Tinh Tinh

chương 57: “em kiến nghị anh đừng nói chuyện.”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đêm đen khiến người ta trầm luân, bóng tối khiến mọi dòng cảm xúc cuộn trào, lõa lồ trong không khí, mặc cho nó lên men bốc hơi. Giống như một màn sương mù, dưới đêm tối không chút kiêng kị mà khuếch tán khắp nơi.

Đến khi bình minh ló dạng, những cảm xúc yếu đuối kia không kịp đối mặt với ánh dương, không muốn lụi tàn cũng phải tan biến.

Cứ đến tháng thi cử Tần Phóng lại trở nên chăm chỉ, bình thường không thích học hành, nhưng đến tháng thi sẽ không qua loa, trước đây ôn tập cậu mang theo điện thoại mà cả ngày không buồn xem, bây giờ đại đa số thời gian cậu đều không mang theo điện thoại, không mang điện thoại bên mình, chỉ cần khống chế tư tưởng không nghĩ vẩn vơ thì sẽ giữ được bình tĩnh, hiệu suất ôn tập cũng tăng cao.

Bí thư chi đoàn đưa tài liệu ôn tập cho cậu, Tần Phóng mỉm cười nói cảm ơn với người ta.

Cô gái ấy từng có những tình cảm thương mến với cậu, chuyện cũng đã qua lâu rồi, bây giờ người yêu cô ấy cũng ở trong phòng tự học, bí thư chi đoàn nhỏ giọng nói với Tần Phóng: “Mình tự sắp xếp đấy, đảm bảo luôn.”

Tần Phóng lại cảm ơn lần nữa.

Bí thư chi đoàn nắm chặt tay ra hiệu cậu cố lên, sau đó quay trở về ngồi bên bạn trai mình.

Tần Phóng lật xem tài liệu, trong lòng thầm khen cô ấy cứ như một thiên sứ thiện lương vậy.

Những lúc không có tiết cậu ở trong phòng tự học từ tám giờ sáng đến khi phòng tự học đóng cửa, trong cặp Tần Phóng đựng vài cuốn sách, hai cây bút và chìa khóa phòng ký túc xá, ngoài ra không còn gì nữa.

Trên bậc thang bên cạnh phòng học có người ngồi, Tần Phóng biết, nhưng cậu không quay đầu nhìn. Người ấy như chiếc bóng của cậu, theo dấu cậu trong đêm tối lặng yên. Trước giờ họ đều ăn ý, Tần Phóng không quay đầu nhìn, anh cũng không xuất hiện.

Cậu tra chìa khóa mở cửa phòng, căn phòng tối đen, điện thoại trên bàn sáng đèn, Tần Phóng bật đèn lên xem. Giản Mộc Dương vừa gửi tin nhắn cho cậu.

—— Anh ơi, ba mua xe mới cho anh đấy!!

—— A không phải mua mà là người khác tặng! Siêu ngầu luôn!!

Ngoài ra còn có tin nhắn của Hoa Đồng, hỏi cậu tối nay ăn cơm ở đâu, còn có nhóm bạn nói chuyện phiếm. Tần Phóng trả lời mấy tin, sau đó đi vào phòng tắm rửa.

Cứ đến hè cậu lại đen đi, không rõ vì sao cậu lại bắt nắng như vậy. Cánh tay và gương mặt Tần Phóng trong gương đen hơn mấy phần, chính cậu cũng chê, không muốn nhìn.

Cậu chỉ thích trắng, trắng đến mức thấy rõ mạch máu, chỉ thổi nhẹ qua cũng đủ ngả hồng. Cậu ngước đầu lên, xả nước để dòng nước dội xuống gương mặt, trong đầu hiện lên những hình ảnh hạn chế lứa tuổi.

—— Trắng lắm. Có những lúc rõ ràng cậu không dùng sức, chỉ vân vê một chút thôi, vậy mà nơi bị cậu chạm vào cũng đỏ ửng lên. Chỉ cần cậu cắn một cái, chỗ da đó sẽ tím xanh. Nếu cậu làm loạn không nặng không nhẹ, nơi đó trông sẽ rất đáng sợ, đến khi nhìn cậu lại xót xa. Hôn trên đó một lần rồi một lần nữa.

