Trong linh trì khí lạnh tỏa tứ phía, Thiên Tốn quay mặt dựa vào bờ bể khảm ngọc sưởi ấm, gương mặt bị lạnh đến trắng bệch. Nếu là người bình thường ngâm trong ao được chú phép này, chỉ trong thời gian ngắn sẽ nhiễm lạnh mà chết, huống chi thương thế của hắn còn chưa lành. Nhưng nếu muốn khắc chế chú độc trong cơ thể thì không thể không ngâm mình ở đây bốn canh giờ. Hắn có thể sống được tới nay cũng phải nhờ vào ngọc sưởi để bảo hộ tim mạch, giữ lại chút sức lực mà thôi.
Đương nhiên, mỗi ngày hắn chữa thương ở Thánh cung như thế nào, hắn chưa bao giờ nói cho Lạc Tự Tỉnh, cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ cho bất cứ ai biết. Dày vò của chú độc từ nhỏ vẫn luôn như thế, thậm chí hắn đã sắp quen.
Mẫn Diễn ngồi trên bờ bên người hắn, nhìn ấn ký thanh long đã thu lại tới ngang lưng, trầm ngâm suy nghĩ.
"Điện hạ thích ngai vị kia sao?"
Thiên Tốn khép hờ mắt, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Cho dù có thích, Quốc sư nghĩ ta có thể ngồi được bao lâu?"
"Nói vậy tức là vẫn muốn. Nếu chiếm được, điện hạ muốn làm gì?"
"Làm gì? A, thế nhưng ta chưa bao giờ nghĩ tới."
Mẫn Diễn lấy thủy kính ra, thấy trong kính mây mù mờ mịt.
Thiên Tốn vẫn không động đậy, hơi không hiểu mấy lời này, đồng thời gợi lại ký ức về lần đầu tiên hắn gặp Mẫn Diễn. Khi đó hắn còn quá nhỏ tuổi, ngây thơ không biết gì, cho rằng Quốc sư là thần nhân có thể lật ngược thế sự, có thể giúp hắn hoàn toàn thoát khỏi tra tấn. Vậy nhưng ngài chỉ im lặng cứu tính mạng hắn lần này qua lần khác, cho hắn biết rằng hắn sẽ vĩnh viễn phải chịu đựng đau đớn như thế. Là Quốc sư thì sao? Là Phụ hoàng thì sao? Mẫu thân thì sao? Hoàng tỷ thì sao? Hoàng huynh thì sao? Không ai có thể cứu được hắn, cũng không một người nào nguyện ý cứu hắn.
"Ta từng cho rằng muốn hiểu bốn vị điện hạ thì chỉ cần một thời gian ngắn, hóa ra cũng không đơn giản như vậy."
"Hưm? Quốc sư thông hiểu thế sự, còn có gì không biết?"
Mẫn Diễn quay sang người bên cạnh, con mắt vàng chợt hiện lên ánh sáng nhạt, con mắt xanh lại vô cùng tối. "Ví dụ như – tính tình, ý tưởng của điện hạ, ta đều không rõ lắm."
Thiên Tốn thấp giọng bật cười: "Ta vốn tưởng Quốc sư là người hiểu biết ta nhất. Dù sao thì bao nhiêu lần đều là dựa vào Quốc sư mới sống sót được."
"Quả thật, so với các vị điện hạ khác, thậm chí so với bệ hạ và Đức Phi nương nương, ta hiểu rõ ngài hơn. Vậy nhưng vẫn nhìn không thấu."
"Quốc sư đánh giá ta quá cao rồi."
"Tích Vương điện hạ ác tâm quá nặng, Hoà Vương điện hạ quyến luyến huyết thống. Hai vị điện hạ này khi hành động đều có tác phong riêng. Bọn họ có đủ thực lực, bởi vậy cũng không phải băn khoăn quá nhiều. Mà ngài và Duệ Vương điện hạ thì suy nghĩ sâu xa, vô cùng cẩn trọng."
Thiên Tốn vẫn cười nhạt như trước, chưa có ý đáp lời.
Mẫn Diễn nhìn xuống: "Trong lần họp mặt vừa rồi, ta được Sơ Ngôn Quốc sư chỉ bảo rằng dòng dõi đế vương có người hợp với đế vị có người không, mà ta vốn vẫn không để ý tới hành động của phe điện hạ, cho rằng ngài không phù hợp. Hiện giờ xem lại từng việc, điện hạ không để lộ gì, bằng những dấu vết còn lại, ta cũng không có cách nào xác định được con người ngài có thích hợp với ngôi vị hoàng đế hay không."
"Con người ta? Có năng lực là đủ. Tính tình thì có thể thay đổi."
"Có những điều dù việc gì xảy ra cũng không thay đổi."
Ấn ký trên người bỗng nhiên đau đớn, giống như có vô số kim châm động đậy trong người, hơi thở của Thiên Tốn dần trở nên nặng nhọc hơn.
Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện giữa sương trắng mờ mịt. Tầm mắt Thiên Tốn khi thì mờ ảo khi thì rõ ràng; hắn khẽ nhăn mày. Hắn không muốn người ngoài nhìn thấy bộ dáng suy yếu của mình lúc này, Mẫn Diễn hẳn phải biết, sao lại để kẻ này đến gần?
Thân pháp của người nọ rất nhanh, trong giây lát đã đứng trước mặt hắn, ánh mắt lộ vẻ kinh ngạc, chính là Lạc Tự Tỉnh.
Chẳng biết tại sao, Thiên Tốn càng thấy giận dữ. Đổi thành ai khác cũng tốt hơn. Tuy không hoàn toàn hiểu rõ lý do, hắn biết Lạc Tự Tỉnh có ảnh hưởng ngày càng lớn tới tâm tình của mình. Mẫn Diễn đang ngồi ở bên, không biết có bao nhiêu phần "chân tình" mà hắn đang cực lực che giấu sẽ lọt vào mắt vị này.
