Kẻ Tần Phóng này, Thiên Tốn vốn cho rằng mình đã đủ đề phòng, cũng đã đủ thận trọng. Nhưng hắn không thể dự liệu được sự tình sẽ phát triển đến nông nỗi ấy. Hắn từng mất rất nhiều công phu mượn nghĩa đồng môn giữa Cao Gián Phong và Tần Phóng, ngoài ra còn dùng những tình nghĩa khác, muốn thu y về dùng. Tần Phóng cũng không mặn không nhạt, không hé ra phản ứng gì. Hắn chưa bao giờ làm chủ Tần gia, cũng không tranh việc, không để lộ bất cứ một sơ hở nào, Thiên Tốn cảm thấy là việc gai góc, liền từ bỏ.
Khồng ngờ được, giờ này ngày này, y lại đột nhiên bước lên vị trí khiến người khác cực kỳ chú ý, giống như thiêu thân lao vào lửa, không để lại cho bản thân một đường lui.
Thiên Tốn không rảnh để nghĩ kỹ xem việc này có bao nhiêu là do Tần Phóng thúc đẩy, lại có bao nhiêu là ý của Tích Vương, bao nhiêu là công lao của Tần Miễn. Bởi vì tình huống xấu nhất trong đầu hắn đã xảy đến, Lạc Tự Tỉnh bị đẩy ra, bất luận kết quả là thế nào, thân là Chiêu Vương nội điện cùng trụ cột của phái Chiêu Vương, một khi đã bị hoài nghi như vậy thì đều có khả năng sẽ trở thành vật hi sinh trong lúc Hoàng đế tâm tình không tốt, cũng trở thành đối tượng công kích của mọi người.
Một câu của Tần Phóng đã khiến bản thân hắn cùng Lạc Tự Tỉnh lâm vào nguy hiểm vạn phần.
Tính mạng đối với Thiên Tốn mà nói không quan trọng gì, nhưng nếu Lạc Tự Tỉnh lại bị thương một cây lông tơ, cũng sẽ đủ khiến hắn hết hồn, thương tiếc không chịu nổi.
Trước kia tình thương tiếc của hắn có phần là diễn, nhưng hiện giờ thật giả đã khó phân, hắn cũng hết sức buông thả cho tình cảm của chính mình. Cho nên khi Hoàng đế quát đuổi phần lớn các chúng thần đi, tựa như thực sự tính toán để Tần Phóng chất vấn, sắc mặt Chiêu Vương điện hạ trở nên hết sức khó coi, không hề che giấu những xúc động trong tâm tình.
Lạc Tự Tỉnh vốn vẫn lạnh lùng nhìn Tần Phóng, nay cảm giác thấy người ở bên lộ ra tình cảm, đột nhiên thấy có chút không yên trong lòng. Hắn trước kia vẫn cho rằng nhất cử nhất động của Thiên Tốn là làm cho người ngoài nhìn, cho nên chung quy trong thái độ vẫn có phần như đang thưởng thức cuộc vui, giờ đây trong lòng đã hiểu ra những điều ấy đều là thật, liền thầm thấy có vài phần vui sướng mà vài phần lo âu. Nghĩ rồi, hắn nhìn về phía Thiên Tốn, vẻ mặt mang nét mềm mại mà ngay bản thân hắn có lẽ cũng không ý thức được.
Trong mắt những người ngoài, vẻ tình ý tương thông của hai người dĩ nhiên mang hàm ý khác nhau.
Những người còn lưu lại đều là các hoàng thất cùng những nhân vật trung tâm của các phái, trận địa rất khúc chiết. Phái Tích Vương cùng phái Hoàng hậu thể hiện địch ý rõ ràng, phái Chiêu Vương tất nhiên là hết sức căng thẳng, phái Duệ Vương thì duy trì yên lặng.
"Phụ hoàng, giờ ngài còn tin hài nhi không?"
Thiên Tốn tựa như không thể khống chế được cảm xúc đang dâng lên, thất vọng hỏi.
Ích Minh Đế chỉ nhìn hắn một cái, rồi liếc về phía Lạc Tự Tỉnh, chưa đáp lời.
Như thế đã quá rõ, mối nghi đặt lên Kinh Hồng nội điện, hoặc có thể nói là sự ảnh hưởng của Kinh Hồng nội điện đối với Chiêu Vương, đã dần dần trở thành ngăn cách giữa hai cha con. Cho dù năng lực xuất chúng đến đâu, tính tình có tốt thế nào, Lạc Tự Tỉnh cũng chẳng qua là một người ngoài tới hòa thân mà thôi. Thiên Tốn đem quyền lực của mình cho người ngoài, đã khiến người ta sinh ra bao lòng nghi ngờ. Huống chi, nếu thực sự để Thiên Tốn đăng vị mà quyền lực lại nằm trong tay hoàng hậu, uy nghiêm của hoàng đế mất hết, thì làm sao có thể khiến một hoàng đế đã tại vị hơn năm nghìn năm, có kỳ vọng đối với những hoàng nhi cao đến mức không tiếc gì đại giới như Ích Minh Đế lạc quan nổi?
