"Tiểu thư sáng hảo, vú đang làm món mì mà tiểu thư thích đây." Vú Châu quay đầu lại khẽ mỉm cười cúi chào cô, mới tiếp tục công việc trên tay, ánh mắt chuyên chú nhìn cái chảo trong tay, bà cười khẽ nói: "Hôm nay tiểu thư phải ăn nhiều một chút, sau này không thể ăn nữa đâu."
Cô nhíu mày đi lại bàn kéo ghế xuống ngồi, khẽ nói: "Sau vậy vú?"
Vú Châu là người thứ tư cô quan tâm nhất sau cha mẹ và anh trai cô, giọng vú luôn ấm áp, mỉm cười hiền lành nhìn mọi người, nói chuyện rất từ tốn và rất quan tâm chăm sóc cô, rất được mọi người yêu mến, dù đã tuổi nhưng vẫn ở đây chăm lo việc ăn uống của cô, không phải cô kém ăn mà cô lười ăn, vú không khác gì quản gia trong nhà dù đã có quản gia vì cô không muốn vú phải làm việc quá sức, tuổi cũng đã lớn rồi, vú chỉ cần lo bửa ăn cho cô là được rồi.
"Ha ha... Không phải tiểu thư chuyển trường sao?" Vú Châu mỉm cười nói, vừa mút mì vào dĩa.
"Dạ?" Cô khó hiểu nhìn vú đang mút mì vào dĩa và thêm này thêm nọ vào dĩa mì. Trường Quân Đông sao? Có liên quan gì mà cô không thể về nhà chứ?
"Ừ, đó là trường nội trú, tiểu thư phải ở trong trường không thể ở bên ngoài nên hôm nay ăn nhiều một chút." Vú Châu cười hiền bưng dĩa mì ra đặt trước mặt cô nói, rồi quay trở lại bếp cầm một ly sữa tươi còn nóng hổi để kế bên cô, đứng một bên nhìn cô ăn.
"À, vú không cần lo, con có đặc quyền không nhất thiết phải ở lại trong trường, làm con tưởng chuyện gì, ưm, ngon quá, tay nghề vú lại lên rồi." Cô khẽ cười nói, tay cầm cái nĩa quấn mì lên ăn, gật đầu khen ngợi tay nghề của vú.
"Đâu thể thế được, như vậy sẽ ảnh hưởng đến việc học của tiểu thư, tiểu thư vẫn nên ở trong trường thì hơn." Vú Châu lo lắng khuyên can nhìn cô nói.
"vú đây là đang ghét bỏ con?!" Cô buông nĩa trong tay, đôi mắt to long lanh đầy hơi nước ủy khuất nhìn vú Châu.
"Nào có đâu, vú chỉ lo lắng cho con thôi, ngoan nào, vẫn nên ở trong trường đi." Vú Châu cười hiền nhẹ giọng nói, bà thương tiểu thư còn không kịp đây, sao lại có thể ghét bỏ được, bà chỉ muốn tốt cho tiểu thư của bà nên mới nói như vậy, bà muốn tương lai của tiểu thư được tốt và hoàn hảo hơn, ai mà chẳng mong muốn như vậy?
Nếu để cô biết, chắc muốn đập đầu vào gối nói vú suy nghĩ nhiều rồi, cô chỉ muốn yên tĩnh và làm đúng công việc của mình thôi à, còn trong tương lai ấy hở, thì vẫn giao cho chồng tương lai cô lo liệu thì hơn, cô lười lắm, cũng ngại phiền, như vậy thì cô còn bận hơn, cô chỉ cần làm xong việc và giúp họ sớm đi, cũng sinh một tiểu bảo bảo đáng yêu nữa à, vậy là được rồi, không cần phiền phức như vậy đâu.
"Dạ, con biết rồi." Cô ỉu xìu nói, và trở lại chiến đấu với dĩa mì của mình, rồi uống luôn cả ly sữa đầy ưng kia thì cũng đã h rồi. Cô đứng dậy mang dĩa và ly vào bếp và đi rửa tay, sau đó đi lên phòng lấy cặp và vani của mình xuống đi ra xe. Trong thời gian cô ăn sáng, vú Châu đã giúp cô dọn dẹp sẵn, chỉ cần cô ăn xong là đi liền, còn tại sao cô quay trở lại phòng á là vì cô cần lấy vài thứ mà vú Châu không biết và cũng không thể biết được.
"Chào tiểu thư, để tôi cất vani cho, cô lên xe đi ạ." Chú Phùng cúi đầu chào cô, mỉm cười nói. Chú Phùng là tài xế riêng của cô, chú ấy rất hiền từ và luôn mỉm cười dù làm gì gặp chuyện gì, là một người khá kiên nhẫn.