"Quốc sư, người hắn đã yếu như vậy, có thể chịu đựng được sao?" Lạc Tự Tỉnh vừa bước vào điện đã cảm thấy khác rất nhiều so với lần trước. Chỉ cần nhìn, hắn cũng cảm nhận được làn nước dưới tầng sương trắng kia lạnh đến thấu xương. Dù có là hắn e rằng cũng không chịu nổi hai ba canh giờ. Hồ ly này lại có thể chịu được, hắn không thể không bội phục.
Mẫn Diễn nhướn mày: "Bao nhiêu ngày không phải vẫn êm đẹp ngâm ở đây sao?"
"Quốc sư làm vậy cũng quá mạo hiểm. Không phải là chỉ dùng hắn để thử đấy chứ."
"Chưa từng có tiền lệ, điện hạ xưa nay đều trị liệu như thế."
Mệnh của hồ ly thật sự là không ra gì sao? Lạc Tự Tỉnh bất bình trong lòng, trên mặt thì miễn cưỡng giữ vẻ bình tĩnh: "Ấn ký trên người hắn rốt cuộc là cái gì? Xem ra so với lần trước đã nhỏ đi rất nhiều." Lần trước đầu rồng dữ tợn trên mặt Thiên Tốn khiến Mẫn Diễn cũng phải khẽ biến sắc, hiện giờ thì đã dần dần thu nhỏ, giống như một nguồn năng lượng nào đó trong cơ thể hắn đang bị kiềm chế lại.
Bốn ánh mắt chăm chú nhìn vào tấm lưng của Chiêu Vương điện hạ. Những đường cong xanh đậm kia như thể có sinh mệnh, dùng mắt thường cũng có thể thấy chúng đang từ từ nhạt đi, thay đổi một chút, rồi đột ngột lại tạo thành một hình vẽ sống động như trước, khí thế phi thường.
Mẫn Diễn trầm ngâm một hồi, thở dài: "Cái này sao..."
Không tiện nói ư? Nhưng sao nhìn thì cứ cảm thấy vị này như một con cáo già đang mớm lời, muốn hắn mở miệng hỏi. Lạc Tự Tỉnh có chút kiêng nể vị Quốc sư này, tất nhiên là cảnh giác thêm vài phần, thế nào cũng không muốn hỏi tiếp, tránh cho rơi vào bẫy rập gì đó.
Mẫn Diễn cũng không có ý định chủ động nói, nét mặt vẫn hơi khó xử.
"Không phải đã nói rồi sao? Là gốc của vạn ác."
Thiên Tốn thấp giọng bảo.
Lạc Tự Tỉnh nhăn mày, khóe mắt thấy Mẫn Diễn hơi cong môi.
"Không sai, ‘Gốc của vạn ác’, nhưng cũng là lý do lớn nhất khiến điện hạ được bệ hạ đặt nhiều kỳ vọng vào như vậy."
"Sao lại nói vậy?" Lạc Tự Tỉnh truy hỏi.
"Cũng thế, sớm hay muộn cũng phải biết." Mẫn Diễn thở dài thườn thượt.
Lạc Tự Tỉnh liếc nhanh về phía Thiên Tốn, thấy hắn không có phản ứng gì, trên mặt thêm vài phần tò mò.
"Nội điện chắc cũng biết, các hoàng đế đều lập khế ước với linh thú, bảo vệ đất nước. Lúc khế ước thành, một dấu ấn sẽ được để lại trên người. Bởi vậy mỗi vị bệ hạ đều có ấn thề."
Lạc Tự Tỉnh hiểu, vậy đây chẳng phải là mang ngọc mắc tội sao? "Đây... không phải là ấn thề phải không." Hắn chưa từng nghe nói có hoàng đế nào sinh ra đã có thệ ước với linh thú.
Mẫn Diễn gật đầu, dừng một chút, hơi cười bảo: "Ấn thề là cơ duyên, chỉ là cơ duyên mà thôi. Muốn làm hoàng đế, sao có thể chỉ dựa vào một cái bớt?"
Hừ một tiếng, Lạc Tự Tỉnh tiếp lời: "Đúng vậy, chỉ là một cái bớt mà thôi, lại có thể khiến người ta sống không bằng chết. Được cái bớt này thì có gì tốt?"
Mẫn Diễn chăm chú nhìn hắn không chớp mắt, chậm rãi nói: "Ta cũng muốn biết."
Nghe được những lời nãy giờ, tâm tình của Thiên Tốn bỗng khá hơn: "Ngươi lại đây, chẳng lẽ là phải xuất chinh?"
Lạc Tự Tỉnh lúc này mới nhớ đến lý do tới đây, gật đầu nói: "Phụ hoàng đúng là có ý đó. Có điều Hồng Uy quân luyện tập mới hơn bốn mươi ngày, muốn thực đấu còn cần một thời gian nữa. Lúc này ra chiến trường thì chỉ toi mạng thôi."
Tuy Hoàng đế có lẽ có lý do để lo lắng, nhưng đứng từ góc nhìn của một tướng lĩnh, làm thế chỉ là tự tay khiến quân sĩ hi sinh vô ích. Không thể nói không, không thể kháng chỉ, bây giờ cũng không có người dám can gián. Trong lòng buồn bực khó chịu, Lạc Tự Tỉnh lại không muốn Lạc Tự Ngộ buồn phiền cùng mình, thế là chưa nghĩ gì khác, vội tới Thánh cung.
Thấy Thiên Tốn không có phản ứng, hắn ngầm bực mình vì đã đi một chuyến công toi. Hoàng thất đối với người thân còn bạc tình, sao có thể hiểu được thế nào là quý trọng tính mạng của người dưới? Nhất tướng công thành vạn cốt khô, hắn chấp nhận, nhưng cũng không muốn hi sinh máu thịt vô tội. "Thôi, so với lãng phí thời gian ở đây, chi bằng trở về xem bọn họ thao luyện."