Lạc Tự Tỉnh đột nhiên hơi hiểu ra, Ích Minh Đế là vì sự "đơn thuần" của Thiên Tốn mà sủng ái hắn, có lòng muốn mượn việc hòa thân để giữ lại tính mạng cho hắn, trong thâm tâm chưa bao giờ muốn hắn đăng vị. Kỳ vọng của ngài đối với Thiên Tốn chính là làm một vị vương gia nhàn tản, nhưng Thiên Tốn đã dần dần thay đổi, thoát ly khỏi kỳ vọng của ngài. Giờ bọn họ lại quấn vào việc cốt nhục tương tàn mà Hoàng đế không muốn thấy nhất, đã hoàn toàn phá hủy những kỳ vọng của ngài đối với đứa con "đơn thuần đáng yêu" này. Đối với Thiên Tốn trước kia, Hoàng đế rất tín nhiệm, liền yêu ai yêu cả đường đi, muốn mượn sức Lạc Tự Tỉnh bảo vệ hắn, nhưng con người Thiên Tốn hiện nay, Hoàng đế có lẽ không hiểu nổi. Ngài có thể sẽ cho rằng, để thỏa mãn người mình yêu, lấy lòng người mình yêu, ái tử của ngài đã thay đổi. Thứ nghi ngờ này một khi đã sinh ra liền rốt cuộc không thể ngăn lại được. Nếu ngay cả phẩm chất của nhi tử cũng không tin nổi thì làm sao tin được người ngoài? Sáng nay, khi đặc biệt gọi hắn cùng Lạc Tự Ngộ tới, e rằng ngài đã có ý cảnh cáo. Ích Minh Đế sẽ không để cho bọn họ chết, dù sao một người cũng từng là đứa con mình sủng ái nhất, một người là Trì Dương "Ngự đệ", vì vậy liền có ý mượn cơ hội này khiến bọn họ rời khỏi vòng tranh đấu.
Chính là, bọn họ không thể lui bước, không thể theo ý ngài, cũng không muốn buông tay.
"Tốn, ngươi..." Thiên Liễm bỗng nhiên lên tiếng. Nàng hôm nay thực đúng như một vị mẫu thân thương con như mạng, đem vẻ bi thương cùng không đành lòng diễn đến nhập tâm, vừa rồi chỉ là sầm mặt không tỏ biểu cảm gì. Nay nàng đã bàng quan một hồi lâu, nhưng vẫn muốn nói lại thôi, ngập ngừng một chút. "Tỷ tỷ tin ngươi, còn hắn..."
Phản ứng của nàng có thể nói là sớm nhất, cũng rất hợp tình hợp lý. Lạc Tự Tỉnh đang chịu việc thế này, cắt đứt luôn quan hệ dĩ nhiên là tốt nhất. Lần này khuyên bảo như vậy, hoàn toàn là tác phong của một tỷ tỷ tốt.
Thiên Tốn không nhận tình của nàng, thấp giọng nói: "Ta cùng Lạc Tự Tỉnh đồng tâm như một, hoàng tỷ nếu tin ta, cũng nên tin hắn."
Như vậy, trước mắt, hắn đã đẩy bản thân vào vòng hoài nghi của Hoàng đế cùng quần thần.
Lạc Tự Tỉnh cảm thấy ánh mắt của Ích Minh Đế càng tối sầm, theo bản năng thấy trong lòng có hơi rét.
Hoàng đế nhanh chóng rời mắt: "Tần Phóng, ngươi muốn nói gì?"
Tần Phóng cung kính quỳ trên mặt đất, giọng nói rất lạnh: "Vi thần có chút hoài nghi trong lòng, muốn hỏi Kinh Hồng nội điện."
Lạc Tự Tỉnh cúi mắt nhìn xuống, duy trì yên lặng.
"Trước khi hỏi nội điện, thỉnh bệ hạ cho phép thái y cùng Mậu Ninh tôn giả tới nói rõ nguyên nhân thế tử… chết." Tần Phóng ngưng lại một chút, giọng hơi nghẹn lại, vẻ mặt cũng có chút thay đổi.
Hoàng đế hướng về phía Chính ti nói vài câu, không bao lâu sau vài vị ngự y cùng Mậu Ninh liền đến.
Tần Phóng không hỏi những vị ngự y đang đổ mồ hôi lạnh đầy người, hành lễ với Mậu Ninh rồi nói: "Tần Phóng cả gan, xin hỏi tôn giả đã cẩn thận xem xét di thể của thế tử chưa?"
"Ừm, đã xem."
"Trên người thế tử liệu có vết thương hình dạng kỳ lạ không?"
Mậu Ninh không do dự gật đầu.
"Vết thương kia không phải là do đao kiếm, chủy thủ, hay nhuyễn kiếm gây ra?"
Mậu Ninh một lần nữa gật đầu.
"Chính là miệng vết thương chỉ có một khe nhỏ, vết đâm vào trong hết sức mỏng, chỉ dài chừng một tấc (~cm)
Mậu Ninh đảo mắt nhìn vẻ im lặng tập trung của mọi người, lại gật đầu.
Tần Phóng nhếch môi, tựa như cực bi ai lại cực hận thù. Hắn nhìn thẳng vào Lạc Tự Tỉnh, nói: "Khi trước ngươi từng cho ta thấy công phu bậc này, nói rằng đó là do ngươi vừa sáng tạo ra. Đẩy nội lực vào cành liễu mềm mà dai, nó liền sắc bén như lưỡi kiếm, nội lực của ngươi đã đạt tới trình độ thu phóng tự nhiên, có thể trong nháy mắt tăng kiếm khí trên đầu liễu. Cành liễu lập tức có thể cắt da người, vết thương bị kiếm khí cắt rất sắc gọn, so với những loại vũ khí sắc khác còn mỏng hơn vài phần. Không ai có thể nhận ra thứ vết thương kỳ lạ này là do binh khí gì tạo ra."
Lạc Tự Tỉnh cũng không phủ nhận, Thiên Tốn lại khắc chế không được mà giận dữ đầy mặt: "Ngươi có ý gì?"
Tần Phóng cười nhẹ vài tiếng: "Trong thiên hạ, chỉ có ngươi mới có thể tạo ra vết thương như vậy."
