Tính Toán Chi Li

chương 104

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn kéo tôi ngồi dậy.

Mặt tôi đầy bất mãn: “Vậy là xong rồi à?”

Tôi trở người ngồi lên chân hắn, ôm cổ hắn không chịu buông. Từ lúc hắn bị thương đến nay, chúng tôi luôn rất kiềm chế, mới đầu sợ đụng vào vết thương của hắn, sau đó thì xảy ra mấy chuyện dở hơi đó, nhịn đến cực hạn rồi. Bây giờ lửa đã châm ngòi, mà chỉ như vậy thôi sao?

Mặc dù thời gian, địa điểm và tình hình trước mắt đều không cho phép nhưng dục vọng mãnh liệt vẫn dễ dàng nhấn chìm lý trí mỏng manh của tôi. Tôi cố tình cọ vào đùi hắn, răng lưỡi vương vấn nơi chiếc cổ nóng hổi của hắn, hít thở thật sâu để lá phổi tràn đầy mùi hương của hắn. Cánh tay hắn siết lại nhưng lại nỗ lực né tránh răng lưỡi của tôi. “Tình trong như đã mặt ngoài còn e” chính là đây.

Có điều tình trạng của hắn cũng không đỡ hơn tôi. Tay hắn vuốt dọc lưng tôi đến suýt tóe lửa. Hắn gọi tên tôi, bảo tôi dừng lại nhưng rất thiếu thành ý. Không chịu đẩy tôi ra đã đành, miệng còn liên tục ấn lên dái tai tôi, hô hấp phả vào vành tai tôi một cách hỗn loạn, làm dấy lên cơn tê ngứa dễ chịu.

Hắn nói: “An Nhiên…đừng sinh sự vào lúc này nữa…”

Nhưng những gì hắn nói và những gì hắn làm trước mắt gần như trái ngược hoàn toàn. Những nụ hôn và những cái cái chạm không thể dừng lại hoàn toàn không đồng ý với những gì hắn vừa nói, chỉ là không chịu tiến thêm bước nữa.

Cảm nhận được sự giằng co giữa trái tim và cơ thể của hắn, cuối cùng tôi vẫn mềm lòng. Thôi, sau này còn nhiều thời gian!

Tôi không cam tâm cắn lên cổ hắn một cái cuối cùng, tựa đầu lên vai hắn, ngoan ngoãn không nhúc nhích. Hắn hiểu ý vỗ lưng tôi, từ từ thở đều lại bình thường.

Im lặng một lúc lâu, chân hơi tê, tôi muốn đứng dậy, lại bị hắn ôm lại. Hắn nói: “Cho tôi ôm thêm tí nữa.” -Giọng nói đượm buồn, khiến tôi có ảo giác là hắn đang mè nheo làm nũng. Tôi cười chửi hắn là thằng nhóc chết tiệt, nghe lời để hắn ôm chặt tôi.

Đâu chỉ “lát nữa”, nếu tiếp viên không gõ cửa, tôi nghĩ hắn dám ôm tôi như vậy cả đêm. Chân tôi tê đến mức không nhúc nhích được. Mộ Vũ đi mở cửa. Tiếp viên bê một đĩa hoa quả vào, bảo là sự kiện mùa Giáng sinh, tiêu tiền sẽ được tặng hoa quả.

Mộ Vũ giở chân tôi lên đặt lên đùi hắn, xoa bóp với lực độ vừa phải, tôi bưng đĩa ăn hoa quả, chốc chốc lại nhét vào miệng hắn một miếng.

Cách âm có tốt đến mấy thì đây vẫn là karaoke. Những tiếng kêu la hãi hùng vọng đến từ bên ngoài cửa, lửng lơ thiếu chân thật. Thứ chân thật là khuôn mặt tuấn tú của Mộ Vũ dưới ánh đèn mập mờ và sự trầm tĩnh khiến người khác an tâm toát ra từ trên người hắn. Bài hát tiếng anh không rõ tên cứ lặp đi lặp lại. Không ai muốn chọn bài hát, cũng không ai đụng vào đống bia trên bàn. Tình trạng buồn bực trong tưởng tượng của tôi đã không xảy ra, vì Mộ Vũ ở đây. Một cách thần kỳ, hắn vừa làm giảm những điều không vui. Ở nơi tĩnh lặng nhất trong trung tâm cơn bão, tôi chìm đắm trong sự dịu dàng lưu luyến mà hắn cho mình, không muốn cũng không thèm nghĩ ngợi đến những sóng gió đang cuộn trào bên ngoài chỉ cách đây một bước.

