Rạng sáng, đầu giờ mẹo (~h), Nội thành lập lòe những ngọn đèn nhỏ, dần dần hội tụ lại trước chính môn của Hoàng thành. Hai cánh cổng son đã đóng chặt một đêm nay từ từ mở ra, tiếng rầm rì lao xao bắt đầu nổi lên, xe ngựa, nhuyễn kiệu tinh xảo hoa lệ tới lui, khung cảnh ngựa xe như nước. Dưới vòm cửa cung nguy nga, những người quen biết hay không quen biết nhau đều dối trá, lạnh lùng, hay nhiệt tình mà thở dài hàn huyên, lá mặt lá trái với nhau, thỉnh thoảng còn có khí thế giương cung tuốt kiếm, nhưng trước bao tầm mắt không tỏ rõ cảm xúc, liền không thể duy trì lâu được.
Trong nắng sớm còn ảm đạm, một con tuấn mã cao gầy khỏe mạnh thong dong tiến đến, Cấm vệ quân canh giữ trước cửa cung lập tức quét mắt nhìn người ngồi trên lưng ngựa, tinh thần càng thêm tỉnh táo, không dám lộ ra chút lười biếng nào.
Người nọ bộ dáng lại như còn đang buồn ngủ, không thèm liếc bọn họ lấy một cái, để ngựa tự đi qua các loại xe ngựa xe kiệu, tìm chỗ trống dừng lại.
Những kẻ đang thầm đấu đá trước cổng đều giật mình, mang vẻ mặt khác nhau.
Trong triều có ai không biết, vị chủ tử trước mắt này quyền cao chức trọng, lại chẳng biết lễ nghĩa, ba lần năm bận mới vào triều. Hắn không đến cũng thế, người người thả tâm, cứ như bình thường là được. Nhưng nếu hắn đến, tất sẽ có tinh phong huyết vũ, vô số tranh chấp. Thân là thần tử của Hoàng đế, ai mà không lo cho tính mạng nhà cửa mà cẩn thận làm việc, nhưng xuất thân của người này vốn đã quá mức đặc biệt, lại sống chết đều không sợ, dần dần phá vỡ sự cân bằng, gây ra bao nhiêu tai họa. Kẻ có ác tâm đều đã âm thầm chuẩn bị từ lâu, chỉ đợi hắn vào triều là vu oan tố cáo lung tung. Nếu hắn đã đến, hôm nay sẽ không thể như thường ngày, liền có kẻ xoa tay, có kẻ nghiến răng nghiến lợi, có kẻ thấy tuyệt đường sống, có người mất hết can đảm.
Nhưng, rõ ràng là cho dù Kinh Hồng nội điện đã sớm nghe phong thanh được mấy lời đồn đãi như thế, hắn cũng không hề bận tâm. Không chỉ về cử chỉ lúc đi qua mà cả vẻ mặt đều vẫn chẳng coi ai ra gì như xưa.
Hắn tựa như không thấy những người xung quanh, nhẹ nhàng xuống ngựa, thuận thế dựa vào người ngựa, vuốt ve bộ lông đen nhánh sáng bóng của nó, mí mắt hơi nâng lên: "Ta đã nói rồi, trời còn sớm lắm, thế mà không chịu cho ta yên được một lúc."
Các thần tử đang định đi tới nghêng đón hành lễ thoáng do dự, trong chốc lát đó liền phát hiện ra có một chiếc xe ngựa đang âm thầm chạy tới, dừng lại sau đôi người ngựa, bên trong truyền tới một tiếng cười khẽ.
Trong ánh sáng mờ mờ, những người đứng trước cửa cung chỉ có thể thấy được bóng xe, không đoán được là từ phủ đệ nhà ai. Một người tao nhã bước xuống xe, triều phục đen ôm lấy thân hình cao lớn, khi di chuyển có thể thấp thoáng thấy chỉ vàng thêu tứ trảo cầu long, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
"Ta cũng chưa so được với ngươi, ngươi cứ sắp đến giờ thì phóng ngựa chạy như điên, ta đành phải đi trước, ít nhất là khá hơn đến muộn."
"A, chẳng lẽ cố tình muốn chọn lúc có kẻ đến người đi mà tới sao?"
"Sao vậy, không phải ngươi thích được muôn người nhìn ngắm ư? Tương phản hoàn toàn với ta."
"Nói hươu nói vượn! Ngươi trong bụng thì..."
Hai người vừa nói vừa sánh vai mà đi, tiến vào Hoàng thành.
Đi tới gần, các chư thần im lặng đứng yên trước cổng cuối cùng cũng thấy rõ, vị kia dung mạo tuấn mỹ, dáng người tao nhã, tay cầm ngọc hốt, chẳng phải là Chiêu Vương điện hạ sao? Đã bao lâu nay, mọi người chỉ nghĩ tới Kinh Hồng nội điện liều lĩnh ngạo mạn, lại quên mất vị điện hạ ốm đau không ngừng, tai họa liên tục này. Ai còn nhớ nổi, vị này mới là phu quân của Kinh Hồng nội điện, trung tâm của phái Chiêu Vương? Ấn tượng về diện mạo xuất chúng, tính cách hiền hòa, nụ cười nhẹ nhàng, từ lâu đã trở nên mơ hồ.
"Lão thần yết kiến Chiêu Vương điện hạ, Kinh Hồng nội điện."
“Hà Ngự sử có lễ."
"Thần yết kiến Chiêu Vương điện hạ, Kinh Hồng nội điện."
"Đã lâu không gặp, Lý đại nhân, dạo này tốt chứ?"