Lạc Tự Tỉnh hừ nhẹ, thu lại ánh mắt lạnh: "Không nhất thiết. Không phải ngươi cũng biết sao?" Trong khoảnh khắc Tần Phóng xuất hiện vừa rồi, lửa giận của hắn bùng lên, ngược lại đầu óc cũng thêm tỉnh táo. Khi xưa hắn cho rằng Tần Phóng chỉ có công phu mèo quào, dẫn y đi bắt trộm cắp cường đạo thì không khỏi hết sức đắc ý mà lộ ra chiêu này, không ngờ đã để lại cho ngày hôm nay một tai họa ngầm lớn đến thế. Hắn càng thêm hối hận trong lòng, nhưng suy nghĩ thì không hề loạn. "Ta ngược lại cũng không biết công phu của ngươi lại cao thâm đến vậy. Ngươi chắc chắn chưa bao giờ tới gần di thể Tần nhi, vì sao lại biết trên người nó có vết thương? Hay kẻ hại nó–“
Ngụ ý của hắn cực kỳ rõ ràng, nhưng lời nói không phải không có đạo lý. Ở đây mọi người mỗi mặt một vẻ, Hoàng đế vẫn tối sầm như cũ, nhìn không ra cảm xúc thế nào.
Thiên Tốn như thoáng thở ra, trong lòng càng thêm cảnh giác. Lạc Tự Tỉnh tuy phản kích rất tài tình, nhưng Tần Phóng đã lớn tiếng dọa người, kích động nhân tâm, phụ hoàng lại có dự tính riêng, cứ như vậy về sau, cho dù không có chứng cứ, Lạc Tự Tỉnh sẽ vẫn phải đeo tội danh này trên lưng. Hắn không thể để Lạc Tự Tỉnh một mình gánh vác, phải tìm cách cứu vãn tình hình.
Tần Phóng tựa như cố nén lại cơn giận, nói: “Ta dù có công phu, nhưng vẫn luôn xem thế tử như đồ nhi của ta. Ta cũng không phải là đối thủ của ngươi, thế tử còn nhỏ, càng không phải là đối thủ của ngươi." Hắn nói đầy thương cảm, Mẫn Nghi nội điện khóc đến lại ngất, Tích Vương cũng không ngừng rơi lệ. "Ta không tới gần di thể của thế tử, nhưng đã ở gần ngươi."
Lời này có ẩn ý khác lạ, Hoàng đế nhấc mi mắt, chợt lộ vẻ tàn khốc.
Tần Phóng nghiến răng, cao giọng nói: "Bệ hạ, đêm qua vi thần mặc dù đã nhận được tin thế tử cùng Công chúa điện hạ ngủ lại tại Hòa Vương Phủ, nhưng vi thần cùng thế tử vẫn luôn ước hẹn ngày này hàng tháng nhất định phải cùng tập võ, cho nên vẫn tới Hòa Vương Phủ." Hắn ngưng lại một chút, đầy bi phẫn mà nói: "Vội tới Hòa Vương Phủ, vi thần liền thấy một bóng đen từ trong phủ phi ra, khinh công cực kỳ xuất chúng, phía sau còn có một nhóm ám vệ, trong lòng thấy lạ, liền vọt vào Hòa Vương Phủ. Nào biết bên trong có một đám người mặc y phục dạ hành đang loạn chiến cùng thị vệ và ám vệ của Hoà Vương Phủ; vi thần không biết thế tử cùng Công chúa ở đâu, trong lòng tự trấn an bản thân, cảm thấy đám thích khách này nhất định sẽ không đánh lại được người của Hòa Vương Phủ, liền đuổi theo kẻ áo đen lúc trước. Kẻ áo đen này ác chiến cùng nhiều ám vệ vẫn không lâm vào thế hạ phong, còn ra được khỏi thành, đoạt ngựa chạy, vi thần lập tức liên hệ với ám vệ của Tích Vương Phủ, đuổi theo hắn hơn trăm dặm. Càng nhìn thân hình cùng động tác của người nọ, vi thần càng thêm thất vọng đau khổ. Hắn đánh chết gần nửa số ám vệ, vi thần có điều thêm bao nhiêu người cũng khó khăn lắm mới theo được hắn. Trong thiên hạ, được bao nhiêu người có công phu như vậy?"
Tất cả mọi người nhìn về phía Lạc Tự Tỉnh, càng lộ ra vẻ hoài nghi.
Tần Phóng vất vả lắm mới bình ổn lại được cảm xúc, nói tiếp: "Hắn có công phu tốt nhưng lại sợ người khác nhận ra, không dám bộc lộ hết. Cho dù thế, ám vệ tấn công nhiều đợt, cũng chỉ hao tổn được nội lực của hắn. Vi thần khó khăn lắm mới tìm được một thời cơ, bắn ra ba mũi tên. Hắn rơi xuống sông, vi thần dẫn người đi xuống tìm, thẳng tới bình minh vẫn không thấy người, chỉ đành bỏ cuộc. Không ngờ... Không ngờ vừa mới trở về thành để bẩm báo với điện hạ, lại... lại nhận được tin dữ..."
"Ba mũi tên." Hoàng đế nhìn Thiên Tốn mặt đã không còn sắc máu, thanh âm không biến chuyển gì, "Tỉnh nhi, ngươi cứ nói xem?"
Lạc Tự Tỉnh vẫn bình tĩnh như trước, không hề giống tính tình hắn ngày thường: "Thưa phụ hoàng, trên người nhi thần quả thực có ba vết thương vì tên, nhưng đều không phải là bị thương đêm qua."
Thiên Tốn vội vàng bổ sung: "Phụ hoàng, thương của Tự Tỉnh là từ trước, vẫn luôn phải nhẫn nhịn. Đêm qua hắn ở cùng với ta, hoàn toàn không ra ngoài!"
Nếu thực sự trúng tên, lời biện giải như vậy khó tránh khỏi có vài phần giấu đầu hở đuôi.
Thiên Tốn tựa như trong lòng đã loạn, khi nhìn về phía Mậu Ninh thì mắt sáng lên vài phần hi vọng: "Có thể kiểm tra vết thương. Xin Mậu Ninh tôn giả nghiệm thương cho Tự Tỉnh."
