Oanh!
Ám Ảnh đánh ra một quyền, hư không rung động, một đạo chấn động vô hình bay thẳng đến Ma Vũ Loạn, mọi thứ ven đường đều bị xung kích đánh cho nát vụn.
Hừ!
Ma Vũ Loạn hừ lạnh, vẻ mặt lãnh khốc không có chút rung động. Con mắt Ma Vũ Loạn như đèn lồng trong suốt, một Ma long từ trong đó lao ra, giương nanh múa vuốt đón nhận một quyền của Ám Ảnh.
Đây là một bí pháp cực kỳ bá đạo, chống lại chiến kỹ của Ám Ảnh, không rơi vào thế hạ phong, dây dưa không ngừng.
Hai người đại chiến, dễ như bẻ cành khô, như đẽo gỗ mục, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, một đường đánh từ trong núi đánh lên đỉnh núi, rất nhanh đã đến gần cung điện.
"Dừng tay!"
,
Một tiếng hét mang theo vẻ giận dữ truyền đến từ cung đến. Chính là tiếng của một vị Trưởng lão, vì ko muốn cung điện của mình bị đánh nát nên đã mở miệng ngăn cản.
Nhưng mà dường như người nọ cũng ko hiểu biết gì về hai người này.
Ma Vũ Loạn chiến đấu đến mức rất nhẹ nhàng vui vẻ, bá đạo tuyệt luân. Căn bản Ma Vũ Loạn không có để ý tới tiếng cảnh cáo của vị trưởng lão kia. Mắt như kim đăng, thân như du long. Hiện tại thì hai người cũng vừa đến phía trên cung điện. Lấy song quyền đối chiến Ám Ảnh, dưới chân thì dùng sức đạp xuống.
Kim: vàng. Đăng: đèn.
Oanh long long. . .
Cung điện sụp đổ, đá vụn, gạch ngói bay tán loạn. Một thân ảnh đầy bụi, không thể chật vật hơn lao ra từ trong cung điện.
"Ma Vũ Loạn. Ngươi dừng tay cho ta." Vị Trưởng lão xui xẻo này tức giận hét lớn.
"Cút!"
Ma Vũ Loạn tức giận đuổi đi, bá đạo tuyệt luân. Đường đường là Đạp hư Trưởng lão lại bị một đại đệ tử trẻ tuối không chút do dự giận dữ đuổi đi. Quả thực rất mất mặt.
"Thằng nhãi ranh, một thằng nhãi ranh." Nhưng ko ngờ là vị vị Trưởng lão này tuy giận dữ nhưng cũng không có ý ra tay, chỉ là vẻ mặt lão hơi đau đớn. Điều này làm cho Cơ Trường Không đang đứng ở một bên xem chiến rất là kinh ngạc.
Theo lý thuyết thì một vị Đạp hư Trưởng lão bị một tên tiểu bối như Ma Vũ Loạn không chút lưu tình mà quát lớn vào mặt thì dù ko thẹn quá hoá giận nhưng nhiều ít cũng phải thể hiện ra chứ? Nhưng như thế này là sao?
Đánh không lại? Không thể có khả năng này! Tốt xấu gì cũng là Đạp hư Trưởng lão, không thể nào không đối phó được hai tiểu bối Thiên Môn cảnh giới.
Đạp hư cường giả, lăng hư đạp không, có thể ngự không mà đi, không phải tu giả Thiên Môn có thể so sánh được.
Ám Ảnh và Ma Vũ Loạn thì hiện tại ko như vậy. Tuy rằng hai người dựa vào tốc độ có thể dừng lại trong chốc lát trong hư không nhưng ko thể lâu dài. Pháp lực đánh cuông sẽ tản đi, còn ngự không cường giả thì pháp lực đánh ra ko dứt, lại không dính chút bụi bặm trên người.
Một đường đánh tới, vô cùng kịch liệt. Ba tòa cung điện liên tiếp sụp đổ, thanh thế kinh người, một nửa Trấn Ma tông đều đã bị kinh động.
Chỉ là bây giờ hai người đánh đến tình trạng như vậy nên rõ ràng đã ko còn để ý đến cái gì. Dù là Trưởng lão, đệ tử hay gì đi nữa, nếu dám ngăn cản trước mặt hai người thì đều bị mắng ko chút lưu tình hoặc bị đánh thành đầu heo.
Cơ Trường Không nhìn như mê như say, cả người đều đắm chìm trong đó. Thế hệ trẻ tuổi đỉnh phong đại chiến, một chuyện tốt như vậy thì có thể đi đâu để chứng kiến đây?