"Đã phiền điện hạ nhớ tới. Điện hạ lúc trước đổ bệnh triền miên, thần lại không thể đích thân tới thăm, mong điện hạ thứ tội."
"Đừng nói vậy, các vị đại nhân công việc bận rộn, cô gia tất nhiên không ép."
Bóng đôi phu phu lướt qua cửa cung, Chiêu Vương điện hạ tiến thoái thỏa đáng, nụ cười hiền hòa, mà Kinh Hồng nội điện ngày thường lười nói chuyện phiếm cũng bớt phóng túng đi rất nhiều. Hai người bước không ngừng, ánh mắt sinh động, dáng người tao nhã, trông rất thân mật, khiến người ta phải sợ hãi than quả là một đôi giai ngẫu tương xứng trời đất tạo nên.
"Những người này không phải xưa nay vẫn chí công vô tư sao? Sao tự nhiên vây tới hỏi han ân cần vậy?" Lạc Tự Tỉnh nhíu nhíu mày, nhỏ giọng hỏi. Hắn vẫn không quên, mấy lão già này không muốn bị cuốn vào vòng tranh đấu nên cứ suốt ngày moi ra những chuyện lông gà vỏ tỏi, lễ nghi đường lối để buộc tội hắn, mà nay thấy hắn thất lễ lại làm như không thấy, thay đổi như biến thành người khác vậy.
"Phụ hoàng vừa tiếp nương trở lại cung, bọn họ còn không lo đắc tội với tân Hoàng hậu ư." Thiên Tốn thản nhiên trả lời.
Lạc Tự Tỉnh vẫn chưa nghĩ tới chuyện đó: "Với tính cách của phụ hoàng, phế hậu rồi nhất định sẽ không lập tân hậu."
"Dù ngươi và ta hiểu rõ, người khác chưa chắc đã thế." Thiên Tốn dừng lại một chút, con mắt khẽ động, "Cho dù biết, cũng không tránh khỏi nghi ngờ. Hai hôm nay, sắc mặt của Đại hoàng huynh kém đi không ít." Hắn cong môi, cười rất dịu dàng, trong mắt lại trong vắt ánh bạc, Lạc Tự Tỉnh nhìn thấy, không tự chủ được mà hơi rung lên trong lòng.
Cho dù không lập tân hậu, địa vị của Đức Phi trong hậu cung lúc này cũng đủ để khiến người ta cân nhắc. Sau hơn hai mươi năm, thân phận con trai của sủng phi cuối cùng cũng mang tới lợi ích thực chất cho Thiên Tốn. Mà Thiên Chấn cũng có thể hiểu được, hôm nay nếu hắn không thể đẩy hết những mũi công kích trong cuộc tranh đấu này về phía Thiên Tốn, hắn chỉ còn cách đánh một trận mà thôi.
Nhận thấy Lạc Tự Tỉnh thất thần, Thiên Tốn nheo mắt, ý cười càng đậm. Trước ánh mắt dịu dàng vô hạn của hắn, Lạc Tự Tỉnh có chút xấu hổ mà quay nghiêng đầu đi, cố gắng rời tầm mắt.
Hai người đi tới trước Nghị Chính Điện, đã thấy trước điện tụ tập hơn mười quan lại. Tích Vương Thiên Chấn đang thấp giọng nói chuyện với người khác, toàn thân tỏa ra cảm giác không cho ai tới gần, khác hẳn với vẻ khoan dung nhân nghĩa thường ngày trước mặt mọi người. Những thần tử đứng bên hắn cũng mang vẻ mặt nghiêm trọng, ẩn hiện có ý chí tử chiến.
Qua nửa năm, phái Chiêu Vương từ lâu đã không còn mấy ai, bên cạnh Thiên Tốn và Lạc Tự Tỉnh dĩ nhiên không một bóng người. Bọn họ cũng không hề bận tâm, chuyện trò vui vẻ, thản nhiên tự tại.
Thiên Chấn quay đầu lại, vẻ mặt khẽ biến, cười nói: "Tam đệ, trong người khỏe chứ?"
"Đa tạ Đại hoàng huynh đã quan tâm." Thiên Tốn chắp tay.
"Nghĩ lại, từ khi ngươi phong vương đến nay cũng không vào triều được mấy lần."
"Quả vậy, liên tục không được yên ổn. Bây giờ đang giữa lúc rối loạn, phụ hoàng lại gọi ta tới để lấy kinh nghiệm, làm ta thật sự sợ hãi không yên."
Ánh sáng trong mắt Thiên Chấn lay động, hắn nói tiếp: "Tam đệ xuất chúng trời cho, thật sự là quá khiêm tốn."
Thiên Tốn lại vẫn hòa nhã ấm áp: "Được hoàng huynh khen rồi. Ta đối với việc triều chính quá bỡ ngỡ, mong hoàng huynh chỉ giáo phần nào."
Thiên Chấn lạnh lùng cười, liếc mắt nhìn Lạc Tự Tỉnh đứng bên cạnh hắn: "Tam đệ khách khí. Lại nói, song song vào triều cũng coi như là cảnh tượng Hạo Quang mấy vạn năm nay chưa thấy."
Người trong thế gia hoàng tộc Hạo Quang cưới nam tử làm chính thất không phải ít, nhưng có thể đồng thời đạt đến địa vị cao thì chưa từng có. Lạc Tự Tỉnh được phong làm Nguyên soái cũng là nhờ Thiên Tốn bị tấn công đổ bệnh nên mới có cơ hội. Hiện giờ Thiên Tốn đã khỏe hẳn, vào triều, vị trí của hắn thì vẫn lừng lững bất động, Hoàng đế cùng Thiên Tốn đều không có ý định lấy đi quyền hành của hắn, thật sự là khó được.
