Lúc đầu tưởng là chịu được, nhưng khi Mộ Vũ đi vào, tôi vẫn chửi thành tiếng: “Đệt…”
Đau và cảm giác bị xâm phạm cực kỳ khó chịu.
Cương cứng, nóng rực. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng hình dạng vật thể đang đi vào người mình, thậm chí cả nhịp đập nhẹ nhàng của mạch máu bên ngoài. Cảm giác đó thần kỳ lắm.
Tôi cố gắng rồi lại cố gắng thích nghi, thả lỏng, hít thở thật sâu, hơi nước mịt mù làm nhòe tầm nhìn. Mộ Vũ cũng không dám nhúc nhích tí nào. Hắn hỏi: An Nhiên, có nổi không?
Một giọt nước rơi bộp xuống ngực tôi. Tôi ra sức nhắm mắt lại sau đó mở mắt ra, vừa hay nhìn thấy một giọt mồ hôi khác đang đọng lại trên cằm của Mộ Vũ. Hai tay hắn chống hai bên cơ thể tôi. Mỗi một tấc da đều ánh lên ánh nước.
Cau mày với kẻ xâm lược, tôi không ngờ mình còn có thể nặn ra một nụ cười: “Không được thì mày có rút ra được không? Thằng khốn!”
Thằng nhóc chết tiệt nhìn tôi, bỗng dưng cũng mỉm cười, vén phần tóc mái ướt sũng của tôi qua một bên. Trong giây phút hắn cúi người xuống hôn tôi là một cái thúc vào không chút phòng bị. Tiếng kêu hoảng loạn của tôi mắc kẹt trong cuốn họng. Trước mắt tối sầm lại. Tôi muốn đẩy người đang ở trên mình ra theo bản năng. Mộ Vũ giữ chặt vai tôi lại, vừa hôn vừa từng chút đi sâu vào trong. Không biết bị kích thích bởi nóng hay là đau mà tôi không nhịn được xin tha. Nhưng tên đó đã quyết tâm không nghe lời tôi, nên cũng dứt khoát không để tôi nói ra. Tất cả lời nói của tôi đều biến thành những mảnh vỡ vô nghĩa trong trận môi lưỡi quấn quýt này. Sau khi hoàn toàn ngập sâu trong người tôi, hắn chuyển từ môi sang tai tôi. Hắn vừa cắn vành tai tôi, vừa cảm thán: “An Nhiên, biết trước thích như vậy thì…”
Thích? Có cậu thôi, đồ khốn.
Tôi định bảo tôi không cảm thấy thích chút nào nhưng thực sự không còn lòng dạ để lo những thứ khác. Toàn bộ tâm tư của tôi đều đang ở chỗ hạ bộ của người kia. Chỉ một động tác nhẹ của hắn cũng sẽ đem lại cảm giác co kéo rõ ràng, khiến tôi đau đến phát run. Mộ Vũ vẫn tiếp tục độc thoại. Hắn nói: “An Nhiên của tôi, chính là cảm giác này, cảm giác như bây giờ…”
“Hả?” -Tôi nghe không hiểu: “Cảm giác gì?”
“Nóng rực…mềm mại…thân mật khắng khít…” Từng từ từng từ của hắn rót vào trong tai tôi.
Những lời ân ái luôn dễ dàng khiến người khác rung động. Tuy ngượng ngùng thật vô nghĩa trong lúc này, thậm chí còn trông vô cùng õng ẹo, nhưng tôi vẫn cảm thấy trên mặt nóng bừng như lửa đốt.
Thôi được, ngoài sự khó chịu trong người ra, tôi thực sự thích gần gũi với hắn như vậy, một sự giao thoa kết hợp. Cái cách gần gũi nhất, gần hơn bao giờ hết mà còn cảm nhận rất sâu sắc, một sự tiếp xúc âm khoảng cách, khiến chúng tôi đều không thể chối từ.
Nhìn vẻ mặt thỏa mãn mà say đắm của hắn, gánh nặng trên người dường như nhỏ hơn rất nhiều.
Tôi điểu chỉnh lại tư thế một chút, một chút thôi, nhưng đổi lại là tiếng rên rỉ khó lòng đè nén của mình và tên đó. Thế nhưng ngay sau đó, Mộ Vũ lại khẽ cử động vài cái.
“Đừng nhúc nhích…tôi…đệt…cậu…” -Thân dưới truyền đến cảm giác xé toạc đau rát rõ rệt. Tôi ngăn hắn lại với những âm thanh không thành câu. Hắn bất ngờ đưa tay phủ lên mắt tôi. Biên độ động tác cũng dần dần gia tăng. Tên đó còn dỗ dành tôi rằng: “Chờ một lát là đỡ…trên mạng bảo lúc đầu sẽ hơi đau…sẽ mau hết thôi…”
Trời, trên mạng nói mà cậu cũng tin à? Nhóc con, sao cậu ngây thơ thế?
