Trong lúc khách đến nhà hàng chạy tán loạn tự cứu thân, một người phụ nữ trung niên mặc đồng phục dọn dẹp vệ sinh dành cho lao công đẩy thùng rác xuống tầng hầm đỗ xe.
Trên chiếc xe hơi tám chỗ đậu gần cửa thang máy, khi người phụ nữ vừa đẩy thùng rác ra ngoài liền có một người đàn ông đội nón kéo thấp che mặt bước ra, chủ động thay bà ta đẩy xe rác về phía xe hơi đang đỗ.
Bên trong tầng hầm lúc này có khách lái xe đến và lái xe ra về, vốn không để ý đến chuyện xung quanh.
Đến cửa xe, người đàn ông mở nắp thùng rác, kéo một vật thể được bọc kín trong bao ni lông lớn màu đen ra để đưa lên xe.
Bỗng nhiên, hàng loạt đèn pha chiếu thẳng vào chiếc xe đang đậu, người ngồi ở vị trí cầm lái trong xe phải né đầu tránh ánh sáng gắt chiếu tới.
Người đàn ông đang khiêng bọc ni lông đen như làm chuyện xấu mà chột dạ, vội nhanh tay ôm bọc đen vứt lên ghế trong xe, hắn ta cũng nhanh chóng nhảy lên đóng cửa, gấp gáp giục: "Đi mau!"
Ánh đèn pha của những chiếc xe đen bao vây dần dịu xuống, hai chiếc ở giữa đối diện xe hơi tám chỗ bỗng lùi ra chừa ra một khoảng trống.
Từ phía xa, một chiếc xe việt dã màu đen hung mãnh hạng nặng bất ngờ lao vụt tới đâm thẳng vào đầu xe tám chỗ.
Tài xế cùng người đàn ông kia ngồi trong xe lắc lư theo cú va chạm vừa nãy.
Còn chưa kịp với tay gài dây an toàn, chiếc xe việt dã trước mắt lại lùi xe đâm mạnh tới một lần nữa.
Đầu xe tám chỗ bị đâm cho nát bét, A Lãng từ trên xe việt dã bước xuống, những vệ sĩ mặc vest đen cũng từ những chiếc xe đang bao vây mở cửa bước ra, ai nấy đều không ngần ngại lôi súng ở nơi công cộng.
Người tài xế bị đâm đến choáng váng mặt mày, vừa thấy không còn đường thoát đã vội giơ tay đầu hàng.
Còn người đàn ông ngồi phía sau vẫn cố chấp, rút súng ngắn giấu ở thắt lưng để phòng thân.
Một vệ sĩ đến áp giải tên tài xế xuống, còn lại tất cả đều vây quanh xe giơ súng nhắm vào người đàn ông cố thủ bên trong, hắn ta cũng đang giơ súng chĩa vào bọc đen lớn bên cạnh để làm con tin.
A Lãng đến gần cửa đang đóng, khẽ cong môi cười khinh bỉ: "Muốn sống thì xuống xe."
Người đàn ông ngồi bên trong đổ mồ hôi lạnh, tay cầm súng không ngừng run rẩy, cố chấp hét lên: "Tụi bây dám làm bậy, tao giết con nhỏ này!"
Trước thái độ chống cự không chịu hợp tác của người đàn ông, A Lãng chợt ghé sát mặt vào tấm kiếng cửa sổ, nụ cười trên môi trở nên mất kiên nhẫn.
"Tao đếm đến ba, mày không xuống, tao đốt mày lẫn xe."
Người đàn ông nghe thấy cười lớn cố che đậy cơn lo sợ liên tục tăng cao, mạnh miệng tuyên bố: "Mày có giỏi thì làm đi, mày giết vợ của Kiều Lục Nghị, xem hắn ta có giết mày không!"
"Đúng nhỉ?" A Lãng giả vờ kinh ngạc, chớp mắt liền hạ thấp giọng nhắc nhở: "Đáng tiếc, tao biết rõ mày không giữ người thật bên cạnh."
Trong khi đội vệ sĩ được cử theo đang đấu kiên nhẫn với người đàn ông này, người phụ nữ mặc đồ lao công khi nãy nhanh chóng đẩy thùng rác về một hướng khác khuất người.
Nhìn thấy chiếc xe hơi đen đậu trong góc tầng hầm, người phụ nữ mặt mày lấm lét nhìn ngó xung quanh, bước chân vội vã đẩy nhanh thùng rác về phía chiếc xe đang đợi.
Đến nơi, bà ra vội gõ lên cửa xe mấy cái, cửa xe tự động từ từ mở ra.
Bên trong, hai người đàn ông đầu chảy máu nằm bất tỉnh, tài xế đang ngồi ở phía trên chợt xoay đầu nhếch môi cười kỳ dị.
A Nhĩ nhướng nhẹ mày, cất giọng rùng rợn: "Xin chào!"
Người phụ nữ mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân không ngừng run rẩy vội bỏ của chạy lấy người.
Ngay khi bà ta vừa xoay người lại, một dàn người đàn ông hơn mười người đã chặn lối, mặt mày ai nấy đều cực kỳ bố.
Người phụ nữ sợ hãi lùi vài bước, hai hàm răng run đến va lập cập vào nhau.
Bà ta thận trọng ngẩng đầu nhìn mặt người đàn ông thân hình to lớn đứng đầu.
Cả người anh tỏa ra sát khí dày đặc, ánh mắt sâu hút lạnh lẽo đến ngộp thở, dưới mắt trái là vết sẹo chứng minh thân thế không tầm thường.
"Làm...!ơn...!tha cho...!tôi..." Người phụ nữ sợ hãi chắp hai tay cầu xin, hoảng loạn đến lắp bắp, Kiều Lục Nghị còn chưa phát lệnh thì bà ta đã lăn đùng ra xỉu.
Kiều Lục Nghị lạnh lùng bước qua bà ta đi về phía thùng rác.
A Nhĩ lúc này cũng đã xuống xe, mở nắp thùng rác, giúp Kiều Lục Nghị một tay đưa bao đen lớn bên trong ra ngoài.
Đặt bao đen xuống đất, Kiều Lục Nghị thẳng thừng xé rách bao ra, Lâm Nghiên Hy sớm bất tỉnh không có chút phản ứng nào.
"Hy Hy..." Kiều Lục Nghị bất an vỗ nhẹ vào má Lâm Nghiên Hy để gọi cô tỉnh, lồng nhấp nhô một cách nặng nề vì bất an.
Hàn Mạt quan sát tình hình một lúc, chợt lên tiếng góp lời: "Có lẽ bị chụp thuốc mê rồi, đưa cô ấy đến bệnh viện kiểm tra thử xem có bị thương ở đâu không."
Ruột gan Kiều Lục Nghị sôi sục, dứt khoát xé bỏ bao bế Lâm Nghiên Hy lên.
Đôi mắt lạnh lẽo càng nhuốm màu u tối, anh bế cô lên bước đi vững chãi, bất chợt phun ra một chữ vô tình: "Đốt!"