Thiên Tốn cười nhạt: "Lạ sao? Có lẽ từ nay về sau sẽ không thấy lạ."
Sắc mặt của Thiên Chấn càng sầm xuống, nhất thời chưa lên tiếng trả lời.
Những chư thần đứng gần họ nghe xong cũng không dám lên tiếng, im lặng nhìn một đôi huynh đệ trông như thân ái kính yêu mà lời nói ẩn đầy mũi dao này. Không ít người sáng suốt đều nhận ra, Chiêu Vương trước đó phong thái như thường, nhưng khi có liên quan tới Kinh Hồng nội điện liền nổi giận, lòng gan dạ cùng miệng lưỡi đã thắng ngay từ đầu. Mà có lẽ, đây mới thật sự là Chiêu Vương điện hạ.
Lạc Tự Tỉnh lại càng không có ý giảng hòa, dáng điệu liếc nhìn Thiên Chấn vẫn giống như trước, hàm chứa sự khinh thị. Hắn cùng Thiên Chấn từ lâu đã nảy sinh vô số mâu thuẫn, nay không thèm nể mặt nhau nữa, dĩ nhiên không cần tiếp tục che giấu việc coi kẻ kia như cừu địch.
Lúc này, tình hình dường như hết sức căng thẳng.
"Đại hoàng huynh, Tam hoành huynh." Một tiếng gọi khẽ làm dịu đi cục diện nguy hiểm, Duệ Vương Thiên Ly lững thững đi tới, tươi cười đầy mặt mà nhìn xung quanh.
Thiên Chấn quay đầu, lại mang vẻ mặt của một huynh trưởng rộng lượng: "Tứ đệ cũng tới."
Thiên Tốn liếc xéo hắn một cái, cười nhìn Thiên Ly nói: "Đã lâu không gặp."
Thiên Ly đưa mắt nhìn Lạc Tự Tỉnh, cười đáp: "Quả thật là đã lâu không gặp."
Thiên Chấn đứng nhìn ba người, nghe xong cười như không cười, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng.
Giữa giờ mẹo (~h), tiếng trống mạnh mẽ vang động Hoàng thành.
Văn võ đại thần theo hàng mà vào, Kinh Hồng nội điện đi đầu võ thần, ngẩng đầu bước, tinh thần hăng hái, Chiêu Vương nhìn dáng lưng của hắn, nhẹ nhàng cong môi. Xem ra, vào triều có thể coi như là thời điểm để hắn thể hiện ra một phần con người thật của mình, quả là khó gặp.
"Ngô hoàng vạn vạn tuế!" Quần thần ba quỳ chín khấu, tiến hành đại lễ.
"Các khanh bình thân." Từ trên thềm ngọc truyền xuống giọng của Hoàng đế.
Mọi người đứng thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, thấy rõ Quốc sư đại nhân tóc bạc bào đen, tay cầm cây trượng bằng mặc ngọc, đứng bên ngự tòa. Quốc sư vào triều là việc trước đây chưa từng thấy, đủ thấy hôm nay nhất định sẽ có sóng gió.
Ích Minh Đế đảo mắt nhìn mọi người, thoáng dừng lại tại ba nhi tử của mình: "Hôm nay, trẫm không muốn nghe các ngươi ầm ĩ. Việc Hoàng hậu hạ chú độc đã không thể nghi ngờ. Thân là quốc mẫu, nàng lại xem mạng người như cỏ rác, coi những điều cấm kỵ như không, không đạo lý không nhân đức; thân là mẫu thân, lại khiến Tốn nhi vô tội mà chịu khổ, tâm tư quá ác độc, không bao dung không tình người. Như thế, trẫm sao có thể dung tha cho nàng?"
"Thánh thượng!" Một người tập tễnh đi vào từ ngoài điện, quỳ xuống đất dập đầu, "Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ đã ba nghìn năm, sai trái tuy không thể dung tha, nhưng lâu nay giữ yên ổn hậu cung, cũng có công đức. Thỉnh Thánh thượng nghĩ lại vì..."
"Điền ái khanh không phải là ngã bệnh cần nằm trên giường sao?" Hoàng đế lãnh đạm mà nói, vẻ mặt không hề dao động.
Võ Hầu gia ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau ốm tiều tụy, nhưng không mảy may sợ hãi: "Mong Thánh thượng nghĩ lại!"
Ích Minh Đế thêm cau mày, quần thần thấy thế, lại càng lặng im không nói gì.
Lạc Tự Tỉnh âm thầm liếc về phía Điền Sính, Võ Hầu gia làm việc này là tự động hay do Thiên Hâm an bài, hắn không thể đoán ra. Điền Sính trông có vẻ hơi lo lắng, nhìn không ra manh mối.
Vài vị lão thần trong phái Hoàng hậu cũng gào khóc bước ra khỏi hàng, đồng thanh nói: "Thánh thượng nghĩ lại!"
"Người tới, tuyên chỉ." Một lúc lâu sau, Hoàng đế nhắm mắt lại nói.
Đế cung Chính ti khom người, mở thánh chỉ, cất cao giọng nói: "Trẫm ưng Hạo thiên chi quyến mệnh, Hoàng hậu Hồng thị thất đức, hạ chú độc gây họa, không biết hối cải, phạm vào thiên đạo, nay phế làm thứ dân, thu lại ngọc tỷ, ẩn cư ở lãnh cung. Gia tộc Hồng thị giật dây gây họa cho đất nước, tiến hành nguyền rủa, kế bè kết đảng, lấy mạng dân chúng, dối trá che mắt thánh, ngụy tạo chứng cứ khi quân, tội ác tày trời, tru di gia tộc."