Tôi hối hận đủ đường, đau đủ đường, bất lực và căm hờn đủ đường. Sao tôi lại đụng phải người này? Bất chấp cách một cánh cửa chính là tên mập Dương Hiểu Phi, cuối cùng tôi cũng bị những cái thúc sâu càng ngày càng mạnh của Mộ Vũ ép phải kêu lên thành tiếng.
Đau khổ? Cũng không hoàn toàn. Đau, nhưng không hề khổ.
Những nụ hôn vụn vặt mà Mộ Vũ đặt lên ngực lên cổ tôi đã phần nào đó phân tán sự chú ý của tôi. Phải rồi, hắn cũng nói năng lộn xộn, thì thầm nói tới nói lui cũng chỉ mấy câu ngớ ngẩn đó: “An Nhiên, tôi yêu anh, tôi lấy anh làm vợ có được không…có được không…Hay…anh lấy tôi làm vợ cũng được… Hai chúng ta cả đời…”
Tôi đau thật, đau đến mức lười trả lời hắn. Nhưng mấy câu nói ngớ ngẩn đó như viên sô-cô-la nhân rượu đang chảy, thơm ngon đậm đà, thế nên thực ra tôi cũng vui, vui đến ngà ngà.
Đau thì đau vậy. Ai bảo tôi bằng lòng để hắn “hành xác” chứ?
Tâm lý thả lỏng hơn một chút. Dường như sự ma sát bỏng rát kia cũng không khó chịu đến thế. Cảm giác đau vẫn rõ rệt, chỉ là không sắc bén như trước nữa. Hơn nữa, cùng với việc Mộ Vũ cẩn thận kiểm soát biên độ, từ từ thay đổi góc độ đi vào, cơ thể tôi cũng bớt cản trở mà thuận lợi hơn. Khả năng thích nghi của con người quả thật vô hạn.
Tôi có thể cảm nhận được Mộ Vũ đang rất tận hưởng khoảnh khắc này. Từ trong đôi mắt mịt mù tình dục của hắn toát lên một sự tham lam cực kỳ hiếm hoi cùng với một sự thẳng thắn nhắm thẳng vào lòng người. Lần đầu tiên nhìn thấy núi tiền màu hồng tươi nguyên trong kim khố của Ngân hàng Nhân dân, dường như tôi cũng mang ánh mắt muốn chiếm làm của riêng như thế này. Tuy trong lòng tôi mong hắn mau chóng kết thúc, mau chóng thu binh, nhưng tôi thấy chịu đựng tiếp cũng đáng, tôi muốn hắn được sướng lâu hơn một tí… Tôi nâng hông lên đón nhận động tác của hắn một cách thăm dò. Nào ngờ…nào ngờ Mộ Vũ không lường trước được sự phối hợp của tôi, cái thúc vô cùng sâu đó đụng vào một vị trí trong người tôi. Một cảm giác dữ dội gần như tê dại áp đảo mọi sự khó chịu và bỗng chóng lan ra khắp người. Không chút phòng bị, tôi như bị giật điện cao áp mấy trăm vôn, rung lên một cái dưới người Mộ Vũ, như bị co giật, nhưng lại bất giác cắn chặt răng.
“An Nhiên…”-Hiểu nhiên Mộ Vũ đã chú ý đến cảm giác của tôi. Tôi cố gắng đẩy vai hắn một cái. “Đồ khốn…tao cấm mày…mày đủ chưa đấy…” Tôi gào lên với hắn. Nhưng hắn chỉ thản nhiên nhìn tôi. Khi tôi bị hắn nhìn đến nổi đóa thì tay Mộ Vũ vuốt ve phần đùi trong vẫn đang run rẩy của tôi, dang chân tôi ra rộng hơn nữa, sau đó thúc sâu vào một cách thăm dò và một lần nữa đụng vào cái chỗ khiến người ta mất kiểm soát đó.
