Đều là người giàu nhưng có sự khác biệt rất rất lớn.
Trước đây, tôi từng thảo luận với Hàn Mộ Vũ về vấn đề này. Hắn đã đưa ra một phép so sáng rất là lạ. Hắn bảo Santana và Volkswagen đều là dòng xe đại chúng, nhưng đẳng cấp thì khác nhau hoàn toàn.
Những kẻ mắt cao hơn đầu mãi mãi không thể sánh bằng những người kín kẽ khiêm tốn. Có những thứ không thể vun đắp bằng tiền.
Nói chuyện với giám đốc Lý xong, ông chủ Sở bước đến bên cạnh Thẩm Trường Lạc: “Lạc Lạc, chú Lý con bảo trưa nay mời mình ăn cơm. Con ăn xong hãy về Bắc Kinh nhé!”
Thẩm Trường Lạc lắc đầu ngay lập tức: “Chú ơi, con không đi đâu… Trưa nay là Sở Kiến về đến Bắc Kinh rồi…”
Ông chủ Sở nói: “Nó về thì con càng không phải vội. Công ty có nó trông nom rồi…”
Trên mặt Sở Trường Lạc hiện lên một sự khó xử, muốn nói rồi lại thôi: “Dạaa…ảnh về cũng mệt lắm ạ…Thường thì sẽ về thẳng nhà…”
Cậu ta muốn về Bắc Kinh. Mong muốn ấy viết cả lên mặt rồi. Ông chủ Sở sao có thể nhìn không ra? Cuối cùng Sở Lâm Thành vỗ đầu Thẩm Trường Lạc mấy cái: “Rồi rồi, về đi, chả hiểu rốt cuộc thanh niên các con nghĩ cái gì nữa!”
Thẩm Trường Lạc như được đại xá: vừa cầm biên lai tôi đưa, vừa tạm biệt giám đốc Lý một cách đơn giản rồi vội vã bước ra ngoài. Đến trước cửa lại bị Sở Lâm Thành chặn lại. Ông quay qua nói với người bên cạnh: “Cậu đưa Lạc Lạc về Bắc Kinh… Lòng nó nóng như lửa đốt thế này, tôi không dám cho nó lái xe…” -Sở Lâm Thành lấy tư thái gia trưởng chuyên chế ra, cuối cùng Thẩm Trường Lạc cũng phải ngoan ngoãn nghe lời.
Đấy là sự quan tâm của trưởng bối dành cho con cháu: không cho phép cãi lời, nhưng lại ấm áp chu đáo đến tận xương tủy.
Sau khi Thẩm Trưởng Lạc rời khỏi, tôi nghe giám đốc Lý nói đùa với ông chủ Sở là: “Chú Sở này, Sở Kiến nhà chú giỏi hơn cả chú đấy nhé! Công ty mở ra còn lớn hơn công ty chú nữa. Cứ tưởng lần này nó sẽ qua đây, xui xẻo gặp đúng lúc nó đi công tác. Thằng bé Lạc Lạc này không tệ, trông có vẻ ngoan. Sau này chuyện gửi tiền tôi liên lạc với nó hay với Sở Kiến đây?”
Diễn đại một cách trần trụi là: Sở Kiến quyết định hay Thẩm Trường Lạc quyết định?
Ông chủ Sở nở một nụ cười, trong đấy đầy ắp sự khôn khéo và điềm đạm của một người ngụp lặn lâu năm trong bể kinh doanh: “Hai đứa nó đều là con tôi…”
Khi không chị Tào đứng bên cạnh cảm khái: “Ai cũng nói người giàu Trung Quốc bây giờ đang trẻ hóa. Quả nhiên đúng thật… An Nhiên, thằng bé đó còn không lớn bằng em nữa?”
“Xí, chuyện này có gì đâu mà so với chả sánh…”
Vì…không tài nào so được.