Lạc Tự Tỉnh đang muốn phối hợp với hắn, bỗng nhiên nhớ tới khắp người đang mang đầy dấu xanh tím, lập tức đánh rớt suy nghĩ này. Cho dù Mậu Ninh tôn giả đã thấy đủ nhất thanh nhị sở, hắn vẫn không muốn lại thêm một lần!
Hắn không cam không nguyện, Thiên Tốn lại không nghĩ được nhiều đến thế, chỉ cho rằng nếu chỉ có một mình Mậu Ninh thấy thì cũng có thể tha thứ được, liền hướng về phía Hoàng đế khẩn cầu: "Phụ hoàng, nhi thần khẩn thiết thỉnh Mậu Ninh tôn giả nghiệm thương cho Tự Tỉnh."
Hoàng đế không để ý đến hắn, Tần Phóng lại tóm chặt lấy sự không cam không nguyện kia của Lạc Tự Tỉnh: "Sao vậy? Kinh Hồng nội điện sợ? Ta thậm chí biết thương thế của ngươi nằm ở đâu, ngươi không dám để lộ cho xem ư?"
Lạc Tự Tỉnh trừng mắt liếc hắn một cái, đem hình tượng lạnh lùng bình tĩnh vừa rồi đập tan như không còn: "Hóa ra từ một tháng trước ngươi đã có chủ ý vu oan."
Lời này của hắn cũng không thể dễ hiểu hơn, quần thần một lần nữa ồ lên. Đây chẳng phải là ám chỉ mọi việc đều do Tích Vương gây ra, hơn nữa còn thảm sát ái tử, hãm hại huynh đệ?!
Nhưng Tích Vương bình thường vô cùng thương yêu thế tử, ai mới tin những lời hồ ngôn loạn ngữ này?
Tần Phóng cả giận nói: "Lạc Ngũ! Tích Vương điện hạ mọi bề không muốn tin lời ta, cho nên ta mới tự quyết định bẩm báo lên ngự tiền. Uổng cho ngươi tự cho là trong sạch ngay thẳng, dám làm liền không dám nhận sao! Ngươi trúng thương thành ba vết tròn lớn nhỏ, cách nhau một tấc, mũi tên dưới cùng ở ngay trên tâm bụng nửa tấc!"
Lạc Tự Tỉnh nhướn mày, Tần Phóng cắn theo hắn đúng là chặt, hắn muốn giữ thể diện cũng không được. Hắn sầm mặt, đứng lên, hướng về phía Ích Minh Đế hành lễ, nói: "Phụ hoàng, nhi thần sẵn lòng nghiệm thương ngay tại đây."
Thiên Tốn nghe vậy giật mình, mạnh mẽ nén lại cảm giác khó chịu đến lật núi lấp biển.
Ích Minh Đế gật đầu về phía vài vị ngự y: "Chuẩn. Mậu Ninh tôn giả cũng nhìn xem."
Mậu Ninh đồng ý, quay người lại đã thấy Kinh Hồng nội điện nhanh chóng cởi sạch thân trên, tay phất một cái, băng vải cũng rơi xuống đất. Thứ gây chú ý nhất trên cơ thể rắn chắc uốn lượn tuyệt đẹp của hắn không phải là ba vết tên đã đóng vảy, mà là những dấu vết tình dục dày đặc vô cùng bừa bãi.
Tuyệt đại đa số những người đứng đây đều ngẩn ra. Thực quá rõ đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Nếu đúng là bị thương nặng, sao có thể chẳng kiêng dè gì như thế?
Chiêu Vương điện hạ lúc này không vui đầy mặt, ánh mắt tràn ngập sự chiếm hữu, nổi giận đùng đùng: "Phụ hoàng, xin cho Tự Tỉnh tránh đi chỗ khác nghiệm thương!"
"Chuẩn."
Cho dù là nam tử, nhưng nói thế nào thì cũng là nội điện, cần phải để ý đến thể diện của hoàng thất. Hoàng đế ném một ánh mắt ra hiệu, Chính ti bên người ngài liền kính cẩn mời Mậu Ninh cùng Lạc Tự Tỉnh mặt đã đỏ khoác ngoại bào lên rồi ra ngoài, vài vị ngự y rập khuôn đi theo phía sau.
Thiên Tốn khó khăn lắm mới thu lại được hỏa khí, giận dữ nhìn về phía Tần Phóng, cười lạnh nói: "Ngươi cũng không từ việc gì." Hắn dứt lời, sau đó không hề che giấu gì mà nhìn Tích Vương Thiên Chấn: "Đại hoàng huynh, đêm qua Tứ đệ có nói qua mấy câu, ta vốn không tin, giờ thực hối hận."
Hắn nói như vô tình, lại ném xuống một tảng đá lớn kinh thiên như vậy, khiến mọi người kinh hãi, thậm chí nhất thời quên mất vết thương trên người Lạc Tự Tỉnh.
Thiên Ly vốn vẫn chưa từng để kẻ nào chú ý tới, nay lập tức bị phơi ra trước mắt bao người.
Ích Minh Đế nheo mắt.
Thiên Ly đi ra, quỳ xuống trên đất, một chữ không nói.
Hắn đã bị Thiên Tốn kéo vào, chạy thế nào cũng không thoát. Nếu phủ nhận lời của Thiên Tốn, sẽ có ba phần tự bảo vệ được mình, nhưng bất luận thế nào cũng sẽ khiến lòng hoài nghi của Hoàng đế thêm sâu sắc. Nói nhiều liền sai nhiều, chi bằng không nói gì. Thiên Tốn dự đoán rằng hắn không thể thừa nhận mà cũng không dám hoàn toàn phủ nhận, sẽ vừa lo môi hở răng lạnh, vừa không muốn cùng mình tiến thoái, cho nên vừa rồi mới giả vờ dùng lời giận dữ mà "hiến" hắn ra.