Tôi lặng lẽ đưa tay lên sờ mặt hắn. Ăn chơi hưởng lạc, an nhàn phù phiếm, không gì có thể thoải mái và thỏa mãn bằng ở bên cạnh cậu. Tôi chỉ muốn sống bên cậu bình yên êm ả, cố gắng làm việc để đổi lấy cuộc sống giản dị sung túc, đùm bọc lẫn nhau, bên nhau đến già, chỉ như thế thôi.

Mộ Vũ nhắm mắt lại, cọ lên lòng bàn tay tôi, bên khóe miệng là một nụ cười nhàn nhạt, chập chà chập chờn như năm tháng nhẹ trôi, hạnh phúc sẽ lâu dài.

Lần gặp mặt này khiến những ngày tiếp theo của tôi đều mang trạng thái tốt. Hôm nọ tan làm, tôi đặc biệt kéo Tiểu Lý đi ăn cơm. Dù có giả làm người yêu thì cũng phải diễn cho giống mới được.

Tiểu Lý ra sức gọi một đống món, ánh mắt sắc lẹm lướt qua người tôi: “An Nhiên, sao tui thấy mấy ngày nay ông cứ sai sai? Cảm giác như vừa hồi sinh.”

Tôi cười hề hề, cũng không nói gì. Trong lòng nghĩ bà không hiểu cảm giác này đâu.

Tiểu Lý nhìn tôi một lúc: “An Nhiên, ông nhất thiết phải tỏ ra vừa được tình yêu tẩm bổ quá độ để đả kích tôi à?”

Thái độ tồi tệ mà nó hay dành cho tôi khiến tôi quên mất thực ra nó vẫn luôn thương thầm mình, khiến tôi đối xử với nó như Ngô Việt theo bản năng. Đến nay tôi vẫn không quá tin chuyện nó bảo thích tôi là thật. Thế là tôi đã hỏi rất gợi đòn: “Lý Nhi, bà nhìn tôi làm gì cũng gai mắt, vậy sao bà lại thích tôi?”

Cái vẻ hung dữ khinh thường trên mặt Tiểu Lý thoáng đơ ra, sau đó nhanh chóng trở nên u ám. Nó ngoảnh mặt đi, nhìn sắc đêm bên ngoài qua lớp cửa sổ: “An Nhiên, ông còn nhớ cảnh mình gặp nhau lần đầu không?”

“Nhớ.” -Còn rất rõ nữa là.

Một ngày nọ của hai năm trước, tôi đưa chứng từ đến trụ sở chính, vừa ra khỏi thang máy, Lý Lâm đang ôm chiếc túi tài liệu khổng lồ của bộ phận nhân sự đã đâm thẳng vào lòng tôi.

Tôi đỡ nó lại, trêu: “Người đẹp, phải giữ kẽ tí chứ! Vừa gặp đã dâng lên tận mặt là không hay đâu.”

Lúc đó Tiểu Lý không mặc đồng phục, tôi không biết nó là sinh viên mới được trụ sở chính tuyển vào. Nó cũng không nổi nóng, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào thẻ nhân viên của tôi cả buổi, trong miệng lẩm nhẩm: “An Nhiên, chi nhánh XXX…” -Sau đó đẩy tôi ra, bước trở vào phòng nhân sự một cách hiên ngang hùng hổ.

Lần sau gặp lại nó là trong phòng kinh doanh của chi nhánh chúng tôi. Chị Tào dẫn nó cao một mét bảy vào giới thiệu với chúng tôi rằng đây là đồng nghiệp mới Lý Lâm. Tôi kinh ngạc đến mức suýt rớt mồm ngay tại chỗ.

Nó nói lại gặp nhau rồi.

Tôi nói thế giới nhỏ ghê.

Từ đó bắt đầu mở ra chương “lợi dụng, khinh bỉ, và chế giễu lẫn nhau” của hai chúng tôi.

