Thực ra dù hắn ở thành phố L thì chúng tôi cũng không thể gặp nhau mỗi ngày. Nhưng dẫu sao vẫn có sự khác biệt giữa khoảng cách “xa ngoài ngàn dặm” và “với tay là tới”. Tôi có thể mặt dày hỏi hắn vô số lần hắn có nhớ tôi không. Nhưng khi từ “nhớ” thực sự thốt ra từ trong miệng hắn, tôi đã đớ ra. Ban nãy chạy về hùng hục vì lo nhà hắn có chuyện, nay lại bị một câu nói, một cái ôm khiến cho bao nhiêu lo lắng cũng tan biến, đến mấy câu dặn dò cũng quên mất. Bình thường nói vớ va vớ vẩn thì lưu loát lắm. Đến giây phút quan trọng thực sự, tôi lại vô dụng như một đứa câm.
Nói ra thì cũng không phải lần một lần hai rồi. Những cái ôm lừa được, kiếm được, trộm được, cướp được ấy rất quen thuộc, cũng rất say đắm. Say đắm sự gần gũi khi hai cơ thể áp sát vào nhau, như tìm thấy được một nửa bị thất lạc đã lâu của mình. Những kẽ hở mà bình thường không thể nhìn thấy trong tim cũng được lấp đầy. Thế nên thỏa mãn, thế nên không mong gì hơn nữa. Cuộc sống cứ thế xuất hiện trạng thái bão hòa. Trạng thái ấy rất dễ chịu và quá dễ chịu, dễ chịu đến mức tôi lười nghĩ ngợi thêm điều gì, lười hỏi han thêm điều gì, chỉ mơ màng sướng rơn ở lì trong vòng tay của Hàn Mộ Vũ.
Nơi bắt đầu của tình yêu chính là nỗi nhớ.
Có thể hắn có cùng một kiểu thích với tôi, có thể hắn cũng không biết…
Lúc hắn buông tôi ra, tôi vẫn ở lì không chịu nhúc nhích. Hắn kéo tôi dậy. Tôi cười với hắn một cách vô tư. Ngón tay hắn dừng lại ở chỗ cách mắt tôi một tấc, rồi chuyển xuống véo mũi tôi. Hắn nói: “Đừng cười nữa, cười đến làm tôi muốn…đánh anh!”
Tôi huênh hoang đưa mặt phải qua. Hắn khẽ cười, đẩy vai tôi. Trong mắt là thứ ánh sáng óng ánh, đẹp đẽ như biển lớn dưới trời sao.
Có lẽ đây chỉ là một lần chia ly nhỏ. Chẳng mấy ngày, hắn lại quay về. Chỉ là cử động của hắn bỗng dưng khiến tôi có thêm nhiều căng thẳng và lo lắng. Những cảm xúc đó đè nén trong lòng, tôi băn khoăn cả buổi rồi vẫn quyết định hỏi thành lời.
Nếu hắn khó chịu, tôi sẽ nói mình chỉ đùa thôi. Nếu hắn không khó chịu… Ơ, cho dù hắn không khó chịu cũng không nói rõ gì hết, nhưng với khả năng dung hòa cực mạnh của tôi, tình bạn và tình yêu giữa hai chúng tôi sớm đã hòa thành một cục bét nhầy khó mà phân biệt rồi. Nhưng tôi chỉ muốn hỏi hắn.
“Này, Mộ Vũ, chẳng lẽ cậu yêu tôi rồi ư!”
Hắn nghe xong cũng không hề kinh ngạc, mà còn giả vờ suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: “Sợ là thế thật!”
Ngữ khí nghiêm túc của tên này khiến tôi đơ ra một cách rất là mất mặt.Lúc nào cũng thế, trêu một hồi rồi thí mình vào luôn.
Nhưng trước giờ nhân phẩm là thứ không có giới hạn dưới. Tôi thu sự đơ người lại, nở ra một nụ cười dâm đãng, móng vuốt rờ lên mặt Mộ Vũ: “Người đẹp ơi, nếu đã tình đầu ý hợp, thì tối nay em chiều anh nhé…”
Đối diện với kiểu trêu ghẹo này, Mộ Vũ cực kỳ điềm tĩnh, không nhanh không chậm trả lời: “Hôm nay không được, hôm khác đi!”