"Đám người kia tuy lợi hại, chung quy vẫn người ít lực nhỏ. Hơn nữa nói trắng ra thì chỉ là đám ô hợp. Đường đường là tướng quân Lạc gia mà còn sợ bọn họ sao?" Thiên Tốn làm bộ như không thấy nụ cười đầy ẩn ý của Mẫn Diễn, không nhanh không chậm nói.
"Ta sợ bọn họ lúc nào? Để duy trì thế cân bằng, phụ hoàng chắc chắn sẽ điều động xung quanh, hợp thành một đại quân. Quân tâm không thống nhất, uy thế hay mưu mô đến mấy cũng vô dụng."
"Bằng năng lực của ngươi mà còn không trị được?"
Liếc mắt một cái cũng thấy rõ là đang khích tướng, còn cố tình chọc trúng điểm yếu của hắn. Lạc Tự Tỉnh âm thầm cắn răng. Hắn phiền nhất là các loại tính toán lá mặt lá trái, đề phòng giấu diếm. Cho nên hắn thích nơi quân doanh vì có phần mạnh mẽ đơn thuần hơn. Nhưng lúc lẫn lộn nhiều loại người, chuyện quân tướng ngươi lừa ta gạt cũng tăng lên. Hắn rất không vui, nhưng không thể không chấp nhận.
Thiên Tốn mỉm cười, ánh mắt nhìn hắn dịu đi rất nhiều: "Nếu khó chịu, liền mau chấm dứt đi thôi."
Cũng phải, trên chiến trường dùng thủ đoạn gì chẳng được. Hư hư thực thực, thực thực hư hư, thắng là thắng, chỉ có kết quả, không tính quá trình. "Ta về quân doanh đợi chỉ."
Cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh, đúng là tính tình của người này. Thiên Tốn cười cười: "Đi đi."
"Xin chờ." Mẫn Diễn bỗng nhiên gọi hắn lại.
Lạc Tự Tỉnh cùng Thiên Tốn nhìn nhau, hỏi: "Quốc sư có gì chỉ giáo?"
Mẫn Diễn đứng lên, cầm trong tay tấm thủy kính vẫn lượn lờ mây mù, lặng nhìn bọn họ một lúc lâu mới nói: "Theo điện hạ cùng nội điện, trong bốn vị bệ hạ, vị nào có phúc? Vị nào bất hạnh?"
"Phúc?" Thiên Tốn nhẹ nhàng lặp lại, giọng có phần giễu cợt, "Phúc của đế vương là tứ hải thái bình, trong ngoài đồng lòng. Trong nước không lo có loạn, không có ý gây chiến, bên trong không có tranh giành. Như vậy thì chỉ có Khê Dự mà thôi.
Mẫn Diễn nghe kỹ, đôi mắt dị sắc loé lên một tia sáng mờ.
Lạc Tự Tỉnh nghĩ nghĩ, lại nói: "Ngươi nói không sai. Nhưng Khê Dự mặc dù không lo có loạn, dân chúng vẫn còn chịu nhiều đè nén. Cân bằng trong ngoài triều đình chỉ là phúc nhỏ của đế vương, bình dân bách tính được hạnh phúc mới là phúc lớn của đế vương."
"Cân bằng cũng không dễ dàng như vậy." Thiên Tốn lãnh đạm đáp.
Lạc Tự Tỉnh gật đầu: "Quả đúng là như thế. Có điều, ta cho rằng Trì Dương còn có phúc hơn. Sức mạnh phát triển không ngừng, dân chúng đồng lòng tin tưởng, chế độ ngăn nắp trật tự. Bên trong thì quần thần có tài, triều đình có Thái tử, theo thời gian, tất sẽ thành công."
"Lấy Tề Vương của Khê Dự làm Hậu, lại có Lạc Tứ công tử làm chúng thần, còn có Thái tử rất xuất sắc, đúng là có phúc." Thiên Tốn ngưng lại một chút, bỗng như nhớ ra điều gì, nhìn Mẫn Diễn, không nói thêm gì nữa.
Mẫn Diễn nói tiếp: "Tứ công tử là công thần lớn nhất trong việc cải cách của Trì Dương, Tề Vương lại là người trợ lực tốt nhất của Văn Tuyên bệ hạ. Vậy nhưng trong mấy tháng ngắn ngủi lại liên tiếp mất đi bọn họ – nếu Văn Tuyên bệ hạ có thể vượt qua giai đoạn này thì mới có thể xưng là có phúc."
Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra. Mất đi? Hắn có loáng thoáng nghe tin Trì Dương gặp nội biến, nhưng lúc đó đang nằm trên giường bệnh, lại không có ai kể lại tỉ mỉ cho hắn, hắn liền không để ý. Việc này rốt cuộc là phát sinh từ bao giờ? Hồ ly cùng Tự Ngộ sao lại chẳng nói một lời với hắn?
Thấy hắn thất thần, Thiên Tốn lập tức giải thích: "Lúc Trì Dương gặp nội biến, Tề Vương tự mình thỉnh việc phế hậu, khi rời khỏi Trì Dương lại bị thích khách phục kích, hiện giờ còn đang tĩnh dưỡng. Khi đó ngươi bệnh nặng, ta cũng chỉ nghe phong thanh, cho nên không mở lời nói với ngươi. Còn về việc của Tứ công tử, Mẫn Diễn Quốc sư hẳn là rõ hơn ta."
Mẫn Diễn khẽ khụ một tiếng, híp mắt: "Nội điện chắc có biết, Tứ công tử vốn không muốn bị ràng ở buộc nơi cung đình. Bởi vì Vân Vương điện hạ–"
"Vân Vương?" Lại một cái tên xa lạ. Lạc Tự Tỉnh sầm mặt: "Là Vô Cực sao?" Chuyện Vô Cực có xuất thân hoàng thất đã không còn là bí mật đối với huynh đệ Lạc gia, nhưng không ngờ hắn lại chính là thế tử của Hiến Thần.
