Mỗi lần sau khi có người bày tỏ, bầu không khí giữa hai người lại thay đổi một chút.
Nếu đôi bên đã cùng ngầm chấp nhận sự mập mờ này, thì theo thời gian mỗi ngày nó sẽ lớn dần lên. Trước đó còn cảm thấy tháng sáu chẳng mấy mà tới, nhưng khi thời gian càng ngày càng rút ngắn lại, ngược lại còn cảm thấy khó chờ đợi hơn.
Đương nhiên họ sẽ không nói ra, nói ra rồi sẽ không che giấu được nỗi nhớ nhung trong lòng. Nhưng sau đó vẫn thường xuyên nói mấy lời trẻ con như vậy.
Tần Phóng: Hôm nay ngày bao nhiêu ấy nhỉ?
Hình Viêm:
Tần Phóng: Sắp rồi.
Hình Viêm: Sắp cái gì cơ?
Còn cố tình giả ngốc nữa, nhưng Tần Phóng cũng không trả lời. Cậu cười đáp rằng: Em sắp nghỉ hè rồi.
Cậu không nói thì anh đành phải nói thôi, Hình Viêm liền bảo rằng: Anh cũng sắp nghỉ rồi.
Tần Phóng: Trùng hợp nhỉ.
Hai người đều giả ngu, không ai nhắc đến chuyện họ sắp gặp mặt, chỉ hàm hàm hồ hồ cho qua, nói ra rồi trong lòng lại ngứa ngáy, lại đau đáu mong chờ.
Tuy rằng bây giờ trong lòng cũng nào làm ngơ.
Phùng Triết cũng đã trở về từ Anh, ra nước ngoài dát vàng dát bạc lên mặt, nhưng trở về vẫn không biết làm gì, năng lực chuyên môn bằng không, kinh nghiệm xã hội cũng không nốt. Nhưng dù sao nhà có bối cảnh nên cũng sắp xếp cho cậu một khách sạn để cậu rèn luyện. Phùng Triết cứ rảnh rang là lại chạy tới chỗ Tần Phóng, có những lúc tới nhà Tần Phóng nằm giả chết, không chịu đi đâu.
“Em thì rèn luyện cái quái gì chứ, có chuyện gì cần tới em đâu, cứ lẽo đẽo theo người ta chẳng khác nào cái đuôi ấy.” Tần Phóng nằm trên giường Hoa Đồng lầu bầu.
“Nhưng cậu làm tổ ở đây lại càng không rèn luyện được cái gì cả.” Hoa Đồng đạp một cái vào mông cậu ta, “Để tâm chút đi, Triết Nhi.”
“Nhi cái quái gì mà nhi, nhi tử của ông sắp bị cuộc đời giẫm chết rồi.” Phùng Triết bảo.
“Anh thấy cậu ngáo rồi đấy.” Tần Phóng ngồi bên cạnh nhìn cậu ta cười, “Gì cũng nói được.”
Phùng Triết ôm cái gối che gương mặt mình, giọng nói nghèn nghẹn dưới chiếc gối, “Em không nói lung tung đâu, bây giờ ai chịu thu nhận giúp đỡ em thì đều là ba của em cả.”
Tần Phóng và Hoa Đồng nhìn nhau, Tần Phóng than: “Xem ra điên thật rồi.”
Một lúc sau Phùng Triết ném cái gối đi, rầu rĩ bảo: “Bao giờ ba Lâm mới về độ tiên khí cho em…”
“Ba Lâm đã đoái hoài gì tới ông chưa?” Hoa Đồng cười khà khà, “Ba Lâm chịu liếc nhìn ông một cái đã tốt lắm rồi.”
“Ba Lâm vẫn để ý tới tôi nhé.” Vẻ mặt Phùng Triết ủ rũ nói, “Chỉ là lạnh lùng thôi, chỉ những lúc làm tôi mới dịu dàng một chút.”
Hoa Đồng ném hộp giấy ăn lên đầu cậu ta, Phùng Triết khổ não thở dài: “Nhớ Tiểu Phạm của chúng ta quá.”
Hai cái người này cũng buồn cười, lúc trước bởi vì Phùng Triết thấy Phạm Lâm Dật bị đánh cả ngày thảm quá, đau lòng giả vờ hiểu chuyện mà nói chia tay, ai dè đến bây giờ vẫn chưa dỗ được Tiểu Phạm. Hồi trước Tần Phóng cũng không biết Tiểu Phạm lại khó tính như vậy, bình thường đùa giỡn trẻ con cũng không tức giận, một khi tức lên rồi thì rất khó dỗ.