Tôi thực sự không nhịn được nữa, bật cười ngay tại chỗ.
“Xong việc rồi tôi sẽ về…” -Hắn nói tiếp.
“Về “chiều anh” hả?” Tôi vẫn cười, cười một cách cực kỳ không đúng lúc, vào cái đêm mà nhà người ta có chuyện gấp như cháy nhà, cần phải về ngay trong đêm.
Hắn giơ chân đạp lên đùi tôi, bảo tôi cút một cách dịu dàng.
Sau đó, hắn không cho tôi tiễn hắn ra trạm xe, bảo tới nhà rồi sẽ nhắn tin cho tôi.
Tôi thấp thỏm cả đêm cộng thêm một buổi sáng. Cuối cùng, buổi trưa hôm sau, tôi nhận được tin nhắn bình an của người ta lúc trực ca.
Khi nhận được tin nhắn, tôi mới biết sự thấp thỏm cả đêm cộng với một buổi sáng chỉ là khúc dạo đầu. Sự lo lắng thực sự chỉ mới bắt đầu.
Hắn nói trong nhà thật ra chẳng có chuyện gì cả. Chỉ là họ hàng làm mai cho hắn, bảo hắn về xem thử. Trước đây cũng từng có tình trạng này rồi, đều bị hắn lấy cớ bận đi làm từ chối cho qua. Kết quả là lần này mẹ hắn cũng vừa ý con bé đó, nên đã bịa chuyện lừa hắn về cho bằng được.
Chỉ có thế thôi. Cuối cùng, người ta còn bảo tôi yên tâm.
Thế này tôi yên tâm sao được? Nói thật thì cậu đi đánh nhau với người khác tôi còn không lo như vậy. Nhưng bây giờ cậu đi tìm người yêu? Rồi bảo tôi yên tâm. Đụ, yên tâm cái đầu á!
Tôi gọi điện sang. Sau khi bắt máy, Hàn Mộ Vũ nói với giọng điệu nhẹ nhõm: “Chẳng phải đã nói với anh rồi sao? Không có gì hết. Anh còn gọi đường dài qua làm gì? Đắt chết đi được.”
Đây mới là chuyện lớn được chưa? Tôi đè nén sự hoảng loạn trong lòng, giả vờ bình tĩnh nghe ngóng: “Gặp con nhỏ đó chưa? Thế nào?”
“Vẫn chưa gặp, nghe bảo tối nay gặp.”
“Nhìn tráng sĩ trên ngựa, ngắm người đẹp dưới trăng.” Bà mối biết chọn giờ ghê! Tôi nghe thấy răng mình nghiến lại ken két.
Tôi rất muốn nói: Mộ Vũ cậu về đây cho tôi, cậu không được đi gặp con nhỏ tự dưng không biết từ đâu trồi ra đó. Chẳng phải cậu bảo yêu tôi sao? Thế nhưng tôi không thể. Tôi không nói ra được. Tôi lấy lập trường gì để nói điều này? Chữ yêu đó sao có thể xem là thật được?
Hóa ra, tất cả ám muội đều chỉ là những tưởng tượng lừa mình dối người của tôi. Cái tốt mà cậu dành cho tôi, sự dịu dàng và nuông chiều mà cậu dành cho tôi, tất cả, hoàn toàn và không sai một li nào, đều chỉ là tình nghĩa anh em. Cậu vẫn muốn lấy một người phụ nữ làm vợ.
Tức giận, phẫn uất, thất vọng, không cam tâm. Trong lòng nhói đau từng đợt.
Đầu dây bên kia vọng đến tiếng của một người phụ nữ lớn tuổi: “Tiểu Vũ, chị họ Ba của con đến rồi nè…” -Hàn Mộ Vũ đáp lại một tiếng: “Biết rồi ạ…” Người vừa nói chuyện chắc là mẹ hắn. Cũng chính là cụ bà muốn có con dâu đã dụ Mộ vũ về.
Bố mẹ trên đời đều thế cả. Vì hạnh phúc của con cái, cái gì cũng dám làm. Tôi hiểu. Trong nhà tôi cũng có bố mẹ như vậy, thương tôi thương đến mức bất chấp thủ đoạn.
Thế nên người khác đều là thiên lý luân thường, chỉ có tôi là biến thái bỏ mẹ.
