Lại một trận lưỡng bại câu thương nữa và còn là trận đại chiến của tu giả đỉnh phong, mỗi người đều ko phải người tầm thường, rất kinh khủng.
Trên thực tế thì lần đại chiến này Lãnh Băng Tâm đã nhặt được tiện nghi, bởi vì y tu luyện công pháp đặc biệt nên tránh được mũi nhọn của đối phương. Vì với lực lượng của Nhị công tử thì nếu Cơ Trường Không có đại chiến với y cũng chưa chắc đã có thể trên cơ mà áp chế được y.
"Hai vị đạo huynh, mời." Ngay lúc này, Trần Thủy Hà lại bất đắc dĩ đi ra ngoài lần nữa.
Nói thật lòng thì người làm chủ tiệc trà này thật sự thảm, dù là thân phận hay địa vị cũng ko thể so sánh với những người này. Sự xuất hiện của người chủ tiệc trà lần này chỉ là để giúp hai bên thoả hiệp mà thôi, còn nói về quyền hành thì thật ko có một chút nào!
"Long Vô Địch. Ngươi cũng nên đi ra đi, kết thúc sớm một chút, giải quyết gọn lẹ đi." Trận đại chiến này vừa kết thúc thì Lâm Đông Thăng bỗng nhiên đứng dậy quát. Thân thể của gã gầy yếu, nhưng cũng ko ai dám khinh thường gã.
Bởi vì gã là thiên tài Đông Vương thành, con trai trưởng Chủ thành, là thiên tài trẻ tuổi, đặc biệt, gã còn là một Đạo văn sư. Chỉ dựa vào những điều này cũng đủ để ko một ai dám khinh thường gã.
"Thiên tài Đông Vương thành. Nghe tiếng đã lâu. Tới đi." Lâm Đông Thăng vừa nói dứt lời thì một thân ảnh đi ra từ trong ko trung.
Y mặc một bộ mãng bào, một đầu tóc dài màu xanh, cả người cường tráng có lực. Y đứng trong không trung, giống như tiên nhân, cả người toát lên vẻ phong lưu phóng khoáng, đây gọi là thiếu niên tuấn kiệt. Bất kể ai nhìn cũng có hảo cảm.
Mãng bào: lễ phục quan đời nhà Thanh, cái bộ ái cương thi đưa tay lên rồi nhảy nhảy đó.-KìNgộ ^^
Ô...ô...n...g!
Hư không bắt đầu rung động, vô số tinh khí hội tụ xung quanh người y. Tay Lâm Đông Thăng chuyển động liên tục, y viết ra bốn chữ to trong không trung - Trảm Yêu Trừ Ma!
Sát khí ngút trời, chiến ý xông lên đến tầng mây, Long Vô Địch chỉ cảm thấy trời đất này giống như đang bài xích y, ko muốn y tồn tại.
Đạo tu, mỗi tiếng nói mỗi cử động đều ẩn chứa Đại đạo. Trong truyền thuyết đã có người tu luyện đến cảnh giới nhất định thì thậm chí một động tác tuỳ ý cũng có thể giúp cho người ta có cơ hội đột phá, thậm chí có Đạo thánh mở miệng liền thành phép, như thần vậy!
Lâm Đông Thăng dùng toàn bộ tu vi viết ra chữ này, ẩn chứa tinh khí thần của y, sát ý mênh mông uy năng khủng bố, chữ sau càng uy lực hơn chữ trước.
Oanh!
Long Vô Địch bay ngược ra sau, bộ dáng rất chật vật.
Trong ko trung giống như sinh ra vô số binh giáp, xếp thành một trận Trảm Yêu Trừ Ma. Những nơi họ đi qua, vô số Yêu tộc bị xoắn thành thịt nát, ko có gì có thể ngăn cản. Đại quân Nhân tộc này chưa từng có từ trước đến nay, khủng bố khôn cùng.
Đây là đại thế, đương nhiên là đại thế, ko thể sai!
Dù tu giả đang xem chiến ở đây hay những cường giả ở sâu trong hư không cũng đều rung động. Ai cũng ko kìm chế được mà thốt lên tiếng sợ hãi, mặt mũi tràn đầy kinh động.
Tráng hán áp bách một người gầy yếu làm cho người gầy yếu sợ hãi, đây gọi là thế. Sĩ khí quân đội tăng vọt còn tinh thần địch nhân lại da sút, đây cũng gọi là thế. Một chủng tộc cũng có thể hội tụ đại thế áp để bách địch nhân, dùng sân nhà là làm ưu thế...