"Vâng ạ." Cô khẽ mỉm cười gật đầu tự mở cửa xe đi lên, giao vani lại cho chú Phùng, còn chiếc balo (cặp) thì cô vẫn đeo trên vai. Chú Phùng đi lại nhận chiếc vani, thật ra là một vani lớn và một vani nhỏ cho do chính tay vú Châu soạn cho cô, trong đó là quần áo, tiền bạc trang sức và một số thứ thông dụng của cô nên hơn nhiều. Sau khi cất xong, chú Phùng trở lại xe và chở cô tới trường mới - Quân Đông.
....
Cô nhìn ra cảnh sắc bên đường biến mất từ từ theo tốc độ xe chạy, cảm thấy thật nhàm chán, cô thò tay vào balo lấy chiếc điện thoại màn hình siêu lớn cùng với tai nghe, gắn vô điện thoại đeo lên tai mở nhạc nghe, đôi môi đỏ mọng khẽ mở khẽ khép hát theo nhạc, vẫn lẳng lặng nhìn ra cửa sổ xe, không ngờ có một điều bất ngờ làm cô chú ý, tòa nhà dân cư trên lầu không rõ căn nhà số mấy, có thấy một bóng trắng dập dờn, cô khẽ mỉm cười, không ngờ có việc để cho cô làm vài hôm rồi.
Cô mãi suy nghĩ ngày mai hay ngày mốt đi đến, nên làm gì không làm gì với nó và giúp hay không giúp thì nghe tiếng chú Phùng nói: "Đã tới nơi rồi, tiểu thư."
Nghe vậy, cô quay đầu lại, lọc vào mắt cô tòa lầu toa lớn chập chờn, tòa lầu màu trắng to nhất là nơi sinh viên học cũng là nơi tập trung toàn bộ sinh viên học sinh và các thầy cô giáo, tòa lầu khoảng tầng, được xây theo phong cách Phương Tây huy nga như một tòa cung điện, tầng có phòng học với thang máy lên xuống và thang bộ (cách phòng là thang máy lên xuống), mỗi tầng là một khối học dành cho năm nhất, năm hai, năm ba, năm tư (Đại học có khối, khối cỡ từ ngành trở lên), và có tầng là phòng học tự do, tầng là các phòng máy tính dành cho sinh viên, tầng là phòng thư viện và phòng thực hành thí nghiệm dành cho sinh viên giáo viên, tầng là nơi làm việc của các câu lạc bộ và hội sinh viên, giáo viên cấp và đại học.
Phía sau là tòa lầu không kém gì toà lầu trước, tòa lầu cũng được xây dựng theo phong cách Phương Tây cũng huy nga không kém cạnh với tầng, tầng gồm phòng học với thang máy và thang bộ (cách phòng là thang máy lên xuống), mỗi phòng trải đều từ học sinh đến học sinh (theo kiểu một người một bàn), tầng là phòng thư viện (gồm phòng học cộng lại) và phòng thực hành, tầng là phòng máy tính, tầng là các phòng câu lạc bộ, tầng là phòng học tự do trao đổi với các lớp.
Sau lưng tòa lầu này là phòng vận động, nơi dành cho học sinh, sinh viên chơi thể thao, có hồ bơi, sân bóng đá, sân bóng chuyền, sân cầu lông...
Kế bên cạnh bên trái tòa lầu này là toà lầu khác màu trắng và màu xanh lam, tòa lầu có tầng, tầng có phòng ngủ, có thể chứa học sinh, sinh viên không phân biệt nam nữ. Bên phải là tòa khác, tòa lầu này là phòng ăn dành cho học sinh, sinh viên, thức ăn ở đây không kém nhà gì nhà hàng sao.
Trường Quân Đông có thể coi là một thành phố nhỏ với hơn học sinh sinh viên và các giáo viên, dù là trường nội trú nhưng học sinh sinh viên có thể tự do ra ngoài nhưng h phải có mặt và ngủ trong trường. Đây là trường lớn nhất thế giới, là nơi dành cho các quý tộc thượng lưu và những thiên tài của các nước. Nơi đây sẽ là nơi học của cô trong mấy năm tới, cho tới khi cô tiếp quản tất cả công ty của cha mẹ cô, theo quy định trong tộc cô thì anh hai cô phải ra ngoài làm việc với một công ty nhỏ do cha mẹ cô giao cho ảnh, tới năm sau mới có thể trở về.