Hàn Mộ Vũ thấy tôi không nói gì, hỏi: “An Nhiên, sao thế?”
“Không sao cả! Cậu đi bận trước đi. Có tiến triển gì, thông báo cho tôi ngay nhé!” -Tôi cố gắng giả vờ làm một người anh em vừa nhiệt tình vừa hóng hớt, bất kể giây phút này tim có nguội lạnh như thế nào.
Dù gì bây giờ cũng chưa kết luận được. Dẫu có gặp nhau thì hai người cũng chưa chắc đã thành. Tôi cứ sốt ruột mãi cũng chẳng có tác dụng gì. Tự an ủi bản thân như vậy, tôi ép mình phải tập trung tinh thần làm việc, không thể để mất cả chì (vợ) lẫn chài (tiền) được. Thế thì tôi lỗ chết mất.
Tôi chẳng buồn ăn tối, chỉ ngồi không chờ tin tức của hắn. Kết quả là mãi đến chín giờ hơn, hắn vẫn không liên lạc với tôi.
Thực sự không chịu được nữa, tôi gửi tin nhắn qua: “Gặp xong chưa?”
Một lúc sau, tin nhắn được đáp lại.
“Gặp xong rồi.”
“Cảm giác thế nào?” -Tôi hỏi tới.
“Cũng được.” Nhìn hai chữ hồi âm, tay tôi run lên. Trong lòng xấu xa cầu trời cho hắn gặp phải một người chê nhà hắn nghèo hoặc chê hắn ít nói. Vì trong tiềm thức, tôi tin rằng nếu xét về ngoại hình, chỉ cần không đui thì không đứa con gái nào có thể không thích Mộ Vũ được.
“Ý của đối phương thế nào?” -Tôi mong chờ câu trả lời của hắn là không thành.
Kết quả là: “Bà mai vừa gọi điện đến bảo người ta đồng ý quen thử, chắc tôi phải trễ thêm mấy ngày nữa mới về được…”
Trong giây phút này, tôi đã muốn chết lắm rồi.
Tôi thích cậu cực khổ như vậy. Tôi sắp móc cả tim ra cho cậu rồi. Vậy mà tôi vẫn không dám trịnh trọng nói với cậu một chữ “thích”. Kết quả là sao? Chỉ với mấy câu nói mà một người phụ nữ từ trên trời rơi xuống đã cướp mất cậu đi. Dựa vào đâu mà dễ dàng như thế?
Trễ thêm mấy ngày nữa? Cậu còn định chờ cưới vợ sinh con phải không? Lúc đi cậu đã nói gì? Chẳng phải cậu nói nhớ tôi sao? mẹ, cậu có câu nào là thật không hả?
Không được, tôi không cam tâm.
Ngày hôm sau, tôi xin chị Tào nghỉ phép để đi du lịch sáu ngày cộng với hai hôm cuối tuần. Địa điểm du lịch là Xương Lê.
“Ngắm biển thì phải đi Bali hay Hokaido mới phê chứ. Rồi, cho dù ông sợ sóng thần và phóng xạ hạt nhân thì cũng phải chọn Hải Nam hoặc Tam Á. Rồi, ông đi mấy chỗ ấy rồi thì tệ lắm cũng phải là Thanh Đảo, Đại Liên. Xương Lê? An Nhiên, tôi phục gu của ông thật luôn í!” -Tiểu Lý vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện tôi kì thị nó đi Hàn Quốc, cuối cùng cũng tìm được cơ hội xỉ vả tôi một trận.
Nhưng bây giờ tôi đến tâm trạng phản pháo cũng không có. Bà tưởng tôi muốn đi Xương Lê nghỉ mát thật à? Nếu không phải cái nơi bé tí đó chỉ có một bãi biển Hoàng Kim là tương đối nổi tiếng, tôi đã không bảo là đi ngắm biển rồi.
Mùa hè đi Xương Lê ngắm biển, mang theo tiền mang theo thẻ, mang theo điện thoại đồ sạc, mang theo hai bộ đồ để thay rửa, mang theo những sự không cam tâm và phẫn hận trong lòng mình, tôi đã xuất phát ngay trong đêm.
Chỗ tôi đến thật ra không tệ như những gì Tiểu Lý nói. Nó muốn đả kích tôi nên cố tình nói thế thôi. Đấy là một bãi biển nằm trong thị phận của thành phố Đảo Tần Hoàng huyện Xương Lê, cũng là một địa điểm du lịch trong nước rất nổi tiếng.