Mà Lâm Đông Thăng rõ ràng dùng bốn chữ Trảm Yêu Trừ Ma vô thượng, dẫn động tâm thần của Nhân tộc, đây quả thực là chuyện ko thể tưởng tượng được. Với tu vi của y thì đây gần như là chuyện ko thể nào.
Dùng toàn lực, ko lưu lại chút nào, tinh khí thần hội tụ lại cùng một chỗ, là việc chưa từng có từ trước đến nay, cuối cùng đã dẫn động đại thế, số mệnh.
Nếu ko như thế thì với chiến lực của Long Vô Địch, làm sao y có thể đánh Long Vô Địch bại lui, làm sao mà Long Vô Địch ko thể có tí kháng cự nào?
Thủ đoạn của Long Vô Địch được lấy ra hết, pháp lực cuồn cuộn xuất ra liên tục. Chỉ tiếc là dưới đại thế này, căn bản gã ko có lực phản kháng. Đại thế chếm Yêu của Nhân tộc đè xuống, mà trùng hợp Long Vô Địch lại là Yêu tộc nên căn bản gã ko thể phản kháng.
Địa vị Nhân tộc ngày nay đã ngang bằng với yêu tộc dưới Tinh không này, thậm chí chiếm chút thượng phong. Đại thế Nhân tộc cũng ko phải một người như gã có thể chống lại được.
"Tốt cho một Lâm Đông Thăng, tốt cho một Vương tử Đông thành. Ko ngờ sau khi bị thương mà ngươi lại có được năng lực như vậy." Long Vô Địch bước lùi về sau từng bước. Tuy rằng gã chật vật nhưng ko loạn, chân đạp theo vị trí ngôi sao, tiến thối có bộ pháp, chỉ chờ đại thế tiêu hao hết thì sẽ đánh ra một kích lôi đình!
Khục khục, khục khục. . . Lâm Đông Thăng liên tục ho ra máu. Thương thế của y đã tái phát, vết thương cũ chưa lành nhưng lại cưỡng ép thi triển một kích đỉnh phong, cho nên mới bị cắn trả.
Ô...ô...n...g!
Long Vô Địch bắt đầu phản kích, vô tận hào quang xuất hiện trong tay hắn, rồi sau đó một thân ảnh màu xanh phóng lên trời. Ánh sáng màu xanh mênh mông cuồn cuộn hoá thành một Cự long, ngạo nghễ phóng thẳng lên trời.
Thăng Long Phá, một kích phá mây xanh, đại thế đều bị ngưng trệ.
Ầm ầm, ầm ầm. . .
Một tiếng nổ mạnh truyền đến từ trong ko trung, từ nơi Thanh Long tranh phong với đại thế kia.
Nhân vật tầm thường tất nhiên ko làm được chuyện này, dùng lực lượng chống lại đại thế, nhưng gã cũng ko phải là người bình thường. Y có một chút huyết mạch giao long trong người, gần như được xem là một nửa Hoàng tộc. Long Tộc là sinh vật có thể đạp mây tạo gió, nên đối với đại thế đã có ưu thế.
Tiếng nổ phá ko vang lên liên tiếp, cuối cùng trời đất yên lặng lại, hết thảy đều biến mất.
Phốc!
Lâm Đông Thăng bay ngược ra sau, máu tươi điên cuồng phun ra. Bản thân y vốn đã là người gầy yếu, hiện giờ lại là người càng gầy yếu hơn, giống như có thể đổ gục bất cứ lúc nào khi gió thổi qua.
"Lâm Đông Thăng, ngươi thất bại." Khí phách Long Vô Địch bừng bừng phấn chấn, từng bước bước ra, uy vũ vô cùng.
"Nhân tộc, sinh vật yếu kém. Cho dù là cái được gọi là thiên tài cũng ko hơn gì kiến hôi, không chịu nổi một kích." Long Vô Địch oai phong tứ phương, những gã nơi đi qua đều làm cho Nhân tộc ở đấy vô cùng phẫn nộ.
"Ngươi nói cái gì, khốn kiếp, thừa dịp người gặp nguy. Nếu ko phải thiên kiêu Nhân tộc chúng ta có thương tích trong người thì ngươi làm sao có thể thắng được...."
"Đúng vậy, rất vô sỉ. . ."
"Từ trước đến nay, kẻ mang lông đội sừng không hề biết xấu hổ, Long Vô Địch gì chứ, phân chó..."
. . .
"Im ngay!"
Mọi người đang xúc động thì bỗng nhiên Long Vô Địch quát lên một tiếng kinh thiên động địa, giống như sấm sét giữa trời quang, khủng bố vô biên.