Phái Tích Vương nửa buồn nửa vui, bao ngày nay đối chọi gay gắt, công kích lẫn nhau, lấy một địch ba cuối cùng cũng kết thúc tốt đẹp, thắng bại đã quyết định được về bước đầu, nhưng tổn hại lớn về lực lượng. Phái Hoàng hậu kêu khóc không ngừng, nhưng thánh chỉ đã hạ, bọn họ dĩ nhiên đã vô vọng.
Mẫn Diễn nãy giờ chưa nói, đôi mắt yêu dị hơi nheo lại, lạnh lùng nhìn những kẻ đứng dưới thềm ngọc. Đột nhiên, vị này phất ống tay áo, cây trượng mặc ngọc lao ra, cắm thẳng xuống trước thềm ngọc, vòng ngọc ngậm trong mồm linh thú tạc trên đỉnh trượng rung lên leng keng, tiếng động không lớn nhưng trấn định đám người muôn hình muôn vẻ. Xung quanh lập tức lặng như tờ, chỉ nghe tiếng vòng ngọc đung đưa trong vắt.
Quốc sư đại nhân vừa lòng cười: "Hồng thị thất đức, tội không thể tha. Miễn tội chết đã là hoàng ân mênh mông, các ngươi còn có gì dị nghị? Còn gia tộc Hồng thị, tham ô bẩn thỉu, khi quân phạm thượng, kết thúc này chỉ là nhân quả mà thôi." Vẻ mặt của Mẫn Diễn hết sức bình tĩnh, trong giọng cũng không để lộ một bất cứ một cảm xúc gì, nhưng lại khiến người ta không rét mà run, tựa như một sự uy hiếp vô hình đã theo giọng nói này thâm nhập sâu vào trong huyết mạch, mãi không tiêu tan.
Lời vừa nói ra, dù ngoan cố như Võ Hầu cũng chỉ có thể tái mặt, thân mình rũ xuống. Những người khác lại càng không dám nói thêm một chữ.
Mẫn Diễn giơ tay, thu lại ngọc trượng: "Bệ hạ, để ta đi thu hồi ngọc tỷ."
Ích Minh Đế gật đầu: "Làm phiền Quốc sư."
Đế cung Chính ti nhìn ngài đoán được ý, lập tức hô vang: "Bãi triều!" Rất rõ ràng, hôm nay Hoàng đế tâm tình không tốt, không muốn hỏi những việc dư thừa.
Chư thầm khom mình cung tiễn Hoàng đế bãi triều, khi đứng thẳng dậy, Quốc sư vẫn đang đứng trên thềm ngọc, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Tích Vương Thiên Chấn xoay người, gọi tới một người hầu, nhỏ giọng căn dặn vài câu. Lạc Tự Tỉnh cùng Thiên Tốn nhìn nhau, đều đi về phía ngoài điện.
"Chiêu Vương điện hạ, Kinh Hồng nội điện, chờ một lát." Quốc sư đại nhân nhếch một bên miệng, vẫy vẫy ngón tay, chậm rãi bước xuống thềm.
Lạc Tự Tỉnh đang tưởng trong thân không việc, liền giật mình, Thiên Tốn nhẹ nhàng nhướn mày, cười đón: "Quốc sư có gì dặn dò?"
"Làm phiền hai vị cùng ta tới Hậu tẩm cung."
"Việc này..."
Mẫn Diễn không thèm để ý mà lắc lắc ngọc trượng: "Thế nào? Không tiện sao?"
Chiêu Vương điện hạ khẽ lộ ra trên môi một nụ cười khổ: "Không, xin tùy Quốc sư sai phái."
"Sai phái? Không dám nhận."
–––––––––––––––––––
Trên đường tới Hậu tẩm cung, Thiên Tốn đi sau Mẫn Diễn, nhìn như bình tĩnh mà trong lòng sóng lớn cuồn cuộn. Hắn đã tính hôm nay Ích Minh Đế nhất định sẽ phế hậu, Thiên Chấn cũng chắc chắn đã tìm cơ hội bí mật truyền tin ra ngoài, hắn vốn định hồi phủ tính toán một chút, chờ được triệu kiến để đối chất, không lường được Mẫn Diễn lại gây ra điều bất ngờ lớn nhất. Có điều, đi gặp Hoàng hậu cũng chưa chắc đã là chuyện không tốt, ít nhất nàng cũng coi hắn như cừu địch, tuy tận mắt thấy nàng kết thúc không gây ra cho hắn cảm giác thống khoái gì, nhưng tóm lại sẽ không tiếp tục để xảy ra sai lầm gì gây nhiễu loạn thời cuộc.
Tâm tình của hắn xưa nay không lộ ra ngoài, nhưng Kinh Hồng nội điện của hắn thì rõ ràng là tinh thần đang vô cùng thấp. Khuôn mặt tuấn mỹ của Lạc Tự Tỉnh sầm xuống, mày cau chặt, làm Mẫn Diễn rất thích thú, liên tục liếc nhìn.
"Kinh Hồng nội điện hình như không cam lòng?" Quốc sư đại nhân chốt gọn một câu, cười rất thoải mái, trong lời lại ẩn hiện vẻ không vui.