“Đừng nói với tui là bà đã phải lòng tui từ lúc đó rồi nha?” -Chuyện yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên rất ba chấm.

Tiểu Lý không nói gì, uống hết cốc nước này đến cốc nước khác.

“Bà tốt như vậy, dáng đẹp, xinh xắn, lại còn tự tin như vậy. Bao nhiêu người phải thi nhau theo đuổi bà. Tình cảm của bà dành cho tui chỉ là ảo giác. Tiếp xúc lâu rồi, tình bạn tình yêu lẫn cả vào nhau…” -Tôi cảm thấy mình an ủi nó chân thành phết.

Ai dè sắc mặt nó còn khó coi hơn: “An Nhiên, ông cũng từng yêu, nói đúng hơn là đang yêu một người. Chắc ông cũng biết tình yêu là thứ mà mình không kiểm soat được. Ông không yêu tui cũng không sao, ai bảo tui thích ông. Nhưng ông làm ơn đừng chà đạp tình cảm của tui như vậy có được không? Đổi góc nghĩ, nếu Mộ Vũ cũng buông lời lạnh lùng và gạt bỏ mọi thứ như vậy, ông sẽ biết ông đang tàn nhẫn như thế nào.”

Vẻ mặt cay đắng của nó khiến tôi có chút ái ngại. Nghĩ lại thì người ta nói cũng đúng, tôi lập tức đổi chủ đề: “Ừa ừa, tui sai rồi. Lý Nhi, bao nhiêu năm qua bà cũng biết tính tui thế nào mà. Tui kém văn hóa, không có gu, não hay bị úng nước, không thông minh như bà, cái gì cũng biết. Phải rồi, bà hãy nghĩ giúp tui xem rốt cuộc tui đã đắc tội với tên họ Vương đó như thế nào mà làm gì lão cũng gây khó dễ cho tôi thế.

Tiểu Lý nghe tôi hỏi vậy, không nhanh không chậm vén một nhánh tóc của mình lên: “Muốn biết?”

“Muốn!” -Nhìn ánh mắt thiết tha của tôi này.

“Muốn thật à?”

“Muốn thật…” -Chị hai, chị đừng làm bộ làm tịch ở đây có được không.

“Nói đơn giản thì cũng đơn giản, nói phức tạp thì cũng phức tạp. Tui thực sự đã từng tìm hiểu chuyện này… Vẻ mặt này của ông là sao? Không tin à? Ông mà để tâm đến ai rồi thì tất cả mọi chuyện liên quan đến người đó ông đều muốn biết… Lão có mâu thuẫn với họ hàng của ông, ông biết đúng không?”

Tôi gật đầu, chuyện này thì tôi biết, nhưng tôi không nghĩ lý do này có thể khiến ông ta ra sức giẫm đạp tôi như vậy.

“Ngoài ra, quan trọng nhất vẫn là lợi ích… Ông biết cả ngân hàng có bao nhiêu người dòm ngó vị trí mà ông tranh cử không? Tên họ Vương chuyên quản lý phòng kinh doanh, chỉ riêng chức của ông thôi đã có người đồng ý trả con số này cho lão ta…” -Nó đưa tay ra dấu số mười, nói tiếp: “Hơn nữa, ai lại không muốn bố trí người của mình vào những vị trí có lợi.”

“Vậy á!” -Tôi có chút hiểu ra: “Thối nát quá, những chuyện này các sếp bên trên đều không biết à?”

Tiểu Lý lườm tôi một cái: “Ngoài ông không biết ra thì ai cũng biết cả.”

“Thế sao không ai xử lý?”

“An Nhiên à.” -Tiếng thở dài này của nó khiến tôi sởn gai ốc: “Chuyện đời không có nhiều thị phi trắng đen như vậy đâu. Ông phải biết có những chuyện trông có vẻ không tốt tồn tại là vì những người bên trên ngấm ngầm chấp nhận sự tồn tại của nó. Không đủ lợi ích, ai lại bán mạng cho ông? Lợi ích bao gồm rất nhiều thứ, ví dụ như lương năm cao ngất, ví dụ như mạng lưới quan hệ phong phú với các quản lý bậc trên, ví dụ như sự tiện lợi của chức vụ… Nếu không ảnh hưởng đến đại cục, người ta mà biết thì cũng chỉ mắt nhắm mắt mở…”

“Ý bà là những chuyện quà cáp nhờ vả quan hệ này bên trên đều ủng hộ?”