"Một đám phế vật. Nếu ko phục thì hãy lên đấu cùng ta, chỉ biết dùng miệng lưỡi, thật là buồn cười." Long Vô Địch cười lạnh liên tục.
Phần lớn Nhân tộc đều hững hờ vì chủ yếu là do ko ai có khả năng đấu cùng gã. Long Vô Địch có chiến lực mạnh nhất trong ba vị công tử Yêu tộc, tuyệt đối ko phải dạng dễ dàng đối phó. Mọi người ở đây ko ai có thể địch lại.
"Người phản bội, Nhân tộc ti tiện." Long Vô Địch cười, nét cười càng ngày càng ngày càng đậm.
Vô số tu giả Nhân tộc cắn răng, trán nổi gân xanh, hận ko thể giết chết tên Yêu tộc lớn lối này ngay lập tức.
"Nhìn xem đám phế vật các ngươi, toàn những tên vô dụng. Nhân tộc các ngươi thật sự đáng buồn cười, cái gọi là thiên tài tuyệt thế, thiên kiêu chi tử, buồn cười, thật là buồn cười. Hãy nhìn xem bọn người này, thật đáng chê cười." Long Vô Địch tùy ý quét mắt bốn phía.
"Lâm Đông Thăng, ngươi xem những phế vật này, ta xử lý giúp ngươi a." Long Vô Địch chợt bộc cười to.
Oanh!
Y đánh ra một quyền, gió mây chợt nổi, lực lượng đáng sợ quét ngang bốn phía.
Phốc, phốc. . .
Hơn tu giả đứng trước lập tức phun máu, vô cùng thê thảm. Long Vô Địch như hổ vào bầy dê, tùy ý ra tay, ko ai có thể chống lại.
Trong nhất thời, gió tanh mưa máu nổi lên, phần lớn tu giả nhao nhao bay ngược ra sau, toàn bộ nước trong Thiên Trì nước đều bị nhuộm thành màu hồng cả.
Tu giả cứ xông lên nhưng cũng ko ngăn được Long Vô Địch mở ra lối đi. Long Vô Địch giống như là người vô địch chốn này.
"Huynh đệ ngươi còn không ra tay sao?" Cũng vào lúc này, Lâm Đông Thăng bỗng nhiên mở miệng.
"A, còn có cường giả?" Long Vô Địch hơi sững sờ.
"Đúng vậy, không kém gì ta lúc ta toàn thịnh, thậm chí còn mạnh hơn. Có thể nói, hắn là đệ nhất cường giả thế hệ trẻ tuổi nơi đây." Lâm Đông Thăng thản nhiên nói.
Y vừa nói ra, bốn phía liền xôn xao, vô số tu giả Nhân tộc đều kích động.
Yêu tộc khinh người quá đáng, quả thực là đang vũ nhục Nhân tộc làm cho bọn họ phẫn nộ tới cực điểm. Vốn dĩ bọn họ ko nghĩ đến việc còn có ai có thể đối phó với gã này nhưng ko ngờ lại có chuyển biến, rõ ràng còn có cao nhân ẩn nấp. Trong nhất thời, tất cả mọi người đều hưng phấn vô cùng.
"Nhưng sao ta vẫn chưa từng nghe có một thiên kiêu như vậy? Thật là nực cười, ko phải ngươi đang gạt ta đấy chứ?" Long Vô Địch dùng ánh mắt âm lãnh nhìn y nói.
Ko chỉ có gã mà những tu giả đang trổi dậy hy vọng đều bỗng nhiên yên lặng lại. Đúng vậy! Bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến một người nào như vậy, trừ khi Sở Bình Nguyên hay Nhị công tử Liễu gia đi ra. Trong nhất thời, tất cả mọi người lại suy sụp lần nữa.
"Ngươi chưa nghe nói qua đó là do kiến thức của ngươi quá nông cạn." Lâm Đông Thăng nhàn nhạt lắc đầu, không thèm để ý đến mọi người có tin hay ko.
"Đúng vậy." Nghe lời nói ấy của y, các tu giả lại phấn chấn lên. Ko phải mọi người thường nói thiên hạ đầy rẫy cường giả sao, thế thì tại sao lại ko có người mà bọn họ chưa nghe quá chứ, nói ko chừng chính là cao nhân lánh đời!
"A, đệ nhất cao thủ, buồn cười, ở đâu nào?" Long Vô Địch cười ha ha.
"Ở đây!" Theo hướng ngón tay của y, các tu giả lần lượt nhanh chóng tránh ra, như bổ sóng trảm biển. Cuối cùng, khi mọi người đã tránh ra đã để lộ ra Cơ Trường Không mang vẻ mặt bất đắc dĩ, và tiểu nha đầu bên cạnh!