Qua một lớp kính, tôi nhìn thấy thằng nhóc Thế Lạc chui vào trong chiếc Cayenne Turbo. Còn ước mơ xa xỉ nhất của tôi bây giờ cũng chỉ là muốn mua một chiếc Subaru. Loại xe hai trăm mấy ngàn, đối với tôi mà nói, vẫn là một ước mơ trước mắt không thể thực hiện được. Điều duy nhất tôi có thể làm chính là cố gắng hoàn thành nhiều nhiệm vụ được ban phát trong ngân hàng nhất có thể, để lấy được nhiều tiền thưởng hơn và đến gần chiếc xe của tôi hơn một chút và hơn một chút nữa.
Lúc tôi nói với Hàn Mộ Vũ suy nghĩ này của mình, Hàn Mộ Vũ còn không biết chiếc hắn vừa lau xong chính là Subaru.
“Chiếc xe đó có gì tốt?” -Hắn hỏi.
“Tôi thích cái vòm toàn cảnh của nó. Khi trời mưa mà ngồi trên ghế da nhìn mưa rơi xuống bề mặt vòm kính, sẽ cảm thấy mình như cục đá ở dưới đáy nước….”
Vẻ mặt của Hàn Mộ Vũ lúc đó rất nghi hoặc. Chắc hắn không thể hiểu nổi tư tưởng tiểu tư sản sến sẩm của tôi, càng không biết làm một cục đá dưới đáy nước thì có gì đáng ngưỡng mộ. Tôi cũng không biết nói sao, chỉ cảm thấy như vậy có vẻ rất bình yên.
Tôi phải phấn đấu vì ước mơ của mình, nên rất nhiều chuyện đều phải ráng nhịn. Khách hàng bắt bẻ, lãnh đạo kiếm chuyện…so với chiếc xe của tôi thì đều chỉ là cọng lông thôi. Bị chửi cũng chẳng mất miếng thịt nào. Bị la cũng không bị mất lương…
Giờ tôi phát hiện ra một quy luật. Thường thì tôi đều rất xui xẻo khi gặp giám đốc Vương. Quy luật này đã ứng nghiệm vào hôm thứ ba sau lần gửi tiền đó. Tập phiếu rút tiền bị tôi xài đến tờ cuối cùng. Tôi bỗng phát hiện tờ đơn gửi tiền một triệu tệ bị tôi đè ở phía dưới sau khi đã đổi tờ mới. Là văn kiện đính kèm thuộc khoản mục ngoài bảng cân đối, tờ đơn này lẽ ra phải được giao nộp lên trên. Giờ thì hay rồi. Bây giờ giao nộp lên trên sẽ bị tính là một lỗi sai, trừ điểm cả chi nhánh, phạt tôi năm mươi tệ; không nộp, bị phát hiện: lỗi sai nghiêm trọng, trừ điểm cả chi nhánh, phạt tôi một trăm tệ. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng tôi cắn răng quyết định không nộp. Nhỡ người kiểm phiếu phía sau không nhận ra thì sao? Chẳng qua là văn kiện đính kèm thôi, rất có thể sẽ trốn qua được.
Không phải tôi chủ quan, mà có rất nhiều lỗi sai nghiêm trọng hơn, dễ thấy hơn nhưng đều được tha một cách trắng trợn. Tờ văn kiện đính kèm nho nhỏ của tôi thực ra chả là cái thá gì cả.
Đừng nghĩ ngân hàng nghiêm cẩn lắm. Chế độ kiểm soát nội bộ có hoàn thiện đến đâu thì cũng sẽ có lỗ hổng. Cách quản lý có khoa học đến đâu cũng không thể loại bỏ tất cả góc chết. Vì mọi việc không thể giao cả cho máy móc được, mà chỉ cần việc do con người làm thì không thể nào không có sai sót.