“Đó không phải ủng hộ, mà là mặc kệ. Hơn nữa, càng lên cao thì càng hắc ám… Hơn nữa, ông có thể làm việc ở đây là nhờ quan hệ? Bây giờ ngay thẳng như vậy để làm gì?”

Tôi nghẹn lời, lập tức im bặt.

Một lúc lâu, tôi mới yếu ớt hỏi một câu: “Sao cái gì bà cũng biết vậy? Bà vào cơ quan còn muộn hơn tui cơ mà?”

Tiểu Lý chẳng buồn ngẩng đầu và vẫn là câu nói đó: “Tui có người ở bên trên.”

“Ai? Ai?” -Trước đây tôi luôn nghe nó nói thế, cũng không để tâm, bây giờ bỗng dưng muốn biết rốt cuộc đại tiên phương nào đã dạy dỗ Tiểu Lý Nhi trở nên tinh ranh như vậy?

Ai ngờ khóe miệng của Tiểu Lý nhếch lên, vẽ ra một nụ cười bí ẩn giả tạo: “Nếu cơ quan mình còn chuyện gì có thể nói là bí mật thì e rằng chỉ có chuyện này rồi… A, đồ ăn lên rồi đồ ăn lên rồi, để phần củ mải sốt việt quất ở bên tôi…” -Nó bắt đầu bận rộn chỉ huy người phục vụ bày đĩa.

Tôi còn muốn hỏi tiếp, nó đưa khăn giấy dùng để lau tay cho tôi, lạnh nhạt nói: “Ngưng, những chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, mau ăn cơm đi… Chỗ này toàn là tiền ông tiêu đấy…”

“Biết rồi, tui có ghi chép lại hết!” -Thói quen này bị Tiểu Lý khinh thường là ăn no rửng mỡ, còn tôi vẫn khắc phục mọi khó khăn để duy trì nó.

“Ê, trên sổ nợ của ông có bao nhiêu trang liên quan đến tui?”

“Ba trang, à không, bốn trang thì phải?” -Tôi không nhớ rõ nữa.

“Thế còn Mộ Vũ?”

“Chưa đếm, nhưng được một xấp dày phết.”

“…An Nhiên.”

“Hả?”

“Rõ ràng là tui quen ông trước mà…”

“…Món củ mài sốt việt quất này ngon phết nhỉ…”

Tối đó, tôi gọi về nhà bảo ba mẹ là Tết Tây không về được, bận chuyện cơ quan. Các cụ cũng quen rồi, điều họ quan tâm hơn cả là vết thương của Mộ Vũ, tôi bảo không sao mà họ vẫn không tin. Tôi đành dỗ dành họ là hôm nào bảo Mộ Vũ gọi cho họ. Lẽ ra tôi chỉ kể với Mộ Vũ trên QQ như một trò đùa, ai ngờ người ta xin số bàn trong nhà gọi về thật. Sau đó tôi hỏi Mộ Vũ đã nói gì với ba mẹ tôi. Mộ Vũ bảo hắn cũng chẳng nói được mấy câu, chủ yếu là mẹ nói, thỉnh thoảng ba lại chêm vào một câu. Chẳng qua chỉ là những lời ân cần hỏi han lằng nhằng, nhưng lại khiến hắn rất vui. Nghe bảo áo len của hắn đã đan được một khúc to rồi, đang đến chỗ cần đan mũi dài, lúc đầu mẹ còn định bảo hắn về đo lại, hắn bảo bây giờ công trường đang bận, khi nào rảnh xuống thăm họ sau.

Lúc đó, quả thật chúng tôi trông có vẻ rất bận.

Cách Tết Tây còn mấy ngày, Dương Hiểu Phi bảo công trường dừng thi công rồi, tôi cũng lục tục nhìn thấy mấy người công nhân quen mặt đến chuyển tiền, mãi đến một hôm tôi gặp anh Sáu đến gửi tiền. Tôi chỉ vô tình tán dóc với ảnh, bảo năm nay các anh về nhà sớm hơn năm ngoái nhỉ? Anh Sáu nói phải, lẽ ra có thể sớm thêm mấy ngày nữa, chỉ là bây giờ không có Tiểu Hàn, không ai trông chừng, nên làm mất thời gian.