"Phải. Tháng này sẽ tiếp tục có họp mặt thường kỳ. Hoàng đế Hiến Thần biết được thân thế của Vân Vương, liền bắt ngài phải dâng Tứ công tử, trở lại Hiến Thần. Vân Vương điện hạ dĩ nhiên là không chấp nhận, liền cùng Tứ công tử rời khỏi Bình Dư ngay trong đêm. Ở ngoài, Tứ công tử lấy danh là đặc sứ do Trì Dương phái đi, sự tồn tại của Vân Vương điện hạ cũng được thông cáo cho thiên hạ. Nhưng Hoàng đế vẫn cố chấp, bằng bất cứ giá nào cũng phải bắt điện hạ về. Hiện nay hai vị còn đang phải trốn tránh truy binh của Hiến Thần."
Lạc Tự Tỉnh siết chặt hai bàn tay, một hồi lâu không nói gì.
Thiên Tốn thở dài, lại nói: "Phụ hoàng lần này đi vội vội vàng vàng, không mang theo ai, cũng không đem tin tức gì về. Ta bị thương nặng, ngươi cùng Lục quân tử lòng dạ đều là việc quân, không biết việc này cũng hợp lý. Các ngươi cố nhiên là trọng tình huynh đệ, nhưng dù có sớm nhận được tin cũng không kịp giúp."
Nghe xong lời này, sắc mặt Lạc Tự Tỉnh bỗng đại biến, hắn giận dữ nói: "Ngươi rõ ràng còn không tin ta! Mỗi ngày đều ngồi trong đại trướng, có bao nhiêu cơ hội, ngươi đều có thể nhắc tới! Cho dù không giúp được Tứ ca, việc cần biết thì cũng phải biết!" Dứt lời, hắn nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Thiên Tốn chăm chú dõi theo lưng của hắn, bất đắc dĩ lắc đầu.
Mẫn Diễn có phần thú vị mà đánh giá nét mặt của hắn: "Từ khi nội điện xuất hiện, điện hạ liền thay đổi."
"Vậy sao?"
Trong giây lát, Chiêu Vương điện hạ lại trở lại làm vị quý công tử ôn hòa lãnh đạm nọ, hơn nữa tựa như không thèm để ý đến việc vừa rồi để lộ ra bản tính của mình.
Mẫn Diễn nhẹ nhàng cười, thấp giọng lẩm bẩm: "Phải. Đây là điềm lành."
Thiên Tốn thả lỏng tinh thần, kề má lên trên tấm ngọc sưởi. Vất vả lắm mới thân cận được với Lạc Tự Tỉnh thêm một ít, giờ lại bất hòa? Huyết mạch Lạc gia khăng khít, thật làm người ta tò mò, hâm mộ, lại khó tin.
Mười ngày sau, Ích Minh Đế hạ chỉ, lệnh cho Uy Vũ Tướng quân – Kinh Hồng nội điện Lạc Tự Tỉnh làm Thống soái, Duệ Vương Thiên Ly làm Đốc quân, Võ Hầu thế tử – Trấn Tây Tướng quân Điền Sính cùng Tần Tả tướng quân, Cao Hữu tướng quân làm Phó tướng, điều động từ tứ quân ra tổng cộng tám mươi vạn đại quân, xuất chinh tiêu diệt phản tặc.
Ngay hôm đó, Kinh Hồng nội điện điểm tướng xuất hành, tám mươi vạn binh từ từ hành quân về phía đông.
––––––––––––––––––––
Trong đại trướng, Nguyên soái Kinh Hồng nội điện ngồi nghiêm chỉnh tại án, trầm ngâm nhìn mấy tờ giấy mỏng trước mặt.
Hàn Châu nằm ở đông bắc Hạo Quang, hai mặt nhìn biển, đối diện với một hòn đảo biệt lập. Không chỉ có vị trí hẻo lánh, địa hình cũng phức tạp. Trong đất liền núi non san sát, trập trùng kéo dài, vô cùng hiểm trở. Thung lũng trong vùng núi này có nhiều loại sản vật quý, nhưng không thể đáp ứng nhu cầu sống cơ bản của người dân. Nơi này dường như tách biệt khỏi bên ngoài, người sống rất thưa thớt, dân chúng sinh hoạt thiếu thốn, là một nơi thường bị coi là hoang dã chưa khai phá. Phản tặc vì tìm nơi không người nên chạy tới tạm đóng quân trong núi, mà trong triều đình chưa ai có thể khắc chế được. Mấy trăm năm qua, phản tặc từ phía bắc, phía tây, phía nam không chịu khuất phục quân đội triều đình đều lần lượt tìm về phía đông nương tựa, lấy thế phản nghịch mà kiêu căng càn quấy. Hiện giờ còn dám cả gan ám sát hoàng thất, tất nhiên không thể dung tha.
Nhưng cho dù Hoàng đế có phẫn nộ đến thế nào, việc khăng khăng đẩy một đứa trẻ không chút kinh nghiệm lên làm Thống soái hẳn vẫn khiến trong triều có nhiều lời phản đối. Khi Lạc Tự Tỉnh điểm tướng xuất chinh, phần lớn văn võ đại thần vẫn đang quỳ trước Nghị Chính Điện giằng co với Hoàng đế, mạnh mẽ yêu cầu ngài thu hồi ý chỉ, thay đổi đại tướng.