"Ly nhi." Hoàng đế khẽ than, ánh mắt chuyển qua, dừng lại trên người Điền Sính lúc này mặt vẫn chưa đổi sắc.
"Điền ái khanh, trẫm có một mối nghi. Theo Ám hành sử báo lại, đêm qua sau khi quay lại quân doanh, ái khanh triệu tập những bộ phận tinh nhuệ, định lặng lẽ vào thành trong đêm. Đó là vì sao?"
Sắc mặt Điền Sính hơi đổi: "Thưa bệ hạ, vi thần được người khác gợi ý, cảm thấy phải sớm tăng thêm quân hộ vệ."
"Được ai gợi ý? Vì sao không thể chờ một đêm?"
"Vì Thiên Tần thế tử cùng Công chúa điện hạ ngủ lại trong vương phủ."
Điền Sính rõ ràng là tránh nặng tìm nhẹ, không muốn đem người nọ nói ra.
Hoàng đế lại như đã hiểu rõ: "Ly nhi, ngươi nói sao?"
Thiên Ly chấn động, mắt nhắm lại, khi mở ra, nét mặt lại vô cùng bình thản: "Nhi thần chỉ nhắc nhở Điền Tướng quân một câu mà thôi."
"Vì sao nghĩ tới phải nhắc nhở Điền ái khanh?"
"...Vì Tần nhi và Phi."
Câu trả lời của hắn hoàn toàn giống với Điền Sính, cũng không có vẻ giả dối. Thiên Chấn đã hết sức đau lòng, nay nộ khí dâng lên, khó khắc chế nổi tâm tình, gầm nhẹ: "Tứ đệ, ngươi có ý gì?"
“Ta cùng Kinh Hồng nội điện tương giao đã lâu, hắn không phải là người lòng dạ độc ác." Thiên Ly không trả lời thẳng vào vấn đề.
Thiên Tốn thầm nghĩ không tốt, Thiên Ly tuy đã bị hắn kéo vào cùng nhận sự hoài nghi, nhưng vẫn không cam lòng, đẩy Lạc Tự Tỉnh ra, Tần Phóng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Quả nhiên, Tần Phóng lập tức cười lạnh, nói: "Ta cùng Kinh Hồng nội điện cũng từng coi như tri kỷ. Nếu không có việc đêm qua, ta cũng sẽ cảm thấy hắn không phải là kẻ lòng dạ độc ác. Nhưng trên người hắn quả thật có trúng tên, việc đó giải thích thế nào?"
Hắn vừa dứt lời, Mậu Ninh, vài vị ngự y, cùng Lạc Tự Tỉnh đã trở lại.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn Mậu Ninh, chỉ chờ kết luận của hắn.
Mậu Ninh vẫn lãnh đạm như trước: "Vết thương của Kinh Hồng nội điện trùng với lời Tần Đại công tử. Nhưng vết thương đó không phải trúng vào đêm qua."
Tần Phóng tựa như không dám tin, khẽ kêu: "Không có khả năng!"
Hoàng đế lẳng lặng nhìn hắn, ngầm có vẻ nổi giận.
"Mậu Ninh tôn giả, trên đời này có thể có thứ thuốc khiến vết thương khép lại cực nhanh không?" Bỗng nhiên Tần Phóng hơi giãn mặt ra, hỏi.
"Có." Mậu Ninh nói.
"Y thuật của Thánh cung cũng có thể khiến vết thương lành lại rất nhanh."
Một câu này là cực kỳ lớn mật.
Mậu Ninh nhướn mày: "Phải."
Tần Phóng nở nụ cười: "Vậy sao có thể chứng minh không phải bị thương vào đêm qua?"
Lạc Tự Tỉnh giận dữ nói: "Ta nửa tháng trước bị thương không tìm được tung tích hung thủ, ngươi đêm qua cũng không có thêm chứng cớ gì. Ngươi sao có thể chứng minh đây không phải là bị ngươi hạ thủ từ trước?"
Hai người chỉ điểm lẫn nhau, nhưng chỉ bằng ba vết tên kia thì rõ ràng là không đủ.
Bão tố trong mắt Hoàng đế ngày càng hiện rõ, tựa như trong tức khắc có thể bùng nổ.
Các thần tử nóng lòng muốn thử tham gia đấu khẩu đều âm thầm thu mình lại, cứ thế này, không ai biết kết cục của Tần Phóng sẽ ra sao, Kinh Hồng nội điện sẽ bị trừng phạt như thế nào.
Nhưng đúng lúc ấy, một đứa trẻ từ trên trời hạ xuống, giọng nói đầy nét trẻ con cắt ngang trận giằng co giữa Tần Phóng và Lạc Tự Tỉnh: "A, đêm qua ta có thấy một nam tử trúng ba mũi tên. Tên ta đã nhổ ra, người thì chết rồi, trong ngực hắn còn ôm một đứa bé mới sinh."
Lời này của nó lại càng long trời lở đất, Ích Minh Đế trợn mắt: "Trẻ mới sinh?"
Đứa bé tóc bạc nghiêng đầu một cách đáng yêu, nói: "Một đứa bé trai chừng một tháng tuổi, cũng trúng tên, cứu không sống."
Mọi người còn chưa kịp phản ứng cho thích hợp, đã nghe Điền Sính hỏi: "Đứa bé đó, đứa bé đó có thể có vết sởi đỏ trên người không?" Giọng hắn có chút run rẩy, rõ ràng đã không khống chế được tình cảm của chính mình nữa.
"Ta vội đuổi giết xử lý những tà dị giả, hai người đều bị bọn tà dị giả đốt cháy đến biến dạng cả, ta không nhìn kỹ."
Ích Minh Đế nhìn nó, vội vàng nói: "Xin nghĩ kỹ lại một chút?"
Mậu Ninh lãnh đạm hỏi: "Trọng Mộc, thi thể ở đâu?"