Tần Phóng hỏi cậu ấy: “Tiểu Phạm có nói bao giờ trở về không?”
Phùng Triết lắc đầu: “Nói không quay về nữa, muốn visa làm việc.”
“Dọa cậu thôi chứ gì?” Tần Phóng nói.
“Em cũng đoán chắc dọa em thôi, nhưng mà em sợ lắm.” Phùng Triết sụt sịt mũi, cậu ấy không về em chịu mất, em không đi nữa.”
Hoa Đồng an ủi cậu ấy: “Trong lòng Tiểu Phạm vẫn có ông, tốt nghiệp rồi về thôi, đừng ngốc nữa.”
Nói tới đây Phùng Triết lại càng rầu rĩ, ngày trước nhất định trong lòng Tiểu Phạm có cậu, nếu không thì đã không kích động come out với gia đình. Nhưng sau đó Tiểu Phạm không còn hòa nhã với cậu nữa, lúc nào cũng lạnh như băng, chỉ mỗi khi lên giường xong mới dịu dàng hơn một chút. Trải qua thời gian dài Phùng Triết cũng không biết được liệu trong lòng Tiểu Phạm có còn cậu hay không, mà còn thì còn bao nhiêu.
Càng nghĩ càng khó chịu, Phùng Triết đột nhiên cầm lấy điện thoại Tần Phóng để trên giường, dùng điện thoại của cậu để nhắn tin cho Phạm Lâm Dật. Tần Phóng mặc cậu ấy, điện thoại của cậu cũng không có gì sợ người ta nhìn thấy.
Chẳng mấy khi Phùng Triết nhắn tin mà Phạm Lâm Dật trả lời, dùng điện thoại của Tần Phóng chắc chắn sẽ có hồi âm, tầm giờ này có lẽ Phạm Lâm Dật vẫn chưa ngủ.
Cậu mở khung trò chuyện với Phạm Lâm Dật, gọi một tiếng: Lâm bảo à.
Đúng là Phạm Lâm Dật vẫn chưa ngủ, nhìn thấy tin nhắn lập tức trả lời: Sao vậy anh Phóng.
Phùng Triết há to miệng: Lâm bảo ơi cậu vẫn chưa ngủ à?
Phạm Lâm Dật nói: Chưa, có việc gì anh nói đi.
Cái miệng Phùng Triết lại càng há to hơn, lầm bà lầm bầm không biết đang chửi gì.
“Đừng lấy điện thoại của anh gửi linh tinh, gửi linh tinh là anh đánh cậu đấy.” Tần Phóng ngồi bên cạnh nói.
Phùng Triết không lên tiếng, tiếp tục nhắn tin: Lâm bảo ơi bao giờ cậu về?
Bình thường Tần Phóng chỉ gọi cậu ta là Tiểu Phạm, cậu không gọi cái tên “Lâm bảo” này. Hai tiếng gọi đầu còn có thể xem như đùa giỡn cố ý giả ngốc trêu chọc, có lẽ có chuyện muốn nói. Nhưng đến tiếng thứ ba thì nhất định cảm nhận được có điều gì đó khác thường, đây không phải ngữ điệu nói chuyện của Tần Phóng.
Bởi vậy nên mấy phút sau Phạm Lâm Dật mới trả lời: Vẫn chưa quyết định, tạm thời em không có ý định về anh Phóng à.
Phùng Triết nhắn: Nhớ cậu quá.
Phạm Lâm Dật trả lời: Em cũng nhớ anh.
Sau đó lại nhắn: Anh Phóng à.
“Nhớ cái thằng em nhà anh ấy.” Phùng Triết khẽ chửi một câu.
Phạm Lâm Dật không có em trai, đứa em cần chăm bẵm có chăng cũng chỉ là cậu chàng này mà thôi. Hoa Đồng và Tần Phóng đều đưa mắt nhìn cậu ấy, Phùng Triết không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhắn: Cậu không về Tiểu Phùng chết ở nhà anh đấy.
Phạm Lâm Dật: Cậu ta làm sao?
Phùng Triết nói: Cậu ta khó chịu.
Phạm Lâm Dật: Anh Phóng à anh nói với cậu ta, muốn làm thì về nhà mình, đừng làm ở nhà người khác.
Phùng Triết lại chửi câu nữa, cậu nhìn khung trò chuyện mà tức đến mức đôi mắt đỏ lên, sau đó đỏ mắt gửi tin nhắn thoại: “Phạm Lâm Dật này anh là đồ ngốc!!”