Bọn họ còn như thế, Tần Tả tướng quân cùng Cao Hữu tướng quân ở trong quân liền càng khó phục. May có Thiên Ly là Đốc quân nên Hữu tướng quân chưa có bất cứ động tĩnh nào, mà Tả tướng quân thì đã sớm tỏ rõ ý khinh thường. Mấy ngày qua, Lạc Tự Tỉnh đã tích không ít lửa giận trong lòng, đơn giản là không thèm để ý đến người này nữa, tự mình bố trí mọi việc. Hắn thân là hoàng thất, quân hàm lại hơn hai vị Tả Hữu tướng quân một phẩm, nếu đã không có ý định duy trì vỏ bọc hòa khí thì việc điều quân truyền lệnh liền nhanh hơn rất nhiều. Đại quân thuận lợi tới Hàn Châu, trên đường cũng thảo phạt không ít đám mai phục nhỏ.
"Đại soái, Điền Tướng quân tới."
"Mời vào đi."
Lời còn chưa dứt, Điền Sính đã vén màn trướng đi vào. Qua mấy ngày hành quân vội vã, điều khiển cả chục đạo quân, trên mặt hắn vẫn không có vẻ gì là mệt mỏi, áo vải trường kiếm, phong lưu phóng khoáng như thường.
Lạc Tự Tỉnh đưa tay mời hắn ngồi xuống tại án, đẩy mấy tờ giấy mỏng kia qua.
Những tờ giấy này mỏng gần trong suốt, như thể đụng vào một cái sẽ vỡ vụn, nhìn kỹ lại thấy là bản đồ địa hình chồng lên nhau. Điền Sính nhìn, vô cùng kinh ngạc: "So với bản đồ trước nay vẫn dùng khác nhau rất lớn. Trong thời gian ngắn ngủi, phản tặc không có khả năng dựng lên nhiều cứ điểm như vậy."
Lạc Tự Tỉnh gật đầu: "Có lẽ bọn chúng đã hành động từ lâu, chẳng qua chúng ta không biết mà thôi."
"Như vậy những cứ điểm bị đánh bại trong nhiều năm qua cũng chỉ là kế dụ quân ta ư? Nhưng xung quanh bắc, tây, nam sao có thể không hề phát hiện?" Dứt lời, hai mắt Điền Sính sầm xuống, mày hơi nhăn lại.
"Đúng vậy, sao có thể?"
Lạc Tự Tỉnh mang ẩn ý sâu xa mà nhìn hắn một cái, đầu ngón tay chỉ vào ranh giới của Hàn Châu: "Tạm thời không nghĩ đến chuyện trước đây, hiện giờ đã không thể dung tha cho việc bọn chúng làm loạn." Không biết ám hành sử ở các nơi được ai chỉ điểm, không biết bọn họ đã tra rõ tình thế từ lúc nào, càng chẳng biết vì sao Hoàng đế lại chọn thời điểm này mới cấp bản đồ cho hắn. Hắn chỉ biết, những sách lược đã dự liệu trước đó giờ không còn tác dụng gì.
"Mười vạn phản tặc biến thành hơn năm mươi vạn, không khác gì chiến tranh." Điền Sính cũng tránh đi đề tài nhạy cảm, thấp giọng trả lời.
Nghe xong lời này, Lạc Tự Tỉnh lại nở nụ cười phóng túng xán lạn: "Nếu không đánh một trận cỡ này, sao có thể nói là nam nhi chân chính?"
Điền Sính ngầm đồng ý trong lòng với lời của hắn, chỉ cười than: "Cũng phải. Từ đây còn cách Hàn Châu mấy trăm dặm, đi có kịp không?"
Bởi nghịch tặc có nhiều cứ điểm, phân bố rải rác, không lâu sau khi rời khỏi kinh thành, Lạc Tự Tỉnh đã lệnh cho Điền Sính cùng Cao Hữu tướng quân tách ra mười vạn quân, chia thành tốp nhỏ, mỗi tốp năm nghìn quân bất ngờ tập kích các cứ điểm của địch. Bản thân hắn cũng phái ra mười vạn tinh binh, từng nhóm lặng lẽ cấp tốc xâm nhập vào ẩn nấp trong Hàn Châu. Bên ngoài thì dùng ám hành sử diệt trừ do thám của phản tặc, chặn lại nguồn tin của địch, ở trong thì dựng trướng trống như thể quân lực vẫn như trước; thổi lửa nấu cơm cũng đủ như đang nuôi tám mươi vạn đại quân. Không có người truyền tin ra, đại quân cũng không có gì khác thường, địch liền không phát hiện được thay đổi. Hiện giờ mới biết thông tin có chỗ sai, phản tặc vẫn còn không ít, chỉ sợ trong mấy ngày tới tin này sẽ rò rỉ ra ngoài. Ngộ nhỡ có kẻ bắt được tin, huy động lực lượng tấn công quân chủ lực, với quân tâm không đồng lòng như hiện giờ, e rằng khó có thể chiếm được thế thượng phong.
"Không còn cách nào khác, hiện giờ mà thúc giục thì cũng không còn kịp rồi. Chẳng bằng thuận thế lệnh cho bọn họ tiếp tục tiến công, quét sạch mấy chỗ gai mắt." Hắn thật không có kiên nhẫn với kiểu đánh nhau lẻ tẻ, cũng không muốn vì việc nhỏ mà làm hỏng chuyện lớn. So với việc băn khoăn từng phút, không bằng hoàn toàn bỏ qua. Cho dù việc này đối với hắn là chiêu hiểm nhất trong ván cờ thì cũng chẳng quan trọng nữa.
Điền Sính lắc đầu cười nói: "Nguyên soái rất tín nhiệm năng lực của bọn ta."
Lạc Tự Tỉnh nheo mắt: "Không nên sao?" Nếu cứ phải đo lên đoán xuống, việc chiến sự lần này đã thua ngay từ đầu. Điền Sính thì không cần phải nói, Thiên Ly cũng cần dùng trận này để lập công dựng uy, dĩ nhiên sẽ không phá rối. Những người có thể dùng được, hắn sẽ không bỏ qua một ai.
Điền Sính lắc lắc đầu, chỉ cười không nói.