Đứa bé tóc bạc thu lại vẻ mơ màng khờ dại, lanh lợi đáp: "Sư huynh muốn kiểm tra sao? Ta không nghĩ được nhiều như vậy, tùy tiện chôn rồi. Sau khi tà dị giả xuống tay, âm khí sẽ tụ tập, thu hút yêu ma, không có cách gì dễ dàng đuổi đi." Đôi mắt quỷ dị của nó nhìn quanh, lại nói: "Ta muốn tra ra bọn tà dị giả này, sư huynh. Những kẻ đó có thể có quan hệ với đám cháy lớn trong Nội thành đêm qua."
Cả kinh một hồi, gió đổi chiều mấy lần, sự thật vốn đã dần dần sáng tỏ nay lại hỗn loạn lên. Rốt cuộc là Tần Phóng mưu hại Kinh Hồng nội điện, Tích Vương ngoan độc giết con, hay là Kinh Hồng nội điện hạ độc thủ và thậm chí còn liên kết với người trong Thánh cung? Hoặc là còn có thế lực tà dị giả nào đó tham gia vào, giáng họa xuống cả nhà Hòa Vương, còn khiêu khích gây loạn trong triều đình?
Ích Minh Đế nhìn mọi người xung quanh, khí thế ngợp người trong phút chốc tan đi, nhìn như già thêm mấy trăm tuổi.
"Người tới, đem Tần Phóng nhốt vào Thiên lao. Kinh Hồng nội điện về điện bên của Thần Việt Cung tự kiểm điểm. Việc này... Điền ái khanh, giao cả cho ngươi."
Quyết định xem như công bằng, kết thúc một trò hề. Nhưng những nghi ngờ đã nảy sinh trong lòng người lập tức lớn lên, truyền bá ra ngoài.
Canh giờ đã về khuya, màn đêm trong cung càng thêm nặng nề.
Thiên Tốn giờ như bị giam lỏng, không có ý định ngủ, nằm trên giường suy nghĩ đối sách. Hôm nay những người có mặt đã biết Trọng Mộc thiên về phái Chiêu Vương, nhưng vì Trọng Mộc là thánh nhân tóc bạc, thân phận được kính trọng, nên người ta không thể dễ dàng hoài nghi, chỉ có thể từ bỏ. Có điều, lòng nghi ngờ của Hoàng đế chắc chắn đã càng lớn. Ngài tuyệt đối không thể chấp nhận việc trong lúc mình không biết mà nhi tử cùng quốc sư kế nhiệm có thể có bất cứ quan hệ khả nghi nào.
Phụ hoàng cảm thấy hắn không có tư chất hoàng đế, đó là nguyên nhân hắn được sủng ái, cũng là lý do chia cách tình phụ tử. Nhưng nếu hắn để lộ bản tính, chỉ sợ không chiếm được sự sủng ái mà vẫn bị nghi kỵ.
Hắn không khỏi cười khổ. Trong lòng phụ hoàng tràn đầy ảo tưởng cha hiền con hiếu, nhưng ngài không hiểu được, không đối đãi chân thành thì sao có thể tin được nhau? Nhất là trong Hoàng thành rộng lớn này, ấm áp hòa thuận là điều không có khả năng. Hắn chán ghét Hoàng đế về điểm này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trong suy nghĩ đó của ngài từng có những chân thành tha thiết.
Nhưng, chuyện đã đến nước này, những tình cảm chân thực không quan trọng đều trở thành cát bụi, chỉ còn lại quyền lực, ham muốn, kỳ vọng, ngờ vực, lạnh lùng, tàn nhẫn.
May mà hắn có Lạc Tự Tỉnh.
Hắn có Kinh Hồng nội điện của hắn, cho nên sẽ không biến thành loại người cô đơn đó, sẽ không mất đi lòng tin, tình cảm cùng hạnh phúc.
Nhớ tới ái nhân, vẻ mặt của Thiên Tốn dịu lại, ký ức không ngăn được mà tràn về, rồi sau đó, mặt hắm trầm xuống.
Đột nhiên, trước giường thêm một bóng người.
Thiên Tốn không hề nghĩ ngợi, kéo người nọ vào trong màn, tha thiết ôm chặt.
Lạc Tự Tỉnh dễ dàng tránh thoát khỏi hắn, hạ giọng: "Hồ ly vô liêm sỉ! Ta còn chưa tính sổ với ngươi đây!"
Hắn tự cho rằng vẻ tức giận trong giọng nói đã đủ để kinh sợ con hồ ly này, nhưng không ngờ Thiên Tốn lại nhắm mắt làm ngơ, không biết dùng phương pháp gì mà trói hắn lại, lập tức đè hắn xuống, trút lòng gặm cắn bờ môi hắn.
Lạc Tự Tỉnh ư ư chống lại, khóe mắt nhìn kỹ những sợi dây mỏng trói chân tay hắn, phát hiện ra đó chính là tơ linh lực. Tơ này vô cùng mềm dẻo, không gây thương tổn cho hắn, cũng không thoát ra được. Hồ ly này nay đã có thể dễ dàng ép linh lực thành thực thể. Sau lần đánh bừa lão yêu quái kia hơn một năm trước liền chăm chỉ luyện tập sao? Nhưng – thế nhưng lại dùng để đối phó với hắn?!
Nụ hôn không dễ dàng gì mới chấm dứt, Lạc Ngữ công tử không nén nổi giận, vội la lên: "Mau cởi bỏ."
Thiên Tốn vẫn làm như không nghe thấy, nhanh chóng cởi quần áo của Lạc Tự Tỉnh, băng vải cũng tháo ra, hai mắt tối sầm: "Những dấu này là do ai làm cho?" Hắn không ngờ những vết thương này sẽ lành lại nhanh như vậy, càng không ngờ nơi đáng ra nên sạch sẽ này cũng mang đầy ứ ngân. Lửa ghen trong lòng đã nổi lên từ lâu, nay nhìn gần càng khó có thể khống chế.