Trước đó, chẳng có chuẩn bị gì, nói đi là đi, nên tôi cũng không rành rẽ gì về nơi ở, ăn uống, thắng cảnh địa phương. Mà tôi cũng chẳng có tâm trạng đi chơi, thế là tìm một khách sạn gần biển trông cũng có vẻ không tệ để ở.
Nhà Hàn Mộ Vũ nằm tít ở xã dưới. Hắn từng nói với tôi từ nhà hắn đến biển phải ngồi xe bốn tiếng đồng hồ. Ban đầu tôi định đi tìm Hàn Mộ Vũ. Nhưng sau khi nghĩ tới nghĩ lui suốt dọc đường đi, tôi nhận ra dù mình có đi tìm hắn cũng chẳng có ích gì. Tôi có thể nói gì với hắn đây? Bảo hắn cậu đừng lấy vợ nữa, sống với tôi đi? Không thực tế. Đi rồi cũng chỉ nhìn hắn vun vén tình cảm với một người phụ nữ khác. Thế chẳng phải tự ngược mình à? Thôi, bốc đồng cũng lỡ bốc đồng rồi, ra đây cũng lỡ ra đây rồi, mình cứ nghỉ ngơi tử tế một khoảng thời gian. Hãy từ từ chấp nhận chuyện giấc mơ tan vỡ ở nơi xứ người không ai quen biết, ở bên biển rộng bao la, ở chốn quê nhà của Mộ Vũ, ở một nơi cách hắn không xa cũng không gần.
Khách sạn này một đêm bốn trăm tệ. Tôi nộp hẳn hai ngàn tệ tiền cọc mà chẳng chớp mắt lấy một cái. Tôi đang thất tình, đang bị tổn thương, tôi còn không được đốt tiền cho sướng hay sao?
Không thể không thừa nhận điều kiện của khách sạn này rất tốt. Phòng ốc rất to, sáng sủa, ngăn nắp. Nhìn từ cửa sổ đi ra chính là biển lớn mênh mông. Gió lùa vào trong nhà mang theo vị hơi mặn. Tôi ném đồ xuống đất, sau đó nằm ngửa chổng vó lên chiếc giường siêu to ở giữa. Cơn mệt mỏi vì xe cộ suốt dọc đường và những suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng khiến tôi kiệt quệ vô cùng.
Ngủ một giấc đến trưa. Khách sạn có cung cấp bữa trưa và bữa sáng miễn phí. Nhân viên chăm sóc khách hàng gọi đến hỏi tôi có muốn dùng cơm không. Tôi bảo không muốn, rồi lại ngủ tiếp, ngủ thêm những ba tiếng đồng hồ. Cuối cùng ngủ đến mức hễ nhắm mắt lại là nhức đầu, tôi mới bỏ dậy, tắm rửa, thay đồ, đi ra ngoài.
Trên bãi biển riêng của khách sạn có rất nhiều người. Tôi thong thả rảo bước qua đó.
Biển, trời, đám đông… rọi vào trong mắt tôi, chẳng có chút cảnh trí nào.
Tôi tìm đại một nơi yên tĩnh ngồi xuống, vùi chân vào một chỗ cát mịn.
Móc điện thoại ra, không ngờ lại có tin nhắn của tên Hàn gì đó. Thời gian là một giờ chiều hơn.
“Đang trực à?” -Hắn hỏi. Hắn không thể nào đoán được tôi đang ngắm biển ở quê hắn đâu nhỉ?
“Tôi đi nghỉ rồi, đang đi du lịch.” -Tôi gửi qua.
“Anh đang ở đâu?” -Không bao lâu sau, hắn trả lời.
Tôi nghĩ ngợi rồi vẫn nói thật: “Tôi đang ở bãi biển Hoàng Kim của quê cậu.”
Kết quả là tin nhắn vừa được gửi đi mấy giây, cuộc gọi của hắn cũng nối đuôi tới: “An Nhiên, anh đang ở Xương Lê à? Hay là anh giỡn?” -Giọng nói dịu dàng mát rượi truyền từ đầu dây bên kia qua mà nghe như cách những mấy đời.