Đều xuất thân con nhà võ tướng, Lạc Tự Tỉnh thực sự càng nhìn hắn càng thấy hợp ý, liền đem sách lược đối phó với địch do mình vắt óc suy nghĩ bao nhiêu lâu nay ra nói hết với hắn.
Không bao lâu sau, hai người nhìn nhau cười, đã cùng hiểu rõ tình thế. Điền Sính lập tức cáo lui, Lạc Tự Tỉnh nâng lên chén trà đã lạnh như băng, nhấp một ngụm. Vừa mới thả lỏng người một chút, liền nghe thấy từ bên ngoài truyền tới một giọng nói rất nhỏ.
"Chuyện gì?"
"Thuộc hạ tham kiến Nguyên soái. Một nhóm chở lương thảo vừa đến tiếp, đã được kiểm tra đầy đủ, chi tiết việc xuất nhập xin thỉnh ngài xem qua."
Điểm tốt lớn nhất của một đội quân pha trộn lẫn lộn chính là: không có ai kiểm tra việc lương thảo. Mặc kệ là ai đang ở Binh bộ hay Hộ bộ thì cũng không thể chặn lương thảo của hai mươi vạn tướng sĩ bên ngoài. Đây có lẽ cũng là một trong những điều khiến Hoàng đế lo lắng. Lạc Tự Tỉnh cuốn lại tấm bản đồ lụa, châm vào ngọn đèn dầu bên cạnh. Cuốn lụa dễ dàng bắt lửa, bùng lên trong ngọn lửa rồi biến thành tro tàn.
Hắn lau hết tro đi, ngẩng đầu liền thấy Vương Chủ bộ dẫn theo một người trẻ tuổi cùng khom mình hành lễ.
Vương Chủ bộ ở trong quân đã nhiều năm, tinh thần cảnh giác rất cao, Lạc Tự Tỉnh chưa bao giờ nghe nói hắn có thuộc hạ thân cận nào, lúc này thấy một gương mặt xa lạ, không khỏi để ý.
Vị chủ bộ trẻ tuổi này cúi đầu cung kính, trông không có điểm gì đặc biệt, nhưng Lạc Tự Tỉnh vẫn nhìn một hồi lâu mới rời mắt.
Vương Chủ bộ thấy thế, thấp giọng nói: "Xin Nguyên soái yên tâm. Hắn là người của điện hạ."
Nếu là người của hồ ly thì không thể đơn giản chỉ là một chủ bộ nho nhỏ. Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu, tiếp nhận sổ sách, mở ra liếc vài cái: "Lạc Tương úy đã đi rồi?"
"Vâng."
Lương thảo là việc lớn, Lạc Tự Tỉnh liền thăng Lạc Tự Ngộ làm Tương úy, cho hắn thêm ba vạn người, toàn quyền phụ trách việc trông coi vận chuyển. Có đệ đệ của hắn ở đó, địch không thể tìm được sơ hở gì. Nhưng gần đây việc nhiều tới tấp, Lạc Tự Ngộ liền mang vài thuộc hạ để lại cùng đại quân, bản thân thì làm việc với Ám hành ngự sử, đem một ít lương thực vào Hàn Châu cất giữ cẩn thận, sau này dùng cho việc chiêu hàng. Nếu đã đi vào Hàn Châu, tất nhiên cũng không trở lại làm gì. Lúc này, việc trông coi lương thảo không được như trước.
"Điền Tướng quân đã phái người tới chưa?"
"Họ đã tới."
Ngoài Lạc Tự Ngộ ra, ở trong quân danh, người hắn yên tâm nhất chỉ có Điền Sính. Việc được giao càng ngày càng nhiều nhưng vẫn không làm khó được Điền tiểu Hầu gia. Lạc Tự Tỉnh gõ tay lên án: "Vương Chủ bộ về trướng nghỉ ngơi đi, để hắn lại cho ta là được rồi."
"Rõ."
Vương Chủ bộ đi ra ngoài xong, trong trướng liền chỉ còn lại hai người. Lạc Tự Tỉnh lười biếng mà tựa vào bên án, rõ ràng không có ý định xem kỹ giấy tờ. Không có lệnh của hắn, chủ bộ trẻ tuổi cũng không dám lên tiếng.
Bỗng nhiên ngoài trướng truyền đến tiếng ồn ào lớn, không có dấu hiệu ngừng lại, trái lại còn càng lúc càng gần. Lạc Tự Tỉnh sầm mặt. Hắn trị quân vô cùng nghiêm cẩn, thân binh bên người cũng không dám coi thường kỷ luật quân đội như vậy, nói vậy người gây chuyện hẳn có lai lịch lớn.
Quả nhiên, hắn còn chưa đứng dậy, màn trướng đã bị lật lên, có mấy người hùng hổ xông vào.
Cầm đầu là một hán tử cao lớn thân mặc giáp nặng, mắt hổ mang uy, chính là Tần Tả tướng quân. Mà vài vị tướng quân là thuộc hạ của hắn mặt mày cũng giận dữ, ngầm có mấy phần uy hiếp.
Lạc Tự Tỉnh cười lạnh trong lòng vài tiếng, bình thản nói: "Tả tướng quân có việc gì quan trọng?" Hắn không nhanh không chậm mà đặt câu hỏi, như có như không quét mắt nhìn các phó tướng một cái. Ánh mắt ẩn chứa sát ý khiến những vị hán tử rong ruổi sa trường đã mấy trăm năm cũng không khỏi thầm thấy rét, khí thế suy giảm.
Tần Tả tướng quân tự phụ là đã chinh chiến mấy ngàn năm, vốn chưa từng để tên tiểu tử lông tóc còn tơ này vào mắt, xưa nay kiêu ngạo vạn trượng, giờ mặt lại càng đầy ý hỏi tội: "Nguyên soái gần đây không hề triệu kiến ta là vì sao?"