“Đừng…Mộ Vũ…không được…” -Lời còn chưa dứt, những cái va chạm mãnh liệt khiến tôi không thể mở miệng van xin điều gì nữa… Trong lúc từng dòng điện lưu chạy xuyên qua cột sống và tứ chi, nước mắt sinh lý ở đuôi mắt đã bị cuốn đi bởi chiếc lưỡi mềm mại dẻo dai. Cái tên không chút nương tay kia có vẻ rất vui, rất đắc ý. Hắn nói: “Được, An Nhiên, sao lại không được?” -Tay hắn nhẹ nhàng xoa lên chỗ thân dưới lại một lần nữa ngóc đầu lên của tôi: “Nó cũng bảo được…”
Tôi không còn sức lực để bàn cãi, cũng không có gì để bàn cãn. Tôi cũng có khoái cảm. Tôi nghĩ đấy cũng là lý do khiến Mộ Vũ bỗng dưng vô cùng mừng rỡ, vô cùng tích cực. Hắn mong tôi cũng thích thú chứ không phải chịu đựng. Chính vì hắn vô cùng mừng rõ, vô cùng tích cực, nên tôi nhanh chóng đầu hàng suy sụp trước thế xung kích của hắn. Còn hắn, sau khi tôi lên đỉnh, sau mấy cái thúc sâu tận phủ tạng, cũng để lại những dòng dịch thể nóng rực như dung nham trong người tôi.
Mộ Vũ nằm trên người tôi thở hổn hển. Trên người hai đứa đều ướt sũng. Dư âm vẫn đang cuộn trào trong cơ thể cùng với thứ hung khí chưa kịp rút ra ngay lập tức vẫn đang rung động. Tôi đưa tay lau chỗ mồ hôi phủ đầy trên trán hắn. Hắn nhắm mắt lại, bỗng dưng mỉm cười, kéo cổ tay tôi lại, đặt lên môi hôn.
“An Nhiên anh vẫn ổn chứ?”
“Ổn cái rắm. Đau chết đi được! Cầm thú!” -Tôi yếu ớt chửi hắn.
Hắn tủm tỉm nhìn tôi: “Tôi cũng đau, nhưng vẫn cảm thấy rất thích. An Nhiên, anh rất tuyệt…”
“…” -Tôi không tài nào nổi giận với hắn: “Đồ khốn, đi ra…Rốt cuộc cậu biết được bao nhiêu hả…Bộ không biết là không được bắn vào trong à?” -Dòng chảy nóng đó suýt làm tôi bị bỏng.
Hắn cau mày: “Vậy à? Chưa đọc đến vụ đó…Thế phải làm sao? Nghiêm trọng lắm không?” -Hắn rút khỏi người tôi, bắt đầu sốt ruột một cách nghiêm túc.
Tôi thấy hắn như vậy, chẳng còn tí sức lực nào nhưng vẫn muốn trêu hắn một tí: “Tất nhiên nghiêm trọng…” -Tôi từ từ ngồi dậy. Hắn vội đỡ tôi như thể tôi rất mỏng manh. Tôi không chấp nhận, hất tay hắn ra. Trước sự õng ẹo của tôi, hắn có chút bất lực, thậm chí mang theo đôi chút áy náy vì có lỗi.
Tôi không nhịn được, bật cười: “Sao lại không nghiêm trọng? Sẽ có bầu đấy biết chưa?”
Hắn chớp chớp mắt, ngơ ra.
Tôi thấy đạt được mục đích rồi, nên mãn nguyện đi vào nhà tắm một cách chật vật. Đứng lên mới thấy, đệt, lưng đau đến mềm nhũn. Lỗ sau vẫn có cảm giác dị vật rõ rệt. Cơn đau cũng không dữ dội lắm, dù bị thương nhưng chắc không nặng. Thực ra thằng nhóc chết tiệt đó cũng dịu dàng nhẫn nại phết. Tôi nghĩ một cách khách quan.
Lúc đi đến cửa phòng tắm thì bị ai đó đuổi theo ôm lại từ phía sau, cũng không nói gì, chỉ ôm như vậy. Hơi ấm bao vây lấy tôi. Bờ ngực sau lưng phập phồng lên xuống theo cùng một tần số với tôi. Tôi nghiêng đầu lấy mặt cọ mũi hắn. Hắn đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên mặt tôi, nhẹ nhưng lại khiến tôi cảm thấy bình yên trong lòng.
Nào có sự trách cứ hay khó chịu gì. Đây vốn là chuyện rất tự nhiên, chuyện nên làm, chuyện trong bổn phận. Chẳng phải tình yêu chính là đau, là ngọt, là gần gũi, là van xin, là cho đi, là mất kiểm soát như thế này ư? Chẳng cần ai bảo tôi hạnh phúc là gì, được hắn ôm trọn vào lòng đã là hạnh phúc rồi.