"Thân là tiểu bối, ở đây không khỏi có chút không phù hợp." Lạc Tự Tỉnh đưa ra lời đáp rất quy củ. Đương nhiên, với tính tình của hắn, quy củ lễ nghi xưa nay làm gì có trong mắt, có thể chứng kiến kẻ địch tuyệt vọng khi đại bại cũng không phải là việc không vui vẻ. Nhưng từ khi hắn gặp Hoàng hậu lần trước, hắn vẫn thấy không phù hợp. Đặc biệt là trong tình cảnh Thiên Tốn cũng đi cùng, hắn không xác định được Hoàng hậu sẽ làm gì. Mà hắn thì tuyệt đối không thể cho phép hồ ly gặp bất kỳ sơ suất nào. Cho dù biết rõ Mẫn Diễn cũng có mặt, Hoàng hậu có âm mưu quỷ kế gì đi nữa cũng không thể thực hiện được, hắn vẫn lo lắng không nguôi.
Mẫn Diễn đưa mắt nhìn một vòng, đang định nói tiếp lời khách sáo, Thiên Tốn đã dừng lại, hướng về phía một người vừa đi ra từ ngã rẽ, nở nụ cười: "Nương sao lại ở đây?"
Đức Phi cũng ngẩn ra, hành lễ với Mẫn Diễn, thấp giọng nói: "Nghe nói bệ hạ ban ý chỉ khi lâm triều, ta... chỉ muốn đứng xa xa nhìn nàng."
Nàng vào cung hơn nghìn năm, liền đấu với Hoàng hậu hơn nghìn năm, trong đó thù hận phức tạp khó hiểu. Lại thêm Thiên Cấn yêu thương bảo vệ Thiên Tốn, Thiên Hâm bây giờ thân cận, càng lúc càng rối rắm nan giải. Vì vậy, chợt nghe biết chiếu thư phế hậu đã hạ, nàng liền sinh ra ý định muốn nhìn một cái. Cũng không phải là vui mừng khi người gặp họa, không phải để rửa hận, nàng và Thiên Tốn giống nhau, vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, chẳng qua là nghĩ tới cố nhân một chút mà thôi.
"Quốc sư đại nhân, ngài đích thân đi thu ngọc tỷ, lại dẫn theo hai tiểu bối ư?"
Mẫn Diễn nhướn mày, đôi mắt vàng xanh yêu dị hơi động: "Đằng nào cũng sẽ bị triệu kiến, chi bằng cứ ở lại trong cung."
Thiên Tốn thở dài trong lòng, quả nhiên tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự kiến của Quốc sư, việc này không tính là can thiệp vào việc của hoàng thất, nhưng nó vô tình – hoặc cố ý, đã phá hỏng tính toán của hắn. Thật không hiểu phụ hoàng làm thế nào mà ở chung được với vị Quốc sư này tới năm nghìn năm, hành xử thì tùy ý như thế, như thể hoàn toàn không để ý tới vận mệnh quốc gia cùng sinh linh trong thiên hạ, lại càng không để ý đến những ai đang nhắm tới ngôi báu. Đương nhiên, Chiêu Vương điện hạ vẫn chưa nghĩ tới, có thể là vì bản thân mình đặc biệt, nội điện nhà mình đặc biệt, nên mới được đối xử một cách không bình thường như vậy.
"Đức Phi nương nương đi cùng không?"
"Đa tạ Quốc sư đã mời. Có mối hận cũ, không thấy mặt vẫn hơn." Đức Phi nhẹ nhàng nói, nắm chặt lấy tay Thiên Tốn, "Hơn nữa, ta muốn giữ Tốn nhi lại cùng ta, có được không?"
Vẻ mặt của Lạc Tự Tỉnh không khỏi hơi giãn ra, chỉ cần Hoàng hậu cùng hồ ly không gặp mặt, vậy thì không thể tốt hơn. Hắn linh cảm thấy rằng, nếu như vậy sẽ không xảy ra bất cứ một điều gì ngoài ý muốn.
Mẫn Diễn có chút thú vị mà liếc nhìn hắn: "Nương nương đã có lời, hôm nay cũng không bình thường, có Kinh Hồng nội điện cùng đi gặp là được rồi."
"Đa tạ Quốc sư." Đức Phi tựa như cũng thở phào một cái, nhìn Kinh Hồng nội điện, dịu dàng nói, "Tỉnh nhi cũng phải hết sức lưu ý."
Lạc Tự Tỉnh gật gật đầu: "Vâng, nương."
Thế là, Quốc sư cùng Kinh Hồng nội điện mang theo hơn mười người hầu tiếp tục đi về phía Hậu tẩm cung, Thiên Tốn thì đỡ Đức Phi leo lên một ngọn núi giả gần đó, ngồi trong toà đình nghỉ chân trên đỉnh, lẳng lặng nhìn Hậu tẩm cung cách đó không xa.
Hoàng hậu bị giảm lỏng mấy tháng nay, Hậu tẩm cung tất nhiên là đứng đầy cấm vệ quân, vây quanh dày đặc, đề phòng nghiêm cẩn. Nhưng đi vào trong cung thì cỏ cao chim đậu, hoang phế lâu ngày.
Mẫn Diễn híp mắt, cười nói: "Tẩm cung của Hoàng hậu mà cũng có lúc sa sút đến thế này, chưa được nửa năm đã rách nát như lãnh cung, nhân tâm đúng là dễ đổi.
Lạc Tự Tỉnh nhìn khắp xung quanh, trong lòng cũng không ngừng cảm khái. Lần trước đến đây, vườn ngự uyển ung dung hoa lệ, mặc dù Hoàng hậu đã nửa điên, không khí vẫn không hề kém, người hầu tiến thoái có độ. Giờ đây, đi một lúc lâu mới thấy bóng người thưa thớt, vẻ mặt ngày trước đã biết mất hết sạch. Hắn không tưởng tượng được dáng vẻ của Hoàng hậu như thế nào. Thiên Hâm cũng chưa bao giờ nhắc tới những việc này. Rất có thể, ngay cả nàng cũng chưa chắc đã biết.
