng Thần che giấu cảm xúc trong mắt, tiếp tục nghiêm mặt xem cậu sẽ làm gì.
Chỉ thấy Phạm Nguyên đứng dậy bước về mấy phòng ngủ kia, hồi lâu sau tìm được bộ đồ may vá của nữ. Cậu mở hộp, tìm kim khâu sát trùng rồi mang về phía anh, động tác thoải mái tự nhiên giống như anh là đồng loại của cậu vậy.
May là vừa rồi anh còn chút tỉnh táo. Thật may khi chưa ra tay gϊếŧ hại cậu. Thật may khi hy vọng của anh còn ở đây.
"Anh có cảm giác không?"
Tưởng Thần từ tốn lắc đầu, dù đoán được người đối diện sẽ làm gì nhưng vẫn nghiêng mắt thích thú xem.
Cậu cẩn thận sát trùng miệng vết thương rồi dùng chỉ y tế khâu lại, bên ngoài còn băng thêm một lớp. Nhìn miếng băng gọn gàng tinh tế, Tưởng Thần đột nhiên nhướn mày: "Cậu từng làm việc này nhiều lần rồi à?"
"Ừ. Tôi mồ côi cha mẹ, hồi nhỏ nghịch ngợm nhiều nên phải tự học cách xử lý những vết thương thế này."
Phạm Nguyên thu dọn đồ, khi ngẩng lên bất chợt thấy nụ cười trên khóe miệng Tưởng Thần. Lập tức, cả người cậu căng cứng, rơi vào trạng thái không khỏe nổi. Trong tích tắc vừa rồi, con hàng này đã uống nhầm thuốc gì vậy?
Không ngoài dự đoán, Tưởng Thần thủng thẳng nói một câu:
"Tôi là Vua tang thi."
"..." Quả nhiên uống nhầm thuốc.
Phạm Nguyên quắc mắt, gan to mà hỏi lại: "Nói với tôi làm gì? Anh không sợ tôi lợi dụng anh à?"
Bạn học Phạm Nguyên trăm nghĩ ngàn tính cũng không ngờ rằng Boss phản diện đại nhân lại cười đến tùy ý, thoải mái mở hai tay: "Lợi dụng tôi thì sao chứ? Cậu không làm hại tôi là được rồi, chúng ta không xung đột lợi ích nên đừng làm mọi việc nghiêm trọng quá."
Khoan... Khoan đã!
Sao nghe câu này cảm thấy như có gì đó sai rồi? Lúc nãy Phạm Nguyên cậu dùng câu này nhắc nhở anh ta mà! Anh ta mới là người khiến cho mọi việc trở nên nghiêm trọng!
"Đói chưa? Tôi sai mấy tên tang thi kiếm chút đồ ăn cho cậu?"
... Hệ Thống đâu rồi? Tình tiết này là thế nào đây? Phản diện đại nhân bị chập dây thần kinh nào vậy?