Tôi run lên trong lòng, một cảm giác không lành xộc mạnh lên trên đại não.

“Không có nó? Thế nó đi đâu mất rồi?”

“Anh cũng không biết. Hôm đó đang làm thì ông chủ Kim gọi nó ra, không biết đã nói gì, mấy ngày sau đó nó không đến công trường nữa…”

Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên rất loãng, đầu tôi quay mòng mòng, hỏi: “Chuyện này được bao lâu rồi ạ?”

“Chưa tới một tuần thì phải!” -Anh Sáu nói: “Em không biết à?”

“Vâng…” -Làm sao tôi biết được? Tôi còn không dám chắc người mình liên lạc mỗi ngày có phải Hàn Mộ Vũ không. Hắn đã cho tôi một ảo giác bình yên vô sự. Sao tôi có thể thực sự tin là bình yên vô sự được?

Anh Sáu nói tiếp: “…Anh đoán thôi nha. Có thể liên quan đến chuyện mấy hôm trước. Chính là vụ người bên chỗ em đến công trường tụi anh làm loạn, sau đó lan ra mấy tin đồn rất khó nghe, cái gì cũng có, chắc đã truyền đến tai ông chủ Kim rồi, cộng thêm Tiểu Hàn bây giờ đang ở nhà của ông chủ Kim nữa… À, Dương Hiểu Phi cũng nghỉ làm rồi, nó vốn hay đi theo Tiểu Hàn. Sau đó tin đồn cũng có nói hai đứa nó thế nào ấy… Anh cũng muốn năm sau đổi chỗ khác… Toàn là mấy đứa lắm chuyện…”

, trước giờ tôi luôn nghĩ mình là nhân vật chính, hóa ra tin đồn linh tinh rợp trời, tôi chỉ là một trong số đó. Lúc nói chuyện với tôi, Dương Hiểu Phi không nhắc đến đoạn của gã, nhưng bây giờ nghĩ lại, gã như cái bóng của Mộ Vũ, sao có thể dứt ra được.

Anh Sáu thấy sắc mặt của tôi rất tệ, an ủi tôi rằng: “An Nhiên, anh không tin những gì họ đồn đâu. Anh biết Tiểu Hàn và em và Dương Hiểu Phi chỉ là anh em. Vụ “ấy ấy” với những người khác thì còn vớ vẩn hơn. Đơn giản là có người đố kỵ với Tiểu Hàn kiếm được nhiều hơn họ, giỏi giang hơn họ.”

“Vâng, vâng, anh Sáu anh giao dịch đi ạ…” -Cố nén cơn đau đang nhảy giần giật trên trán, tôi quay về phòng kinh doanh.

Ngồi xuống bên bàn làm việc, đầu óc tôi vô cùng hỗn loạn, chẳng nghĩ thông suốt được chuyện gì cả. Chỉ có một chuyện là tôi biết rõ. Đó chính là tôi đã hại Mộ Vũ rất thảm thương, hại hắn phải bỏ nhà ra đi, đứt ngón tay, mất việc, còn bị người khác nói này nói nọ… Làm sao đây, làm sao bây giờ?

Không biết bao lâu sau, tôi bỗng cảm thấy có người ra sức lay vai của mình. Tôi từ từ ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiểu Lý đang nhìn tôi với vẻ mặt đầy lo lắng: “An Nhiên, ông sao thế, mặt mày tái nhợt như người chết, còn đổ nhiều mồ hôi như vậy nữa?” -Cái tay cầm khăn giấy của nó chưa chạm đến tôi đã bị tôi gạt ra một cách máy móc. Tôi xua tay với nó: “Không có gì.”

Trong lòng buồn, buồn đến mức không thở được.

Tối đó, lúc tôi xuất hiện trước mặt Mộ Vũ, sự kinh ngạc của hắn chỉ duy trì trong hai giây, không hỏi gì cả, chỉ lẳng lặng kéo tôi vào nhà. Trên sofa phòng khách đặt những mẩu quần áo được xếp thành chồng, bên kỷ trà còn có hai chiếc vali đang mở ra. Dương Hiểu Phi thấy tôi đến, gãi đầu gọi một tiếng “anh An Nhiên”.