Lạc Tự Tỉnh chỉ muốn đạp vào mặt hắn một cái, lau sạch những biểu tình không quen thuộc kia đi: "Ngươi muốn chết thật hả?"
"Nói mau!"
"Ngươi điên rồi! Lúc này mà còn nghĩ cái gì? Ta trốn ra ngoài không phải để tranh luận với ngươi!"
"Là Mậu Ninh tôn giả?"
"Còn ai được nữa?"
Nét mặt Thiên Tốn hơi giãn ra, mỉm cười, dịu dàng như nước.
Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra nhìn, khi hoàn hồn rồi, trong lòng lại thầm nghiến răng không ngừng: "Buông ra!"
Thiên Tốn tâm tình rất tốt, hôn nhẹ lên môi hắn: "Vừa rồi ngươi ứng đối rất hay."
Giọng nói của hắn vốn êm tai, hạ giọng rồi liền có chút ám muội có chút vui vẻ, Lạc Tự Tỉnh nghe xong chỉ cảm thấy lửa giận đều tan đi. Hồ ly đang khen hắn đó, hắn cảm thấy hơi lâng lâng, giống như những lúc được các huynh trưởng thừa nhận trước kia. Nghĩ rồi lại thấy hồ ly là hồ ly, huynh trưởng là huynh trưởng, sao có thể cho vào thành một, không khỏi tự chửi chính mình. "Đừng có tâng bốc! Ngươi mà còn gây thêm việc rối, cẩn thận đại gia ta trong cơn giận chém phăng đầu ngươi!!!"
Thiên Tốn bật cười, tiếng cười khẽ vang lên từ trong cổ họng, trầm thấp, còn mang thi vị mê người nói không nên lời.
"Lúc ấy ngươi không thấy dễ chịu sao?"
Lạc Tự Tỉnh nghe xong càng thấy giận. Nhưng hắn quả thực cũng không phải là người bảo thủ cố chấp, cần thừa nhận thì thừa nhận, việc đáng bực cũng sẽ bực: "Dễ chịu thì sao? Ngươi tiểu nhân lợi dụng lúc ta gặp nguy!"
"Nếu đã thích thì không phải là đủ ư." Thiên Tốn cũng không cần phải lập tức buộc hắn thừa nhận tình cảm của mình, nếu hai người đã tiến triển đến tình trạng này, những trao đổi tăng tiến tình cảm như vậy từ nay về sau dĩ nhiên sẽ không thiếu, "Việc tình ái chỉ cần thanh thản thoải mái là được, cần gì câu nệ đối tượng cùng hình thức?"
Nếu không câu nệ, vì sao lại cứ bắt hắn nằm dưới? Lạc Tự Tỉnh rất muốn lớn tiếng bác bỏ, Thiên Tốn lại rất tự nhiên mà cúi xuống hôn.
Cứ thế này thì đừng mong nói chuyện chính sự. Vì đại cục, Kinh Hồng nội điện chỉ có thể khuyên bảo chính mình tạm thời kiên nhẫn. "Hồ ly, buổi sáng khi Mẫn Diễn Quốc sư xem di thể của Tần nhi, hình như có phát hiện gì. Tích Vương rõ ràng là muốn rời sự chú ý của Quốc sư đi, chắc chắn để che giấu điều gì đó. Ta nghĩ bọn chúng đốt di thể của Tần nhi cũng không chỉ để vu oan cho ta."
Thiên Tốn ậm ừ thành tiếng, đầu lưỡi liếm bên vành tai hắn.
"Ngươi nghĩ đến điều gì?"
"Chờ Phi tỉnh lại nói."
Đơn giản trả lời xong, Chiêu Vương điện hạ tiếp tục mê đắmkhai khẩn nghiệp lớn.
Lạc Tự Tỉnh rất có cảm giác "Hổ xuống đồng bằng bị hồ (ly) khi", nhưng tơ linh lực này dùng hỏa linh lực thiêu cũng chẳng cho phản ứng gì, hắn chỉ có thể nằm chịu.
Hai người một thì nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve, một thì lửng lơ ỡm ờ, tình nồng ý ngọt, biết bao dây dưa.
Đột nhiên, vài thân ảnh lao như tên vào điện, nhanh chóng vén màn.
Lạc Tự Tỉnh bị Thiên Tốn hôn, không kịp cảnh báo, chờ đến lúc Thiên Tốn kịp phản ứng lại, bộ dáng đã cởi một nửa quần áo của hai người đều đã bị những người này nhìn đủ.
Thiên Tốn lập tức giải trừ tơ linh lực trói giữ ái nhân, hai mắt tức giận ngập trời: "Các ngươi là ai?"
Lạc Tự Tỉnh cũng không để ý chỉnh trang quần áo, lập tức vận nội lực, sẵn sàng giao chiến.
"Điện hạ, nội điện, vô cùng đắc tội rồi. Chính là trong điện có thêm một người, không khỏi khiến người ta thấy lạ..." Vị Chính ti luôn thời khắc ở bên người Hoàng đế tươi cười bước vào, thân pháp vô cùng nhẹ nhàng.
Lạc Tự Tỉnh thầm khen trong lòng một tiếng, đến đây lại thấy xấu hổ, khụ vài tiếng, suy nghĩ tìm cớ.
Thiên Tốn thì mặt không đỏ thở không gấp mà nói: "Cô gia cùng Tự Tỉnh phu phu tình nồng, không nỡ chia lìa."
Loại tình huống thế này cũng hết sức minh chứng cho ý đó. Lạc Tự Tỉnh nhận ra mình không có cách nào để biện bạch.
Vị Chính ti kia cường điệu làm ra vẻ bừng hiểu ra: "Thì ra là thế. Có điều Thánh thượng đã có khẩu dụ, nội điện cần phải ở lại trong điện bên của Thần Việt Cung kiểm điểm."