Vào khoảnh khắc ấy Tần Phóng thích hơi bạo lực, thích cắn người, hai người thương nhau, dùng phương thức nam tính nhất để giao lưu và biểu đạt với nhau. Những lúc cậu phát cuồng lên Hình Viêm đều dung túng, mặc cho cậu cắn xé, những khi cắn đau anh hơi chau mày lại, xoa xoa đầu cậu. Sau đó Tần Phóng đau lòng xót xa, anh lại cười bảo: “Cắn đi, xem ra trắng một chút đúng là khiến người ta thấy thương.”

Tần Phóng lắc đầu, tắt nước. Họa mi chộn rộn muốn hót, nhưng chẳng có sức để nó hòa ca.

Trong ký túc xá chỉ có một mình cậu, chẳng mặc quần short, mặc quần lót đi ngủ cũng được. Đối diện không có bạn cùng phòng chơi điện thoại, dù cậu có nằm trên đó quay tay, cũng chẳng cần tránh né ai khác.

Giản Mộc Dương lại gửi tin nhắn tới, chụp ảnh chiếc xe cho Tần Phóng xem. Chiếc xe rất ngầu, hợp với nhóm Phùng Triết, chứ không hợp với cậu.

Tần Phóng nhìn bức ảnh đại diện trông có chút ngốc nghếch của Giản Mộc Dương, mỉm cười hỏi cậu: “Sao em chưa ngủ, mai không phải đi học à?”

Giản Mộc Dương: Aaaaa em nghỉ hè một tuần rồi mà!! Em nói với anh ba lần rồi đấy!

Tần Phóng: Hahaha xin lỗi, mấy bữa nay anh học nhiều mụ mị đầu óc.

Giản Mộc Dương: Không sao! Em bỏ qua cho anh!!

Tần Phóng trò chuyện với cậu nhóc một lúc, mấy đứa trẻ nói chuyện với bạn bè rất thích gửi nhiều biểu cảm, những biểu cảm đáng yêu dễ thương ấy. Trước đó thi thoảng Tần Phóng cũng lưu lại, khi tán gẫu bán manh. Nhưng giờ cậu không cần lưu nữa, chẳng có manh để bán.

Giản Mộc Dương bảo: Em út hôm nay cứ cười phơ lớ mãi, cười xong lại ợ. Hahahahah cứ ngốc ngốc thế nào ấy.

Tần Phóng bảo: Hồi em còn nhỏ cũng như vậy, em ấy là đứa ngốc thứ ba, em là đứa ngốc thứ hai.

Giản Mộc Dương gửi biểu cảm phẫn nộ.

Còn anh là thằng ngốc nhất. Tần Phóng nghĩ trong lòng, tự cậu cũng bật cười. Hai người em có ngốc hay không cậu không rõ, chứ cậu thì ngốc thật.

Đã thi xong gần hết, chỉ còn lại hai môn, sau đó cậu không còn kỳ thi nào nữa. Hoa Đồng và Tần Phóng ôn tập dưới điều hòa trong quán cafe. Hoa Đồng bảo: “Đám Phùng Triết đã bắt đầu thác loạn rồi đấy, sao bọn nó nghỉ sớm thế nhỉ.”

“Bọn nó lúc nào chẳng nghỉ sớm, năm ngoái sửa đường sửa phố mà nghỉ ba tháng liền ông quên rồi à?” Tần Phóng hỏi.

Trường của Phùng Triết là một trường đại học chính quy rất bình thường, nhà trường quản lý không nghiêm, bởi vậy nên sửa đường cũng cho nghỉ một tháng. Đầu óc Tần Phóng sắp bị mấy thuật ngữ chuyên ngành choán đầy, từ này từ kia chẳng khác nhau là bao, học đến độ muốn ói.

Anh chủ quán cafe tới đưa hai cốc nước giải khát lạnh cho họ, bảo rằng: “Mau nghỉ đi, hai đứa chịu khó thế.”

“Em cảm ơn anh,” Hoa Đồng nhấp một ngụm, “Ôi cái này ngon phết, anh mới làm à?”

“Học trên mạng, đói thì gọi anh.” Anh chủ vẫy tay với hai người rồi xuống tầng.

Thời tiết này ở phòng không có điều hòa thì không chịu nổi, Hoa Đồng bảo: “Tối tôi qua chỗ ông ở nhé.”

Tần Phóng bảo: “Được đấy, giường Kha Nhi không dọn, bảo ai tới ở chỗ anh ấy cũng được.”

Hoa Đồng dè dặt hỏi: “Thế tôi qua nhé?”

“Đi đi.” Tần Phóng buồn cười, “Sao dè dặt thế?”