Tôi đè nén tất cả chua xót, giả vờ trả lời một cách nhẹ nhõm: “Không đùa đâu, thật đấy, tôi đang ở bên bờ biển nè. Cậu có nghe thấy tiếng sóng không? Ào…ào… nghe thấy chưa?”
“…Chưa, toàn là anh ào mà.”
“Dẹp đi, không tin thì thôi. Tôi đang ở một khách sạn tên là Biển Rộng. Hay là cậu cũng qua đây đi.” Nói xong tôi lại bồi thêm một câu: “Dẫn theo người yêu cậu nữa.”
“An Nhiên, anh nói thật không đấy?” -Trong ngữ khí của Hàn Mộ Vũ mang theo sự kinh ngạc rõ rệt.
“Tất nhiên, bộ tưởng tôi cũng hay nói xạo như cậu à?” -Tôi cười, cay đắng đến mức khiến tôi muốn khóc.
“Tôi xạo như thế nào?” -Hắn không hiểu.
Tôi không nhịn được, buộc miệng nói ra: “Sao? Hôm đó còn bảo yêu tôi, mà vừa về nhà đã cho tôi một đứa em dâu rồi. Hôm đó còn bảo nhớ tôi, về nhà xong thì không thèm quay lại nữa. Cậu nói xem có phải cậu đang lừa gạt tình cảm của tôi không hả đồ khốn?”
Cùng với những lời trách móc nửa thật nửa giả, nỗi uất ức trong tim trào lên trên mắt. Những chua chát, khổ sở chất đầy trong khoang mắt, chực trào tuôn rơi.
Bị tôi mắng, chắc Hàn Mộ Vũ hoang mang lắm. Rất lâu sau, hắn mới mở miệng: “An Nhiên…anh giận à?”
Nếu tôi có tư cách đó, tôi sẽ giận. Nhưng tôi không có. Thế nên tôi đành phải giận hơn nữa.
“Ha.” -Tôi cười khan một tiếng: “Không, Mộ Vũ, tôi giận cái gì chứ? Cậu có người yêu, tôi vui cho cậu còn không kịp nữa là. Vừa rồi tôi đùa thôi. Cậu không nghe ra à?”
Thật ra câu này mới là đùa, cậu không nghe ra à?
“Mộ Vũ, anh đang gọi cho ai thế?” -Giọng nói nhỏ nhẹ của một người phụ nữ truyền đến từ đầu dây bên kia. Không phải mẹ hắn, không phải em gái hắn, giọng hai người đó tôi đều biết hết. Thế nên còn ai vào đây nữa? Cảm giác tim đau nhói lên một cái, tôi cố gắng nói bằng thứ giọng điệu giả vờ cợt nhả: “Ồ, người yêu cậu hả? Được rồi, cậu đi chơi với cổ đi. Có gì mình liên lạc sau. Bái bai!”
Hoảng loạn ngắt máy, sợ là nói thêm một câu nữa, tôi sẽ không kiềm chế được bốc hỏa.
Phải làm gì đó mới được, không tôi sẽ xoắn chết mất.
Đào hố, tôi quyết định đào một cái hố, một cái hố đủ to để bỏ mình vào. Sau đó tôi nhảy xuống, lấp mình lại bằng từng nắm cát một. Tôi muốn trở thành một hạt giống về lại với đất mẹ. Tôi mong chờ một lần nảy mầm mới, từ bỏ khoảng sinh mệnh trước đây, bắt đầu lại từ đầu. Trong cuộc sống mới, Mộ Vũ vẫn…vẫn…chỉ là anh em của tôi.
Sau đó, mặt trời lặn xuống. Sau đó, gió biển chuyển lạnh. Sau đó, những người trên bãi biển đều bỏ đi hết…
Sau đó, tôi không thể trở thành một hạt giống, vì đó chỉ là tưởng tượng. Tôi phải mang theo tình yêu dành cho Mộ Vũ mà sống tiếp, chờ đợi thời gian tuốt mỏng nỗi thương cảm này đi.
Tôi quay về phòng với một lớp cát trùm lên người.
Tắm rửa, đi ngủ.
Mười giờ tối, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra. Nhân viên phục vụ gật đầu với tôi một cách lịch sự: “Có anh này tìm anh ạ!”
Sự mất kiên nhẫn trên mặt tôi hóa thành thẫn thờ khi nhìn thấy Hàn Mộ Vũ.