“Sắp chuyển nhà?” -Tôi hỏi Mộ Vũ.

“Ừa, ông chủ Kim bảo có họ hàng đến ở lâu dài, nên phải dọn ra…” -Nói nghe cứ như thật.

Tôi không định vòng vo với hắn: “Tôi nghe anh Sáu nói cậu và Dương Hiểu Phi đều đã nghỉ làm ở công trường… Mẹ, cậu còn định giấu tôi đến bao giờ?” -Tôi phẫn nộ túm cổ áo hắn, thực sự muốn đánh hắn.

Dương Hiểu Phi lập tức ngăn lại: “Anh An Nhiên, anh An Nhiên, anh định làm gì?”

Mộ Vũ không kéo tay tôi ra, mà đẩy Dương Hiểu Phi sang một bên. Hắn nhìn tôi, ánh mắt khẽ lung lay, sau đó mặc kệ sự giận dữ của tôi, thuận thế đưa tay ôm tôi vào lòng. Tôi vùng vẫy mấy cái thì nghe hắn nói: “Tôi hỏi kế toán Lý rồi. Cổ bảo vụ điều tra ảnh bên các anh sẽ không kéo dài quá lâu, trễ nhất trước năm mới là sẽ có kết quả. Dù gì cách năm mới cũng không còn bao lâu, tôi chỉ muốn đợi chuyện đó xong rồi mới nói cho anh biết, mắc công lại có sự cố gì.”

Hắn nhẹ nhàng giải thích cho tôi. Tôi từ từ buông lỏng lực độ trên tay ra, trong lòng thầm chửi tên khốn Kim Cương kia, lúc đầu muốn giữ Mộ Vũ lại thì vồn vã biết bao. Bao lâu nay, Mộ Vũ làm trâu làm ngựa cho ông ta, bây giờ chỉ vì mấy lời đồn đại mà đuổi người ta đi…

Mộ Vũ như biết tôi đang nghĩ gì, ôm tôi chặt hơn, nói bên tai tôi: “Thực ra ông chủ Kim cũng không dễ dàng gì. Ông ấy có vợ có con, dưới trướng còn có một đống người đi theo ông ấy kiếm cơm, dính vào chuyện này cũng vô tội phết… Bình thường ông ấy cũng tốt với tôi phết. Tôi còn cảm thấy hơi có lỗi với ông ấy…”

“Thế cậu tính sao?” -Tôi tựa vào ngực hắn, buồn bã hỏi.

“Việc mất rồi có thể tìm lại. Thành phố L lớn như vậy, nhiều công trường như vậy, không lo không kiếm được việc làm. Nhà cũng có thể thuê lại, hoặc ở trong công trường cũng được… Không sao cả, An Nhiên, chỉ là bắt đầu lại từ đầu thôi mà.”

Hắn xảo quyệt như vậy đó, dùng cách nói chuyện nhẹ nhàng giữa người yêu với nhau để nói chủ đề sắc bén lạnh lùng này. Trong tình trạng IQ, EQ bằng không, tôi đã chấp nhận một cách u mê.

Tôi có linh tính mình lại sắp tin hắn nữa rồi, bèn cắn răng đẩy người này ra: “Cậu chỉ giỏi dụ tôi thôi. Ai mà biết cậu còn giấu tôi chuyện gì nữa? Tôi nói cho cậu biết nhé Hàn Mộ Vũ, cậu mà dám giấu tôi chuyện gì nữa, tôi…tôi đánh cậu, cậu tin không?”

“Hết rồi.” -Mộ Vũ nói.

“Thật không?”

“Thật.”

Dương Hiểu Phi không biết đã về phòng từ lúc nào. Tôi phồng mang trợn má trừng mắt nhìn Mộ Vũ cũng không nhìn ra sơ hở gì, giằng co mất một phút, tôi thở dài một cái, hạ mình: “Đều tại tôi không tốt.”

Tôi có thể làm dữ với Mộ Vũ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi thực sự cảm thấy mình có lý.