Hoa Đồng lại nhấp một ngụm nước, bảo: “Thì tôi muốn cho ông chút không gian riêng còn gì? Sợ ông phiền lòng. Không thì tôi qua đó lâu rồi, ở phòng tôi sắp thành cái xác khô tới nơi.”

“Tôi có gì mà phiền chứ.” Tần Phóng cười bảo, “Có phải ông mới phiền ngày một ngày hai đâu.”

“Cút đi.” Hoa Đồng cười mắng.

Đổi lại là bình thường thì Hoa Đồng đã chuyển sang phòng ký túc xá của Tần Phóng ở từ lâu rồi, phòng ký túc xá có điều hòa đều là thiên đường. Nhưng khoảng thời gian này tương đối đặc biệt, Hoa Đồng muốn dành cho cậu chút không gian riêng, bây giờ mỗi ngày ra ngoài Tần Phóng đều không mang theo điện thoại, có lẽ cậu muốn được ở một mình. Nhưng bây giờ thấy cậu không còn làm sao, không có vẻ u buồn nữa, cần học hành thì học hành, cần tán gẫu thì tán gẫu, tất cả đều rất bình thường, Hoa Đồng cũng không lo lắng nhiều.

Buổi tối ăn cơm xong hai người cùng quay về phòng ký túc xá, Tần Phóng lấy chăn cho Hoa Đồng.

Trong ngăn tủ có nhiều quần áo, muốn lấy chăn ra cũng khó khăn. Tần Phóng nhiều quần áo, cũng nhiều giầy, rất hợp trào lưu. Cậu thích ăn vận, hồi trước Hoa Đồng luôn nói cậu gay gay, làm gì có trai thẳng như vậy. Lúc đó Tần Phóng còn lấy Phùng Triết và Phạm Lâm Dật ra chặn, hai người này cũng như vậy, nhất là Phạm Lâm Dật, cậu ấy rất mê giày thể thao.

Bây giờ quay đầu nhìn lại, ba người này chẳng chừa ai. Lúc Hoa Đồng và Tần Phóng trải chăn nhắc tới chuyện này, Tần Phóng cười bảo: Cái miệng ông thiêng thế.”

Hoa Đồng cầm lấy bàn chải và khăn mặt mới, vừa đi vừa bảo: “Đương nhiên rồi, anh đây là nhà tiên tri Hoa Sokrates.”

Có người ở đây Tần Phóng không thể mặc quần lót ngủ được, tắm xong cậu mặc quần short. Hoa Đồng nằm trên giường chơi điện thoại, hai tay giơ điện thoại lên cao, Tần Phóng bảo cậu: “Ông nằm như vậy không sợ bị đập vào mặt à?”

“Đập suốt, quen rồi.” Hoa Đồng bảo.

Tần Phóng nhìn giường mình, điện thoại có tin nhắn mới, cậu cầm lên nhìn, là Hàn Tiểu Công.

—— Thi xong đi ăn một bữa nhé?

Tần Phóng trả lời: Được đấy.

Hàn Tiểu Công nói: Đợi cậu.

Tần Phóng: Ok.

Kể từ khi cắt đứt liên hệ với Hình Viêm, Tần Phóng cũng không liên lạc với nhóm Tư Đồ và Hàn Tiểu Công nữa. Tư Đồ gọi điện thoại cho cậu, Tần Phóng không mang điện thoại bên mình, đến khi nhìn thấy đã là chuyện rất lâu sau đó, cậu cũng không gọi lại. Cậu không giận dỗi gì với hai người họ, nếu lúc đó cầm điện thoại, sẽ không có chuyện không nghe máy.

Chuyện của cậu với Hình Viêm là chuyện giữa hai người, cậu không lấy chuyện này ra để giận cá chém thớt, hơn nữa cũng không đến nỗi như vậy. Quen họ đã lâu như vậy, chơi với nhau cũng không tệ, bởi vì cậu và Hình Viêm cắt đứt mà bỏ mất một mối quan hệ, như vậy trẻ con quá.

Lại nói, buổi lễ ngày hôm ấy Tần Phóng hỏi hai câu Hàn Tiểu Công đều không trả lời. Anh không muốn gây khó chịu cho Tần Phóng nên không nói thật, cũng không muốn nói dối cậu, bởi vậy nên im lặng không lên tiếng. Tần Phóng cũng nhận lấy sự suy nghĩ và tôn trọng này.