Còn về tinh thần trách nhiệm của tôi, ý thức rủi ro của tôi… Haizz có ai thực sự hiến thân vì sự nghiệp tài chính đâu? Cực khổ làm việc hết ngày này sang ngày khác chẳng phải cũng chỉ vì tiền sao? Tờ đơn gửi tiền này mà giao nộp lên, sếp sẽ mắng, đồng nghiệp sẽ trách, mình sẽ phải xì tiền. Cho nên giữa việc chắc chắn sẽ tổn thất năm mươi tệ và cược một ván để cả nhà đều vui, tôi đã chọn vế sau.
Rất nhiều rất nhiều năm say, sau khi nhận ra rất nhiều thứ, cuối cùng tôi vẫn không biết rốt cuộc mình thắng hay mình thua…
Từ lúc quảng trường Vạn Đạt khởi công, tôi chưa gặp Hàn Mộ Vũ lần nào. Cũng không phải không thể sang tìm hắn. Có điều, bên họ là công việc đòi hỏi thể lực. Buổi sáng mệt cả ngày rồi, buổi tối tôi lại sang làm phiền người ta nghỉ ngơi thì thực sự không được hay lắm.
Nhưng dù gì có điện thoại vẫn tiện hơn rất nhiều. Tôi cứ rảnh là nhắn tin cho hắn. Nghĩ đến cái gì thì nói cái nấy. Câu trước còn đang than cơm trưa đặt về cứng qua, câu sau đã khiển trách Ngân hàng Nhân dân chốc chốc lại điều chỉnh lãi suất, làm gia tăng lượng công việc của chúng tôi… Không có mục đích, không có lề lối, chỉ có biểu đạt. Tôi muốn nói chuyện với hắn.
Hôm đó, trên đường về nhà, tôi phát hiện cái “cây tin tức” đã lâu không có động tĩnh bên đường lại nở thêm một đóa “hoa”. Chất liệu khác với trước đây: được bện bằng dây đồng vàng, tỏa ra ánh vàng chói lóa. Tôi dừng lại ngắm nghía một lúc. Nghĩ đến chuyện Hàn Mộ Vũ từng đi ngang qua đây, dừng chân, lấy từ trong túi áo ra một đóa hoa kim loại treo lên cành cây, trong tim tôi bèn có một cảm giá dịch chuyển thời không diệu kỳ.
Tôi móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho hắn: “Mai sau nếu ta thành thanh đế, hạ lệnh hoa đồng nở chốn đây!”
Không bao lâu sau, hắn trả lời lại một cách không hề liên quan: “Thứ bảy này anh có đi làm không?”
Tôi tính một lúc, trả lời: “Đi làm, có việc gì không?”
“Tôi không đi làm, tôi qua tìm anh.”
Ngày mai thứ năm, ngày mốt thứ sáu, ngày mốt mốt nữa thứ bảy. Tôi giơ ngón tay ra bấm đốt. Bắt đầu từ giây phút nhận được tin nhắn, niềm vui cứ kéo dài đến tận ba ngày sau. Vì trong lòng có mong đợi nên khoảng thời gian trước thứ bảy dường như tươi đẹp hơn bình thường nhiều.
Đối với Mộ Vũ, tâm tư của tôi rất kiên định. Kiểu thích ấy không thể nào xoay chuyển được. Về chuyện cái ly, nói thật đấy chả là gì cả, có thì cũng chỉ một lúc thôi, chỉ là một trắc trở nhỏ trên con đường cách mạng dài đằng đẵng. Sau khi bình tĩnh lại, tôi nhận ra trong lời nói của Hàn Mộ Vũ cũng có rất nhiều khúc mắc. Lý do kiểu “ly là của tôi tặng” sao nghe như một cái cớ bịa đặt vụng về lúc nôn nóng vì bị tôi hỏi dồn. Chỉ nghĩ đến động tác đón ly nước tôi uống còn một nửa sang rồi tự nhiên đưa đến bên miệng của hắn là có thể nhận thấy đấy là không ngại chứ không phải tình thế ép buộc gì.
Lúc nói chuyện nôn nóng quá. Nôn nóng muốn có được sự khẳng định, nên mới mất đi khả năng nhận biết và giãy lên đùng đùng khi nhận được đáp án không như ý.
