Chương : Nửa đêm bàn nhân sinh
Mấy thông báo của Hệ Thống liên tục vang lên trong đầu. Phạm Nguyên nhức óc. Cậu xoa bóp thái dương, hỏi lại:
[Chính thức khởi động cốt truyện thì sao?]
Trời chưa sập, mạt thế chưa tới, Hệ Thống nó vội cái gì? Đang yên đang lành lại kêu ầm lên như cháy nhà.
Hệ Thống ngoan ngoãn giải thích: [Một khi kích hoạt cốt truyện, bàn tay vàng của nhân vật chính cũng đồng loạt phát huy tác dụng. Từ giờ trở đi, cậu muốn động vào nhân vật chính không dễ như vừa rồi đâu.]
Giọng nói của Hệ Thống không giống như đang đùa. Phạm Nguyên trầm ngâm: [Vì sao?]
[Xung quanh nhân vật chính sẽ có một tầng ánh sáng vô hình tác giả tạo ra. Thứ đó được gọi là "hào quang nhân vật chính", cậu không phải nhân vật vốn có trong truyện, tùy tiện làm tổn hại nhân vật chính sẽ bị vầng hào quang đó đập lại.]
Buff lớn nhất tác giả có thể cho nhân vật chính đó là kĩ năng "hào quang nhân vật chính". Loại kĩ năng này không nhìn giới tính, tuổi tác, năng lực,... của đối phương, dùng để giúp đỡ nhân vật chính mỗi khi chúng nó gặp rắc rối. Một khi hào quang hiện ra sẽ lấn áp tất cả.
Phạm Nguyên biết rõ việc mình có thể hoàn thành Nhiệm vụ phần lớn nhờ may mắn. Nam chính không phải dạng người cậu có thể đập một cái mà bất tỉnh. Loại cơ hội nghìn năm có một như vừa rồi sợ rằng sẽ không xuất hiện lần thứ hai. Phạm Nguyên cảm thán một trận. Từ nay cậu không thể đập nhân vật chính thoải mái như vậy nữa.
Két...
Tiếng phanh xe vang lên. Phạm Nguyên nghiêng đầu nhìn chiếc xe hơi sang trọng đỗ trước mặt mình. Kính xe từ từ hạ xuống, Đường Duy ngó ra: "Sao không lên xe đi, thất thần cái gì?"
Tại hạ không biết đó là xe của cậu!
Câu này Phạm Nguyên không thể nói ra miệng được. Cậu cười cười rồi bước ra bên kia, mở cửa ngồi vào.
Đường Duy nhấn ga, mở nhạc, ung dung lái trên đương.
"Cậu bị ốm có nặng không mà hôm nay thấy cậu rất khác. Như bị ma nhập vậy."
Phạm Nguyên gật thót. Tổ tông của tôi ơi, cậu đoán trúng phóc. Không lệch một chút nào. Đây gọi là linh cảm tự nhiên giữa hai người bạn thân sao? Phạm Nguyên cảm thán, giả bộ suy tư sầu muộn: "Không. Chẳng qua tớ phát hiện có nhiều thứ cần phải thay đổi. Cuộc sống vốn dĩ không dễ chịu như tớ vốn nghĩ."
Nguyên chủ là một người nhiệt tình, năng động. Tính tình cậu ta rất họat bát, sôi nổi. Là loại người hay cười hay nói, có thể dốc hết tim gan phèo phổi ra để giúp đỡ người khác. Cậu ta cứ đơn giản sống hết mình, cống hiến tối đa cho tổ quốc. Rất tiếc phải nói rằng, tính Phạm Nguyên hoàn toàn lệch pha với cậu ta. Tính cách Phạm Nguyên dừng ở mức lửng lơ. Có nhiệt huyết, có tốt bụng,... cái gì cũng có nhưng chỉ có một phần. Nhưng tất cả các cái này đều phải xuất phát từ nhu cầu cá nhân. N
ói thẳng ra, cậu là người ích kỉ.
Sớm hay muộn Phạm Nguyên cũng bị người quen của nguyên chủ nhận ra: "Phạm Nguyên" của bây giờ khác hoàn toàn so với trước.
"Hửm?" Đường Duy kinh ngạc: "Cậu bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ hả Tiểu Nguyên? Hay là say rồi?"
Cậu ta giảm tốc độ xuống, tròn mắt nhìn Phạm Nguyên từ trên xuống dưới. Giống như hành động nhìn chăm chú của cậu ta sẽ nhận ra được điểm khác lạ trên người Phạm Nguyên.
"Không. Tớ ổn."
Đường Duy cười nhẹ: "Cậu biết không, mỗi khi một ai đó nói rằng họ ổn thì về cơ bản, tình trạng của họ rất tệ. Nếu cậu chưa muốn nói thì thôi. Khi nào muốn thì nói tớ nghe."