"Không phải lần trước Tần Tả tướng quân cho rằng luyện binh là chuyện khẩn cấp sao? Tướng quân đã có ý đó, tức là không thèm để ý xem ta có kế hoạch gì. Vậy thì dĩ nhiên ta cũng không muốn làm phiền đến việc thao luyện của Tướng quân."
"Thế vì sao Nguyên soái ra lệnh tách quân mà chưa từng cho ta một lời? Hạ trại thổi cơm cũng để không, làm thế là muốn lừa ai?"
"Tướng quân cho rằng ta muốn lừa ai? Tất nhiên là nghịch tặc. Phái quân ra để nhổ cái gai trong mắt, dĩ nhiên là vì tin tưởng năng lực thống lĩnh của Điền Tướng quân cùng Hữu tướng quân. Nếu ta không tín nhiệm Tả tướng quân, sao có thể lấy hai mươi vạn đại quân của ngài làm chủ lực trung quân? Thân binh bên ta còn không đủ năm vạn, như vậy không phải là đã đem tính mạng cả nhà giao lại cho Tướng quân rồi sao?"
Tần Tả tướng quân ngẩn ra, mặt càng tối.
Lạc Tự Tỉnh nói đến tử tế, nhưng cũng đúng sự thật. Hắn linh hoạt hóa giải lửa giận do sự lãnh đạm cố ý của phái Tích Vương gây ra gần đây, còn đem bao nhiêu vấn đề hiện tại đẩy ngược lại. Các tướng quân phần lớn là người không giỏi ăn nói, nghe xong lời hắn cũng chỉ có thể nuốt xuống nỗi bực dọc.
Lạc Tự Tỉnh cười cười, đứng dậy rót trà truyền qua. Tự hạ mình một cách rõ ràng như vậy, Tần Tả tướng quân cũng không biết phải đối lại thế nào, lạnh mặt uống một hơi cạn sạch.
"Là ta lỗ mãng, thỉnh Nguyên soái giáng tội."
"Cởi bỏ hiểu lầm mà thôi, có tội gì đâu? Ngày mai sau khi hạ trại, mời Tần Tả tướng quân tới chủ trướng cùng bàn kế phá địch."
"Được."
Tiễn Tần Tả tướng quân xong, Lạc Tự Tỉnh mặt lạnh như băng, vung tay lên, án liền lật nghiêng, bao nhiêu công văn rơi lả tả xuống đất. Chủ bộ trẻ tuổi thấy thế vội bước tới nhặt.
Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng nhìn động tác của người này, bỗng động thân, tiến tới chộp vai phải của y. Hắn chưa dùng sức, nhưng cảm giác được trong tay có chút khác thường – kẻ này rõ ràng là bị thương ở vai.
Chủ bộ trẻ tuổi cũng quật cường, như trước im lặng không nói.
Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, bảo: "Nếu vẫn không hiện thân, ta sẽ phế tay hắn."
Người nãy giờ vẫn vô thanh vô tức trốn sau bình phong liền khẽ động, tựa như có chút chần chừ.
Lạc Tự Tỉnh hơi mất kiên nhẫn, đẩy người bị bắt trong tay ra: "Đúng là không sợ chết. Hồ ly, ngươi không nghỉ tại Thánh cung cho khoẻ, đến đây làm gì?"
Chủ bộ trẻ tuổi vội lắc đầu, biện bạch: "Nguyên soái nhận nhầm..."
"Khỏi giả bộ nữa."
Thiên Tốn kéo mặt nạ dịch dung xuống, ngạc nhiên nói: "Ta ở trong quân đã hơn một tháng, không lộ ra sơ hở gì. Sao ngươi liếc mắt một cái đã nhìn thấu?"
Lạc Tự Tỉnh nghe lời này thành lời khen khéo, sắc mặt liền khá hơn: "Con mắt hồ ly của ngươi lúc nghĩ âm mưu quỷ kế gì sẽ có ánh bạc. Người bình thường sao như vậy được?" Vừa rồi lúc đang tranh chấp với Tần Tả tướng quân, hắn lơ đãng thấy bộ dáng tính toán cười như không cười của hồ ly, trong nháy mắt lại thấy hai con mắt kia hấp háy ngân quang, đúng là không phải cùng loài với người.
Thiên Tốn ngẩn ra. Ngay bản thân hắn cũng không biết đặc điểm này, người này lại nhìn ra từ lúc nào?
Từ sau bình phong, một vị công tử búi tóc xinh đẹp tuyệt trần thò đầu ra, thở dài: "Nội điện cùng điện hạ quả nhiên là tương tri sâu đậm. Thuộc hạ đi theo điện hạ đã lâu, sao chưa bao giờ phát hiện ra?"
Không nghĩ đến việc nhìn, không dám nhìn, không nhìn kỹ, không nắm được khoảnh khắc kia, tất nhiên sẽ không nhìn thấy. Không thèm để ý đến hàm ý khó hiểu gì đó, Lạc Tự Tỉnh cười lại càng tươi; bỗng nhận ra đề tài đã lệch khỏi trọng tâm, hắn lập tức nhăn đôi mày kiếm: "Điện hạ, chẳng lẽ ngươi không cần đi Thánh cung? Rõ ràng là thương thế chưa khỏi."
Thiên Tốn cười nói: "Ngươi lo cho ta sao?" Mắt thấy Lạc Tự Tỉnh sắp sầm mặt, hắn lập tức nói tiếp: "Không sao. Ở trong linh trì mười ngày liền, da đã lột vài lần, nội thương cũng dưỡng tốt lắm rồi." Để đuổi kịp ngày xuất chinh, hắn đã chịu không ít khổ, còn phải luôn cố không đếm xỉa đến lời đùa cợt của Mẫn Diễn và tiểu đồ đệ của ngài. Có điều lần này việc chịu đau đớn như muốn tách hồn khỏi xác cũng không hoàn toàn là chuyện tồi. Nỗi khổ mỗi mùng một và mười lăm từ mười mấy năm nay đã tiêu đi không ít sau mười ngày hành hạ. Ít nhất là trong vòng nửa năm không cần tới Thánh cung dẫn độc, coi như trong họa được phúc.