Ma Vũ Loạn chủ tu công pháp ma đạo, uy thế bá đạo kinh người. Còn Ám Ảnh nhìn như người biếng nhác lại rõ ràng tu luyện chiến kỹ võ đạo. Có thể nói hai người bên tám lạng người nửa cân.
Người này cũng không thể làm gì được người kia.
Nhưng mà hai người này bất kể là vận dụng chiến kỹ hay là nắm chắc thời cơ đều khéo đến tuyệt đỉnh, trong đó có rất nhiều thứ đáng để học tập. Trong nhất thời, tầm mắt và kinh nghiệm của Cơ Trường Không đều tăng lên nhanh chóng.
Oanh!
Lại một con Mặc long lao ra, nghiền nát mấy chục gốc cổ thụ nhưng lúc này lại có chút khác lúc trước, đó là trong bụi cây lại có người.
Quỷ rượu uống say như chết, cũng ko biết hai người có cố ý hay không. Dù sao thì cũng đã bị cuốn vào đại chiến, dù không tình nguyện thì cũng ko có cơ hội rời khỏi. Bởi vì hai người phát hiện ra người nọ đã đồng thời đánh ra một quyền.
Ma quang mênh mông cuồn cuộn như muốn nuốt cả trời, thần quang vô lượng chấn động chín tầng trời. Dù Ma Vũ Loạn hay là Ám Dạ đều là thiên tài đỉnh phong nên hai người đồng tâm hiệp lực đánh ra một kích quả thực có thể rung chuyển núi cao, uy hiếp Đạp hư.
Cơ Trường Không nhìn ríu rít không thôi, đồng thời cũng lo lắng cho vị Đại sư huynh không biết sâu cạn của mình .
Nghe danh không bằng gặp mặt. Thanh danh quỷ rượu sư huynh dù thịnh nhưng hình tượng lại làm cho hắn lo lắng. Tuy rằng trước đây không lâu đã từng lộ ra chút thủ đoạn nhưng cụ thể như thế nào thì hắn lại không biết gì cả.
Ngâm!
Tiếng rồng ngâm, hổ gầm phá không mà đến rồi một đao kiếm quang cũng lướt đến, phá vỡ hư không.
Cho tới bây giờ Cơ Trường Không cũng ko biết vị đại sư này lại là một kiếm tu. Hơn nữa trình độ đã đến loại này. Dù sao thì một bên là quỷ rượu và một bên là kiếm khách, thật có chút ko hoà hợp cho lắm.
Một kiếm đến, cắt ngang tám hướng, kiếm quang sáng chói, mặt trời cũng không thể che lấp hào quang. Hào quang chiếu rọi một phương. Những nơi nó đi qua, dù là pháp lực hay là cổ thụ đều đứt gãy, thật ngay ngắn chỉnh tề, nhẵn bóng như gương.
Đại chiến đã mở rộng thành ba người. Lực phá hoại càng kinh khủng hơn. Đệ tử xung quanh đang xem chiến cũng không dám đến quá gần.
Ma Vũ Loạn phát ra Ma khí dày đặc, bá đạo vô cùng, giống như đại ma kinh thế quan sát chúng sinh. Mà bước chân lảo đảo, người đầy mùi rượu chính là kiếm khách, một thanh trường kiếm chặt đứt hư không. Còn lại là một thân ảnh như chiến thần chín tầng trời, một quyền hay một cước đều có thể chấn động hư không.
Một đám Trưởng lão hoặc là vô cùng đau đớn, hoặc là vuốt râu cười khẽ, nhìn ba người đại chiến cũng không ngăn lại.
Cuối cùng, rốt cục thì đại họa cũng rơi xuống ba người. Một cung điện gần sườn núi cách đó không xa bị ba người đánh sụp, ngay lập tức một tiếng gào thét giận dữ mang theo đau khổ truyền đến, chấn động ba người, làm cho họ phải rút lui.
"Ba tên khốn kiếp các ngươi. Lão phu phải vất vả lắp mới luyện thành một lò Linh dược nhưng lại bị các ngươi huỷ mất rồi." Một vị Trưởng lão bị cháy đen phóng lên trời. Đây là một vị Trưởng lão si mê luyện đan ở Trấn Ma tông, cực kỳ hiếm thấy.
Luyện Đan Sư ở Viễn Cổ giới chính là là một chức nghiệp rất cao quý. Tu giả bình thường không muốn tuỳ tiện đắc tội. Cho dù là ở trong Tông môn, bọn họ cũng có địa vị cực cao. Dù sao thì nếu như trên đường tu hành có một vị Luyện Đan Sư chăm sóc, việc tu hành sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Nếu là đệ tử khác, xảy ra chuyện như vậy chắc sẽ làm bọn họ nơm nớp lo sợ nhưng tiếc là lão gặp phải Ma Vũ Loạn cho nên nghênh đón lão chính là một nắm đấm, nắm đấm của Ma Vũ Loạn!