Thực ra, Phạm Nguyên rất muốn mắng thẳng mặt cậu ta. Cậu vô cùng tốt chứ không phải như cậu ta ba hoa suy diễn. Nhưng mà... nhưng mà...
"Nếu cậu chưa muốn nói thì thôi. Khi nào muốn thì nói tớ nghe."
Những lời muốn nói nghẹn lại cổ họng, hệt như bị mắc xương cá, càng gỡ lại càng không ra. Chủ nhân của cơ thể này có một người bạn thật tốt! Có thể nói Phạm Nguyên cậu đã sống hết nửa đời người nhưng chưa hề gặp được bạn tốt như thế. Nguyên chủ lại dễ dàng tìm được...
Bất công như thế... Hạnh phúc như thế...
[Thân chủ, mắt cậu đỏ.]
[Bụi bay vào mắt, không sao.]
Phạm Nguyên thở dài một hơi, nhắm mắt lại. Cậu không định tiếp tục chủ đề này.
Suốt quãng đường tiếp theo, hai người không ai nói với ai câu nào. Đến khi bước xuống xe vào nhà, Phạm Nguyên mới lịch sự nói cảm ơn.
Đường Duy lên tiếng chào rồi về, nghĩ rằng Phạm Nguyên có tâm sự trong lòng nên không hỏi nhiều.
Nằm yên vị trên giường, Phạm Nguyên lăn lộn một vòng không ngủ được. Cậu gối tay ngước nhìn trần nhà hồi lâu. Trằn trọc mãi mới có thể yên giấc, ai ngờ nửa đêm Hệ Thống gọi Phạm Nguyên dậy.
[Thân chủ.]
[Có chuyện gì?] Sao chú mày không tâm lý gì hết vậy! Người ta đang ngủ cũng đang tâm đánh thức là sao?
Hệ Thống ngượng ngùng trình bày vấn đề: [Nhiệm vụ có rồi nhưng độ khó quá cao. Tôi cập nhật vài lần đều không đổi được cái nào khả quan.]
Nhiệm vụ vừa xong đã xuất hiện nhiệm vụ kế tiếp luôn rồi? Phạm Nguyên tò mò hỏi: [Nói thử các phiên bản trước xem.]
Hệ Thống đáp: [Đầu tiên là nhiệm vụ kết thù giữa nữ chính và Boss .]
Lỗ chân lông của Phạm Nguyên đồng loạt dựng đứng. Cậu chính thức tỉnh ngủ. Kết thù? Một bên là nhân vật chính, một bên là Boss. Làm nhiệm vụ này cậu còn sống không hả? Còn sống không?! Phạm Nguyên nhìn lại dòng nhiệm vụ, ngẩn ra:
[Hệ Thống, Boss có thân phận thế nào? Sao lại kết thù với nữ chính?]
Nữ chính trong truyện đều là loại người xinh đẹp như hoa, trăm ngàn người thích, hàng vạn người thương. Boss rốt cuộc là ai mà có thể đấu với nữ chính trâu bò?
Vì... Hệ Thống làm ăn vớ vẩn, Phạm Nguyên không được gửi cho cốt truyện hoàn chỉnh. Cậu chỉ mơ hồ biết được Boss và nữ chính kết thù có liên quan đến ba mẹ nữ chính. Chuyện này xảy ra ngay khi bắt đầu mạt thế không lâu.
Chẳng lẽ...
[Trước khi mạt thế chính thức diễn ra, một số người đã mắc phải bệnh độc. Ba nữ chính là một trong những người thuộc số đó. Nhưng so với người khác, quá trình ông biến thành tang thi chậm hơn nhiều. Boss là Lăng Sơ Trì, Viện trưởng của Viện Nghiên Cứu Khoa Học Quốc Gia, hắn muốn bắt ba nữ chính đi nghiên cứu. Cả gia đình nữ chính không chấp nhận chuyện này và chống trả quyết liệt. Cuối cùng ba nữ chính vô tình bị bắn chết, mẹ nữ chính thấy vậy tự sát theo.]
Phạm Nguyên sâu sắc cảm thông cho... Boss . Đùa chứ, hắn biếи ŧɦái đến mức mang người đang sống sờ sờ đi làm thì nghiệm thì chết cũng đáng. Nhưng nếu xét theo một phương diện khác, hắn làm không sai. Muốn giảm thiểu tối đa tổn thất về sinh mạng, con người phải nhanh chóng tìm ra cách chữa trị bệnh độc. Trên cương vị một Viện trưởng, Boss xứng chức, bàn về lương tâm và đạo đức, hai thứ đó của hắn bị chó tha mất rồi.
[Tiếp đi.] Nhiệm vụ này tớ không thể làm được, hiểu không?
[Một phiên bản khác là...] Hệ Thống nhẹ nhàng lên tiếng: [Giúp Boss thoát khỏi sự ám sát sắp tới của nam chính.]