Sau này gặp chuyện liên quan đến Hàn Mộ Vũ, tôi chắc chắn sẽ bình tĩnh, không được tự làm rối mình. Tôi đã nói với bản thân như vậy. Nhưng hôm thứ bảy khi nhìn thấy Hàn Mộ Vũ dẫn theo Dương Hiểu Phi đến quầy của mình đồng thời xoè đống đồ trong tay ra, tôi thực sự…không tài nào bình tĩnh được.
Trong tay hắn cầm một xấp chứng minh nhân dân, có chừng ba mươi bốn mươi tấm. Hắn nói An Nhiên, tôi đến làm thẻ.
“Hả?” -Tôi ngơ ngác nhìn hắn: “Làm nhiều vậy?”
Hắn gật đầu.
May mà Dương Hiểu Phi ở bên cạnh nhanh miệng, gã giải thích: “Chẳng phải anh bảo có nhiệm vụ làm thẻ ạ? Cứ rảnh là anh Hàn lại nói với mấy người làm chung với bọn em là thẻ của ngân hàng mình tốt như thế nào, xịn ra làm sao, không có phí này phí nọ, chuyển tiền về nhà cũng rẻ. Ảnh còn bảo quen biết người trong ngân hàng, ai muốn làm ảnh có thể làm giúp mọi người một thể luôn. Những người chưa có thẻ và những người mất thẻ nghe nói tốt thế bèn đưa chứng minh nhân dân cho anh Hàn, nhờ ảnh làm hộ. Ai ngờ gom một hồi lại gom được những ba mươi mấy tấm chứng minh nhân dân.
“…Mộ Vũ…” -Tôi cảm động đến mức không biết nói gì cho phải. Hai mắt nóng hổi, trong tim cũng nóng hổi, như đang xem ti vi trong nhà thì lỡ ngủ quên mất, lúc thức dậy nhận ra có người đắp chăn cho mình vậy. Thực sự rất muốn chạy ra cho hắn một cái ôm hay một cái thơm má thật kêu. Tôi cảm thấy đặc biệt may mắn. Tôi muốn khoe với tất cả mọi người xung quanh: bạn có bạn giống vậy không? Hắn chẳng nói chẳng rằng quan tâm đến nhu cầu của bạn, xong chẳng nói chẳng rằng giúp bạn. Tôi có nè!
“An Nhiên, đừng ngây ra nữa, đưa đơn làm thẻ cho tôi, tôi điền cho.” -Hàn Mộ Vũ gõ lên lớp kính, gọi hồn tôi về.
“À, ừa!” -Đuổi sạch đống suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, tôi vội lấy một tập đơn ra cho hắn, chỉ hắn phải điền như thế nào. Hắn điền xong một tờ cho tôi xem qua. Sau khi được tôi xác nhận là không vấn đề gì, hắn bèn xách Dương Hiểu Phi qua bàn điền đơn bắt đầu điền hì hục.
Dương Hiểu Phi cầm mấy tờ đơn và chứng minh nhân dân đã điền xong cho tôi, tôi kéo gã lại hỏi: “Mấy người chỗ các cậu yên tâm đưa chứng minh nhân dân cho Hàn Mộ Vũ thế? Không sợ hắn làm gì xấu à!”
Dương Hiểu Phi nhìn tôi như nhìn quỷ: “Mấy tờ chứng minh nhân dân quần què thì làm được chuyện xấu gì? Hơn nữa anh Hàn mà còn không đáng tin à? Người quen ảnh đều biết ảnh rất trượng nghĩa!” -Ánh mắt gã rõ ràng là đang khiển trách, khiển trách lòng dạ tiểu nhân của tôi.
Trời đất thánh thần ơi, tôi thực sự không có ý gì khác. Đấy chỉ là hướng tư duy bình thường thôi. Dương Hiểu Phi, đầu óc của cậu đơn giản quá rồi biết không hả?