Đối thủ bây giờ của Ma Vũ Loạn tạm thời đổi thành vị Trưởng lão xui xẻo này, còn Ám Ảnh và quỷ rượu lại đang chém giết nhau. Thật là lộn xộn chết đi được, giống như là cừu địch sinh tử, đánh chết lại lên.
Cuồng vọng, bá đạo, không ai bì nổi, Ma Vũ Loạn thật không hổ là 'Ma'. Lúc trước, cũng vì bất mãn với chữ ''Mặc' nên mới đổi thành 'Ma', tự mình sửa lại tên, thích 'Ma' nên chọn 'Ma'.
Chắc hẳn một màn này tuyệt đối ko xuất hiện ở Tông môn khác, một người đánh như phát điên với một vị Trưởng lão. Hai người cúng đối cứng, từng quyền đáp trả nhau, đánh rất thê thảm.
Dường như vị Trưởng lão này cũng không có đặt chân đến Đạp hư cảnh giới cho nên tuy rằng Ma Vũ Loạn hơi rơi xuống hạ phong nhưng cũng ko thua. Không thể không nói, đây cũng là một kỳ tích, gia hỏa này bá đạo đến mức tận cùng. Mặc dù ở thế yếu cũng tiến công, hung hãn không sợ chết.
"Đánh đánh đánh, đáng đánh. . ."
"Dùng Thần Vương Quyền, đánh hắn, đúng rồi..."
"Đại sư huynh cuồng ma loạn vũ, không nên khách khí a, Cửu trưởng lão thì cũng không sao..."
...
Không biết từ bao giờ đã hình thành nên một nhóm mười đại đệ tử trẻ tuổi chỉ sợ thiên hạ không loạn, còn có một gia hỏa già mà không nghiêm cũng đứng bên châm ngòi thổi gió, chơi đùa đến bất diệt nhạc hồ.
Bất diệt nhạc hồ: diễn tả tình thế, tình hình phát triển đến tình trạng cao nhất.-KìNgộ
Không thể không nói, những người này thật sự rất có cá tính, cũng có chút đáng yêu.
Tuy Trấn Ma tông ở nơi vắng vẻ, đệ tử thưa thớt nhưng từ một khía cạnh nào đó mà nói thì hoàn cảnh như vậy sẽ làm mọi người không bị nhiễm loạn, tâm cảnh sẽ vẫn vàng hơn, không tranh quyền thế, có một đạo tâm thuần khiết.
Theo như những gì Cơ Trường Không nhìn thấy được, tuy đệ tử nơi đây chưa đến trăm người nhưng mà bất kỳ một người nào đều có tài năng xuất chúng, so với Thiếu tông chủ Luyện Thi tông thì mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
Tài nguyên đầy đủ, công pháp thì tùy ý chọn lựa, tranh đấu giữa đệ tử với nhau, giữa Trưởng lão kỳ thật rất ít, cho dù có cũng rất tốt.
Vô hình chung, bầu không khí này tựa hồ vô cùng thích hợp để cho đệ tử Trấn Ma tông tu luyện công pháp. Ngoại trừ Ma Vũ Loạn là ngoại lệ, những người còn lại không khỏi bình thản, mặc dù có nhiệt huyết nhưng không có ác ý.
Chỉ có điều, dù là rất cảm thán những việc này nhưng Cơ Trường Không cũng cảm giác khóc không ra nước mắt. Có vẻ như trong hàng đệ tử chung quanh đây, tu vi của hắn là đếm người từ dưới lên, không sai biệt lắm.
Tuy rằng chiến lực chân thật có lẽ cũng không tệ lắm nhưng tu vi lại rất vớ vẫn.
Chính là Khai Mạch lục trọng thiên, giản dị đến mới không ai thèm ra tay, thật mất mặt a!
Cuối cùng, trận đại chiến cũng kết thúc sau khi một vị Đại trưởng lão mạnh mẽ can thiệp. Tuy rằng những người ở đây cũng không nghĩ rằng sẽ kết thúc nhanh như vậy nhưng hơn ba mươi tòa cung điện liên tiếp sụp đổ, mặc dù là Trấn Ma tông cũng không khỏi đau lòng.
Nhưng mà việc xây dựng cung điện cũng là chuyện rất đơn giản, trình độ nào mà lực lượng vượt quá tưởng tượng như này thì chính là siêu thoát phàm nhân.