Người trưởng thành qua lại với nhau, đầu tiên phải học được cách không giận chó đánh mèo, không chất vấn như đứa trẻ, sao mọi người đều biết dựa vào đâu mà không nói cho em. Lập trường là lập trường, không có tại sao cả. Đổi lại cậu ở vị trí ấy, Hoa Đồng quyết định thế nào, cậu cũng sẽ không nói với người khác, chuyện giữa hai người yêu nhau, dù là bạn thân cũng chỉ là người ngoài, người ngoài thì không nhúng tay can thiệp, đây là sự hiểu ngầm với nhau.

“Đang nói với ai thế?” Hoa Đồng vẫn nâng điện thoại lên như cũ, liếc mắt nhìn về phía Tần Phóng, hỏi cậu.

“Hẹn ăn cơm với Tiểu Công.” Tần Phóng nói.

“Ờm.” Hoa Đồng đáp một tiếng, tiếp tục xem điện thoại.

Tần Phóng hỏi cậu ấy: “Ông không nằm nghiêng chơi được à? Cứ giơ tay như vậy tôi nhìn cũng thấy mỏi.”

“Ông đừng nhìn tôi nữa!” Hoa Đồng chỉ một tay vào mắt mình, “Mỗi lần nằm nghiêng tôi cứ có cảm giác con mắt bị đè phía dưới sắp tăng độ, tôi phải khống chế dưới một độ, tôi không muốn đeo kính đâu.”

Tần Phóng trở mình quay về phía tường, không nhìn cậu ấy nữa.

Mọi người chơi điện thoại của mình, trong ký túc xá yên tĩnh hồi lâu, chỉ có tiếng điều hòa vù vù. Hoa Đồng nằm bên kia đột nhiên cảm thán: “Điều hòa đúng là kéo dài cái mạng tôi.”

Tần Phóng bảo: “Tiền đồ của ông chỉ có vậy.”

Hoa Đồng cứ giơ điện thoại như vậy lên xem cũng mệt, cậu không chơi nữa, bỏ điện thoại xuống bên cạnh, nằm thẳng người bất động.

Mấy phút trôi qua, có lẽ là nhàm chán, cậu muốn nói chuyện với Tần Phóng, bèn gọi một tiếng: “Phóng này.”

“Ơi.” Tần Phóng trả lời.

“Ông…” Hoa Đồng hỏi cậu, “Có tức không? Có muốn đánh anh ta một trận không?”

Tần Phóng trả lời ngay tắp lự, thành thật bảo: “Muốn.”

Hoa Đồng cười nói: “Thế tôi với ông đánh nhé? Ông muốn đánh thì tôi đánh một trận.”

Tần Phóng cũng bật cười theo, cậu bảo: “Không cần ông.”

Hoa Đồng nói: “Tôi sợ ông không đánh lại anh ấy.”

Tần Phóng vẫn không trở mình, vẫn quay về phía tường, khẽ nói: “Tôi làm được mà.”

Có lẽ Tần Phóng đang lướt xem vòng bạn bè, ngón tay vô thức lướt xuống, hơi nhàm chán. Hoa Đồng lại gọi cậu, Tần Phóng lại đáp “ơi”.

Hoa Đồng hỏi cậu: “Ông có hận không?”

Ngón tay Tần Phóng đang lướt trên màn hình chợt dừng lại, sau đó cậu bảo: “Không.”

Hoa Đồng: “Anh ta lừa ông.”

Tần Phóng không trở mình, chỉ nói: “Anh ấy không lừa.”

Hoa Đồng hỏi: “Ông đang bào chữa giúp anh ta à?”

Màn hình điện thoại Tần Phóng đã tối om, nhưng cậu vẫn không thay đổi tư thế, vẫn duy trì nguyên trạng. Tần Phóng bình tĩnh nói: “Không bào chữa, chuyện nào ra chuyện ấy. Anh ấy không lừa tôi. Tôi cũng không hận.”

Hoa Đồng thở dài, nằm ở đó nói: “Xem ra Phóng của tôi vẫn rất tỉnh táo.”

“Phóng của ông xưa giờ có hồ đồ đâu.” Tần Phóng nhếch môi, nhoẻn cười bảo, “Có tiếc nuối mới có hận, không cam lòng mới thấy hận, chịu thua thiệt mới thấy hận. Tôi không như vậy, đó là một câu chuyện đáng được tôn trọng, nhớ về nó với sự hận thù thì thật.. đáng buồn.”