Chú độc đều bị áp chế? Trong thời gian ngắn sẽ không tái phát vào mùng một và mười lăm? Lạc Tự Tỉnh liếc người đứng bên bình phong: "Ngươi biết phải kiêng dè Thiên Ly, không thể mang ám vệ tùy thân, cho nên mang Chước Dung. Nhưng một mình Chước Dung cũng không thể bảo vệ mọi mặt, nếu có gì ngộ nhỡ thì xử lý thế nào?"
Thiên Tốn vẫn cười rất ấm áp bình thản: "Ta chẳng qua chỉ là một chủ bộ nho nhỏ, có thể gặp nguy hiểm gì?"
"Lại nói, ngươi có chuyện gì quan trọng? Bắt buộc phải ở trong quân?"
"Thứ nhất, nương và Nhược Liễu, Du Cầm muốn ở lại Thánh cung cầu phúc, ta không tiện ở đó lâu; thứ hai, muốn xem xem Hàn Châu rốt cuộc thế nào, trước khi hạ cờ cũng có thể giúp ngươi một tay; thứ ba, lúc trước ngươi nổi giận đùng đùng bỏ đi, ta thật lo lắng."
... Hai điều trước thì thôi, cái thứ ba là cái quái gì? Lạc Tự Tỉnh lạnh lùng trừng con hồ ly da mặt dày mo, lại nhìn Chước Dung đang mím môi mỉm cười: "Ta biết ngươi chưa buồn chán đến nỗi tới đây để toi mạng. Thôi, ngươi làm văn quan bên người ta. Vừa tiện lúc ta cứ trông thấy công văn gì đó là phiền."
Thiên Tốn mỉm cười, dịu giọng: "Sau này ta chọn cho ngươi vài văn quan có thể tin dùng."
Lạc Tự Tỉnh không thèm đáp lại, tự mình ngồi xuống bên tấm bản đồ mở rộng, suy nghĩ đến thất thần.
Thiên Tốn vặn sáng đèn, đi đến cạnh người hắn.
"Địch tình có biến?"
"Không lẽ ngươi đã biết tin từ trước?"
"Thủ hạ của ta sao có thể sánh được với Ám hành sử của phụ hoàng?"
"Ai, thế nào thì cũng là một dạng, luôn giấu giếm tính toán. Chẳng qua có đưa tin tới thì vẫn tốt hơn không."
Thiên Tốn nhìn khuôn mặt quay nghiêng của Lạc Tự Tỉnh, tường tận quan sát thần sắc của hắn.
Thường thì Lạc Tự Tỉnh vui giận đều hiện lên mặt, không hề có vẻ tao nhã lễ độ của con em thế gia, cũng không hề làm bộ làm tịch. Tuy tất nhiên vẫn có khả năng giả vờ như vừa rồi khi đuổi Tần Tả tướng quân, nhưng xoay người một cái là lập tức lộ nguyên hình. Vì vậy hắn nhìn thấy mới không nhịn được phải mỉm cười.
Cũng may, vị Lạc Ngũ công tử này lúc ở trước mặt hắn luôn cực kỳ thẳng thắn. Hiện giờ khi đã lập khế ước cũng không có gì thay đổi. So với vẻ sâu xa khó lường, hắn thà tình nguyện đón nhận những lời giễu lạnh mỉa thầm từ người này.
"Sao vậy? Hồ ly, ngươi thấy thẹn?"
"Sao lại nói thế?"
"Nếu không sao lại có bộ dáng chột dạ như vậy?"
"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Nếu có tin tức, dĩ nhiên ta sẽ nói cho ngươi biết đầu tiên. Những người đó là do ta lưu lại khi đến Hàn Châu hồi xưa, chỉ nghe theo lệnh ta. Nếu không có ý định giúp ngươi, ta cần gì phải đến đây?"
Lạc Tự Tỉnh hừm một tiếng, chăm chăm nhìn châu phủ của Hàn Châu.
Thiên Tốn nhẹ nhàng cong môi, hạ giọng nói: "Châu phủ của Hàn Châu, trước là núi sau là nước, xung quanh đất đai màu mỡ, được coi là kỳ tích giữa nơi cằn cỗi. Bên trong thành ước chừng có mười vạn hộ gia đình, hai mươi hộ là thế tộc, phần lớn làm thương nghiệp. Nhưng giao thông không thuận tiện, việc buôn bán gian nan, chỉ có thể cố sức qua ngày, bởi vậy không ít người bị phản tặc lừa dụ..."
Hai người dựa vào rất gần, nhưng tựa như không phát hiện thấy. Một người từ đầu đến cuối vẫn im lặng, một người nói lời nhỏ nhẹ, lại hài hòa lạ thường. Trong khoảnh khắc, có cảm giác trầm ấm kỳ diệu lan toả khắp không gian.
Chước Dung nhìn hai người một lúc lâu rồi biến mất khỏi trướng.
Mang ngọc mắc tội: người tài có công lại bị khép tội.
Tề Vương: Hậu Khí Diễm là Nhị hoàng tử của Khê Dự, vốn phong là Tề Vương. Cụ thể hơn về việc anh thỉnh phế hậu: một (trong các?) phe đối lập với phe Thái tử bẫy để vu cho Hậu Khí Diễm là dan díu với phi tần, tấu lên đòi Hoàng Hạo phế hậu. Vì thể diện nên sau đó Khí Diễm từ chối không gặp Hoàng Hạo, bức Hoàng Hạo phải phế hậu. Sau đó anh trở về Khê Dự.
Tán nhảm cuối ngày: Ích Minh Đế tại vị năm mà trong nước vẫn có nửa triệu phản tặc...:v