Gửi xong cậu cắn môi ngồi ở đó đợi tin nhắn, nhưng người ta không trả lời. Tần Phóng thở dài, biết ngay cậu ấy không yên tĩnh được rồi mà.
Một lúc sau cuối cùng điện thoại cũng vang lên, Phùng Triết vội vã cúi đầu xem, ai dè không phải Phạm Lâm Dật, nhưng đến khi cậu nhận ra không phải Phạm Lâm Dật thì đã mở máy mất rồi.
Phùng Triết nói: “Có người cho anh xem chim sẻ này.”
Hoa Đồng ở bên cạnh cười “phụt” một cái.
Tần Phóng đưa tay về phía Phùng Triết, Phùng Triết ngoan ngoãn đưa điện thoại cho, bảo rằng: “Em không cố ý xem đâu.”
“Không có gì,” Tần Phóng cười, “Không sợ bị xem.”
Có một con chim đậu trên cửa sổ phòng Hình Viêm, anh chụp ảnh gửi cho Tần Phóng.
Hình Viêm: Hôm qua chụp được con chim sẻ.
Tần Phóng: Nhìn như chim nhà người khác nuôi.
Hình Viêm: Không biết nữa, sau đó nó bay đi rồi.
Điện thoại có hai tin nhắn tới, Tần Phóng nói với Hình Viêm: Tạm thời không nói chuyện với anh được, Phùng Triết đang dùng điện thoại của em.
Hình Viêm: Được rùi
Lúc Tần Phóng đưa điện thoại cho Phùng Triết, Phùng Triết dụi mắt nhìn cậu cả buổi, bảo rằng: “Hình như anh có chuyện.”
Tần Phóng thản nhiên đáp: “Đúng là có chuyện thật.”
“Ai vậy?” Phùng Triết hỏi.
Tần Phóng nhoẻn cười, trả lời: “Hình Viêm.”
Phùng Triết sửng sốt, nhìn Tần Phóng hỏi: “Vẫn là Hình Viêm kia á? Hai người quay lại bên nhau rồi à?”
Tần Phóng cười bảo: “Chưa từng chia xa mà.”
“……..” Phùng Triết chớp chớp mắt nhìn, cậu nhìn Hoa Đồng, Hoa Đồng nhún vai với cậu.
Bởi thản nhiên thừa nhận như vậy mà Tần Phóng bị gặng hỏi, nhưng mấy chuyện này không có gì để nói, Tần Phóng giữ kín như bưng, Phùng Triết hỏi một lúc rồi tập trung nhắn tin với Tiểu Phạm.
Dù bây giờ ngày nào hai người cũng liên lạc với nhau, nhưng khoảng thời gian này Hình Viêm thực sự rất bận rộn, phải tranh thủ thời gian gửi tin nhắn cho cậu. Tần Phóng như một cậu bé mê mẩn internet, cả ngày cầm điện thoại không buông.
Bây giờ có quá nhiều ngày lễ, chỉ riêng lễ tình nhân mà cũng phải có hai ba cái, không phải ngày lễ cũng cố dán mác cho.
Buổi tối ngày mười chín Hoa Đồng nhắn tin với cô bạn gái, cô bé bảo cậu ấy sắp xếp lịch trình, mai là , muốn hẹn hò ngọt ngào một chút. Tần Phóng nghe hai người nói chuyện mà cười tủm tỉm mãi thôi.
Đời thuở nào rồi mà còn chú ý hài âm, mấy cô bé này chú ý nghi thức quá.
(T/N: = wu er ling; hài âm với wo ai ni)
Ai dè mới sang ngày mới, Hình Viêm đột nhiên gửi tin nhắn tới.
Tần Phóng xem mà bật cười.
—— Nghe nói hôm nay là ngày tỏ tình, anh tỏ tình nhé?
Tần Phóng trả lời anh: Không cần.
Hình Viêm: Tỏ tình cái đi.
Tần Phóng: Con gái mới chơi cái này, anh là con gái à?
Hình Viêm: Anh thì không phải, nhưng em có thể lắm.
Tần Phóng: Em cũng không phải.
Hình Viêm còn cố ý canh giờ để gửi tin nhắn, chàng trai này thực sự rất thú vị. Tần Phóng nghĩ thôi cũng thấy buồn cười. Đây có còn là anh Viêm lần trước ngồi motor đưa cậu đi tìm tự tại không? Có còn là anh Viêm trước giờ chỉ nói chuyện nhát gừng không?
Tần Phóng đang vui, nói chuyện với anh một lúc, không biết vào giấc từ bao giờ.