Hự... sao toàn liên quan đến Boss và nhân vật chính thế này? Tất cả đều muốn Phạm Nguyên cậu sớm chết sớm siêu sinh hay sao?
[Hệ Thống, sao Thẩm Tinh Hạo manh động vậy?] Hắn ta nên có kế hoạch dài lâu vạch mặt Hàn Cảnh Dự, rồi lật thuyền một cú chốt hạ chứ? Ám sát ư? Nam chính bây giờ vui tính thật. Dám không coi cốt truyện và tác giả ra gì.
Nhân sinh thời nay thật hỗn loạn.
[Nam chính vui tính hay không tôi không biết. Nhưng khoảng vài ngày nữa Hàn Cảnh Dự sẽ gặp tai nạn xe vào viện nằm.] Hệ Thống tung biểu cảm lè luỡi.
Thân là Boss lớn của "Thế Giới Mạt Thế", Hàn Cảnh Dự không thể chết khi mạt thế chưa bắt đầu, nặng lắm chỉ có thể nằm viện. Đó còn chưa tính đến việc hắn có thêm một dị năng mới. Cộng thêm dị năng gốc, hắn đã sở hữu hai lá bài hộ vệ.
Cả hai phiên bản của Nhiệm vụ Phạm Nguyên đều không có khả năng hoàn thành. Không hoàn thành còn tốt, sợ rằng cậu còn ôm thiệt về thân. Phạm Nguyên ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên nhớ ra:
[Hệ Thống, Nhiệm vụ không có phần thưởng ngẫu nhiên à?]
Hệ Thống lắc đầu: [Không có.]
Đã gọi là ngẫu nhiên thì phải tùy trên may mắn.
[Bỏ đi. Có một vấn đề tôi không hiểu. Chú mày nói làm nhiệm vụ để lấy điểm, vậy điểm dùng làm gì?]
Hệ Thống lăn tròn: [Điểm có thể dùng trong nhiều việc. Cậu có thể đổi nó lấy kĩ năng và đặc quyền mà mình không có.]
Kĩ năng thì Phạm Nguyên hiểu. Chẳng hạn như cậu không biết đua xe, cậu có thể đổi một số điểm nhất định để trở thành bậc thầy đua xe. Về phần đặc quyền thì Phạm Nguyên hơi mơ hồ. Chẳng lẽ cậu có thể đổi điểm lấy đặc quyền thành công tử nhà giàu sao?
Hệ Thống: [Cậu bị ám ảnh với gia thế hả? Đặc quyền ở đây là những thứ như...]
Hệ Thống dừng lại. Nó chau mày suy nghĩ xem nên dùng từ nào phù hợp nhất để diễn tả. Nghĩ tới nghĩ lui không xong, nó dứt khoát lấy ví dụ luôn: [Chẳng hạn như khi nhân vật chính bị mọi người nghi ngờ, hắn (cô) ta sẽ mở ra "hào quang nhân vật chính". Dưới loại hào quang này, dù hắn (cô) ta có nói năng xuyên tạc, vớ vẩn tới cỡ nào thì mọi người vẫn tin răm rắp. Hơn thế còn thấy rất nhiều điểm tốt ở nhân vật chính và tự trách bản thân mình vì đã hiểu lầm họ.]
Phạm Nguyên sáng mắt lên: [Nói như vậy, tôi cũng có thể đổi được "hào quang nhân vật chính"?]
Cậu ngoác mồm cười, tí nữa thì vui mừng đến mức ngã lăn xuống giường. Có tuyệt kĩ vạn năng đó, cậu còn sợ gì nữa? Ngay cả khi đối mặt với tang thi, chỉ cần mở kĩ năng đó ra, dù Vua Tang Thi đến cậu cũng không sợ.
Hệ Thống khinh khỉnh dội một gáo nước lạnh: [Mơ đẹp quá!]
[Nhân vật chính có thể dùng hào quang mọi lúc mọi nơi, dùng thỏa thích nhưng với loại người như cậu...] Hệ Thống hắng giọng: [Thứ nhất, để đổi được nó mất rất nhiều điểm, tôi nhớ không nhầm khoảng điểm. Thứ hai, cậu chỉ dùng được trong phút. Mỗi lần đổi xong phải cách một tháng mới có thể đổi tiếp.]
Ặc... điểm? Dùng trong phút? Dẹp! Ông đây không có nhiều điểm để tiêu xài hoang phí.
Phạm Nguyên chán nản đập đập cái gối. Cuộc sống của cậu ngày càng khó khăn.
Tờ lịch trên bàn đã lật thêm một ngày. Trước mắt Phạm Nguyên thấy nhân sinh thật sự vô cùng tăm tối. Nhiệm vụ không đủ năng lực hoàn thành, điểm mới kiếm được đôi chút, mạt thế càng ngày càng đến gần...
Hay là cậu đi dự trữ đồ dùng sinh hoạt trước, những thứ khác tính sau nhỉ?