Mộ Vũ bẹo má tôi: “Không được nói bậy.”

“Vốn là như thế…” -Cảm giác ghét mình đến cực độ khiến tôi muốn tìm mảnh đất chôn mình, mà tiện nhất là chôn mình trong vòng tay của Mộ Vũ.

Lúc đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ mang tính vỗ về, nhưng tôi lại nếm được mùi thuốc lá trên môi hắn. Hút thuốc lúc tâm trạng rất tệ là tật xấu của tôi, bây giờ chính Mộ Vũ cũng bị tôi dạy hư rồi. Mùi rất nhạt rất nhạt, như một lưỡi dao mỏng nhẹ nhàng cứa vào tim tôi, tạo nên một cảm giác đau trong phạm vi chịu được nhưng lại miên man không dứt khiến người khác nôn nao. Tôi nhanh chóng có chút mất kiểm soát, bất chấp tất cả ôm chặt lấy hắn, muốn xua tan tất cả nỗi buồn của hắn, muốn tìm kiếm nơi hắn một thứ gì để giúp mình chống chọi.

Không biết từ bao giờ nụ hôn vỗ về đã trở nên nóng bỏng cuồng nhiệt, không biết ai đã kéo ai từ phòng khách vào phòng ngủ, quần áo vứt đầy ra sàn. Lúc Mộ Vũ đè lên người tôi, ánh mắt mát rượi như rượu nguyên chất, tôi nhét cái chai nhỏ hình trụ vào trong tay hắn, đắc ý nói: “Hôm nay chúng ta không ngủ đâu nhỉ…” -Sau đó tặng kèm một nụ cười khiêu khích. Nụ cười đó rơi vào trong mắt hắn, như mang theo tia lửa, bỗng chốc thắp lên ánh sáng rực rỡ sắc màu trong cả thế giới đó. Hắn đáp lại tôi bằng một nụ cười: “Anh nói đấy nhé.”

Mồ hôi tụ lại dưới cằm hắn, sau đó rơi xuống ngực tôi. Cơ bắp trên vai và tay căng lên thành một đường cong mỹ miều. Hắn hất phần tóc mái ướt sũng của tôi sang một bên, nâng cằm tôi lên, đòi hết nụ hôn sâu này đến nụ hôn sâu khác. Tôi víu vai hắn, cơ thể lắc lư theo nhịp điệu của hắn. Lại một lần nữa hắn khiến tôi không nhịn được run rẩy kêu lên thành tiếng. Hắn nhìn tôi đắc ý. Khuôn mặt vốn đã tuấn tú của người này nay lại thấm đẫm tình ý sinh động. Tôi cam chịu nhắm mắt lại: “Hàn Mộ Vũ, cậu đừng đẹp trai như vậy có được không? Chết mất!!” -Câu này đổi lại một cuộc“chạy nước rút” sâu hơn nữa, mãnh liệt hơn nữa ở thân dưới. Thần trí gần như bị vỡ vụn, lơ lửng không yên. Trên mặt truyền đến hơi ấm ẩm ướt. Đầu lưỡi mềm mại vẽ ra đường cong của nhãn cầu. Trong cơn đê mê, tôi nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Mộ Vũ: “An Nhiên, anh đừng tuyệt như vậy có được không? Chết mất…thật đấy!!”

Cuối cùng gối và chăn đều ướt đẫm, thậm chí sau đó còn không cần nhờ đến sự trợ giúp của chất bôi trơn. Kết thúc thế nào, tôi cũng không nhớ, chủ yếu là tôi không muốn nhớ. Tuy không đến mức gào khóc xin người ta dừng lại, nhưng cuối cùng quả thật tôi cũng không còn tí sức lực nào. Giả vờ đáng thương là lựa chọn tốt nhất. Mộ Vũ xót tôi, nên lần nào cũng hiệu quả.

Những lời hào sảng như “Hôm nay không ngủ nữa nhé.” hoàn toàn không liên quan đến tôi, tối qua tôi đã thiếp đi trong lúc tắm rửa. Lúc trưa tỉnh lại, cơ thể như bị rã ra, Mộ Vũ ăn mặc chỉnh tề ngồi bên cạnh tôi đọc báo. Hắn thấy tôi dậy, bèn xáp đến hỏi tôi muốn dậy hay nằm thêm tí nữa.