Lướt qua bao nhiêu sân viện, cuối cùng cũng tới trước tẩm điện. Sắc mặt của Mẫn Diễn cùng Lạc Tự Tỉnh cùng khẽ đổi.
Tẩm điện này thực sự hoàn toàn trái ngược với cảnh hoang vắng xung quanh. Tường đỏ ngói đen, mành ngọc cuốn nửa, bình phong mở rộng, thấp thoáng có thể thấy bức mành màu tím đậm thêu trăm chim hướng phượng. Mà người hầu cầm quạt thì tĩnh lặng ngồi, vẻ mặt như thường, tựa như tất cả chưa từng xảy ra, thời gian đã dừng lại.
Lạc Tự Tỉnh bỗng nhiên cảm thấy trước đó hắn đã quá lo lắng. Hoàng hậu có lẽ vẫn chưa thay đổi, tất cả vẫn nằm trong dự đoán của nàng. Cũng giống như lần trước khi nàng triệu kiến hắn, nàng vẫn đang chờ đợi thời khắc này một cách quỷ bí và toàn diện.
Mẫn Diễn lướt vào trong điện, người hầu đều cúi đầu hành lễ. Lạc Tự Tỉnh theo sau đi qua bình phong, liền có người vén lên bức mành đang buông vờn trong gió, để lộ ra một cái sập ngọc.
Không khác gì trong dĩ vãng, nử tử ngồi trên sập ngọc, người mặc lễ phục điền sai, đầu đội mũ phượng, tựa như vừa tỉnh dậy sau khi nghỉ ngơi một chút, khuôn mặt tinh xảo không thay đổi chút nào, trong nét mặt có chút biếng nhác, nhưng chín phần vẫn lộng lẫy quý phái.
Nàng hơi vươn dậy, mắt phượng nheo lại, chăm chú nhìn thẳng vào Lạc Tự Tỉnh, bỗng nhiên cười. Nụ cười này như đảo ngược thời gian, càng khiến cho khuôn mặt nàng tỏa sáng: "Đến rồi à."
Lạc Tự Tỉnh lặng im không nói, ánh mắt trầm ngâm. Hoàng hậu vui vẻ cười với hắn như vậy, liệu thần trí có thanh tỉnh thật không? Hay là đã đem hắn nhìn thành người khác? Hắn thà tình nguyện thấy nàng tỏ rõ ác ý, khinh miệt châm biếm, thế nào cũng tốt hơn thế này.
"Sao chỉ có ngươi?" Nhìn về phía sau hắn, Hoàng hậu khẽ cau đôi mày ngài, hình như có chút bất mãn, nụ cười trên mặt lại vẫn như trước.
Nàng quả nhiên còn muốn tóm được hồ ly. Lạc Tự Tỉnh khẽ động trong lòng, trả lời: "Nếu mẫu hậu có gì cần dặn dò, ta chắc chắn sẽ chuyển lời."
"A, ta chỉ muốn nhìn hắn một cái mà thôi. Nói vậy, có lẽ các ngươi cũng không thích nghe."
Hoàng hậu lắc lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ hiền từ, nhìn trong mắt Lạc Tự Tỉnh lại càng thấy quỷ dị.
"Quốc sư đại nhân, bệ hạ có ý chỉ gì?" Cuối cùng cũng chú ý tới sự tồn tại của Mẫn Diễn, Hoàng hậu cười nói, "Muốn thần thiếp chết, hay là vẫn để sống không bằng chết?"
Mẫn Diễn nghe xong, chỉ thấy cười: “Ba nghìn năm tình cảm, hóa ra Hoàng hậu bệ hạ chưa bao giờ tin."
"Từ khi con ta đi, tình cảm gì đó chỉ là khói bụi." Hoàng hậu không thèm để tâm, dựa vào sập mềm, vặn vặn chơi chiếc vòng ngọc xâu đeo trên cổ tay, "Bệ hạ còn nhớ tới tình cảm? Vậy thần thiếp thật vô cùng cảm kích. Chỉ tiếc, muộn cả rồi."
Mẫn Diễn gật đầu, cảm khái nói: "Bất luận là Hoàng hậu bệ hạ hay là Đức Phi nương nương, con người thật đều rất hay."
Tay Hoàng hậu hơi khựng lại, mắt ngước lên.
"Vừa vào cung, ai cũng như đã biến thành người khác. Nếu giữ được tấm lòng son, có lẽ chưa chắc đã rơi vào cảnh như bây giờ." Mẫn Diễn lại nói, như có như không mà nhìn về phía Lạc Tự Tỉnh.
Hoàng hậu cười khanh khách: "Trong mắt Quốc sư, chúng ta đều trở nên thấp kém. Nhưng không biết, nếu không thế này thì đã thành xương cốt từ bao giờ."
"Có người chưa từng thay đổi, có người chắc chắn sẽ không thay đổi."
"Vậy sao? Thay đổi hay không, lại chỉ vì một người mà định được, một lòng mà quyết được?"
Lạc Tự Tỉnh nghe thấy, chỉ cảm thấy hai người tựa như đang ám chỉ chính hắn. Trong lòng hắn buồn rầu. Bọn họ nói cũng không sai. Có người sẽ không thay đổi, nhưng ở đây, nếu không thay đổi thì xương cốt cũng chẳng còn. Cho nên chỉ có thể đi, không thể ở lại.
Mẫn Diễn hình như nhận ra điều gì, ngọc trượng nhẹ dộng xuống mặt đất: "Tham sân si, oán căm hận, Hoàng hậu ở sâu trong đó hình như đã có giác ngộ, lời vừa rồi có thể nói là không dễ mà được. Chỉ tiếc đạo lý có lẽ của nó, sai một bước đã rời xa ngàn dặm.
Hoàng hậu nghe vậy, sóng mắt lưu chuyển: "Quốc sư cũng đã thấy nhiều điều, chẳng lẽ thật sự không cảm thấy hoàng tộc so với yêu ma quỷ quái cũng không kém là mấy ư?"
Mẫn Diễn nói tiếp: "Người người đều cho là như thế, cho nên mới càng trở nên bại hoại, cuối cùng tự thành không khác." Nói đến đây, ngài nhìn sắc trời: "Cũng thế thôi, người tin sẽ tin, người không tin sẽ luôn không tin. Trời không còn sớm, Hoàng hậu bệ hạ giao lại ngọc tỷ cho ta đi."
Hoàng hậu mỉm môi, cười đến tao nhã hoa lệ: "Quả nhiên là sẽ vào tay nàng sao?"
Mẫn Diễn chỉ cười không nói.
Hoàng hậu thoáng suy tư, đôi môi đỏ mọng cong lên. "Tỉnh nhi, lại đây."
Lạc Tự Tỉnh nhíu mày, xê dịch vài bước, tới trước sập mềm. Hắn hết sức cẩn thận, lúc nào cũng có thể rời đi, ở ngoài mặt thì giữ vững vẻ bình tĩnh.
"Ta chung quy vẫn không muốn cho nàng. Tỉnh nhi sớm hay muộn cũng sẽ có được nó, không bằng cứ giữ trước đi."
Một khối ngọc tỷ trắng sáng được đặt vào lòng bàn tay Lạc Tự Tỉnh.
Lạc Tự Tỉnh im lặng nhìn nó, nhất thời không nói gì. Có lẽ ngọc tỷ này có thể khiến vô số người điên cuồng, nhưng chẳng ai hỏi hắn có muốn nó hay không. Đối với hắn mà nói, nó còn không giá trị bằng vàng bạc thật.
Thấy hắn bần thần, Hoàng hậu ha hả cười lớn: "Đứa bé ngoan, ngươi thật ngay thẳng. Hì hì, nói không chừng, ngươi mới là người đại thắng cuối cùng." Nàng gật gật đầu, tựa như đã rất chắc chắn, vẻ mặt càng vui mừng: "Ngươi sẽ được nếm đến hương vị tuyệt diệu nhất."
Lạc Tự Tỉnh giật mình, không hiểu ý nàng.
Hoàng hậu tinh thần phấn chấn, cười đứng dậy, dáng người vô cùng nhẹ nhàng: "Đại hỉ đại bi đại ai đại hận đại nộ đại sân, tất cả hương vị đều nếm qua, sau đó là tuyệt vời không ai có bằng. Các ngươi chắc chắn sẽ thích."
Nàng cười, Lạc Tự Tỉnh lại cảm thấy ác ý quen thuộc ập vào mặt. Nàng vui sướng, nhưng oán hận phía sau lại trùng trùng đáng sợ, giương nanh múa vuốt. Nàng hưng phấn, nhưng vẫn như nghe thấy bao người đang thống khổ rên rỉ, ầm ào không dứt.
Lạc Tự Tỉnh cả người lạnh run, chưa bao giờ muốn biết sự thật sau những điều quỷ bí này một cách bức thiết đến như thế. Nếu có thể không để tâm đến những lời đã hứa với Thiên Cấn, Thiên Hâm, hắn nhất định sẽ dùng mọi thủ đoạn, ép hỏi nữ nhân đã nửa điên trước mặt này. Thân phận Hoàng hậu trước kia thì có là gì? Tình cảm của Ích Minh Đế thì có là gì? Chỉ cần hồ ly gật đầu, hắn sẽ làm được.
Đức Phi cùng Thiên Tốn lẳng lặng nhìn. Bọn họ tựa như đã thắng, kẻ địch đang bước ra khỏi Hậu tẩm cung, đi về phía lãnh cung, không bao giờ có thể quay lại. Nhưng, quỷ dị thay, nàng lại vui mừng không ngờ, tựa như nàng mới là người chiến thắng thực sự. Khi ánh mắt giao nhau, nàng cũng không tiếng động mà giễu cợt, chiếm hết thế thượng phong.
Đức Phi rất không yên, nắm chặt lấy tay ái tử. Dáng vẻ ấy rất quen thuộc, sự trả thù của nàng còn lâu mới chấm dứt. "Tốn nhi, có phải con giấu nương chuyện gì không?"
Thiên Tốn nhìn xuống, trấn an nói: "Nương, xin ngài hết sức yên lòng."
Đức Phi cười khổ: "Nhìn nàng, ta sao có thể yên lòng?"
"Nàng đã nửa điên từ lâu, không cần để ý."
"Vậy sao?"
"Vâng." Thiên Tốn nói thật chắc chắn, thật dịu dàng.
Đức Phi lúc này mới hơi khá hơn, nhỏ giọng nói: "Chúng ta đi thôi."
Thiên Tốn đỡ nàng đứng dậy: "Con đưa ngài hồi cung."
Hai mẹ con vừa mới xuống núi, liền thấy Đế cung Chính ti vội vàng đi tới: "Tiểu nhân yết kiến Đức Phi nương nương, Chiêu Vương điện hạ."
Đức Phi buông tay ái tử, vẻ mặt hơi mệt mỏi: "Ngươi đi đi."
Quả nhiên là triệu kiến hắn, có điều là hơi quá nhanh. Thiên Tốn thầm nghĩ vậy, trấn an nói: "Nương về cung nghỉ đi."
Đức Phi nhìn hắn, ngọc diện tái nhợt: "Không, Nội cung cách Nghị Chính Điện quá xa. Chờ một lát cũng không sao, ta phải sớm biết tin của các ngươi mới có thể yên tâm."
Thiên Tốn khẽ cười, không khuyên nữa: "Chính ti dẫn đường đi."
"Điện hạ, thỉnh."
Ánh mắt khẩn thiết sau lưng dần khuất đi, vẻ mặt của Thiên Tốn càng bình yên. Nhưng, chỉ một lát sau, tán lọng quen thuộc chiếm giữ trên con đường nhỏ khiến hắn hơi bất ngờ.
Ích Minh Đế an tọa trên ngự liễn, lướt mắt nhìn hắn, vẫn chưa lên tiếng. Đứng bên cạnh ngài, Thiên Chấn mang sắc mặt trầm trọng, lạnh lùng liếc hắn một cái.
Thiên Tốn rảo bước tới, hành lễ, ngẩng đầu lên mới phát hiện ra đây là con đường nhất định phải đi qua khi tới lãnh cung. Hoàng hậu Hồng thị đã bị phế, Mẫn Diễn, Lạc Tự Tỉnh cùng các thị quan người hầu đang từ từ đi tới. Phế hậu đi đầu trông thích ý vô cùng, khuôn mặt trắng nõn dạt dào ý cười; Mẫn Diễn thần bí khó hiểu như thường, biểu tình không có gì đặc biệt; Lạc Tự Tỉnh thì trái lại, mày khóa chặt, tâm tư nặng nề, tựa như phải đỡ gánh nặng ngàn cân.
Không bao lâu sau, người đã gần trong gang tấc.
Sắc mặt của Ích Minh Đế theo bước tiến của bọn họ dần dần tối đi.
"Tội thiếp tham kiến Thánh thượng." Phế hậu uyển chuyển hành lễ, không khác trước kia.
"Đứng dậy đi."
"Tạ ơn Thánh thượng." Phế hậu nhìn Thiên Chấn cùng Thiên Tốn đứng bên người ngài, nụ cười càng sâu, "Thánh thượng long ân, tội thiếp thực thấy thẹn không dám nhận. Lúc trước gây chuyện quá đáng, tội ác tày trời, phụ lòng Thánh thượng, khi hối hận đã quá muộn." Ánh mắt của nàng hoàn toàn trái ngược với lời nói, nàng rất tự nhiên mà lấy từ trong tay áo ra muộn cuốn thư lụa: "Tội thiếp tự xem lại mình mấy tháng nay, tự biết nghiệp chướng nặng nề, đã làm rất nhiều việc sai trái, thật sự hổ thẹn. Đây là thư tự ghi lại tội của mình, mong Thánh thượng chuyển cho Hâm nhi."
Đế cung Chính ti tiếp lấy, dâng lên Hoàng đế.
Ích Minh Đế xem qua, thở dài: "Đi đi."
Phế hậu đứng dậy, cười nói: "Bệ hạ yên tâm, sau lần này, sẽ không bao giờ phải lo họa từ trong nhà nữa."
Đôi mắt Thiên Tốn giật giật, chỉ cảm thấy lời nàng có ẩn ý khác, nghe như lời nguyền rủa.
Nhưng Mẫn Diễn đứng đó chỉ có đôi mắt yêu dị là lóe lên, không có vẻ gì khác thường. Ích Minh Đế cùng Thiên Chấn thì đăm chiêu, không biểu hiện gì.
"Tỉnh nhi, ở lại đây." Đợi người kia đã đi xa, Hoàng đế bỗng nói.
Lạc Tự Tỉnh quay người, hành lễ xong liền lui lại đứng bên cạnh Thiên Tốn.
Hoàng đế lập tức cho khởi giá, đoàn nghi vệ dài tiến về phía Ngự thư phòng ở phía nam.
Vào đến nơi, Ích Minh Đế lên tiếng hỏi, tựa như hết sức tình cờ: "Chấn nhi nói có chuyện quan trọng đến gặp trẫm, cứ nói đi đừng ngại."
Thiên Chấn hơi giật mình, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp: "Phụ hoàng..."
Hoàng đế nhìn quanh, những người không liên quan đều lui đi trong nháy mắt: "Nói đi, có lẽ còn kịp đánh trống vào triều lần nữa."
Nghe ra ý trong lời ngài, Thiên Chấn cắn chặt răng, quỳ xuống trên hai gối: "Nhi thần có tham tấu."
Ích Minh Đế liếc mắt nhìn Thiên Tốn cùng Lạc Tự Tỉnh một cái, lên tiếng: "Nói đi."
"Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần nhận được tin này cũng kinh hoàng nghi hoặc, nhưng sự tình quan trọng, không thể không tấu." Thiên Chấn nói rồi, cũng nhìn về phía hai người.
Chiêu Vương điện hạ lại tươi cười ấm áp như thường, nhướn mày, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ người Đại hoàng huynh muốn tham tấu là ta?"
Thiên Chấn lạnh lùng cười: "Tam hoàng đệ nếu dám làm thì cũng đừng sợ người dám nói."
Thiên Tốn không hề biến sắc, cười trả lời: "Lời đó cũng tặng lại cho hoàng huynh."
Lễ phục điền sai: 钿钗礼衣 Một loại lễ phục nữ thời Đường, váy thắt eo cao ngay dưới ngực, khoác áo choàng tay dài...
Ngự liễn: xe người kéo cho vua ngồi