Tắm rửa, vệ sinh cơ thể xon, về cơ bản cũng không có vết máu gì nhiều, Mộ Vũ giúp tôi thay một bộ đồ thoải mái, bật điều khiển bảo tôi xem tivi. Hắn đổi một tấm ga giường mới, ném hết ga bẩn và quần áo vừa thay của chúng tôi vào trong máy giặt tự động trong phòng tắm. Bộ âu phục của tôi được treo gọn gàng trong tủ áo. Lúc mở cửa sổ cho thoáng khí mới nhận ra trời đã tối, phố đã lên đèn rồi.
Lúc hai chúng tôi ra khỏi phòng, Dương Hiểu Phi đang xem tivi. Trên chiếc kỷ trà trước mặt gã đặt một đĩa vỏ dưa to đùng. Thấy chúng tôi đi ra, gã đặt chiếc điều khiển trong tay xuống chạy đến, mở miệng nói: “Chao ôi, cuối cùng hai anh cũng thân mật xong rồi. Nước luộc bánh chẻo trong nồi em đã sôi tận mấy lần rồi đấy…”
Mặt tôi tuy dày, nhưng cũng không chịu được kiểu trêu lộ liễu như vậy, tôi vội chuyển chủ đề: “À…không ngờ Dương Hiểu Phi cậu biết gói bánh chẻo đấy?”
Dương Mập Mạp đắc ý ngay lập tức: “Đúng thế. Từ đời ông nội em đã là bếp chính trong các đám ma chay cưới hỏi trong vùng rồi, sau đó ba em cũng thế. Lúc đầu nhà em còn định nuôi nấng em thành người kế thừa. Đáng tiếc, em chỉ hứng thú với chuyện ăn cơm chứ không hứng thú với chuyện làm cơm, nhưng cũng có học qua chút đỉnh. Như làm nhân gói bánh chẻo thì không làm khó em được…”
“Giỏi, giỏi, bản lĩnh ghê ta…” -Tôi vừa khen vừa suy tính. Vừa hay anh Hàn cậu thiếu người làm cơm.
Mộ Vũ bảo Dương Hiểu Phi đừng nói nữa, mau luộc bánh chẻo đi. Dương Hiểu Phi cười hì hì một cách rất gợi đòn, vừa đi vừa nói: “Mệt rồi chứ gì, đói rồi chứ gì…Hai anh cũng giỏi “hành” nhau ghê…Em còn chẳng xem thời sự một cách tử tế được…”
Mặt tôi mà mỏng thêm tí nữa, tôi sẽ hận không thể tìm lỗ chui ngay… Nhưng tôi không như thế, tôi điềm đạm ăn hết cơm tối. Không thể không thừa nhận bánh chẻo Dương Hiểu Phi làm khá ngon, nhân cần tây thịt heo, vỏ mỏng nhân nhiều. Ăn món này bao lâu nay, ngoài tay nghề của mẹ tôi ra, chỉ có của gã là đạt chuẩn.
Ăn tối xong, Dương Hiểu Phi hỏi tôi khi nào về, gã tiễn tôi. Tôi còn chưa lên tiếng, Mộ Vũ đã nhìn gã một cái như nhìn thằng đần: “An Nhiên hôm nay không về.”
Gã bừng tỉnh: Vâng, vâng, cũng phải, người ta gọi cái này là tiểu biệt thắng tân hôn đúng không nhỉ…
Chưa đầy hai phút sau, Dương Hiểu Phi lại đề nghị: Hay chúng ta ra ngoài đi dạo tí, hôm nay thời tiết khá mát mẻ.
Lần này đến lượt tôi, kẻ vẫn đang mỏi lưng mất sức, hành động không tiện, nhìn gã như nhìn thằng đần: “Không đi, hôm nay mệt rồi…”
Gã vỗ trán một cái, một lần nữa tỉnh ngộ: Phải, phải, e là hành quá sức rồi…
…
Cơ mà gã nói không hề sai.
Tán chuyện trong phòng khách chưa được bao lâu tôi đã hết chịu nổi, vừa đường hoàng vừa loạng choạng bước về phòng Mộ Vũ nằm nghỉ. Gã Mập đã biết quan hệ của tôi và Mộ Vũ từ lâu rồi. Tóm lại là vậy, anh em với nhau có gì phải giấu có gì phải ngại, chẳng thà cứ hành xử tự nhiên với nhau.
Úp mặt lên giường trong tư thế chữ đại dễ chịu nhất, chẳng bao lâu sau tôi bắt đầu mơ màng.
Có một đôi tay lẳng lặng xuất hiện trên cái hông mỏi nhừ của tôi, xoa nắn ấn bóp với lực đạo nhẹ nhàng. Tôi đến mắt cũng lười mở, yên tâm khò khò thiếp đi.
GV: kiểu của Mộ Vũ sếch xi phúc hắc công nhỉ =)))