Tôi mơ mơ màng màng lắc đầu. Đến khi hơi hiểu ra, phản ứng đầu tiên là tiêu rồi, cúp làm rồi, vội bò dậy. Bò được hai bước lại nghĩ: không đúng, hôm nay là cuối tuần. Cuối cùng thở phào một tiếng, thỏa mãn ngả lại vào lòng Mộ Vũ.

Mộ Vũ xoa tóc tôi, thi thoảng lại hôn mấy cái.

Ánh nắng ban trưa xuyên qua rèm cửa rọi hơn một nửa cái giường. Tôi tựa vào ngực Mộ Vũ khẽ nhắm mắt lại.

Dù mọi chuyện đều không như ý thì ít nhất tôi vẫn còn có cậu.

“Nhà mới tìm được chưa?” -Tôi hỏi.

“Chưa!” -Mộ Vũ đáp: “Không vội lắm, dọn đồ trước, chỉ cần dọn ra trong tuần đầu tiên của tháng một là được.”

Tôi bĩu môi. Không vội? Còn mấy ngày nữa đâu? “Báo đâu? Tôi tìm với cậu.”

Mộ Vũ đưa tờ “Quảng trường Tiêu dùng” ở bên cạnh qua, lật đến trang nhà cho thuê, giở ra. Trong đống tin cho thuê chi chít dày đặc, tôi thấy Mộ Vũ đã lấy bút đánh dấu mấy tin. Tôi nhìn những cái hắn đánh dấu, rồi phủ định tất cả. Lý do là nhà một tầng mà hắn chọn mùa đông quá lạnh. Mộ Vũ nói nhà lầu quá đắt. Tôi bảo để tôi tìm cái nào rẻ cho cậu.

Chuyện này phải nhờ Ngô Việt giúp đỡ. Nó có quen bạn làm môi giới. Căn hộ mà nó đang thuê bây giờ rẻ như cho.

Mộ Vũ bóp cằm tôi, nói: Được, nghe anh.

Cảm giác khô ráo của băng gạc vương vấn trên da, tôi mới nhận ra trên tay Mộ Vũ là băng gạc mới thay, hẳn là hôm qua tay hắn đã ướt hết trong lúc tắm.

Tôi kéo tay phải của hắn lại hỏi: “Hôm qua dính nước rồi phải không? Không sao chứ?”

Mộ Vũ nói không sao, đã khỏi từ lâu rồi.

“Xạo, khỏi rồi sao còn băng lại?”

Bốn ngón tay của Mộ Vũ nhẹ nhàng cọ lên mặt tôi, im lặng một lúc mới nói: “Khỏi thật rồi, nhưng, vết thương…xấu lắm…nên vẫn băng lại.”

“Xấu?”

“Xấu?”

“Ừa.” -Hắn nói một cách nghiêm túc: “Xấu lắm.”

Tôi kéo tay phải của hắn vào lòng, ngón tay cầm nút thắt sống kéo một cái, băng gạc bung ra một lớp. Cơ thể của người phía sau cứng đờ, tay phải rụt lại một cái nhưng không né tiếp.

Tôi không kéo tay hắn, chỉ cần hắn muốn là có thể rút tay lại bất cứ lúc nào, nhưng từng lớp băng gạc được gỡ ra, hắn vẫn không nhúc nhích. Hắn chỉ cứng đờ người, nín thở, nhìn tôi giở vết thương đã không đau cũng không lành lặn kia.

Dù xinh đẹp hay xấu xí, hắn cũng thuộc về tôi.

Có lẽ hắn đã nghĩ vậy nên hắn không né, và tôi cũng nghĩ thế nên…lúc còn hai lớp băng gạc, tôi đã không gỡ tiếp mà quấn lại từng vòng băng gạc đã bị gỡ ra cho hắn, cuối cùng thắt một cái nơ con bướm ngu ngốc.

“Mộ Vũ.”

“Ừa.”-Hắn đặt cằm lên vai tôi, nhìn tới nhìn lui kiệt tác của tôi.

Tôi trở tay ôm cổ hắn, trịnh trọng nói: “Cậu là tốt nhất, hoàn hảo không tì vết.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio