Hình Viêm ra ngoài rồi Tần Phóng nằm ở đó sửng sốt hồi lâu, có lẽ anh tới phòng của Tư Đồ.
Thực ra Tần Phóng rất muốn giữ anh lại, nhưng cậu không biết nên nói như thế nào, đến khi anh đi ra rồi lại không thể giữ anh lại nữa. Đúng là bởi vì ở cùng một phòng với Hình Viêm nên cậu không ngủ được, nhưng không phải vì khó chịu.
Khó chịu gì chứ, có gì đâu mà khó chịu chứ.
Hình Viêm cả nghĩ rồi. Dù sao Tần Phóng vẫn là một bệnh nhân, tắm xong thay quần áo thoải mái hơn nhiều, đầu óc nghĩ ngợi vẩn vơ rồi đi ngủ. Ngủ một giấc thẳng tới sáng hôm sau.
Trên điện thoại hiển thị sắp mười giờ rồi.
Cậu ngủ từ chiều hôm qua tới bây giờ, gần hai mươi tiếng trời, ngủ đến mức cả người bủn rủn. Tần Phóng đứng dậy duỗi tay, từ từ bước ra ngoài. Hàn Tiểu Công đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách, anh khoanh chân ngồi chơi điện thoại.
Ánh dương bên ngoài rạng rỡ, trong thoáng ngẩn ngơ cảm tưởng như dòng thời gian quay ngược về hai, ba năm trước, khi đó mỗi ngày cậu bước ra khỏi phòng ngủ, Hàn Tiểu Công đều ngồi trên sofa, thi thoảng trong căn nhà còn văng vẳng tiếng đàn của Tư Đồ. Tần Phóng dừng bước nhìn một chút, Hàn Tiểu Công quay đầu về phía cậu, anh nhoẻn cười: “Lại ngẩn người nhìn anh à?”
Tần Phóng cũng cười, khẽ “Ừ” một tiếng, đi về phía phòng vệ sinh.
Rửa mặt xong rồi cảm thấy cuối cùng cũng dễ chịu rồi, dù sao cũng còn trẻ, thể lực cậu cũng tốt, bị bệnh hai ngày ngủ một giấc là qua đi. Cậu đi tới ngồi xuống sofa, Hàn Tiểu Công hỏi cậu: “Đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Tần Phóng nói.
Căn phòng rất yên tĩnh, Tần Phóng nhìn quanh một lượt: “Những người khác đâu rồi? Chưa dậy à?”
Hàn Tiểu Công nói: “Anh Viêm á?”
Tần Phóng lắc đầu khẽ cười: “Cả Châu Tư Minh nữa.”
Hàn Tiểu Công nói: “Châu Tư Minh vẫn đang ngủ, anh Viêm thì đi rồi.”
Tần Phóng sửng sốt một chút, chớp mắt nhìn: “Đi đâu cơ?”
“Cậu ta thì đi đâu được nữa?” Hàn Tiểu Công hờ hững nói.
Đầu óc Tần Phóng lập tức trở nên trống rỗng, cảm thấy nghẹn trong họng. Hình Viêm bận rộn như vậy chắc phải đi thôi, hơn nữa cậu cũng không nghĩ có thể xảy ra chuyện gì, thậm chí cũng không biết nên nói gì với Hình Viêm. Thế nhưng nói anh đi rồi như vậy Tần Phóng vẫn cảm thấy rất bất ngờ, còn chưa chuẩn bị gì Hình Viêm đã đi rồi.
Họ còn chưa nói với nhau được mấy câu.
“Hai người….” Hàn Tiểu Công nhướng mày hỏi, “Nói chuyện chưa?”
Tần Phóng lắc đầu.
Hàn Tiểu Công nhìn cậu, bảo rằng: “Hai hôm nay anh nhìn hai người nói chuyện cũng thấy khó chịu, thấy lúng túng à?”
“Lúng túng gì đâu,” Tần Phóng lại lắc đầu, “Tự nhiên thế còn gì.”
“Có mỗi cậu cảm thấy tự nhiên thôi,” Hàn Tiểu Công nhoẻn cười, “Rất hiếm khi anh thấy anh Viêm như vậy…”
Tần Phóng nhướng mày đợi anh ấy nói tiếp.
Hàn Tiểu Công cười bảo: “…Sợ.”
Tần Phóng không biết nên nói gì, cậu còn chưa định thần lại sau chuyện Hình Viêm đã đi. Gặp mặt vội vã một lần, rồi anh cũng đi mất.
“Đường do mình đi, tự chọn đường thì phải tự gánh chịu hậu quả.” Hàn Tiểu Công lắc đầu, “Mọi người đều phải chịu trách nhiệm cho sự lựa chọn của mình, cậu ta cũng như vậy.”
Tần Phóng cúi đầu, một lúc sau lại “Ừ” một tiếng.
Sau đó hai người không nói lời nào nữa, Tần Phóng đực người ra, Hàn Tiểu Công cũng vậy.
Mãi đến khi Hàn Tiểu Công đột nhiên cất tiếng hỏi cậu: “Giờ cậu còn độc thân không?”
Tần Phóng bị anh hỏi sững sờ, ngẩng đầu lên: “Anh thấy sao?”
“Anh đoán là không,” Hàn Tiểu Công ngửa đầu tựa lưng vào sofa, bảo rằng: “Nếu cậu không độc thân thì hôm qua đã đi rồi, chứ không qua lại với người yêu cũ, chắc cậu sẽ không cho anh ấy cơ hội.”
Tần Phóng nghĩ xem lời anh nói, sau đó cười bảo: “Có lý lắm.”
Hàn Tiểu Công vẫy tay, con người Tần Phóng luôn ngay thẳng như vậy. Thế nhưng lần này Tần Phóng lại lắc đầu, khẽ cười: “…Nhưng em không độc thân.”
Hàn Tiểu Công nhìn về phía cậu, Tần Phóng nhìn thẳng anh ấy, gật đầu xác nhận: “Em không độc thân.”
Đằng sau có tiếng bước chân, có người từ ngoài cửa đi vào. Hai người đều quay đầu nhìn lại, Tần Phóng chớp mắt nhìn, thấy Hình Viêm bưng hộp đồ ăn đi vào.
Câu nói cuối cùng của cậu vẫn còn văng vẳng bên tai, Hình Viêm buông mắt, lúc đi tới cất tiếng hỏi: “Dậy rồi à?”
Tần Phóng hắng giọng, đáp một tiếng.
Cậu quay đầu nhìn về phía Hàn Tiểu Công, lia ánh mắt giết người. Ban nãy Hàn Tiểu Công nói Hình Viêm đi rồi, nhưng Hàn Tiểu Công cũng có chút vô tội, anh có nói gì đâu, Tần Phóng tự bổ não đấy chứ.
Hình Viêm đặt đồ ăn lên bàn, nói với Tần Phóng: “Em bị sốt ăn chút gì thanh đạm vào.”
“Ừm.” Tần Phóng hắng giọng, lúc tỉnh dậy còn cảm thấy rất tốt, nhưng bây giờ lại cảm thấy cuống họng khô khốc.
Hình Viêm không ngẩng đầu lên, đặt đồ xuống rồi đi ra ngoài. Hàn Tiểu Công ngửa đầu ra sau hỏi anh: “Ông không ăn à?”
“Mọi người ăn đi.” Hình Viêm nói rồi đi ra ngoài.
Tư thế bước đi của anh vẫn như trước kia, hiên ngang cao thẳng. Tần Phóng quay đầu nhìn bóng lưng anh, lại nghĩ tối qua Hình Viêm hỏi cậu có khó chịu không, sau đó bước ra ngoài. Có lẽ lý do anh không ăn cùng họ cũng như vậy.
“Đi khóc thầm rồi, đừng để ý tới cậu ta nữa.” Hàn Tiểu Công nhún vai, ra hiệu cho Tần Phóng đi ăn, anh liếc nhìn ra bên ngoài một cái, bảo rằng: “Nếu không độc thân thì đừng mềm lòng, cậu ăn đi.”
Tần Phóng nhướng mày: “Anh không thử tác hợp à?”
“Cậu không còn độc thân thì anh tác hợp cái gì, anh không dây vào.” Hàn Tiểu Công nhoẻn cười bảo rằng, “Cậu biết rõ nhất, cũng không cần anh nói gì, bên cạnh có người rồi thì nhìn về phía trước, quay đầu nhìn lại cả ba đều khó chịu.”
Tần Phóng “ừ” một tiếng, gỡ hộp đồ ăn ra. Là món cháo hải sản của cửa tiệm mà trước đây cậu thích ăn, tới bên đây thường chọn để ăn sáng. Bây giờ mùi vị không còn giống như trước đây, có lẽ đã thay đầu bếp rồi.
Giữa cậu và Hàn Tiểu Công cũng có sự hiểu ngầm, dù đã lâu không gặp nhưng không có vẻ xa lạ, hai người họ rất thân quen với nhau. Tần Phóng hỏi anh bây giờ thế nào, Hàn Tiểu Công nói rất tốt.
Hai người họ vừa ăn vừa nói chuyện, cho đến khi Châu Tư Minh đi xuống.
Hàn Tiểu Công bảo anh ta tới ăn, Châu Tư Minh cũng tới, thậm chí còn ôn hòa hỏi thăm.
“Trưởng thành hơn rồi nhỉ, không cắn người bừa bãi nữa.” Hàn Tiểu Công cười nói.
Châu Tư Minh liếc mắt nhìn một cái, hờ hững nói: “Cần tôi chửi mấy câu không?”
Hàn Tiểu Công không nói gì nữa.
Họ ở đây dùng bữa, không biết Hình Viêm đi đâu rồi. Thực ra trong lòng Tần Phóng hơi khó chịu, cậu ăn vài miếng rồi thôi, lúc đi ra ngoài, thấy Hình Viêm đang cúi đầu ngồi bên vườn hoa.
Tần Phóng nhìn anh, lâu thật lâu mà Hình Viêm không hề động đậy, chỉ lặng yên ở đó.
Thế rồi Tần Phóng khẽ gọi anh một tiếng, Hình Viêm ngẩng đầu nhìn sang đây, Tần Phóng chỉ vào trong nhà: “Ăn đi.”
“Ừm.” Hình Viêm nhếch khóe môi: “Được rồi.”
Đây là lần đầu tiên Tần Phóng thấy Hình Viêm cười kể từ khi anh trở về, ừm, xem như là cười đi.
Lúc đi tới bên cạnh Tần Phóng, Hình Viêm hỏi cậu: “Còn sốt không?”
Tần Phóng lắc đầu: “Không sốt.”
Hình Viêm gật đầu, sải bước đi vào.
Lúc họ dùng bữa Tần Phóng ngồi trên sofa nghe họ nói chuyện, thi thoảng lại quay đầu nhìn sang. Thi thoảng cậu và Hình Viêm chạm mắt nhìn, hai người đối diện trong thoáng chốc, rồi Hình Viêm dời đường nhìn.
Cậu cảm nhận được bởi vì câu nói cậu không độc thân mà Hình Viêm giữ khoảng cách với mình, điều này khiến họ thậm chí không còn tự nhiên như trước đó nói chuyện qua điện thoại.
Tần Phóng thở dài trong lòng.
Ngày mai Châu Tư Minh đi rồi, Hàn Tiểu Công thì tùy ý thời gian, Hình Viêm thì thêm hôm nay là còn ba ngày nữa.
Tần Phóng đặt vé ngày kia bay.
Sau này mọi người lại đường ai nấy đi, không biết lần gặp mặt sau đó là bao giờ. Bởi vậy nên ngày hôm nay không ai đi đâu, đều ở dưới tầng một, tuy rằng phần lớn thời gian đều không ai nói chuyện với ai. Căn nhà vắng đi một người, mà tưởng chừng như vắng vẻ hơn rất nhiều. Cái người tốt tính nhất đi rồi, dường như mất đi một người đứng giữa, dù rằng tính tình mọi người bây giờ không còn tệ như trước, nhưng cũng không thể tự nhiên bám lấy nhau.
Hình Viêm ngồi trong sân, sau đó Tần Phóng lại ra ngoài, ngồi xuống bên cạnh anh.
Tần Phóng mặc nhiều bởi vì cơ thể cậu không được thoải mái, bị sốt nên thấy lạnh trong người. Bình thường khí hậu bên đây đều rất nóng, Hàn Tiểu Công và Châu Tư Minh đều mặc áo cộc tay, chỉ có Hình Viêm là mặc kín mít.
Lúc Hình Viêm nhìn sang Tần Phóng hỏi: “Anh không nóng à?”
“Vẫn được.” Hình Viêm nói.
“Em đinh ninh bây giờ anh rất có khí chất học giả chứ.” Tần Phóng pha trò cười với anh, “Ai dè bây giờ trông anh gấu dã man.”
Hình Viêm nghe lời cậu nói, cũng cười cười: “Có à?”
“Ừ, như kiểu không hợp ý là choảng người ta luôn ấy.” Tần Phóng nói.
“Vì cái đầu này à?” Hình Viêm sờ lên đầu.
Tần Phóng suy nghĩ một chút, “Chắc vậy, sao lại cạo? Ở bên đó cũng chơi motor à?”
Hình Viêm lắc đầu, nhếch khóe môi: “Ở bên kia cắt tóc quá phiền phức, lại còn đắt, mua cái tông đơ, nhìn gương tự cạo là được.”
Tần Phóng tủm tỉm cả buổi vì lời anh nói, tưởng tượng hình ảnh Hình Viêm soi gương tự cắt tóc, cảm thấy hẳn sẽ rất… gợi cảm.
Bởi vì mấy câu nói ung dung kia, bầu không khí giữa hai người cũng tự nhiên hơn nhiều, không còn căng thẳng nữa.
“Sao em không thay đổi gì vậy,” Hình Viêm nói với cậu, “Vẫn như vậy.”
“Như thế nào?” Tần Phóng hỏi anh.
Hình Viêm cúi đầu nở nụ cười, anh bảo: “Giờ anh khen em chắc em sẽ khó xử mất, không nói nữa.”
Tần Phóng lại mỉm cười.
Thực ra giữa hai người họ cũng không có nhiều chuyện có thể tán gẫu, quá ít đề tài Hình Viêm có thể chủ động nhắc tới, nói những chuyện trong hai năm họ không gặp mặt sẽ kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhắc nhở hai năm trống giữa họ. Những chuyện có thể đề cập tới thì càng khỏi phải nói, không đúng lúc.
Câu nói “Không độc thân” của Tần Phóng khiến sau này họ cũng không thể gọi điện thoại cho nhau nữa. Câu nói ấy như lưỡi đao từ trên cao rơi xuống, đập vào khiến người ta trống rỗng.
Hình Viêm vẫn không đủ vô tư, cũng không thể nhìn thoáng được. Anh vẫn còn chùn chân trong quá khứ, mà Tần Phóng đã hướng về phía trước rồi.
Thậm chí Tần Phóng còn có thể thản nhiên cười hỏi anh rằng: “Có quen bạn nào không?”
Hình Viêm nhìn cậu, lắc đầu nói: “Không, bận quá.”
Tần Phóng gật đầu bảo: “Chắc có không ít người theo đuổi anh nhỉ?”
Hình Viêm nói: “Anh không để ý những chuyện này.
Tần Phóng nhắc tới những chuyện này một cách quá tự nhiên, giống như họ thật sự chỉ là người bạn cũ đã lâu không gặp. Cậu bình thản như vậy khiến nội tâm người khác trở nên lúng túng khó coi, không dám nhắc tới.
Đó giờ Hình Viêm không phải kiểu người sẽ gây khó chịu khi ở chung, nếu Tần Phóng có bạn rồi không còn độc thân nữa, thì anh đã trở thành bạn trai cũ, có rất nhiều chuyện không thích hợp để nhắc tới.
Buổi tối anh không bước vào phòng, đi tới phòng Tư Đồ.
Hàn Tiểu Công và Châu Tư Minh trở về phòng của từng người, tầng một tối đen chỉ còn lại hai người họ. Lúc Hình Viêm tắm rửa Tần Phóng ngồi trên sofa phòng khách. Hình Viêm tắm xong chỉ mặc chiếc quần đùi, để trần nửa người trên, anh cứ đinh ninh rằng Tần Phóng đã ngủ. Ai dè mở cửa bước ra trông thấy Tần Phóng thì ngớ người, lúc Tần Phóng ngẩng đầu nhìn Hình Viêm vội vã đóng cửa lại, lúc đi ra một lần nữa đã mặc xong quần áo.
“Chưa ngủ à?” Hình Viêm hỏi cậu.
“Chưa.” Tần Phóng nói.
“Thế em.. nghỉ ngơi sớm đi.” Hình Viêm khẽ nói.
Dù rằng trước mắt vẫn chưa đen thấu, những gì cần xem đều đã thấy cả rồi, nhưng vẫn có thể che đi một vài điều. Tần Phóng ngồi ở đó, cậu hít sâu một hơi, đột nhiên hỏi một câu gây chấn động với hai người họ hiện tại.
“Anh đã nghĩ xong đề bài trước kia chưa?”
Hình Viêm đứng tại chỗ, mím chặt môi, dõi mắt về phía Tần Phóng. Qua hồi lâu Hình Viêm bảo: “Giờ vô dụng rồi.”
Tần Phóng nói: “Em muốn nghe một chút.”
Hình Viêm lặng lẽ đi tới, ngồi bên phải sofa, hai người cách nhau một khoảng rất xa. Hình Viêm khẽ nói: “Không nói mấy cái kia.”
Tần Phóng không lên tiếng, Hình Viêm vuốt đầu mình, cảm giác giống như ngày trước xoa đầu Tần Phóng, giờ anh thường xuyên làm động tác này.
“Bây giờ anh nói câu nào cũng phải cân nhắc trước sau, xem nói như vậy có thích hợp hay không. Có lẽ mấy câu sau đó không thích hợp, nhưng anh vẫn nói một lần.” Hình Viêm dựa vào sofa, trong bóng tối không cần phải vươn thẳng sống lưng nữa, anh ngước đầu lên, lúc cất tiếng cuống họng khẽ cử động, “Anh hy vọng em.. được tốt. Anh đã nghĩ xong đáp án rồi, nhưng nếu em đã buông xuống hướng về phía trước, nếu bây giờ em hạnh phúc, thì bỏ đi, không quan trọng.”
Tần Phóng nghiêng đầu nhìn về phía anh: “Thế nếu em không ổn thì sao?”
“Không ổn thì em nói cho anh.” Hình Viêm cũng nhìn về phía cậu, hai người chạm mắt nhìn dưới ánh trăng mông lung, “Đáp án anh nợ em, những chuyện anh từng làm sai… sau này để anh từ từ bù đắp.”