Trước khi ngủ cậu chực nghĩ, hơn mười ngày nữa là Hình Viêm trở về rồi.
Mới sáng sớm ngày ra Hoa Đồng đã đi hẹn hò với bạn gái, sáng sớm Tần Phóng có tiết, học xong cũng không có việc gì, tới phòng làm việc. Lưu Viên cùng tổ cũng ở đó, Tần Phóng hỏi cô ấy: “Không ra ngoài hẹn hò à?”
Lưu Viên thở dài nói: “Cún FA thì hẹn hò với ai chứ, trước đây toàn đi hẹn hò với bạn cùng phòng, mà giờ mấy đứa bạn cùng phòng cũng hết FA rồi.”
Tần Phóng cười bảo: “Đợi tối xem có ai hẹn không, không thì mình mời mấy cậu đi ăn một bữa.”
“Thế thì hay quá,” Lưu Viên gật đầu, “Ăn xong đi karaoke đi, ai thèm buồn ngày tỏ tình chứ.”
Tần Phóng nói với Hình Viêm: Tối nay hẹn các bạn đi ăn một bữa.
Hình Viêm: Em bảo con gái mới để ý cái này mà?
Tần Phóng mỉm cười trả lời anh: Ờ thì em là con gái.
Tần Phóng ngồi trong văn phòng cũng nhàm chán, không có gì để làm, hôm nay cô giáo không tới đây. Phía Hình Viêm đã là nửa đêm rồi, anh không ngủ, nhắn tin với Tần Phóng.
Tần Phóng nhắc anh đi ngủ nhiều lần rồi mà Hình Viêm vẫn nói không buồn ngủ.
Tần Phóng: Anh định dùng cách này đón ngày hôm nay cùng em à?
Hình Viêm: Không mà.
Tần Phóng: Trẻ con quá, em kiến nghị anh bỏ đi.
Hình Viêm: Anh thực sự không buồn ngủ.
Tần Phóng: Bên anh hai giờ rồi, anh định không ngủ đêm nay à?
Hình Viêm: Ừm
Hình Viêm: Í.
Một cô gái tới đây lấy đồ, lúc mở cửa trong tay vẫn còn ôm bó hoa nho nhỏ, không nhiều hoa nhưng rất đẹp. Lưu Viên “ồ” lên, sau đó bảo: “Hoa người ta đẹp quá.”
Tần Phóng thân với cô ấy, cười bảo: “Thế làm sao bây giờ, anh Phóng đặt một bó hoa cho cậu nhé? Làm như có người tỏ tình nhé?”
“Thôi bỏ đi,” Lưu Viên lắc đầu, “Cậu cũng là FA còn gì? Hoa của cậu chẳng có ý nghĩa chúc phúc gì sất.”
Trên điện thoại vẫn là khung trò chuyện với Hình Viêm, Tần Phóng bảo: Cún FA nên tặng hoa cũng chẳng ai thèm, cô bé trong văn phòng không thèm nhận hoa của em.
Hình Viêm lập tức hỏi: Ai là cún FA cơ?
Đây là vấn đề tồn đọng giữa họ, Tần Phóng cười trả lời: Dù sao cũng không phải em.
Hình Viêm: Em có bạn trai rồi à?
Mấy lời đối thoại thế này vừa có vẻ ngu ngốc nhưng cũng rất đỗi ngọt ngào. Tần Phóng trả lời: Có rồi.
Hình Viêm hỏi cậu: Thế bạn trai em hôm nay có tỏ tình với em không?
Tần Phóng thầm than anh có chấp niệm với chuyện này à? Hôm qua không cho tỏ tình hôm nay vẫn còn đau đáu không thôi.
Tần Phóng nói: Tạm thời chưa.
Hình Viêm: Bạn trai em tệ thế.
Tần Phóng: ?
Hình Viêm: Đừng ở bên thằng ấy nữa.
Tần Phóng: ?
Hình Viêm: Đá nó theo anh đi.
Tần Phóng cười sằng sặc không dừng lại được: Anh buồn ngủ rồi chứ gì, có còn tỉnh không thế?
Hình Viêm: Không buồn ngủ.
Tần Phóng: Thế vừa nói sảng gì thế?
Qua mấy phút sau Hình Viêm mới trả lời, Tần Phóng còn tưởng anh ngủ rồi cơ.
Ai dè đến khi nhìn thấy dòng tin nhắn thì trái tim như ngừng đập, nhịp thở cũng trở nên nhẹ bẫng.
—— Bạn trai tỏ tình với em này.
—— Xuống tầng đi, cô bé ơi.