"Các ngươi luôn giám thị hắn?" Trong lời của Thiên Tốn càng tỏ vẻ không vui.
"Điện hạ võ nghệ cao cường, dù có người theo dõi chặt chẽ thì không phải vẫn đến được đây sao?" Chính ti tài tình phản kích, lại nói, "Vì nội điện, điện hạ vẫn nên khuyên nhủ nội điện sớm trở về là hơn."
"Thỉnh Chính ti thay cô gia bẩm báo với phụ hoàng, để chúng ta cùng kiểm điểm."
"Việc này..."
Chính ti tỏ vẻ khó xử, lấy từ trong tay áo ra một cuốn lụa.
Thiên Tốn sắc mặt đại biến, vội vàng chỉnh lại quần áo, kéo Lạc Tự Tỉnh đứng dậy hành lễ: "Nhi thần nghe chỉ."
"Trẫm ưng Hạo thiên chi quyến mệnh, tam tử Tốn quản nội có điều sai, ngay từ hôm nay cấm giữ trong phủ, tự xét lại mình, khâm thử."
Một câu rất đơn giản, không nói rõ gì, thậm chí ngay cả tội danh cũng rất mơ hồ, lại biểu đạt rõ ý của Hoàng đế.
Chiêu Vương điện hạ cùng Kinh Hồng nội điện đều rất kinh ngạc, nhưng nhanh chóng khôi phục lại, tiến lên tiếp ý chỉ.
"Điện hạ, thỉnh."
Đang đêm đến phá việc tốt của người khác, chẳng chờ cho một chút. Thiên Tốn đã sớm có dự cảm, trong lòng thấy không quá bất ngờ, nhưng vẫn khó tránh được bực mình vì những kẻ này không hiểu phong tình, kéo Lạc Tự Tỉnh ra ngoài.
Không ngờ những ám vệ vẫn luôn canh giữ bên giường đều bật người phi tới ngăn hắn lại.
"Đây là ý gì?" Thiên Tốn nghiêng đầu, cau mày nói.
Chính ti thở dài: "Điện hạ, cấm lại trong phủ chỉ có một mình ngài."
Thiên Tốn ngẩn ra.
"Điện hạ, xin đừng làm tiểu nhân khó xử.
Thiên Tốn không phải chưa từng nghĩ Hoàng đế có khả năng sẽ làm tới mức này. Nhưng khi điều đó thực sự biến thành hiện thực, hắn vẫn có chút thất vọng. Ngay cả thời gian yên bình giả dối cũng không thể quay trở lại nữa. Bất luận là hắn với phụ hoàng, hay là hắn với Tích Vương, Hoàng hậu, thậm chí là hắn với Thiên Ly.
Ai cũng rõ, Kinh Hồng nội điện là trụ cột trong phái Chiêu Vương. Đem một mình hắn giam lại trong cung, lại đem Chiêu Vương đuổi ra ngoài, không nghi ngờ gì là rút đi tâm phúc của phái Chiêu Vương, còn biến nó thành bia ngắm rõ rành rành.
Thiên Tốn rất muốn đem vai diễn thường ngày phát huy càng mạnh, trong chốc lát hắn đã nghĩ muốn tới trước Hoàng đế làm ầm, mặc kệ tất cả mà cầu tình. Nhưng Kinh Hồng nội điện đã vỗ vỗ vai hắn, vẻ mặt hết sức bình tĩnh.
"Chính ti, Thánh thượng hẳn sẽ phái người bảo vệ Chiêu Vương Phủ phải không."
Chính ti cười: "Thánh thượng sẽ cho người luôn giám sát tình hình Chiêu Vương điện hạ tự xét lại mình, xin nội điện yên tâm."
Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu, lại nói: "Lục đệ của ta cũng sẽ bảo vệ điện hạ."
Chính ti chậm rãi thu ý cười: "Việc này... Lạc Lục công tử cũng phải ở lại trong cung."
"Vậy còn Duệ Vương điện hạ?"
"Duệ Vương điện hạ cũng xuất cung tự xem lại mình."
Hóa ra không chỉ có một bia ngắm, có cái không còn dùng được thì sẽ còn có cái khác bền hơn chút. Thiên Tốn dịu dàng nhìn Lạc Tự Tỉnh, môi cong lên.
Hắn vốn vô cùng tuấn tú, bình thường nụ cười đã hết sức động lòng người, giờ phút này tình cảm dịu dàng càng lan tỏa, khiến người ta khó có thể rời mắt.
"Ta phải xuất cung."
"Dù sao cũng chỉ là mấy tháng mà thôi."
Nét mặt của Lạc Tự Tỉnh cũng rất mềm mại, nhưng vẻ khoáng đạt không mất đi: "Ngươi ở trong vương phủ pha trà thưởng tuyết là qua."
"Được." Thiên Tốn cười đồng ý, "Ngươi cũng vậy, dưỡng thương cho tốt."
Lạc Tự Tỉnh nở nụ cười, xoay người liền biến mất.
Thiên Tốn nhìn xuống, chậm rãi đi ra khỏi điện.
Tuyết bắt đầu rơi, đáp xuống trên người hắn, hắn lại như không biết, vẫn tao nhã bước đi, tấm lưng vươn thẳng mang chút cảm giác cô độc.
Một lát sau, tình hình vừa rồi đã truyền vào tai Hoàng đế, một chữ không lọt.
Hoàng đế chỉ trầm ngâm mà nghe, im lặng không nói gì.
Tán nhảm cuối ngày: ba mũi tên trúng trên rốn từ nửa tấc (~cm?) trở lên nhưng không thương xương cốt không động lục phủ ngũ tạng
… Với cả cũng không hiểu tại sao sau khi Mậu Ninh tôn giả ‘thao tác’ cho bạn Tự Tỉnh thì bạn phải đeo băng vải trở lại @[email protected]’