“Không tiếc à? Tôi lại thấy hơi tiếc.” Dù sao Hoa Đồng cũng là trai thẳng, bởi vậy nên tuy tiếc nuối nhưng vẫn cảm thấy chia tay như vậy cũng rất tốt, sau này quay trở lại cuộc sống bình thường cũng được, “Nhưng như vậy cũng không tệ, yêu nhau trong thời điểm đẹp đẽ nhất, sau này nhớ lại nó mãi mãi chỉ là một đoạn tuổi trẻ đẹp đẽ. Làm tôi cũng muốn yêu đương, chắc tìm ai để yêu mới được.”

Tần Phóng “Ừ” một tiếng, cậu bảo: “Có lẽ phải cảm ơn vận mệnh đã mang đoạn tình cảm này tới cho tôi, rất đáng giá. Gặp thì yêu đi, người anh em.”

Hoa Đồng tắt đèn, trước mắt tối đen, Tần Phóng đặt điện thoại xuống, nhắm nghiền đôi mắt lại.

Tần Phóng không nói dối, cậu thực sự không hận. Tình cảm trong mắt không làm giả được, nhiệt độ và tình cảm đong đầy khi quấn quít bên nhau cũng không làm giả được. Đó là một đoạn tình cảm tôn trọng lẫn nhau yêu thương lẫn nhau, đều rất chân thành nồng ấm.

Đến khi cơn tức giận nguôi rồi, rất nhiều suy nghĩ cực đoan cũng lui theo, tư duy rõ ràng có thể hồi tưởng lại rất nhiều chuyện. Xâu chuỗi từ đầu tới cuối một lần, cuối cùng cảm thấy, cảm ơn Hình Viêm đã cho cậu một lần liều lĩnh yêu thương. Hình Viêm dùng hết khả năng để cậu được vui vẻ, những điều tốt đẹp nhất nơi anh, Tần Phóng đều nhận lấy.

Còn những chuyện khác, đó là sự lựa chọn của mỗi người, lựa chọn duy tâm, chứ không có đúng hay sai. Tỉnh mộng rồi thì câu chuyện kết thúc, kết cục của nó đương nhiên khiếm khuyết, nhưng ít nhất câu chuyện của bản thân, mỗi một ngày nó tồn tại đều rất đẹp đẽ, không thể bởi vì kết cục của nó không như kỳ vọng mà trái lòng nói mình không trải qua một câu chuyện tình đẹp đẽ.

Tần Phóng có thể đánh giá khách quan chuyện này một cách lý trí, bình tĩnh.

Tần Phóng nhắm mắt lại, trong bóng tối đặt tay lên trái tim, mỗi một lần hít thở cũng nhói muốn chết.

Thi xong môn cuối cùng, học kỳ này của Tần Phóng cũng kết thúc.

Học viện của Hoa Đồng còn hai môn nữa, nay một môn, mai một môn. Tần Phóng đi thi chỉ mang theo cây bút, bởi vậy nên dọc đường về ký túc xá cũng chỉ có một chuỗi chìa khóa và một cây bút.

Phía sau không có bóng hình quen thuộc, dù rằng mỗi ngày cậu đều không quay đầu lại, nhưng hôm nay không còn nữa, cậu vẫn biết rõ ràng.

Dọc đường có người quen chào hỏi Tần Phóng, Tần Phóng mỉm cười chào lại người ta.

Hôm ấy trời mây mù, vầng thái dương mải miết tìm chỗ trốn, tiết trời cũng không còn oi nóng. Ở ký túc xá có rất nhiều sinh viên kéo vali hành lý, cuối kỳ bao giờ trường học cũng vắng vẻ hơn thường ngày.

Tần Phóng tới dưới ký túc xá, ngước đầu lên. Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, Tần Phóng khựng lại trong thoáng chốc, rồi nhanh chóng khôi phục như bình thường.

Kể từ ngày hôm ấy, đây là lần đầu tiên cậu và Hình Viêm gặp nhau, mặt đối mặt đứng trước đối phương.

Tần Phóng bước tới.

Hình Viêm gầy đi nhiều, Tần Phóng ngước nhìn anh, cất tiếng chào “Hey”.

Hình Viêm hắng giọng, nhìn vào đôi mắt Tần Phóng, anh hỏi: “Nói chuyện được không?”

Tần Phóng bảo: “Em kiến nghị anh đừng nói chuyện.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio